← Ch.02 | Ch.04 → |
"Lần này trở về sẽ ở lại luôn chứ?" Lý Hạo Nhiên cầm lấy ly rượu cùng Lý Kiều chạm một cái, "Đều ba mươi mấy tuổi đầu rồi, cũng nên ổn định là vừa ".
"Anh cũng không phải đến tuổi này mới kết hôn sao, hiện tại gia đình mỹ mãn vợ hiền con ngoan, sao lại đi thúc giục em?". Lý Kiều trêu chọc cười, "Bất quá có lẽ thời gian tới em sẽ ở lại nước Anh"
Đang ngồi nói chuyện thì có điện thoại, hắn đối với mọi người nói câu xin lỗi rồi bắt máy "Alo?"
"Jonathan", một tiếng hờn giận ngọt ngào từ đầu kia truyền đến, "Sao không chịu nói lời nào mà đã bỏ đi Anh quốc? Có biết hay không người ta đang rất nhớ anh***~"
"Thực xin lỗi, bảo bối", thanh âm mê người nói dối vô cùng thuần thục, "Anh cũng rất nhớ em, nhưng hiện tại đang bận công việc, tối nay anh gọi lại cho em, được không?"
Cắt điện thoại, một bàn người lớn nhỏ ai ai cũng nhìn hắn, cười đến vẻ mặt ái muội.
"Lại là sủng vật thứ mấy đây?". Liễu Nhược Y đùa cợt nhìn hắn một cái, "Lúc nghe tin chú xuống sân bay, còn có một đống oanh oanh yến yến gọi điện thoại hỏi thăm".
"Nhớ không nổi.". Hắn miễn cưỡng cười, "Cho nên gọi chung là "bảo bối" "
Từ những mỹ nhân phương Tây tóc vàng mắt xanh cho đến những mỹ nữ phương Đông tóc đen mắt đen, gầy có mập có, có dã tính cũng có dịu dàng, người truy đuổi hắn nhiều không đếm được. Đã vô số đêm, hắn ôm lấy những phụ nữ khác nhau mà triền miên, lúc tỉnh dậy lại không thể nhớ nổi một gương mặt người nào. Mặc kệ các cô ấy thích hắn vì cái gì——-tiền tài, bề ngoài anh tuấn hay tích cách phong lưu, đối với hắn mà nói, hắn chỉ là không thể chịu đựng được một mình một chỗ cô đơn.
Loại cô đơn này từ nhỏ đã tồn tại, giống như cảm giác trống rỗng vĩnh viễn không thể lắp đầy, sẽ nhân lúc mọi người đang yên giấc mà kéo đến cắn nuốt nội tâm hắn.
"Phụ nữ Đức rất mạnh mẽ, phụ nữ Anh lại hay làm nũng", Lý Hoàn phớt lờ cái nhìn chằm chằm của cha mình, không sợ chết thay chú tổng kết, "Nếu như là phụ nữ phương Tây, thì Italy cùng Tây Ban Nha có đủ vị, Hy Lạp dáng người tương đối cân xứng, chỉ là phụ nữ mấy quốc gia này nói tiếng Anh có vẻ ngọng, nghe rất khó chịu, còn nói về phương Đông, phụ nữ Trung Quốc có tính cách rất phức tạp, phụ nữ Hàn Quốc thì đa số là qua dao kéo, tìm tình nhân thì vẫn nên tìm phụ nữ Nhật Bản thì tốt hơn".
Lý Kiều kinh ngạc nhìn đứa trẻ, lập tức không nhịn được cười to: " Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, hiện tại đứa nhỏ này thật là——-"
"Có điều cũng phải nhớ rõ thực hiện tốt biện pháp an toàn, cẩn thận AIDS, cho dù không phải AIDS, bệnh giang mai hay bệnh gì khác cũng rất phiền toái, muốn chơi đùa, thân thể chính là vốn liếng. Nhưng mà cuối cùng, vẫn nên tìm một phụ nữ để kết hôn là tốt nhất".
Hắn còn chưa nói hết, Thích đã đánh gãy hắn bằng ngữ khí nhẹ nhàng, vừa nói vừa đưa mấy trái nho đến miệng.
"Cám ơn lời khuyên của cháu, cô bé, chú nhất định ghi nhớ trong lòng", hắn một lần nữa lại bị rung động, buồn cười nhìn cô, "Bất quá con gái đừng đem những lời này nói ra, cẩn thận về sau không gả được"
"Tôi gả không được? ". Thích nhất thời cảm thấy mình bị sỉ nhục rất lớn, "Tôi bộ dạng đẹp như vậy, thông minh như vậy, lại còn có một người cha cường thế, tìm một đàn ông có tiền tuyệt đối không thành vấn đề ".
"Thích!". Lãnh Hoan thiếu chút nữa sặc ngụm cơm —— đứa nhỏ này thật là càng ngày càng kì cục, cô cùng Thính Phong cũng đâu phải là loại người thích rêu rao như vậy chứ.
Còn có người tự tin khích lệ bản thân như vậy sao? Lý Kiều cố nén cười, hỏi cô: " Vì sao phải gả cho đàn ông có tiền?"
"Tác giả Austin nói rằng, tình yêu cần phải môn đăng hộ đối, chú biết không? Trung Quốc cũng có câu nói là: vợ chồng nghèo hèn dù tại ai, đàn ông vẫn luôn lưu lại cho phụ nữ vết thương lòng, mà ai có tiền thì sẽ thu được quyền lợi, cho nên muốn có một tình yêu hoàn hảo, phải có sự kết hợp giữa đôi bên"
"Đương nhiên, diện mạo đàn ông cũng rất trọng yếu, nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến gien di truyền, hơn nữa tôi không muốn người đàn ông của tôi khi cùng tôi đi trên đường cái lại quá mức tự ti ", cô vội vàng bổ sung, thản nhiên xem xét Lý kiều một chút, "Nếu chú đủ sạch sẽ không mang bệnh tật như tôi đã nói, cũng có thể được tôi tuyển chọn làm chồng".
"Cám ơn Diệp tiểu thư đã nâng đỡ như thế, Lý mỗ thật sự vô phúc tiêu thụ". Lý Kiều thán phục nhìn cô—— tuổi còn nhỏ đã làm cho người ta "ngoài ý muốn" như vậy, hắn thật tâm cầu nguyện cho chồng tương lai của cô có một trái tim khỏe mạnh.
———————————————————
Bên ngoài truyền đến thanh âm của động cơ ô tô, một lát sau, Diệp Thính Phong xuất hiện trước cửa nhà ăn.
"Xin lỗi, tôi có chút việc nên đến trễ ". Anh đưa áo khoác trong tay cho người hầu, đạm cười chào hỏi.
"Đã lâu không thấy." Anh hướng Lý Kiều vươn tay.
Lý Kiều cùng anh bắt tay, nhìn anh mỉm cười: "Anh Diệp"
Người đàn ông trước mắt mặc âu phục cao lớn, vẫn xuất sắc như trong trí nhớ, năm tháng trôi qua tựa hồ chẳng để lại dấu vết gì trên người anh, ngược lại còn tăng thêm vẻ lạnh lùng thâm trầm.
Cũng tốt ——- hắn ở trong lòng hơi hơi thở dài, người đàn ông như vậy, rất xứng với cô.
Thích vừa rồi thần thái bay xa, lúc này lại vụng trộm nhảy xuống ghế, bộ dáng chuẩn bị lẩn trốn.
"Thích, chị sao vậy?" Lý Hoàn lớn tiếng gọi cô, trong mắt mang theo trêu cợt, thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Lý Hoàn chết tiệt! Thích nhìn hắn chằm chằm, trong lòng thầm rủa.
"Đúng vậy, Thích", Diệp Thính Phong ngồi xuống cạnh vợ, tư thế uy nghiêm nhìn cô con gái, "Con muốn đi đâu? Tiếp tục nói đi chứ, không phải vừa rồi lớn tiếng đến nỗi ba ở bên ngoài đều nghe thấy được sao?"
"Ba***" cô kiên trì gọi cha.
"Hôm nay giáo viên dương cầm điện thoại cho ba, nói con bỏ học ba tiết, con còn muốn trốn nữa sao?"
"Cô ta gọi điện thoại cho ba?" Thích khó chịu kháng nghị, " Loại việc nhỏ này tìm mẹ con không được sao? Rõ ràng lấy việc công làm việc tư, mơ tưởng ba!"
Diệp Thính Phong thoáng nhìn ánh mắt xem kịch vui của vợ, đuôi lông mày khẽ nhíu, " Thôi đi Diệp Thích, tiếng Trung của con so với ba tốt hơn, cái gì mà "lấy việc công làm việc tư", "mơ tưởng"——- ba cũng không hiểu chúng có ý nghĩa gì đâu."
Đứa nhỏ kia đúng là được cưng chìu tận trời, ngay cả anh mà còn dám tính kế.
Thích liếc xem sắc mặt của ba, không khỏi nuốt nuốt nước miếng——-xong đời, lão ba cười thật là khủng khiếp.
"Thiếu một khóa dương cầm?" Một thanh âm ôn nhu hợp thời đánh gãy trận chiến kịch liệt của bọn họ, "Để em giúp cháu bổ sung được không?"
Thích nhìn chủ nhân của thanh âm, Lý Kiều đang mỉm cười nhìn cô, trong mắt còn mang theo bỡn cợn, tựa hồ muốn nói, thì ra cháu cũng có lúc biết sợ?
"Quên mất là Lý Kiều đã từng học trong Đại học Hoàng Gia, trước kia còn làm chủ một ban nhạc ", Lãnh Hoan ra tiếng hòa giải, xoay người nhìn về phía con gái, " Thế nào, để cho chú Lý dạy con một chút?"
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt —— Thích an phận gật gật đầu.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |