← Ch.077 | Ch.079 → |
Hạ Vân Nghi bị Tân Nghiệp gọi đi, cũng không biết đang nói chuyện gì.
Hai người đàn ông lên thư phòng nói bao lâu, Tân Quỳ và Cố Nghênh Mạn ngồi dưới lầu đợi bấy lâu.
Đợi cho đêm càng muộn, bầu không khí cũng càng trầm tịch hơn.
Hạ Vân Nghi cuối cùng cũng đi theo Tân Nghiệp đi xuống dưới lầu.
Tân Quỳ lập tức đứng bật dậy, kéo Hạ Vân Nghi vào trong góc.
Hai người thấp giọng thì thầm, dường như xung quanh có kết giới, không ai có thể vào được.
Cố Nghênh Mạn cảm thấy buồn cười, hỏi Tân Nghiệp, "Đã nói xong rồi?"
Tân Nghiệp hừ lạnh, "Cũng tạm ổn rồi, nếu không phải tôi thấy sắc trời không còn sớm nữa, chắc chắn tôi sẽ nói tiếp."
Cố Nghênh Mạn liếc xéo ông một cái, "Nếu ông muốn nói chuyện lâu như vậy, con gái lại giận ông."
Tân Nghiệp nhìn đôi tình nhân kia, yên lặng hai giây, giọng nói hơi mất tự nhiên, "Sao nó có thể giận tôi được? Đợi chút tôi sẽ nói, dù sao hôm nay cũng đã muộn như vậy, bảo tên tiểu tử kia ở phòng khách nhà mình một hôm."
Cố Nghênh Mạn liếc nhìn ông một cái, khóe miệng cong lên, "Nhà Vân Nghi cũng ở Minh Di, cách nhà chúng ta rất gần, có thể về nhà bất cứ lúc nào."
"..."
Tân Nghiệp ngẩn người.
Tại sao ông không biết chuyện này.
Có phải ông đã bỏ lỡ điều gì không?
Nhưng ông còn chưa nghĩ kỹ, Hạ Vân Nghi đã tới chào tạm biệt.
Tân Quỳ cũng không để tâm đến ba mẹ, đích thân đưa Hạ Vân Nghi ra ngoài, nắm chặt cánh tay anh.
Anh rũ mắt, thuận thế hơi tách cô ra, "Em không sợ bị nhìn thấy à?"
Tối nay khi hai người bị bắt gặp, Tân Quỳ lập tức nhảy ra khỏi người anh, cố tình kéo khoảng cách.
Thậm chí sau đó xuống phòng khách, cô cũng không dám lại gần anh.
"Đương nhiên không." Tân Quỳ ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, "Bây giờ em có thể quang minh chính đại rồi, sau này anh có thể tới nhiều hơn."
Hạ Vân Nghi bật cười, đúng là quang minh chính đại.
Nhưng nếu như hai người lại tiếp tục ở chung phòng, có lẽ Tân Nghiệp sẽ dùng cái xẻng theo cách mà ông chưa bao giờ dùng.
"Vừa nãy anh nói chuyện gì với bố em vậy? Ông ấy có mắng anh không? Có đánh anh không?" Tân Quỳ hỏi liên tục.
Hạ Vân Nghi chọt chọt chóp mũi cô, hơi cúi người, tầm mắt song song với cô, "Không có."
Tân Quỳ có lòng hiếu kỳ rất lớn, thấy Hạ Vân Nghi muốn lướt qua đề tài này, không thuận theo mà vẫn truy hỏi, "Vậy rốt cuộc hai người trò chuyện gì vậy?"
"Chuyện bí mật của đàn ông, em nghe cũng không hiểu."
Cô trợn tròn mắt, "Anh chỉ biết giữ bí mật cho anh!"
"Nếu em đã biết đến bí mật thì không thể gọi là bí mật." Hạ Vân Nghi nghịch tóc cô, cảm nhận sự mềm mượt qua ngón tay.
Anh chạm nhẹ môi lên tóc cô, "Là tâm đầu ý hợp."
- --
Trải qua chuyện của ba mẹ, có thể nói sau lần bị bắt gian, Tân Quỳ lại nghênh đón cửa ải mới.
Coi như cô đã vượt qua ải này, nhưng người xung quanh cô lại không muốn bỏ qua đề tài này.
Không nói tới ninh nhiên.
Hà nguyễn dương có thể nói là dai như đỉa, ngày nào cũng đúng giờ online nhắn tin hỏi cô.
Nhưng Tân Quỳ chỉ cười ha ha, đẩy cái nồi này cho Hạ Vân Nghi. Nhưng cho dù là như vậy thì vẫn không có hiệu quả.
Đến cuối cùng, tóm lại cô vẫn phải giải thích một chút, rồi sau đó hẹn mọi người khi nào có thời gian rảnh thì đi ăn.
Mùa hạ tới, Tân Quỳ cũng bắt đầu theo tiến độ của đoàn phim "Ngày mai", chuẩn bị kết thúc.
Nhưng cảnh quay quan trọng đã được quay trước nên hiện tại những công việc cuối cùng tương đối dễ dàng.
Tân Quỳ đã kết thúc quay "Họa mi" rất lâu, thời gian loáng cái đã trôi qua, "Ngày mai" cũng sắp đóng máy, không phải quay hai phim một lúc, quả thật là nhàn rỗi hơn trước kia.
Tối hôm nay, Hạ Vân Nghi đi ra khỏi phòng làm việc, mượn cớ tới xem một trăm gói hướng dương để tới thăm Tân Quỳ.
Cả hai gặp nhau lần cuối là ở Minh Di, đã lâu lắm rồi hai người mới có một cái ôm ấm áp như hôm nay.
Tân Quỳ cũng biết Hạ Vân Nghi có dụng ý khác nhưng không tiện vạch trần.
Có thể là do mùa hè khiến lòng người dễ chịu, cũng có thể là do cô muốn ghi lại khoảng khắc khi hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm.
Khi Tân Quỳ đang ở trong phòng tắm, cô nghe thấy tiếng khóa cửa từ vang lên.
Có lẽ là Hạ Vân Nghi đến.
Rồi sau đó là tiếng bước chân từ từ tới faafn.
Anh đang tới phòng tắm tìm cô.
Cũng không lâu lắm, Tân Quỳ đang tắm thì nhìn thấy một bóng người cao lớn dừng ở ngoài cửa kính.
Ở bên ngoài lớp kính mờ, Hạ Vân Nghi dường như yên lặng, đứng bất động.
Cô không nhịn được lên tiếng, "Anh làm gì mà cứ lén lút vậy?"
"Chờ em." Hạ Vân Nghi trả lời, dừng một chút rồi hỏi ngược lại, "Ở trong mắt em, anh đây là lén lút à?"
Cô hừ nhẹ một tiếng, "Nếu không thì sao."
Hạ Vân Nghi đã lâu không gặp cô, mặc dù tối nay sẽ làm tiếp tục có việc gì đó, nhưng anh không gấp như vậy.
Chỉ là trong đáy lòng đã bùng lửa, nghe thấy tiếng nước chảy, không thể khắc chế được nữa.
Rồi sau đó anh đứng ở ngoài cửa, tấm cửa kính thủy tinh ngăn cách hai người, nhưng cũng khiến cho mỗi động tác bên trong được phóng đại vô hạn.
Anh có thể hình dung được đường cong mềm mại của cô.
Nơi đó anh đã từng hôn qua, in sâu trong tâm trí anh không thể phai mờ.
Anh vốn muốn tốt bụng bỏ qua cho cô, chút nữa mới thưởng thức, chưa từng nghĩ tới cô dám chủ động chọc anh.
Hạ Vân Nghi dứt khoát làm theo ý mình, tự ý đẩy cửa bước vào.
Tân Quỳ không nghĩ anh lại thẳng thắn như vậy, "Anh thật đáng ghét, em đang tắm đó!"
"Bị nói là lén lén lút lút, vậy thì anh nên làm cho xứng danh một chút." Hạ Vân Nghi cởi áo, "Đúng lúc anh cũng mới tới, cùng nhau tắm."
Bồn tắm bởi vì hai người mà nước dâng lên, hơi nước làm ướt mi mắt hai người.
Tân Quỳ vốn tưởng rằng Hạ Vân Nghi sẽ làm cô ngay tại chỗ, kết quả anh nói là muốn cùng nhau tắm, thật đúng là chỉ đơn thuần cùng nhau tắm.
Sau khi nháo nhào một lát, cô dựa lưng vào lồ. ng ngực Hạ Vân Nghi, nhắm mắt hưởng thụ.
"Em còn cho rằng..." Lời mới nói ra được một nửa, Tân Quỳ ngừng lại, không nói tiếp nữa.
Hạ Vân Nghi dường như đã biết điều gì, "Em nghĩ gì vậy?"
"Không có gì." Cô bối rối.
Hạ Vân Nghi cười, khuôn mặt sáng như ngọc mờ ảo trong làn hơi nước, anh vùi đầu vào cổ cô, "Anh biết, em muốn anh có đúng không?"
Rồi sau đó anh không đợi cô trả lời, lại chậm rãi nói tiếp, "Chờ chút để về phòng đã. Bây giờ chưa muốn làm gì em."
Đã lâu rồi chưa làm, anh cũng định xử cô ngay tại chỗ như sợ cô không chịu được.
Ở trong phòng tắm này, bày tư thế không khỏi có chút...
Trước đây cô đã nhỏ giọng kêu không thoải mái rồi.
Cái gì mà muốn hay không, mặt Tân Quỳ nóng lên.
Lời như vậy mà anh còn có thể nói với giọng điệu cao ngạo lạnh lùng như vậy được?!
Tân Quỳ quơ tay ra sau nhéo anh một cái.
"Bây giờ em thật sự muốn dùng băng dính dán một anh lại..."
"Đây là chiêu em mới học được?" Hạ Vân Nghi nhàn nhã hỏi, giọng điệu lộ ra vẻ lười biếng, "Cũng không cần ngông cuồng như vậy."
- --
Dù sao anh vẫn rất thương cô, đợi đến khi bế người về phòng mới bắt đầu bữa chính.
Anh đã nói sẽ không dùng sức nhưng cuối cùng lại quên mất mình từng nói gì.
Mới đầu quả thực anh rất nhẹ nhàng, sau đó Tân Quỳ mới chủ động nịnh nọt hai câu, anh đã không khống chế được, nắm chặt eo Tân Quỳ, không biết nặng nhẹ.
Rồi sau đó hai người đều điên cuồng.
Hạ Vân Nghi lúc này mới ngộ ra được một chân lý. Căn bản địa điểm không quan trọng mà nhất cử nhất động của Tân Quỳ mới là điểm mấu chốt khiến anh cởi bỏ lớp giáp ngoài cùng.
Tính tình Hạ Vân Nghi vốn rất điềm đạm, luôn xa cách cao ngạo. Nghiêm túc mà nói, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ chật vật như bây giờ.
Chính là cảm giác chống đỡ, không thể buông ra. Lỏng rồi lại chặt, liên quan đến cả hai người họ.
Cuối cùng khi anh nằm đè trên người cô, cô vẫn hơi đau, vẫn muốn ôm anh.
"Em không muốn buông tha anh đúng không?" Giọng Hạ Vân Nghi trầm lặng như nước, nói thêm, "Đợi chút nữa thử loại mua ở Vienna."
Tân Quỳ nghe đến đây mới hoàn toàn phản ứng lại.
Cô đột nhiên mở hai mắt, nhìn thẳng về phía Hạ Vân Nghi.
"..."
Cái gì cơ!
Cô chỉ là thích ôm anh như bình thường thôi, tại sao, tại sao lại thành thế này.
Hơn nữa dường như thứ đồ mua ở Vienna đã dần bị lãng quên lâu rồi.
Nhưng đây không phải là vấn đề!
"Oa anh lại như vậy..." Cô còn chưa kịp tố cáo, Tiểu Tân Quỳ lại một lần nữa bị gió cuốn, đè xuống đất.
Đêm nay không biết hai người sẽ trải qua bao nhiêu trận đâu.
- --
Mây mù bao phủ bầu trời, sương giăng kín mặt hồ.
Những ánh đèn phản chiếu ánh sáng cam xuống nước.
Tân Quỳ chôn vùi mặt trong chăn, đỏ mặt.
Hạ Vân Nghi nghiêng người, lấy tay chống cằm, lặng lẽ nhìn cô.
Không biết qua bao lâu sau, anh mở điện thoại di động lên, đầu ngón tay chậm rãi gõ trên màn hình.
Tân Quỳ vĩnh viễn không biết, đêm nay trên mạng lại có một cơn bão lớn ập.
Hạ Vân Nghi đăng Weibo.
[@Hạ Vân Nghi: Chuyện này tuy ngắn nhưng lại rất dài. Chỉ có một điều không thay đổi, vẫn luôn là em.
Myfirst, Mydearest. @Tân Quỳ]
← Ch. 077 | Ch. 079 → |