Mẫu thân ác độc
← Ch.072 | Ch.074 → |
Editor: demcodon
Ninh vương điện hạ cũng nổi giận, Phong Lăng Hề không đem Hoàng tỷ vĩ đại của nàng để vào trong mắt còn chưa tính. Hiện tại một nam nhân rõ ràng cũng dám ỷ vào Phong Lăng Hề sủng ái ngay trước mặt Hoàng tỷ nhà nàng động tay đánh đại thần, thật sự là quá coi trời bằng vung!
"Bắt lại cho bản vương!"
Ninh vương điện hạ vẫn có uy tín nhất định, nàng nói một câu, thị vệ vốn là đi mời Hoàng tử Ngọc Ngạn đi xuống nghỉ ngơi, xoay người liền muốn đi bắt Vân Tư Vũ.
Bất đắc dĩ Vân Tư Vũ so với cá chạch còn trơn trượt hơn, lắc mình vài cái tránh thoát tập kích của thị vệ, thuận tiện chạy tới bên cạnh Vân Vũ Dương. Bà không phải muốn cho người khác cảm thấy hắn bất hiếu sao? Hắn liền để cho bà nhìn xem cái gì gọi là bất hiếu!
Đáng tiếc không chờ hắn ra tay, bên hông căng thẳng, trong nháy mắt ngăn cản hắn ra tay. Vân Tư Vũ quay đầu nhìn về phía người ôm lấy hắn, oan ức mím mím môi: "Hề..."
Vân Tư Vũ không quan tâm những người khác nói hắn như thế nào, thế nhưng không có nghĩa là Phong Lăng Hề không ngại nghe được người đời trách cứ hắn, cho nên cô ngăn cản Vân Tư Vũ, sau đó quyết đoán ra chân.
"Ầm..."
Trên mặt Vân Tư Vũ còn duy trì biểu cảm oan ức, cứng ngắc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Vũ Dương bị đập xuống đất tàn nhẫn, hộc máu tại chỗ, một lúc cũng không bò dậy nổi.
Có thể thấy được một cước này của Phong Lăng Hề nặng bao nhiêu.
Nữ hoàng bệ hạ rất muốn che mặt, đây là muốn kết thúc như thế nào vậy?
Một cước này của Phong Lăng Hề làm cho đại điện trong nháy mắt yên tĩnh ngay cả một cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được rõ ràng tường tận. Ngay cả Ninh vương điện hạ đều bị một cước này chấn động một hồi.
Những người khác cũng nơm nớp lo sợ không dám lại nói thêm gì nữa. Nếu như nói Vân Tư Vũ hung hãn chỉ là làm cho mọi người tức giận, như vậy Phong Lăng Hề vừa ra tay liền làm cho người sợ hãi.
Đúng vậy, là sợ hãi!
Mặc dù hình tượng của Phong Lăng Hề lúc trước không tốt lắm, nhưng không có mấy đại thần không bị thua thiệt ở trên tay nàng, cho nên trong lòng khó tránh khỏi có mấy phần kiêng kỵ nàng.
Lúc trước Phong Lăng Hề "vô dụng" như vậy, đều không người nào dám tùy ý trêu chọc, không nói đến hiện tại. Huống chi, Vân Vũ Dương là ai? Đó là Trấn quốc tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, rõ ràng bị một cước đạp đến bò không dậy nổi, có thể thấy được giá trị võ lực của Nhàn vương điện hạ có bao nhiêu đáng sợ, bọn họ cũng không muốn bước theo gót chân của Vân Vũ Dương.
"Khụ.... khụ..." Vân Vũ Dương ho khan một hồi, mặt mũi tràn đầy âm trầm nhìn Phong Lăng Hề nói ra: "Nhàn vương điện hạ có phải là quá coi trời bằng vung, quá không đem Nữ hoàng bệ hạ để vào trong mắt sao? Ngay trước mặt Nữ hoàng bệ hạ cũng dám làm ra chuyện đánh mệnh quan triều đình, sau lưng còn có thể làm ra những chuyện gì?"
Mặt Nữ hoàng bệ hạ trong nháy mắt liền đen, khóe mắt Vân Vũ Dương liếc về sắc mặt Nữ hoàng bệ hạ. Trong lòng rất là thoả mãn, bà không dễ chịu, Phong Lăng Hề cũng đừng nghĩ dễ chịu. Dù sao bà và Phong Lăng Hề, Vân Tư Vũ đã trở mặt, không thể nào lại ở chung hòa thuận. Nếu như lại mặc kệ lớn mạnh, cuối cùng chịu thiệt nhất định là bà, như thế, còn không bằng trời vừa sáng liền diệt trừ bọn họ.
Hiện tại cơ hội tốt như vậy, bà làm sao sẽ buông tha? Vốn là bà chỉ muốn chọc cho Vân Tư Vũ tức giận, không nghĩ tới Phong Lăng Hề rõ ràng cũng dễ kích động như thế, thật sự là ông trời cũng đang giúp bà.
Gần vua như gần cọp, quân vương đều là đa nghi, nếu không bà cũng không cần cẩn thận như vậy, cẩn thận phỏng đoán tâm tư Nữ hoàng bệ hạ, muốn đưa nhi tử vào trong cung.
Một khi Nữ hoàng bệ hạ tùy tiện có bất mãn với Phong Lăng Hề, như vậy kế tiếp, Nhàn vương điện hạ còn có thể tùy tiện sao? Nàng ngoại trừ Nữ hoàng bệ hạ quá tin tưởng, còn lại cái gì?
Võ công cao hơn nữa thì như thế nào? Thật sự cho rằng có võ công là có thể coi trời bằng vung sao? Nếu thật là như vậy, ngồi trên phượng vị vì sao không phải là cao thủ võ lâm? Không có quyền lực, thậm chí ở trong triều ngay cả câu nói đều không thể nói được, như vậy Nhàn vương điện hạ phải đấu với bà như thế nào?
Vân Vũ Dương xác thật thông minh, thế nhưng bà cũng không nên đem tình huống bình thường chụp vào trên người Phong Lăng Hề và Nữ hoàng bệ hạ. Nữ hoàng bệ hạ nếu như sẽ đối với Phong Lăng Hề ngông cuồng bất mãn, như vậy nàng sớm nên bất mãn, cần gì chờ đến bây giờ?
Bà vẫn là quá ngây thơ rồi!
Nữ hoàng bệ hạ sẽ nói cho bà biết, nhìn mệnh quan triều đình bị đánh, nàng kỳ thật rất thoải mái sao? Không biết.
Phong Lăng Hề sẽ nói cho bà biết, nàng dám đánh bà, liền nhất định nghĩ kỹ đường lui sao? Cũng không biết.
Vân Vũ Dương sẽ không biết sắc mặt Nữ hoàng bệ hạ khó coi, là bởi vì bà châm ngòi ly gián, lại muốn coi bà là vũ khí, nàng còn ngại Phong Lăng Hề ra tay quá nhẹ.
Cho nên Vân tướng quân nhất định phải nhận bi kịch, Nữ hoàng bệ hạ sống quá thanh tỉnh, sẽ không đi hoài nghi dụng tâm của Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề rõ ràng rất thiếu kiên nhẫn những ánh mắt kia như hổ như sói, nhưng không có lập tức rời đi, tại sao? Còn không phải là lo lắng vấn đề an toàn của nàng, mặc dù Phong Lăng Hề bình thường đều là rất ghét bỏ nàng, thế nhưng đến lúc mấu chốt, lần nào không phải là hao tâm tổn trí phí sức giúp nàng?
Những đại thần này đều chỉ nhìn thấy nàng thiên vị Phong Lăng Hề, thế nhưng trong lòng nàng lại rõ ràng, Phong Lăng Hề hoàn toàn rất tốt với nàng.
Các nàng nói thế nào cũng là cùng nhau đánh qua quan hệ lưu manh, há có thể bởi vì một đôi lời liền nảy sinh ra hiềm khích? Nếu thật sự là như vậy, chuyện này quả là thật xin lỗi lưu manh Hoàng Vũ Thanh, tốt xấu gì người ta có dâng hiến tinh thần chết đến vừa chết, làm cho nàng và Phong Lăng Hề kết làm tình bằng hữu thâm sâu.
Phong Lăng Hề trấn an vỗ vỗ lên lưng Vân Tư Vũ, lôi kéo hắn trở lại chỗ ngồi, lúc này mới lên tiếng nói: "Bản vương chỉ là thay Tư Vũ dạy dỗ thật tốt ngài một chút mà thôi. Mẫu từ tử hiếu*, thế nhưng đối với mẫu thân ác độc như ngài vậy, bản vương thật sự là nhìn không được. Nếu ngài đã muốn cắt đứt quan hệ với Tư Vũ, vậy thì thật là tốt, bản vương cũng không phải không nuôi nổi hắn."
(*Mẫu từ tử hiếu = mẹ hiền con hiếu thảo. )
Phong Lăng Hề nhẹ nhàng đưa một tay ra, Khởi Vân tiến lên một bước, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách đóng từ tờ giấy Tuyên Thành, ném xuống đất.
Mọi người không rõ chuyện gì, Vân Vũ Dương ho khan hai tiếng nhìn Phong Lăng Hề, đáy lòng có chút bất an. Dáng vẻ chắc chắn thắng kia của Phong Lăng Hề làm cho bà hoài nghi, nàng có phải là bắt được nhược điểm gì của bà hay không. Thế nhưng suy nghĩ một chút, bà luôn luôn rất cẩn thận, cũng không làm chuyện gì trong mắt Bệ hạ không tha cho. Phong Lăng Hề có thể bắt được nhược điểm gì của bà?
Được rồi! Vân tướng quân lại bỏ quên một chuyện, Phong Lăng Hề nếu đã nhắc tới Vân Tư Vũ, mẫu thân ác độc chờ hiền, hiển nhiên việc này có quan hệ với Vân Tư Vũ, sẽ ở trên quan hệ mẫu tử làm thành văn. Thế nhưng bà một lòng chỉ nghĩ tới chuyện Nữ hoàng bệ hạ để ý, cho nên ngay cả lời nói rõ ràng như thế cũng không có phân tích thông suốt.
Chỉ có thể làm cho người cảm thán một câu, Vân tướng quân rốt cuộc vẫn là võ tướng mà!
Trong cung điện còn vài vị đại thần đang quỳ, lúc này không nhịn được hiếu kỳ, đi một bước đến gần, đưa tay nhặt lên quyển sách kia lật ra xem. Sau khi xem xong, nhìn về phía Vân Vũ Dương ánh mắt rõ ràng có chút thay đổi.
Trong lòng Vân Vũ Dương hơi hồi hộp một chút, cảm giác bất an càng thêm rõ ràng, không khỏi giãy giụa đứng lên, đi tới muốn nhìn một chút trên sách có những thứ gì.
Đáng tiếc hiện tại bà hành động bất tiện, còn không đợi bà bước tới, sách liền bị truyền tới trong tay một vị đại thần khác. Vị đại thần kia nhìn lại tiếp tục đi truyền xuống, những đại thần này nhìn thấy nhanh, cũng truyền đi rất nhanh, cảm giác lục phủ ngũ tạng* đều sai vị trí giống như rất khó chịu, Vân Vũ Dương di chuyển tốc độ vẫn không có truyền được tốc độ đọc nhanh như vậy.
(*Ngũ tạng là năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người. Ngũ tạng gồm: tâm, can, tỳ, phế, thận. [Tâm là tim, can là gan, tỳ là lá lách, phế là phổi, thận là hai quả cật. ]
Lục phủ là sáu bộ phận quan trọng trong vùng bụng của cơ thể con người. Lục phủ gồm: Vị, đảm, tam tiêu, bàng quang, tiểu trường, đại trường. [Vị là bao tử, Đảm là mật, Bàng quang là bọng đái, Tiểu trường là ruột non, Đại trường là ruột già, Tam tiêu là ba tiêu: thượng tiêu là miệng trên của bao tử, trung tiêu là khoảng giữa bao tử, hạ tiêu là miệng trên của bàng quang. ] trích từ @thuocquyvietnam. )
Cho nên đợi lúc bà bắt được quyển sách kia, hầu như tất cả đại thần đều truyền khắp nơi, thậm chí còn có mấy nam tử cũng xem qua. Sau đó líu ríu kể rõ với nam quyến hiếu kỳ khác nhưng không có thể nhìn thấy.
Vân Vũ Dương không chút nào dịu dàng lật sách trong tay, nhìn xem trên mặt ghi chép mọi chuyện, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng tức giận nói: "Đây là ngậm máu phun người!"
Lúc này Nhàn vương điện hạ còn chưa mở miệng, không biết ai liền cẩn thận lẩm bẩm một câu: "Phía trên kia có thể có nhân chứng viết lại."
Ngụ ý, những thứ này rõ ràng đều là sự thật.
Vân Tư Vũ hết sức tò mò phía trên là cái gì, không ngừng cầm lấy cánh tay Phong Lăng Hề vò tới vò lui, ánh mắt thật chặt nhìn chằm chằm váo quyển sách kia, làm cho người cảm thấy hắn sau một khắc sẽ lao ra cướp tới xem một chút.
Phong Lăng Hề giải cứu cánh tay của mình ra, ôm eo hắn, nhếch môi nói: "Đừng nóng vội."
Nữ hoàng bệ hạ cũng vội vàng muốn biết phía trên kia có cái gì làm cho Vân Vũ Dương kích động như thế, vung tay lên, liền có cung thị đi xuống, cầm quyển sách từ trong tay Vân Vũ Dương tới. Vân Vũ Dương vô cùng không tình nguyện, thế nhưng bà không thể làm trái ý của Nữ hoàng bệ hạ!
Nữ hoàng bệ hạ sau khi xem xong, rất thức thời đưa cho Thái hậu. Thái hậu xem xong, không nhịn được thở dài, nhìn về phía Vân Tư Vũ ánh mắt có thêm mấy phần thương tiếc.
Vân Tư Vũ cảm thấy toàn thân sợ hãi, Thái hậu ngài không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta mà! Thấy ta đều thẹn thùng đánh cái tên Hoàng tử điện hạ muốn cướp thê chủ nhà ta.
Quyển sách kia kỳ thật cũng không có gì, không có tội chứng tư thông với địch bán nước, cũng không phải là sổ sách thu nhận hối lộ. Bất quá là một phần kết quả điều tra, từ phụ thân Vân Tư Vũ - Ninh Huyên tiến vào phủ Trấn quốc tướng quân, đến Vân Tư Vũ gả vào phủ Nhàn vương trong thời gian này, có quan hệ tất cả với hai phụ tử bọn họ.
Ninh Huyên tiến vào phủ Trấn quốc tướng quân sau đó được sủng ái, Ninh Huyên hy sinh chính mình cứu Vân Vũ Dương, Ninh Huyên sợ Vân Vũ Dương áy náy mà giấu giếm sự thật, Ninh Huyên dần dần thất sủng, Ninh Huyên buồn tủi mà chết.
Sau đó chính là chuyện của Vân Tư Vũ, tiểu bằng hữu Vân Tư Vũ mất phụ thân, một mình sinh tồn, thiếu chút nữa bị chết đói, cũng may mạng lớn sống lại. Từ đó về sau tính tình thay đổi lớn, giống như đánh không chết Tiểu Cường, kiên cường sinh tồn.
Có người không cẩn thận đụng hắn rơi vào hồ sen bắt đầu kết băng, sau đó vội vàng rời đi, hắn đông đến cả người tái xanh, lại kiên cường mà bò lên trên. Sau đó ngày nào đó ở trong sân làm cái cạm bẫy, người kia té ngã gãy sống mũi.
Có người rắp tâm cho hắn đồ ăn thiu, hắn liền làm cho người kia không cẩn thận đem đồ ăn thiu đưa đến trên bàn Liễu Chính quân, làm hại người kia bị đánh cho một trận roi đòn.
Có người cắt xén phần bạc của hắn, hắn nửa đêm giả quỷ làm cho người kia kêu phụ gọi mẫu đem tất cả để dành của mình đều hiếu kính hắn.
...
Loại chuyện này nhiều không kể xiết, nếu không cũng sẽ không viết một quyển dày như vậy, tóm lại đến cuối cùng, bọn hạ nhân cũng đều ý thức được vị công tử không được sủng ái này không dễ chọc, liền cũng không có ai dám lại đi chọc giận hắn. Thế nhưng cũng không có ai sẽ lấy lòng hắn, mọi người tốt giống như chuyện được thương lượng từ trước rồi, tập thể không đếm xỉa hắn.
Chỉ có tiểu thị kia đi theo bên cạnh hắn ngược lại vẫn trung thành không thay đổi.
Mà trong những chuyện bắt nạt người này còn có bóng dáng mấy vị công tử phủ Tướng quân.
Quá đáng nhất thuộc về Tam công tử, ba ngày hai bữa mang theo một đám người đi bắt nạt Vân Tư Vũ. Mặc dù sau mỗi lần cũng không có thành công, bất quá lần đó khi còn bé kết thù kết oán cũng bị đào lên.
Nguyên nhân gây ra là Vân Thiển muốn Vân Tư Vũ giả chó chọc y vui vẻ, cầm lấy sợi dây thừng liền muốn vòng lên trên cổ của hắn, ai biết Vân Tư Vũ lên cơn ác độc, đánh tới về phía y. Sau đó hai tiểu hài tử đánh nhau thành một cục, cuối cùng Vân Thiển bị Vân Tư Vũ đạp rơi vào hồ sen.
Sau đó Liễu Chính quân thậm chí không có hỏi nguyên nhân, trực tiếp đánh đòn Vân Tư Vũ. Vân Thiển bởi vì chịu lạnh sốt một đêm, Vân Tư Vũ lại bởi vì bị đánh sốt cao ba ngày. Trong lúc đó không có bất kỳ đại phu đến xem qua, Vân Tư Vũ còn có thể sống sót, đúng là ông trời không bắt hắn!
Còn có, Đại công tử Vân Dật ở hoa viên bắt bướm, không cẩn thận đụng vào Vân Tư Vũ, đem quần áo mới của y làm bẩn, Vân Dật khóc một hồi. Vân Vũ Dương hạ lệnh về sau không cho phép Vân Tư Vũ lại đi ra khỏi viện nhỏ của hắn, lại không quản Vân Tư Vũ bởi vì trầy da, máu tươi chảy ròng ở đầu gối.
Tiểu thị Vân Khê bởi vì bắt nạt tiểu thị Vân Tư Vũ, cuối cùng hai người nhào vào đánh nhau, tiểu thị kia "không cẩn thận" quơ làm tổn thương mặt Vân Tư Vũ. Cuối cùng Vân Khê hốc mắt ửng đỏ, tiểu thị kia không có chịu xử phạt một chút nào, ngược lại là tiểu thị Vân Tư Vũ bị đánh cho một trận. Bởi vì gây chuyện cộng thêm không có chăm sóc tốt chủ tử.
Những thứ này đều là chuyện khi còn bé, Vân Tư Vũ không có một chút sức phản kháng nào, coi như là làm người thông tuệ, sau đó có thể nghĩ biện pháp báo thù. Thế nhưng đối xử không công bằng như vậy, đặt ở trên thân ai đều sẽ cảm thấy oan ức.
Mà sau đó, hy sinh Vân Tư Vũ đổi lấy hạnh phúc của Vân Dật, đó là chuyện mọi người đều biết. Mặc dù kết quả ngoài dự đoán của mọi người.
Vân Tư Vũ từ trong những người líu ríu thảo luận kia, cũng rõ ràng là xảy ra chuyện gì, chui chui vào trong ngực Phong Lăng Hề, buồn buồn nói ra: "Kỳ thật ta không có thảm như vậy." Nhiều nhất là lúc nhỏ không có sức lực phản kháng, làm cho hắn rất bất lực. Sau đó dần dần lớn lên, hắn không có lại bị thua thiệt, hơn nữa thường là người từng bắt nạt hắn, hắn đều trả thù trở lại.
Phong Lăng Hề đưa tay sờ sờ mặt của hắn, giọng nói trầm thấp mang theo một tia ý lạnh: "Thế nhưng là phủ Trấn quốc tướng quân xác thật đối xử với chàng quá đáng như vậy không phải sao?"
Cô tra xét nhiều chuyện như vậy, tự nhiên tra được Vân Tư Vũ có một vị sư phụ thần bí, cũng chính bởi vì vị sư phụ thần bí kia, mới để hắn có năng lực dưới tình huống không người trông nom mà sống sót ở phủ Tướng quân. Nếu không, hiện tại còn có thể có một người Vân Tư Vũ này sao?
Cuối cùng trong sách, còn có những năm tiêu xài đối lập của ba vị công tử khác và Vân Tư Vũ ở phủ Trấn quốc tướng quân, không thể so không biết, sự so sánh này, phủ Trấn quốc tướng quân đối với Vân Tư Vũ chuyện này quả là lại như là đuổi đến đường cùng. Vân Tư Vũ ngoại trừ mỗi tháng phát chút bạc này ở ngoài, liền không có tiêu xài gì khác, cộng lại còn chưa đủ một số không đầu của công tử khác.
Nghe những người khác đàm luận, cảm nhận được những tầm mắt khác thường kia rơi vào trên người, sắc mặt Liễu Sâm không khỏi tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Liễu Sâm thông minh ở chỗ là hắn không chủ động gây chuyện, thế nhưng hắn đang quản gia, người phía dưới vì nịnh nọt hắn, sẽ làm ra những chuyện gì, liền không phải hắn có thể dự liệu không phải sao?
Vân Vũ Dương cũng sẽ không bởi vì chút chuyện này mà làm khó dễ hắn. Mà một khi tìm được cơ hội, hắn lại càng sẽ xuống tay độc ác, bởi vì vậy cũng có thể thông cảm được. Nhưng là hiện tại, mọi chuyện sự đều rõ ràng rành mạch mà tung ra, coi như là hắn thật không có ý đồ xấu, vậy cũng có tội trị gia không nghiêm.
Kỳ thật những việc này nhà ai không có? Thậm chí làm quá mức hơn hắn rất nhiều, thế nhưng người ta cho dù đem người hại chết thì đã sao, không có ai vạch trần liền chẳng có chuyện gì.
Săc mặt Vân Vũ Dương cũng đen có thể so với đáy nồi, bà luôn luôn tự xưng là trọng tình trọng nghĩa, nhưng không nghĩ hiện tại làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy bà vong ân phụ nghĩa.
Bà có thể nói bà không biết Ninh Huyên hy sinh, cho nên bà rất vô tội sao? Cho dù lạnh nhạt với Ninh Huyên mọi người có thể hiểu được, dù sao nữ nhân nào không thích mỹ nhân, ai sẽ ở bên cạnh một nam nhân xấu xí, dung mạo bị hủy chứ? Thế nhưng Vân Tư Vũ lại là nhi tử của bà, Vân Tư Vũ ở trong phủ đã bị khắt khe, vô số lần suýt nữa chết, bà lại hoàn toàn không quan tâm, đây cũng là lỗi của bà!
Một nam tử cứu tính mạng bà vì bà sinh ra nhi tử, lại nhận hết khắt khe, cho dù ai xem ra cũng đều nghĩ là người vong ân phụ nghĩa.
Phong Lăng Hề nói bà là một mẫu thân độc ác, thật sự không có chút nào quá đáng.
← Ch. 072 | Ch. 074 → |