Dọc đường gặp mỹ nhân
← Ch.065 | Ch.067 → |
- Xảy ra chuyện gì?
Tiếng kêu to khỏe truyền đến, một đại hán cưỡi ngựa từ phía sau chạy tới, là thị vệ của Thần gia gia chủ đang hỏi những người đi trước đội ngũ xem đã xảy ra chuyện gì.
- Không. Cụ thể thì tiểu nhân không biết, có lẽ chiếc xe ngựa đó đi quá nhanh nên bị lật.
Người trẻ tuổi nọ sợ hãi rụt rè nói.
Chân mày rậm của đại hán nhăn lại, ông vung cương ngựa:
- Để ta đi xem sao.
Đại hán mang đao đi đến trước khe núi.
Đoàn xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tang Vi Sương cũng hơi khó hiểu, lúc này chủ nhân còn chưa hành động thì khách như họ sao có thể hành động trước chủ nhân chứ, nàng hơi vén rèm nhìn xe ngựa phía sau thì thấy người ngồi trong xe màu tím hoa vẫn trầm ổn tựa Thái Sơn, không hề mảy may bị tình huống đột phát kia ảnh hưởng.
Rất nhanh đại hán nọ đã vội vàng đi tới xe ngựa phía sau, lúc ông cưỡi ngựa qua mang theo cơn gió lạnh thổi vào mặt Tang Vi Sương, nàng chợt cảm thấy có chút lạnh nên thả rèm xuống.
Đại hán cung kính hướng về phía cửa xe sau nói:
- Chủ tử, đằng trước có chiếc xe ngựa bị lật xuống khe núi, trên xe có vị cô nương hình như bị thương.......
Đại hán đỏ mặt, cúi đầu.
Nghe vậy, Tang Vi Sương cũng giật mình, nếu trên xe là nam tử thì cũng thôi nhưng trên xe lại có cô nương, không biết Thần nhị gia sẽ giúp đỡ hay mặc kệ? Nàng bèn vểnh tai nghe.
Người trong xe rất lâu cũng chưa lên tiếng, đại hán nọ kinh ngạc, tự cảm thấy thời gian đã quá lâu, tưởng rằng chủ tử không nghe rõ nên ngẩng đầu gọi vào cửa xe:
- Chủ tử?
Thật lâu sau, người trong xe mới lên tiếng, lời nói lạnh đến mức có thể làm rét chết hoa tháng hai.
- Chử Quy, ngươi theo hắn đi kéo người lên, xem có bị sao hay không, nếu không sao thì nhanh chóng lên đường.
Hiển nhiên Thần nhị gia rất giận, Tang Vi Sương cũng biết lửa giận của hắn từ đâu tới, thời cuộc như vậy, bất cứ người nào xuất hiện trên đường Thần nhị gia về Hoài Châu, lại còn tạo ra tai nạn đột phát thế này, ở trong mắt Thần nhị gia đều là "không có lòng tốt".
Chử Quy cũng cảm thấy chuyện này khó giải quyết, kiên trì đi theo đại hán nọ.
Khe núi đó không sâu nhưng lăn xuống như vậy, một cô nương khẳng định là không chịu nổi.
Trước đó khi đại hán đi xem thì trong xe chưa có tiếng khóc, có lẽ còn đang hoảng sợ, chưa rõ tình hình, bây giờ tỉnh táo hơn nhìn lại thì mới rõ. Tức thì tiểu nha đầu nhoài lên người mỹ nhân đã hôn mê kia khóc sướt mướt:
- Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh lại đi.......... tỉnh lại đi.........hu hu hu..........
Tiểu nha đầu lại nhìn ông lão bên cạnh:
- Lão gia, lão gia.........hu hu hu, đừng bỏ một mình Tiểu Quế lại mà.
Nàng khó khăn lắm mới được hai ông cháu này giúp nhặt về một mạng, bây giờ họ lại bỏ lại một mình nàng sao? Cha mẹ nàng đã bệnh qua đời, nên nàng rất sợ có người bị thương bị bệnh, dùng lời của cụ Trương trong thôn trước đây thì người nghèo như họ không bệnh nổi, dù là bệnh vặt cũng có thể kéo đến chết, hễ bệnh là phải đi gặp Diêm vương. Cho nên nàng rất sợ, sợ người thân của nàng, sợ những người nàng quan tâm bị thương.
Không biết ánh đèn từ đâu đến chiếu sáng trước mặt Tiểu Quế, không có ánh đèn còn đỡ, xung quanh vừa sáng lên, nàng liền thấy máu trên đầu tiểu thư và lão gia, máu ấy không biết chảy từ chỗ nào mà trượt theo khuôn mặt, trong đêm tối nhìn rất kinh khủng đáng sợ.
- A_____máu______
Nàng hét lên rồi ngất đi.
Chử Quy lúc này mới kịp phản ứng, trên xe thật sự có nữ quyến, mà tiếng hét kia, đoán chừng là ma quỷ nơi núi non hoang dã này cũng bị chấn động mà tỉnh lại. Ông thầm kêu không tốt, sải bước lớn đi về phía khe núi.
Được vài người hỗ trợ, cuối cùng mấy người kia cũng được khiêng ra khỏi khe núi.
Dưới ánh đèn, mọi người đều kinh ngạc, đại hán nọ cũng đỏ mặt. Không ngờ lại nhặt được hai tiểu mỹ nhân, người mặc y phục tốt hơn thì tuổi tác đại khái khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ngũ quan xinh đẹp, khuôn mặt dung hợp giữa anh khí và quyến rũ, tiểu nha đầu còn lại thì trắng trẻo thanh tú, khuôn mặt nhỏ tròn, ngũ quan phúc hậu, cũng là một tiểu mỹ nhân. Ngoài ra còn có một ông lão, tạm thời không đề cập đến.
Chử Quy nhìn ba người này, vừa bắt mạch vừa dặn dược đồng đi theo băng bó vết thương cho họ.
- Gia đình này đúng là may mắn, nếu gặp phải người khác hoặc không gặp được ai thì chỉ có nước ở trong khe núi này làm mồi cho sói.
Tuy ông nói vậy nhưng mọi người cũng chỉ cười cười.
Kỳ thực trong lòng ai nấy đều rõ, ba người này đến rất kỳ lạ.
Đúng lúc đi đường gặp phải Thần gia bọn họ, thật quá trùng hợp rồi!
Chử Quy đứng dậy, áo bào trắng xám cũng theo đó mà buông xuống, ông bước nhanh về phía xe ngựa của Thần nhị gia.
- Gia, ba người trên xe có hai người là nữ quyến, cả ba đều bị thương, vẫn đang hôn mê, gia.........
Chử Quy nhìn về phía cửa xe:
- Định đoạt thế nào..........
Chử Quy còn chưa nói xong thì một vật bằng sắt bay về phía ông, ông đưa tay chặn.
- Ngươi còn hỏi ta làm gì?!
Giọng của người này có thể làm rét chết toàn bộ ngựa của cả đoàn.
Chử Quy đỏ mặt nơm nớp lo sợ nhìn xuống đất thì thấy thứ vừa rồi ông chặn rớt là một xâu chìa khóa. Chử Quy tức thì hiểu rõ, gia muốn đem chiếc xe ngựa dự phòng cho ba người kia dùng.
Chử Quy là người hành y, thầy thuốc nhân từ, dù ba người kia đến rất kỳ lạ nhưng ông cũng không thể vứt họ ở nơi rừng hoang núi thẳm này, thấy chết mà không cứu.
Ông sai người đưa ba người kia lên xe ngựa trống, lại dặn dược đồng đem hành lý của họ dưới khe núi lên, còn chiếc xe ngựa hỏng thì mặc kệ.
Vất vả nửa canh giờ, Chử Quy thay Thần nhị gia hạ lệnh tiếp tục lên đường.
"Lộc cộc", xe ngựa lại bắt đầu lăn bánh.
Tang Cẩm Văn lắc lư ngủ một giấc ngon lành cuối cùng cũng thức dậy.
Hắn đưa tay dụi dụi mắt, cảm giác được có tiếng trò chuyện khi hắn ngủ, hơn nữa xe ngựa rõ ràng đã dừng lại, hắn quay đầu nhìn Quá Tuyết bên cạnh:
- Ê, Quá Tuyết, xảy ra chuyện gì vậy, lúc nãy ta ngủ hình như nghe có người nói chuyện, xe ngựa cũng dừng lại nữa, ơ, đại tỷ của ta sao?
Hắn giật mình, ngồi bật dậy.
Quá Tuyết đỡ trán:
- Tang tiểu thiếu gia của tôi ơi, bây giờ không có chuyện gì hết, cậu tiếp tục ngủ đi, khụ khụ khụ........
Quá Tuyết vừa nói chuyện thì lên cơn ho, bởi vậy đã dọa sợ Tang Cẩm Văn.
- Ngươi đừng nói nữa, ngươi mà ho Lâu Kiêm Gia sẽ trừng ta!
Tang Cẩm Văn vội nói.
Hắn nằm xuống, kéo chăn che mặt:
- Ài, ta ngủ tiếp được chưa? Phàn thiếu gia, ngài nghĩ cho sức khỏe chính mình một chút đi, đừng nói nữa. Ta ngủ rồi, đừng nói chuyện với ta.
- Cậu không nên thức dậy.........khụ khụ khụ..
Phàn Quá Tuyết lấy khăn che miệng ho dữ dội mấy tiếng, rồi lại đưa tay với lấy chén thuốc bên cạnh.
Tang Cẩm Văn dứt khoát im lặng:
- ............
Hắn nhịn, nhịn rồi lại nhịn, Tiểu Quá Tuyết từ sau khi bị bệnh liền trở nên cực kỳ lắm lời, tuy trước kia cậu ta cũng rất lắm lời. Nhưng ai bảo bây giờ cậu ta là bệnh nhân chứ, đại tỷ nói hắn phải nhường nhịn Quá Tuyết.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |