Thỏ khôn có ba hang
← Ch.073 | Ch.075 → |
Lâu Kiêm Gia ngưng việc đối mắt với Thần Tố Hi, từ từ gật đầu rồi lắc đầu, cũng giống trước kia, trí nhớ của hắn cứ như là cái bóng lóe lên trong đầu hắn, khi hắn cố sức muốn bắt lấy thì đầu óc trống rỗng, chỉ còn những ký ức tỉnh tỉnh mê mê suốt ba năm ở huyện lệnh phủ và mấy tháng tốt đẹp ở chung với Vi Sương và Tang gia trà trang.
Tang Vi Sương cúi đầu nhìn hộp gỗ đàn hương hắn vẫn nắm trong tay:
- Nó thì sao? Có ấn tượng gì không?
Nàng hỏi, mọi người trong phòng hầu như đều đồng thời nhìn Lâu Kiêm Gia, tất cả đều muốn biết khối ngọc trong hộp ấy tại sao lại khiến cho một người bị mất trí nhớ, đầu óc suy nhược như hắn té xỉu!
Trong mắt Lâu Kiêm Gia lóe lên chút hoảng sợ, nỗi sợ ấy đến nhanh đi cũng nhanh, người khác không hề phát hiện, trừ những người ở rất gần hắn và luôn dán mắt vào hắn, chính là Tang Vi Sương vàThần Tố Hi.
Vì thế, bí mật trong hộp gỗ càng khiến cho người ta muốn đào sâu nghiên cứu.
Tang Vi Sương chợt ý thức được rằng Lâu Kiêm Gia tuy không nhớ được hết nhưng lại nhớ món đồ trong hộp này, một thứ có liên quan đến hắn.
Nàng quá hiểu hắn, quá thương tiếc hắn, nàng giữ hắn bên mình để trả cho hắn ân tình kiếp trước, đồng thời cũng có tư tâm muốn hắn phụng bồi một người đã trải qua hai đời cô quạnh là nàng...........
- Muộn thế này, Tiểu Lâu và mọi người đều đã mệt lắm, mời về đi.
Nàng thay hắn đuổi khách rồi xoay người nhìn Thần Tố Hi:
- Nhị gia, ta còn có lời muốn nói với ngài.
Khách sáo thế này chắc chắn là có việc muốn nhờ. Thần Tố Hi khẽ cười, hắn chợt cảm thấy mình đối với tiểu nha đầu này rất bao dung, hình như từ trước đến nay đều chưa từng thực sự nổi giận.
Đợi mọi người đi hết rồi, Tang Vi Sương và Thần Tố Hi rời khỏi phòng ngủ của Lâu Kiêm Gia, ở gian ngoài Thần Tố Hi lãnh đạm nói:
- Có chuyện gì, ngươi nói đi.
- Nhị gia, liệu có thể.........
Tang Vi Sương hơi cúi đầu, không muốn để người khác thấy mặt mình đỏ lên:
- Liệu có thể xin nhị gia đem hộp gỗ đàn hương đỏ kia.........
- Để lại chỗ Lâu Kiêm Gia?
Nàng ngạc nhiên khi hắn thay nàng nói nốt câu, vốn tưởng rằng hắn sẽ cố ý chế giễu khiến nàng khó chịu, nhưng không, khi nàng ngẩng đầu lên chỉ thấy hắn đang cười với nàng, không phải nụ cười đùa cợt mà là nụ cười như ánh mặt trời làm tan đi băng tuyết, tuy lạnh nhưng ấm lòng.
- Một vật ngoài thân mà thôi, Lâu Kiêm Gia thích thì để y cầm đi.
Thần Tố Hi thản nhiên nói, vẫn duy trì vẻ tao nhã thường ngày của hắn.
Tang Vi Sương kinh ngạc, mặt càng nóng hơn. Có lẽ, nàng trước nay chưa từng hiểu hắn.......... có lẽ hắn không phải một thương nhân chỉ biết đến lợi ích, dù sao thì không có thương nhân nào không bàn điều kiện, chỉ một câu đã đem đồ tặng cho người khác. Nàng chợt cảm thấy không biết nên dùng loại tâm tình nào để đối đãi với người nam nhân này, có lẽ nàng từng trùng sinh một kiếp nên quá nhạy cảm với bất kỳ ai thuộc quý tộc thế gia rồi.
- Vậy, đa tạ nhị gia.
Bất luận thế nào nàng vẫn thật lòng cảm kích hắn, nàng không quên hắn đã cứu mạng nàng, cũng không quên hắn không hề hỏi lý do mà tặng khối ngọc kia cho Tiểu Lâu.
- Ngươi đỏ mặt cái gì? Đột nhiên nhớ tới ân cứu mạng của gia hay đột nhiên nghĩ tới lòng tốt của gia, cảm thấy mình trước đây quá mức vô lễ?..
Ầm_____ầm_____ầm_____trong đầu nàng như có ba tiếng sấm rền liên tục, câu nào của hắn cũng gãi đúng chỗ ngứa, hai má nàng nóng ran sững sờ nhìn hắn.
- Ha ha.
Nụ cười của hắn luôn lạnh lùng đạm bạc, nhưng lần này ý cười của hắn lan thẳng đến đáy mắt:
- Tâm tư của ngươi đều viết hết lên mặt kìa, như vậy không tốt đâu, ta khuyên ngươi nên hỏi thăm Chử Quy nghiên cứu chút thuật dịch dung đi.
- Ơ.........?
Tang Vi Sương giống như bị dội một gáo nước lạnh, đợi khi bóng dáng của Thần Tố Hi đi mất rồi, nàng vẫn ngây ngốc đứng đó suy xét lời của hắn.
Hôm sau Chử Quy đến tái khám cho Lâu Kiêm Gia, Tang Vi Sương đứng cạnh nhìn ông bắt mạch cho hắn, thật lâu Chử Quy mới rút tay bắt mạch về, lấy ra một bình sứ trong hòm thuốc, trút một viên đưa cho Lâu Kiêm Gia, Lâu Kiêm Gia đón lấy không hề nhíu mày liền nuốt xuống.
Tang Vi Sương kinh ngạc, đồng thời cũng phát hiện dường như Lâu Kiêm Gia rất sợ đại phu, đại phu bảo hắn làm gì hắn đều làm theo cả.
Có phải Lâu Kiêm Gia khi còn nhỏ rất sợ đại phu không?
- Nhị gia bảo tôi chuyển lời đến Tang đương gia và Lâu thiếu gia là ngài ấy đã an bài tiệm ngọc thạch ở phố Tây thành Hoài Châu cho Lâu thiếu gia rồi.
Tang Vi Sương thoáng suy nghĩ liền hiểu Thần nhị gia muốn Lâu Kiêm Gia đến tiệm ngọc thạch, nàng không khỏi cảm thán sự chu đáo của Thần nhị gia, hắn phát hiện Lâu Kiêm Gia có thiên phú về ngọc thạch sao? Hắn tuyệt đối không đơn giản chỉ muốn an bài chuyện để làm cho Lâu Kiêm Gia mà thôi. Nhưng nếu nàng đích thân đi hỏi, hắn nhất định sẽ nói:
- Chuyện của Lâu Kiêm Gia liên quan quái gì đến gia!
- Vậy Chử đại phu thay ta đa tạ nhị gia.
Haiz, bây giờ Tiểu Lâu cũng có việc làm rồi, nàng không thể nhàn rỗi được, thật sự xem nàng như heo do Thần nhị gia nuôi, nàng làm không được.
***
- Dương Yên, đi, hôm nay thời tiết tốt, chúng ta đi dạo thành Hoài Châu!
Tang Vi Sương và Dương Yên sau khi đưa Lâu Kiêm Gia đến tiệm ngọc thạch phố Tây thì cùng nhau ra đường.
- Đương gia thật sự yên tâm để Lâu thiếu gia ở tiệm ngọc thạch?
Dương Yên đuổi theo, lo lắng hỏi.
Tang Vi Sương lắc đầu nghịch chiếc quạt trong tay:
- Không phải có A Vượng đi theo sao?
- Nhưng...........
- Ngươi không thấy hắn nhìn mấy khối đá kia là hoàn toàn quên mất ta là ai sao? Yên tâm đi, trong mắt hắn chỉ có đá thôi, hắn ở đó cổng lớn không ra cổng trong không vào thì sẽ không gặp chuyện gì đâu, hơn nữa trước kia Tiểu Lâu chơi với bọn Cẩu Oa Tử cũng chưa từng xảy ra chuyện lớn gì.
Tang Vi Sương nhướng mày, cười dịu dàng.
Dương Yên gật gật đầu:
- Nói vậy cũng không sai.......... Lâu thiếu gia rất ngoan.........
Lang thang trên đường hồi lâu, Dương Yên cũng không phát hiện Tang Vi Sương rốt cục muốn nhìn cái gì:
- Đương gia, chúng ta đang dạo cái gì vậy?
Thình lình, Tang Vi Sương dừng bước, xoay người nhìn Dương Yên:
- Ta muốn bán mười thạch gạo, cộng với số tiền còn lại mở một cửa hàng trong thành Hoài Châu.
Dương Yên không ngờ Tang Vi Sương lại nói thẳng với hắn suy nghĩ của nàng lúc này như thế.
- Đương gia, hiện tại nếu đi chợ gạo buổi tối ở thành Hoài Châu, lúc giá tốt một thạch có thể bán được bốn mươi lượng bạc trở lên!
Dương Yên tức khắc đem những điều mình biết nói với Tang Vi Sương.
- Đắt đến vậy? Giá tăng cỡ như trân châu rồi.........
Nàng cười nói.
- Vậy đương gia muốn bán không?
Dương Yên thấp giọng hỏi.
- Bán.
Nàng gật đầu khẳng định.
Dương Yên thấy nàng khẳng định như thế thì vội nói:
- Nhưng các quan lớn ở thành Hoài Châu này đều đã dọn đến kinh thành, đương gia thật sự định mở một cửa hàng trong thành Hoài Châu?
- Dù sao trước mắt chúng ta cũng không đi được, rảnh rỗi chính là rảnh rỗi, có Thần nhị gia ở đây, chúng ta không tới nỗi mất mạng, hơn nữa có nhiều người ở thành Hoài Châu muốn dọn tới kinh thành như vậy, thời điểm này chắc chắn rất dễ mở một cửa hàng, gặp được cơ hội thì không lỗ mà ngược lại còn có lời!
Nàng chỉ dự liệu rằng Phó Họa Khánh sẽ không đem thành Hoài Châu phú giáp thiên hạ này chắp tay tặng cho Tây Tần, nói cách khác, hắn thà mất Thiệu Châu cũng tuyệt đối không để mất Hoài Châu.
Dù có nói gì nàng cũng muốn mở một cửa hàng nhỏ ở Hoài Châu, người luôn bị đè đầu cưỡi cổ như nàng tương lai muốn tự lo cho chính mình thì luôn phải bắt chước thỏ khôn đào ba hang để dự phòng.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |