Vay nóng Homecredit

Truyện:Thích Eo Nhỏ - Chương 069

Thích Eo Nhỏ
Trọn bộ 104 chương
Chương 069
0.00
(0 votes)


Chương (1-104)

Siêu sale Shopee


Tân Quỳ híp mắt nhìn vào hot search.

Phía trên đều là những cái tên quen thuộc hoặc là nói cô và Hạ Vân Nghi.

"Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ qua đêm tại khách sạn" [Bạo]

"Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ ngọt ngào trên xe trong hai tiếng" [Bạo]

"Hạ Vân Nghi"

"Tân Quỳ"

Đầu ngón tay trợ lý di chuyển xuống dưới, toàn bộ hot search dường như toàn là chủ đề giữa cô và Hạ Vân Nghi.

Trợ lý ấn vào hot search "Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ ngọt ngào trên xe trong hai tiếng."."Chị thấy cái tiêu đề này thật kích thích, chị nghĩ nó sẽ lên hot search no. 1!"

Tân Quỳ: "..."

Sao trợ lý lại như vậy chứ, người vừa mới còn khiếp sợ nôn nóng là ai thế!

Nhưng dù sao tình huống trước mắt cực kỳ khẩn cấp, Tân Quỳ cũng không kịp đôi co nhiều với trợ lý.

Tân Quỳ phớt lờ ánh mắt của nhân viên công tác, nhìn người đứng top trong bài đăng.

"@Tôi là paparazzi: Hai người họ ngọt ngào trong xe tận hai tiếng lận, quả là khó khăn cầm lòng không đậu, paparazzi sẽ cho mọi người thấy tình yêu say đắm giữa đỉnh lưu và hoa đán xinh đẹp!"

Bình luận, lượt chia sẻ và lượt thích của bài đăng này tăng lên nhanh chóng.

Dù chỉ là chụp lén nhưng chiếc ô tô lại đỗ ở trước cửa khách sạn, mặc dù khi chụp paparazzi cố tình ẩn nấp, cũng không cách quá gần vẫn hoàn toàn có thể chụp được.

Lần này paparazzi đăng một đoạn video cực kỳ mượt.

Mở đầu video paparazzi còn run tay một chút, có thể nhìn ra được hắn ẩn trong góc rất khuất để chụp, có lẽ tóm được tin hot nên cực kỳ hưng phấn.

Không nói tới việc ngày hôm sau đăng bài, cái video này còn cố tính biên tập so sánh cảnh hai người lên xe rồi xuống xe. Trong video một cô gái được bọc kín mít đi tới cửa khách sạn mà ngay bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng dáng người đàn ông cao lớn.

Hai người đều là những nghệ sĩ vô cùng xuất sắc tài năng, trong giới giải trí căn bản không thấy được ai có thể thay thế.

Không thể nghi ngờ đó là Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ.

Hình ảnh lại chuyển tới cảnh người đàn ông chặn ngang khiêng cô gái này lên xe.

Lúc này video mở rộng góc nhìn, quay cận cảnh chiếc xe ô tô.

Bên dưới còn xuất hiện một dòng chữ nhỏ, "Không phải ảnh tĩnh, paparazzi kiên nhẫn đợi thêm hai tiếng nữ ~ cảnh báo phía trước có điều bất ngờ!"

Rồi sau đó video được tua nhanh hơn, thời gian chuyển tới hai tiếng sau.

Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ xuống xe, video đột nhiên dừng lại.

Ở cuối màn hình, một dòng chữ đỏ giữa màn hình đen hiện ra thông báo...

"Đột nhiên quay được tin hot, lượng pin chỉ có hai tiếng, tự động tắt ấy, nhưng không sao! Paparazzi còn có điện thoại di động, chỉ kịp chụp một bức ảnh phía sau, để tôi thả xuống bình luận, tự xem đi nhé."

Tân Quỳ run tay, ấn mở phần bình luận đã lên tới hàng trăm nghìn.

Bình luận hàng đầu là bức ảnh kia.

Trong ảnh, cô gái eo thon nhỏ chỉ một vòng tay là có thể ôm hết, mơ hồ có thể thấy dấu tay hồng nhạt trên eo cô.

Trợ lý cười không tiếng động, đợi Tân Quỳ xem hết toàn bộ video.

Hôm nay hot search đột nhiên xuất hiện, cô cũng mới biết được từ trợ lý, trước đó cô ấy cũng chưa xem qua. Lúc này thừa dịp Tân Quỳ ghi hình xong mới vội vàng đi tìm cô.

Lý Nghiêm nói hai người họ phải về công ty xử lý.

Trợ lý ậm ừ mãi, cuối cùng mở miệng, "Em gái... em và Hạ thần thật sự, thật sự kích thích đó."

Cô ấy cũng thật sự không biết, Tân Quỳ giấu một chuyện quan trọng như vậy, nếu như không bị chụp trộm thì có lẽ còn ẩn một thời gian nữa.

Nhưng dù sao người kia cũng là Hạ Vân Nghi, trợ lý đến bây giờ vẫn còn hơi choáng váng, thấy bộ dạng này thì có lẽ hai người kia đã ở bên nhau một thời gian.

"Chị, chị đừng nghĩ quá nhiều." Tân Quỳ ấp ứng, "Em chỉ lên xe tán gẫu thôi."

Nào có phải hai tiếng đâu.

Chỉ có hơn một tiếng thôi mà!

Tiêu đề bài này sai quá sai, chưa kể hôm qua cô và Hạ Vân Nghi không ở trên xe...

Tân Quỳ nghĩ đến đây lại âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn cô đã cản Hạ Vân Nghi lại, hai người không thật sự làm càn, nếu không cả đời này cô sẽ không thể quên được cái đêm kia.

"Cứ cho là em tán gẫu đi, thế tại sao hai người còn cùng nhau đi vào khách sạn chứ." Trợ lý đã vượt qua nỗi khiếp sợ ban đầu, hai mắt sáng lên, chậm rãi tiến tới, cười lớn, "Em học hư rồi có phải không! Em và Hạ Vân Nghi còn đi khách sạn!"

Khách sạn kia là nơi đoàn phim của Tân Quỳ nghỉ ngơi, bình thường khi quay phim, cô đều ở đó.

Trợ lý cho dù có hóa thành tro cũng sẽ không có chuyện không nhớ nơi đó được.

Mặc dù em gái nhà mình nhanh như vậy đã bị người ta lấy mất nhưng bởi vì đối phương là Hạ Vân Nghi, có vẻ nhưng cũng không phải không tiếp nhận được.

Hai người bên này châu đầu ghé tai, trong nội tâm Tân Quỳ lại cực kỳ bối rối.

Cô nghĩ tới nhiều người, trong đầu lướt qua Lý Nghiêm, Tân Nghiệp, Cố Nghênh Mạn, thậm chí còn có mặt Cố Duyên Chi.

Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở Hạ Vân Nghi.

Lúc này anh đang nghĩ gì, đang chuẩn bị làm gì.

Tân Quỳ còn chưa kịp nghĩ nhiều, đằng sau đột nhiên bị đập một cái không mạnh không nhẹ.

Sức lực quả thật là không nhỏ, phát ra một tiếng "Bốp".

Cô hơi đau, lập tức ôm đầu mình, "Ai da!"

Tân Quỳ xoay người lại nhìn người đằng sau, lập tức sững người tại chỗ, không khỏi có chút ngượng ngùng.

Lúc này Lý Nghiêm xuống tay quả thật không nhẹ, đánh lên đầu cô và trợ lý một cái, nâng kính đen, giọng điệu lạnh lùng.

"Còn có tâm tư nói đùa, cùng anh trở về công ty."

- --

Bởi vì chột dạ nên khi Tân Quỳ ngồi ở xe bảo mẫu, cô vẫn luôn lấy lòng Lý Nghiêm nhưng đối phương còn không thèm nhìn cô lấy một cái.

Tân Quỳ thấy anh ấy không muốn hỏi gì, nghĩ chút nữa Cố Duyên Chi sẽ chất vấn cô, lập tức thở dài, bắt đầu tự mình giải quyết, lên mạng xem lại những nội dung kia.

Dù sao chút nữa chắc chắn sẽ có bão táp, cô đã rõ ở trong lòng.

Lý Nghiêm vốn đi phớt lờ cô, thấy dáng vẻ vô tư của cô, vừa tức vừa buồn cười.

"Tân Quỳ, em có nhận thức được thế nào là thái độ tốt hay xấu không?" Lý Nghiêm không nhịn được, bắt đầu chủ động hỏi.

Tân Quỳ nghe thấy vội vàng gật gật đầu, thái độ coi như không tệ, nhanh nhảu nói, "Anh Nghiêm, anh đừng sợ bị phạt tiền, em sẽ đưa cho anh toàn bộ số tiền thưởng cuối năm của em."

"..."

Đây là chuyện về có tiền hay không sao!

Lý Nghiêm nghĩ đến đây, càng cảm thấy mình bị cô chọc tức, anh ấy nói, "Thứ nhất, không cấm em yêu đương, thứ hai, hot search kia đã lên như vậy, em giấu đúng là đủ lâu! Thứ ba, em nói đi, tại sao người kia lại là Hạ Vân Nghi chứ!"

Tân Quỳ sờ sờ cái mũi nhỏ của mình, "Nhưng trước kia anh nói muốn em đặt trọng tâm vào sự nghiệp, em nghĩ anh sẽ mắng em nên giấu anh trước. Hơn nữa chuyện tình cảm này có đôi khi tự nhiên tới, không có cách nào từ chối được."

Lý Nghiêm không còn gì để nói với cô, quan trọng nhất là anh ấy nghe xong hình như cảm thấy cũng đúng.

Anh ấy nghĩ lại quá quá trình đào tạo và sự nghiệp của Tân Quỳ, quả thật trên phương diện này cô làm rất tốt, Lý Nghiêm làm người đại diện của anh, đương nhiên sẽ biết được cô gái này mạnh mẽ, kiên cường đến mức nào.

Sự bùng nổ và nổi tiếng gần đây của cô chính là câu trả lời thỏa đáng nhất.

Vòng đi vòng lại, Lý Nghiêm chỉ cảm thấy lại vòng trở về.

Anh ấy tức giận như vậy, cũng chỉ sợ Tân Quỳ tổn thương. Trong giới giải trí có ai công khai, bình thường phần lớn cư dân mạng sẽ nghiêng về nhà trai hơn. Càng miễn bàn nhà trai lần này còn là người cực kỳ nổi tiếng trong giới, là huyền thoại vẫn đứng vững chưa có ai vượt qua được - Hạ Vân Nghi.

Lý Nghiêm nghĩ đến đây, lại nhớ tới tiêu đề bài viết kia.

Thật là, thật là hỗn loạn!

Anh ấy xoay người nhìn Tân Quỳ, lúc trước không để ý, giờ nhìn kỹ lại thì phát hiện ra vành tai cô có dấu răng như ẩn như hiện.

Lý Nghiêm thở dài, "Cái khác thì anh không nói nữa, em nghĩ xem tí nữa phải nói thế nào đi. Anh muốn hỏi em, em và Hạ Vân Nghi là ai theo đuổi trước?"

Trợ lý cũng rất thích nghe về đề tài này, con gái vốn dĩ có tính nhiều chuyện trời sinh.

Cô ấy vội vàng lên tiếng, "Em gái, em gái, chị cũng tò mò."

Tân Quỳ trả lời rất nhanh, cười hì hì, "Ờm.. đương nhiên không phải em!"

Câu trả lời như vậy đã tiết lộ một chút bí mật được chôn giấu bao lâu nay. Giữa hai người yêu nhau, người khác vốn không thể tiến vào vùng bí mật của họ.

Nhưng nếu một người cao ngạo như Hạ Vân Nghi là người đầu tiên mở lời, rất nhiều chuyện không cần nói cũng biết.

Lý Nghiêm nghe giọng điệu vui vẻ này của Tân Quỳ, mỉm cười.

Cô gái ngốc này, có lẽ người ngốc có phúc của người ngốc đi.

- --

Lý Nghiêm dẫn Tân Quỳ đi đường dành riêng cho tổng giám đốc, dọc đường cố né ánh mắt nhiều chuyện của nhân viên Cố thị.

Ngoài dự liệu chính là văn phòng Cố Duyên Chi trống trơn, không một bóng người, chỉ có một thư ký đi đến nói Cố Duyên Chi đi họp, bảo bọn họ chờ một lát.

Tân Quỳ từ khi biết tin đến bây giờ, nỗi lòng cũng dần dần thả lỏng hơn.

Hiện tại cô ngồi trên ghế sofa chờ Cố ma vương, đi đi lại lại một thời gian, cô hơi tò mò chuyện trên mạng, cô còn chưa kịp xem nữa, không biết chiều hướng dư luận đang như thế nào.

Mới vừa rồi trợ lý đến tìm cô, Tân Quỳ mới chỉ kịp liếc nhìn đại khái. Ngoại trừ mấy tiêu đề gắn với chữ bạo kia, còn lại cô chưa xem.

Tân Quỳ không nhịn được, lấy điện thoại ra ấn vào xem.

Tình thế còn đang lên men, độ hot vẫn chưa có xu hướng giảm xuống.

Hot search xuất hiện rất nhiều, fans cũng nhất thời bùng nổ.

Tân Quỳ ấn vào bình luận, xem mấy bình luận đứng đầu có lượt thích cao nhất.

"Tôi không nhìn nhầm chứ, là Hạ Vân Nghi??? Là!Hạ!Vân!Nghi!Sao!"

"ĐM, tôi vừa mới ngủ bù thì bị tiếng hét của quản lý ký túc xá làm cho tỉnh, tôi vừa định mắng lại, kết quả tôi ấn vào hot search xem - cảm ơn mọi người đã quan tâm, bình luận này được đăng lên tại phòng cấp cứu."

"A a a a a! Mẹ luôn ủng hộ hai người! Mấy bà Tinh Vân tới đây đi! Từ nay chúng ta có thể hiên ngang bước đi rồi!"

"Không phải chứ, trong hình có để lộ mặt cô gái đâu, tại sao trên hot search đều là Tân Quỳ hu hu hu mau tới đánh cho tôi tỉnh đi, hai người này đang đóng phim đúng không QAQ!"

"Vòng eo nhỏ kia, dáng người kia, cùng với đang ở nơi nghỉ ngơi của đoàn phim, ngoại trừ Tân Quỳ thì còn có thể là ai?"

"ĐM, tôi vừa mới nhìn thấy bài đăng của một nhân viên khách sạn, người ta nói Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ thường xuyên hẹn hò ở khách sạn."

"Ôi trời, có phải anh tôi không còn là xử nam nữa không..."

"Bạn lầu trên ơi, đừng có ngây thơ quá. Người kia là một em gái xinh đẹp, sao có thể nhịn được chứ!"

"Tôi cảm thấy Hạ thần có thể nhịn được! Anh ấy cho tôi cảm giác anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, bình thường tính cách lạnh lùng, bên trong thì dịu dàng nho nhã, bỏ một phiếu chắc chắn anh ấy bảo vệ người yêu rất tốt."

"Đề nghị thím xem kỹ lại ảnh, chỗ eo của Tân Quỳ còn có dấu tay, ở phía xa vẫn có thể nhìn thấy, thím nói xem người không nhịn được là ai đây..."

"A a a a a tôi muốn nhìn thấy hai người họ hôn nhau! Tôi không thể tưởng tượng ra Hạ Vân Nghi khi yêu sẽ có dáng vẻ như thế nào!"

"Nhìn mấy người kích động như vậy, tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi thông báo chính thức, hy vọng đừng xảy ra chuyện hai người bị chụp thì lập tức chia tay, tôi thích đôi này lắm."

"Ầy chỉ có tôi chú ý vào phần ở trên xe hai tiếng à, trở về khách sạn lại làm gì nữa đây! Quả thực thể lực của người trẻ tuổi lớn thật, tôi cảm thấy vừa ngọt vừa chua:)"

"Lầu trên suy nghĩ gì vậy, nhưng tôi thích phần mà cô phát hiện ra đấy ~"

"+1"

"+10086"

Tân Quỳ nhìn những bình luận này, khuôn mặt càng lúc càng nóng lên.

Sao mấy người lại chú ý tới điểm này chứ!

Cô liên tục xem bình luận tại các hot search khác và nơi đó cũng bùng nổ như vậy. Chiếm đông đảo là fans CP Tinh Vân càng sung sướng, bình luận nào cũng thấy có mặt, vui như tết vậy. Chỉ có một số người cảm thấy là đang lăng xê, nhưng toàn bộ đều bị fans đẩy xuống, nói là từ từ đợi thông báo.

Nhìn đến đây, Tân Quỳ đóng Weibo lại.

Từ đầu đến cuối, cô chưa dám ấn mở WeChat, bởi vì có quá nhiều tin nhắn. Hiện tại cô chưa biết nên trả lời thế nào.

Đặc biệt là Tân Nghiệp và Cố Nghênh Mạn...

Tân Quỳ nhớ tới lời lúc trước Tân Nghiệp từng nói, cô cảm thấy mình sẽ phải nghe lải nhải cả năm mất.

Nghĩ đến đây, cô có chút đứng ngồi không yên.

Cô bình tĩnh lại, giả vờ bị mất mạng, mở WeChat ra.

Hình đại diện của Hạ Vân Nghi vẫn ở chỗ cũ, hiện tại không có bất cứ tin nhắn nào.

Nhưng hai người đã ở cùng nhau lâu như vậy, Tân Quỳ cũng coi như hiểu anh, chắc chắn anh đã biết chuyện, hơn nữa đã bắt đầu ra tay.

Khi Tân Quỳ mở WeChat ra lần nữa, cửa căn phòng chậm rãi bị đẩy ra.

Cố Duyên Chi đi cùng năm người trợ lý vào phòng. Anh ấy nhìn thẳng, vào lúc Tân Quỳ đứng lên, định đến gần, Cố Duyên Chi lạnh lùng giơ tay làm động tác "dừng lại".

Tân Quỳ bối rối, "Anh?"

Cố Duyên Chi mím môi, không hé răng.

Nhưng trợ lý bên cạnh đã trả lời giúp, "Cô Tân, tổng giám đốc Cố nói, những lần nói chuyện tiếp theo giữa cô và anh ấy, toàn bộ đều là trợ lý bọn tôi trả lời thay."

"..."

Anh có nhất thiết phải làm vậy không! Tức giận đến thế sao?!

- --

Thật ra Cố Duyên Chi không nói lời nào, cũng không tiến hành dạy bảo cô, đối với Tân Quỳ vẫn là chuyện tốt.

Lúc trước cô rất sợ anh ấy níu mãi không buông, sau này còn trở thành nhược điểm của cô.

Cuối cùng, toàn bộ cuộc trò chuyện đều là trợ lý và Lý Nghiêm nói với nhau.

Khi Tân Quỳ đi ra khỏi cửa còn rất nghênh ngang, đắc ý vênh váo một phen, hướng về phía Cố Duyên Chi làm mặt quỷ.

Cố Duyên Chi nhận được tín hiệu này của cô, tức giận nhưng không có chỗ trút.

Rồi sau đó anh lên tiếng, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên khi hai người gặp nhau hôm nay.

"Chờ đến khi chuyện của em và Hạ Vân Nghi được giải quyết ổn thỏa, em nhớ nói với Hạ Vân Nghi..." Cố Duyên Chi hơi ngừng lại.

Những chuyện liên quan tới Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ luôn để trong lòng, cô vội vàng dừng bước, quay đầu lại.

"Nói cái gì?"

Khóe môi Cố Duyên Chi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, "Bảo cậu ta mang theo cái đầu trên cổ, đi đến nhà họ Tân chào hỏi cô chú."

Tân Quỳ im lặng trong giây lát, nghĩ đến mấy chục tin nhắn ba mình mới vừa gửi trên WeChat.

Từ trước đến nay Tân Nghiệp luôn nho nhã, nào có lúc mất kiểm soát như vậy.

Cô nghĩ tới điều này, trong lòng im lặng thắp cho Hạ Vân Nghi một cây nến.

Cố Duyên Chi nhìn thấy dáng vẻ tính toán của Tân Quỳ, nhớ tới gần đây mình liên tục gặp phải trắc trở.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy chua.

Anh em với nhau, vậy mà lại mơ ước đến em gái của người khác!

Cái gì mà trong xe, rồi vào khách sạn chứ!

Đây là chuyện con người nên làm à?!

Cố Duyên Chi nghĩ đến đây, lạnh lùng mở miệng, "Trợ lý, ném cô Tân ra bên ngoài."

- --

Tân Quỳ cuối cùng kháng cự một hồi lâu mới không bị ném ra bên ngoài thật.

Cô âm thầm oán trách Cố Duyên Chi lòng dạ nhỏ mọn, trên đường đi về thì nhận được tin nhắn của Hạ Vân Nghi.

Bán hạt hướng dương: "Anh giải quyết gần xong chuyện rồi."

Tân tân hướng quỳ: "Ừm, vậy rốt cuộc anh đã nói thế nào?"

Vừa rồi Lý Nghiêm nói chuyện với trợ lý, lúc ấy cô không chú tâm nên không nghe cẩn thận.

Bán hạt hướng dương: "Sau khi về nhà thì em thu dọn đồ một chút, lát nữa anh sẽ đưa em ra sân bay."

Tân tân hướng quỳ: "Hả?"

Tân Quỳ bối rối.

Bán hạt hướng dương: "Anh đã từng nói đưa em đi gặp đại sư Fair, em quên rồi sao?"

Bán hạt hướng dương: "Đã thương lượng rồi, em không phải lo/"

Bán hạt hướng dương: "Giao mọi chuyện lại cho anh."

Hạ Vân Nghi nói, cứ giao mọi chuyện cho anh.

Thật ra Tân Quỳ từng trằn trọc suy nghĩ rất nhiều lần, sau này hai người sẽ gặp phải chuyện gì.

Chỉ là chuyện này đến sớm hơn dự kiến mà thôi.

Nhưng cô tính trái tính phải, chính là không nghĩ đến, sóng to gió lớn này, mặc dù không hiện ở ngoài nhưng có thể bởi vì câu nói lần này của Hạ Vân Nghi khiến lòng cô nổi sóng.

- --

Đến khi Tân Quỳ bị anh kéo đến cabin tư nhân, Tân Quỳ vẫn còn ngây ngốc suy nghĩ.

"Đột nhiên ra sân bay, lại còn dùng phi cơ riêng, còn đột nhiên thấy anh." Tân Quỳ nhỏ giọng nói, "Chuyện này cũng quá..."

"Quá cái gì?" Hạ Vân Nghi trả lời, nâng tay cô ên, kéo cô về phía phòng nghỉ.

Hạ Vân Nghi thấy biểu cảm trố mắt nhìn mình, tâm tình vẫn khá tốt, nhíu mày nhìn qua, cắn một cái lên má cô.

Tân Quỳ bị cắn đau, lập tức đẩy anh ra, che má mình lại, "Như vậy rất đau, em mặc kệ, tại sao lần nào cũng là anh cắn em, em muốn cắn lại!"

Nói rồi, cô làm bộ muốn tiến sát lại gần anh.

Nhưng sức lực của Hạ Vân Nghi lớn hơn cô nhiều, chỉ cần dùng bàn tay là có thể nhẹ nhàng không chế được cô.

Hai người náo loạn một lát, Tân Quỳ lại đem suy nghĩ của mình quay trở về hành trình đi Vienna.

Có một niềm vui sướng vào cuối ngày có chút điên rồ nhưng bởi vì là đi cùng Hạ Vân Nghi, phần điên cuồng này còn trộn lẫn chút khát khao.

Tân Quỳ được đưa tới phòng, sau khi tắm xong lập tức nằm lên giường.

Bay đến Vienna cần mất một khoảng thời gian nhất định nên hai người sẽ nghỉ ngơi ở đây.

Nghiêm túc mà nói, sau khi ghi hình chương trình giải trí, cô đã phải đến nói chuyện tại Cố thị rồi sau đó lao điên cuồng tới sân bay.

Mây mù ban đêm trùng trùng điệp điệp ở phía trước, khiến người ta không thể nhìn được rõ khung cảnh.

"Anh nói xem, chúng ta có giống như đang chạy trốn không?" Tân Quỳ ôm mặt, đột nhiên nói ra câu này.

Hạ Vân Nghi nghe xong hơi ngước mắt nhìn cô, "Em nói đúng thì là đúng."

Cô vui vẻ ngồi chơi một lát, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, động tác dừng lại, lông mày nhíu chặt.

Hạ Vân Nghi im lặng nhìn cô một lát, cúi người ôm cô vào lòng.

Hạ Vân Nghi tiến sát lại, cắn nhẹ lên vành tai cô, giọng nói nhẹ nhàng, "Nếu như không buồn ngủ, chúng ta có thể làm chút việc."

Hạ Vân Nghi nói chút việc, có thể là việc gì nữa, còn không phải là chuyện lăn lộn trên giường sao.

Rõ ràng lúc sáng hai người mới làm...

Tân Quỳ lập tức di chuyển, kéo chăn quấn quanh người, làm nũng, "Em đang cực kỳ buồn ngủ đây!"

"Như vậy là ngoan.." Hạ Vân Nghi lấy được đáp án mình muốn, giơ tay nhéo nhẹ mông cô một cái, "Ngủ một giấc là đến, còn lại không cần phải suy nghĩ gì cả."

Anh chỉ cần nói thôi không được à, cần gì phải ra tay vậy chứ.

Tân Quỳ nhấc chân đá anh một cái.

- --

Có lẽ là do quá mệt, Tân Quỳ bị ôm ngủ mê man, khi tỉnh lại lần nữa thì đã ngồi trên xe mà Fair cho người tới đón.

Dựa vào những lời Hạ Vân Nghi nói trước đó, một tuần tại Vienna này, họ sẽ ở trang viên của Fair.

Ngủ một lát, Tân Quỳ đã tỉnh táo hơn nhưng khi nằm trong lòng Hạ Vân Nghi, cô vẫn không muốn mở mắt.

Hạ Vân Nghi ngược lại không nói gì, chỉ dùng tay vuốt mi cô, "Sắp tới rồi."

Cô ậm ừ rồi lại ngủ tiếp.

Lần này họ thật sự đã đến.

Tân Quỳ được Hạ Vân Nghi ôm và bước ra khỏi xe.

Đến khi chân cô chạm vào mặt cỏ mềm mại, lúc này cô mới có cảm giác mình đã tới một quốc gia khác.

Bốn bề đều là cỏ xanh mướt, những hàng cây ngân hạnh được trồng nối tiếp nhau.

Trang viên Fair nằm ở cuối đường.

Cô mê man đánh giá khắp nơi, chân mềm nhũn, cô định bảo Hạ Vân Nghi dìu cô trong chốc lát thì chợt nghe thấy tiếng cười sang sảng ở bên cạnh truyền tới.

Tân Quỳ dụi mắt, nhất thời tỉnh táo lại, nghiêng mắt nhìn qua.

Có một ông già đang đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào đôi tình nhân.

Ông có bộ râu quai nón trắng che hết cằm, vẻ mặt sáng lạn.

Là Fair!

Tân Quỳ giơ tay lên vẫy vẫy tay với đối phương.

Lúc này cô lại có chút thẹn thùng.

Tân Quỳ vội đẩy Hạ Vân Nghi ra, muốn thoát khỏi vòng tay của anh, cùng lúc đó cô cũng nghe thấy tiếng cười của Fair.

Ông dùng tiếng trung bập bõm của mình chậm rãi nói, "Hạ, đây chính là cô gái của cậu ư?"

Hạ Vân Nghi khẽ rũ mắt, ở một nơi xa lạ, đón nhận gió chiều ấm áp, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ giọng đồng ý, "Ừm, là cô gái của tôi."

- --

Tính từ ngày Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ bị chụp, đã là hai ngày.

Tình thế đang không ngừng lên men, đồng thời độ hot vẫn luôn rất cao.

Giải trí Nhất Thiên và tập đoàn Cố thị đều đồng loạt im lặng, không có bất cứ thông báo nào.

Vừa không bác bỏ tin đồn, cũng không chính thức thừa nhận.

Biểu hiện như vậy đúng là hiếm thấy.

Fans liên tục chú ý, thậm chí chạy đến Weibo hai công ty để yêu cầu một câu trả lời cụ thể nhưng vẫn cứ là mò kim đáy biển, còn không nổi được một gợn sóng đã chìm thẳng xuống đáy biển.

Vào buổi tối ngày thứ ba, một tin tức lớn bùng nổ trong giới âm nhạc.

Đại sư Fair trở lại và sẽ sớm biểu diễn một chương trình hợp tác trên livestream cho toàn thế giới.

Đề tài "Buổi diễn tấu của Fair" rất nhanh đã được cư dân mạng đưa lên hot search.

Mọi người vội vã bảo nhau tập trung lại, sẵn sàng xem.

Được biết nơi phát sóng trực tiếp của Fair chính là phòng âm nhạc của riêng ông.

Tám giờ tối, buổi biểu diễn của Fair chính thức bắt đầu.

Khoảnh khắc màn hình xuất hiện, toàn bộ mạng đều tê liệt một giây.

Khung cảnh ngày hôm đó liên tục được mọi người chụp lại và lưu vào album. Huyền thoại về sự bùng nổ giới giải trí này đã được lưu trữ trong ký ức của nhiều người.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, hai ngọn đèn được rọi xuống từ tấm rèm đỏ.

Ánh đèn chiếu vào Fair đang kéo violon, còn một ánh đèn khác chiếu vào hai người đang ngồi song song trước dương cầm.

Hình ảnh không có bất cứ lời giới thiệu nào, không có bất kỳ phụ đề gì.

Chỉ có khung cảnh gần như tối đen cùng với tiếng đàn tấu ngân vang.

Bốn bàn tay đánh đàn dương cầm, ánh sáng phảng phất chiếu xuống hai người giống như đang cho một sinh mệnh. Một đôi tay trắng nõn, một đôi tay có đường gân rõ ràng.

Hai bên không ngừng đuổi theo nhau, không ngừng thay đổi lượt chơi.

Khúc dạo đầu trầm dần dần lên cao, rồi lại trở về sự nhẹ nhàng ban đầu.

Một khúc đã kết thúc.

Phòng nhạc lại trở về khung cảnh hoàn toàn tối tăm.

Những người xem cách màn hình bị chấn động, yên lặng không nói nên lời, che đôi mắt đang chua xót.

Số người theo dõi livestream lên tới hàng chục triệu người, mọi người đều hò reo.

Đúng lúc này, phòng nhạc lại từ từ có ánh sáng.

Dưới bầu trời đêm, từng ngôi sao xuất hiện ở mỗi một nơi, mỗi một góc.

Rồi sau đó không có bóng người nào cả, chỉ có tiếng nói chậm rãi phát ra.

"Em có thấy bầu trời kia không?"

"Có."

"Em có thấy những ngôi sao kia không?"

"Có."

"Vậy em có nhìn anh không?"

"Có."

Cô trả lời câu hỏi cuối cùng, âm điệu dần dần nhỏ xuống.

Tân Quỳ hồi tưởng lại tối hôm đó, cảm thấy nghẹn ngào, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-104)