Đến chậm dạy dỗ
← Ch.055 | Ch.057 → |
Phong Lăng Hề vừa đến, Hoàng Vũ Hiên liền phát hiện ngay lập tức, ai kêu nữ hoàng bệ hạ được bảo vệ ở chính giữa, rãnh rỗi như vậy.
Phong Lăng Hề đem tầm mắt đảo qua, liếc nhanh liền nhìn thấy Tô Văn đã tới sắp gần vòng vây, chẳng trách ở bên ngoài không có nhìn thấy nàng, lập tức không khỏi nhếch miệng cười, đột nhiên thủ một thế đánh ra.
Bạch Khung sửng sốt một chút, động tác cũng không chậm, trong nháy mắt lách mình dời sang bên cạnh tránh thoát kiếm dài đâm tới.
Bởi vì nàng đột nhiên di chuyển vị trí, vòng vây cứ như vậy bị phá tan thành một cái lỗ hổng, mấy người còn lại vẫn không hề nhúc nhích như cũ, làm chuyện chính mình nên làm, không có đi tới thay thế vị trí của Bạch Khung, cũng không có đi theo rút lui.
Bạch Khung này nhường một lối, vốn là kiếm dài đâm về phía nàng nhưng lại vô ích, thích khách kia thấy vòng vây vẫn kiên trì rốt cuộc có đột phá thì hai mắt sáng ngời, sát khí tăng vọt, cũng mặc kệ nó có phải là cạm bẫy hay không, thân thể nhảy một cái về phía trước, kiếm dài thuận thế đâm về khoảng giữa Hoàng Vũ Hiên.
Hoàng Vũ Hiên tự nhiên nhìn thấy Phong Lăng Hề ra tay đánh một thế, bất quá không hiểu là có ý gì, thấy Bạch Khung đột nhiên tránh ra, không khỏi sửng sốt một chút, có chút không hiểu nhìn về phía Phong Lăng Hề. Sau đó trong đầu lóe lên tia sáng, chẳng lẽ là Lăng Hề muốn khảo nghiệm võ công của nàng? Nghĩ tới, nữ hoàng bệ hạ không khỏi mài đao soàn soạt về phía thích khách.
Tô Văn vẫn chú ý Hoàng Vũ Hiên, ngay cả Phong Lăng Hề xuất hiện cũng không phát hiện. Lúc này thấy thích khách liền muốn thực hiện, trong lòng không khỏi quýnh lên, khẽ quát một tiếng, nàng xuất ra một chiêu kiếm giải quyết thích khách, sau đó bay người lên, nhảy về phía nữ hoàng bệ hạ.
Nữ hoàng bệ hạ híp mắt nhìn nhanh chóng tới gần kiếm dài, đang định ra tay thì Tô Văn lại nhanh đi trước nàng một bước, chắn trước người của nàng.
Bất quá mặc dù động tác của Tô Văn nhanh, cũng đã không kịp vươn ra tránh thanh kiếm dài kia, ở bên trong gặp nguy hiểm chỉ có thể lấy thân ra ngăn cản, chỉ là tránh ra chỗ quan trọng, kiếm dài đâm vào bả vai của nàng.
Tô Văn rên lên một tiếng đau đớn, vung ra kiếm mềm, trong nháy mắt liền thấy kết quả của tên thích khách kia, nhìn trong mắt thích khách kia không cam lòng. Mặt Tô Văn lạnh đi, mắt tràn đầy sát ý, quyết đoán đưa tay nhanh chóng rút kiếm trên bả vai ra, trong nháy mắt máu tươi chảy dài.
Lúc này Bạch Khung vừa sải một bước trở về, đem Tô Văn và Hoàng Vũ Hiên cùng chắn trong vòng vây, tiếp tục đối phó những thích khách kia, thật giống như chẳng có chuyện gì như thế đã xảy ra.
Nữ hoàng bệ hạ nhìn vết thương trên vai Tô Văn, lại nhìn Phong Lăng Hề một chút, trong lòng nhút nhát một hồi. Nàng dám khẳng định Tô Văn đã đắc tội Phong Lăng Hề, lại nghĩ tới là chính mình ra chỉ thị để cho Tô Văn theo nàng ấy, nữ hoàng bệ hạ chỉ cảm thấy tiền đồ của mình biến thành một mảnh tăm tối.
Nhìn vai Tô Văn bị máu tươi nhiễm đỏ, trong lòng Phong Lăng Hề cười lạnh một tiếng, 'dám nói con mèo hoang nhà cô không có người dạy dỗ, cho nàng một chút máu xem như là tiện nghi cho nàng. '
Sau khi mượn đao giết người, Nhàn vương điện hạ cũng không có nhàn nhã xem cuộc vui, bọn họ chạy về một đường, mặc dù không có chật vật như Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc, nhưng cũng không thoải mái. Cô tự nhiên hi vọng giải quyết sớm một chút trận ám sát này, mang theo con mèo hoang nhà cô về nghỉ ngơi.
Chỉ thấy vài điểm ánh bạc thoáng hiện lên, mấy cái đầu lâu đột nhiên bay xuống, mấy người không đầu còn duy trì thêm một khắc thì động tác liền cứng ngắc tại chỗ, sau đó cái cổ bị tách ra đột nhiên phun ra máu tươi, "Ầm ầm" vài tiếng, mấy cỗ thi thể không đầu ngã trên mặt đất.
Biến cố này trong nháy mắt đưa tới chú ý của những người khác, những sát thủ lần này là coi như muốn chết chung cũng phải quyết tâm giết chết nữ hoàng. Sau đó phát hiện Phong Lăng Hề uy hiếp, một nửa người bắt đầu quay sang ngăn cản nàng, một nửa người kia thì càng thêm vội vàng đánh thẳng vào Bạch Khung trong đám người vòng vây.
Chỉ là, Phong Lăng Hề như thế nào lại có thể dễ dàng cản trở như vậy? Không ra tay thì thôi, vừa ra tay dĩ nhiên là gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, ánh sáng nhỏ vụn không ngừng loé lên, mỗi một lần vừa ra chiêu nhất định sẽ có năm người ngã xuống, không hề có chút sức phản kháng mà bị cắt lấy đầu, gọn gàng nhanh chóng.
Tô Văn ôm lấy bả vai, nhìn như vào chỗ không người, từng bước một đến gần vòng vây Phong Lăng Hề, con ngươi không khỏi co rút nhanh một hồi. Lúc này khóe miệng Phong Lăng Hề vẫn mang theo một tia lười biếng vui vẻ, lại càng nhiều thêm một phần tà khí cùng ý lạnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, chỉ bị ánh mắt của nàng đảo qua, cũng không nhịn được run sợ, động tác trong tay càng là không chút lưu tình, không chút nào thấy dừng lại, ra tay cũng không thất bại.
Đây chính là thực lực của Phong Lăng Hề sao? Không khỏi quá mức dọa người rồi.
Quay đầu nhìn về phía nữ hoàng bệ hạ, đã thấy mặt mũi của nữ hoàng bệ hạ tràn đầy sùng bái mà nhìn Nhàn vương điện hạ không chút nào kinh ngạc. Tô Văn không khỏi rũ mắt xuống, không thể không thừa nhận, Phong Lăng Hề quả thật có năng lực làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác, chỉ là, người có năng lực quá mức như thế, chẳng lẽ không nên phòng bị sao? Nữ hoàng bệ hạ có phải là quá mức tín nhiệm Phong Lăng Hề rồi hay không?
Có Phong Lăng Hề ra tay hơn nữa có mấy người Bạch Khung, hắc y nhân rất nhanh bị giải quyết tất cả. Phong Lăng Hề thủ một thế, Bạch Khung mang theo mấy hắc y nhân trong nháy mắt biến mất vào trong rừng cây.
Tô Văn không phải người ngu, trước đó Phong Lăng Hề thủ thế cho Bạch Khung mà nàng không có nhìn thấy, nhưng bây giờ thấy thật sự rõ ràng; không cần phải nói, trước đó Bạch Khung đột nhiên tránh ra như vậy, nhất định là bởi vì Phong Lăng Hề. Bất quá, nàng không có tâm tư đi tức giận Phong Lăng Hề cố ý hại nàng, nàng chỉ là đang hoảng sợ về sự thật ám vệ bên người nữ hoàng bệ hạ rõ ràng là người của Phong Lăng Hề. Nàng không nghĩ tới nữ hoàng bệ hạ đối với Phong Lăng Hề tín nhiệm đã đến trình độ như thế. Nếu như Phong Lăng Hề muốn tạo phản, vậy chẳng phải là dễ như ăn cháo?
Nàng thực sự có chút không có thể hiểu được tâm tư của nữ hoàng bệ hạ, thậm chí có thể nữ hoàng bệ hạ đã bị Phong Lăng Hề đầu độc ảo giác.
Điều này cũng không có thể trách nàng, lúc trước ngay cả đương kim thái hậu đều từng hoài nghi nữ nhi của mình là người đầu độc đến mất đi lý trí, bất quá cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được Hoàng Vũ Hiên, bị nàng thuyết phục.
Đột nhiên cảm giác được một tầm mắt rơi trên người mình, Tô Văn giương mắt nhìn lại, liền thấy Phong Lăng Hề đang nhìn nàng, nụ cười ở khóe môi còn chưa mất, ánh mắt lại sâu xa khác thường, làm cho người ta hoàn toàn đoán không ra nội tâm của nàng ấy đang nghĩ gì, nhưng bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Phong Lăng Hề chỉ nhìn nàng một cái liền thu tầm mắt lại, cổ tay nhẹ nhàng run lên, băng ngọc tơ tằm dưới ánh mặt trời tỏa sáng loe lóe, không dính một giọt máu. Tô Văn lúc này mới nhìn rõ vũ khí nàng đã sử dụng, mấy dây tơ bạc, nàng rất rõ ràng đây không phải là tơ bạc bình thường vì trước đó nàng đã chứng kiến được chúng nó sắc bén thế nào.
Nữ hoàng bệ hạ cũng mặc kệ giữa hai người có sóng ngầm mãnh liệt, bay thẳng đến chỗ Phong Lăng Hề: "Lăng Hề, ngươi cuối cùng đã trở về, ngươi không trở về liền không thấy được ta..." Tiếng khóc kéo thật dài, bắt chước một người đau thương thật tuyệt vời.
Phong Lăng Hề cũng không đếm xỉa nàng làm trò này, nhẹ nhàng mà nhấc chân, mũi chân vừa vặn chống vào ngực của nữ hoàng bệ hạ, ngăn cản nàng đi tới. Sau đó cho nàng một nụ cười ngụ ý sâu rộng, trong nháy mắt nữ hoàng bệ hạ run lên, tâm can co rút nhanh một hồi, xong rồi, lần này giống như thật sự chơi đùa.
Thấy nàng rốt cuộc thành thật xuống, Phong Lăng Hề thu chân về, khôi phục bộ dạng lười biếng như bình thường, khắp toàn thân thu lại không còn thấy một tia ác độc, làm cho người ta hầu như cho rằng kẻ giết người không chớp mắt trước đây căn bản không phải là nàng.
Phong Lăng Hề đang muốn mở miệng nói cái gì lại đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía bên ngoài, Vân Tư Vũ đang mang theo Khởi Vân và Cảnh Duyệt chạy vào.
Trong mắt Khởi Vân còn mang theo một chút kinh ngạc, mà Cảnh Duyệt lại liếc qua Vân Tư Vũ, có ý định cách xa hắn một chút, tựa như có chút kiêng kỵ. Phong Lăng Hề không khỏi sờ sờ cằm, đây là làm sao vậy?
← Ch. 055 | Ch. 057 → |