Vay nóng Homecredit

Truyện:Thê Chủ Tà Mị - Chương 026

Thê Chủ Tà Mị
Trọn bộ 130 chương
Chương 026
Hào môn đánh cuộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-130)

Siêu sale Shopee


Vân Tư Vũ 'sợ hãi' trốn ra sau lưng Phong Lăng Hề, ánh mắt không ngừng quét nhìn mấy người kia.

Những người khác trông thấy một màn này nhưng không thể trách, người thường đến Biết Phong lâu cũng biết, mấy người này đều muốn cùng Nhàn vương thân mật, đứng ở chỗ này chính là vương gia bình thường, cho nên mặc dù mấy người này có muốn hầu hạ cũng chỉ có thể là ngẫm lại, ai dám trêu chọc Nhàn vương, không sợ nữ hoàng bệ hạ hái đầu của nàng sao?

Cho nên nói, mặc kệ trong lòng có nhìn được hay không Nhàn vương điện hạ, rốt cuộc vẫn là cấp cho vài phần mặt mũi.

"Ai nha... Vương gia như thế nào hiện tại mới đến đây?"

"Vương gia có phải hay không cưới Vương Quân liền quên chúng ta?"

Thay đổi trước bộ dáng dè dặt, vài cái công tử ăn mặc thanh lịch bỏ khăn lụa xuống, lắc lắc thân hình như thủy xà, cùng những công tử của thanh lâu khác kiếm khách giống nhau như đúc, vẻ mặt được kêu là một cái ai oán triền miên, chú ý nhìn bất quá sẽ phát hiện, nhìn bọn họ như dán lại gần nhưng chưa từng thật sự đến gần thân Phong Lăng Hề, khăn kia dường như là quét qua y phục của Phong Lăng Hề, nhưng tuyệt đối không có thật sự áp vào.

Vân Tư Vũ nhìn xem một màn này, con ngươi không khỏi đi lòng vòng, xem ra Phong Lăng Hề không có lừa gạt hắn, bất quá bị một đám nam tử vây quanh, hắn vẫn có chút khó chịu đưa tay bấm ngang hông Phong Lăng Hề một cái.

Phong Lăng Hề không khỏi cười khổ, cô làm sao biết hết lần này đến lần khác lại thích một con mèo hoang, nhất định bị thương a!

Phong Lăng Hề đưa tay lôi kéo Vân Tư Vũ đi lên trên lầu, những nam tử kia vốn cũng không có thật muốn cản nàng, lúc này lại càng nhường ra một lối đi, sau đó hô to theo sát nàng cùng đi, trong nháy mắt cửa liền trở nên trống rỗng.

Bất quá mọi người lại không bị ảnh hưởng chút nào, bởi vì bọn họ sớm đã thành thói quen, phải nói phố hoa tại đây ai được hoan nghênh nhất, kia không phải là Nhàn vương thì không còn ai, những công tử nơi này cũng sẽ không có người không thích tính tình phong lưu kia của nàng, ngược lại là người người tranh nhau cướp muốn cùng nàng một đêm phong lưu đây!

Mọi việc nàng đều xem trọng những công tử, tuyệt đối sẽ không lại đem những khách nhân khác để vào mắt, cũng không cần lại đem những khách nhân để vào mắt.

Chỉ là bất đắc dĩ mỗi lần Nhàn vương đều chỉ đi Biết Phong lâu, vốn cho rằng có cơ hội cùng Nhàn vương tiếp xúc thân mật, không ít công tử thanh lâu đều liều mạng muốn tại cuộc thi đấu hoa khôi tranh bá trổ tài năng trẻ, để sau đó Biết Phong lâu lựa chọn.

Bất quá cũng có người không biết Nhàn vương. Demcodon_ddlqd

"Đó là ai a?" Một nam tử dáng dấp diễm lệ nhìn xem một màn này, không khỏi tò mò hỏi.

"Ngươi vừa mới tới không biết, đó là Nhàn vương, loại tình cảnh này về sau ngươi gặp nhiều hơn sẽ thành thói quen."

Nam tử gật đầu nhẹ, không khỏi liếc mắt nhìn, đáy mắt như suy nghĩ điều gì. Hắn trả lời câu hỏi của nam tử xong, thấy hắn như thế không khỏi nhắc nhở: "Ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý lên Nhàn vương, coi chừng Giải Ngữ biết không buông tha ngươi." Giọng nói có điểm ghen ghét.

Người này trước kia không hiểu quy củ, muốn leo lên giường Nhàn vương, lại bị nam tử kia đạp đi, hắn cũng không coi là lão nhân của Biết Phong lâu, bất quá là so với người mới tới sớm một bước thôi. Hắn cũng coi như là biết điều, bị dạy dỗ nho nhỏ một phen, liền cũng đàng hoàng lại.

Phong Lăng Hề cùng Vân Tư Vũ bị vài công tử vây quanh vào gian phòng, sau đó liền thấy chút ít công tử biết điều không hề quấn quýt lấy Phong Lăng Hề, mà là cười kêu lên: "Chủ tử."

Quay lại xem Vân Tư Vũ, cười đùa nói: "Người này nhất định chính là Quận chúa."

"Di! Các ngươi như thế nào nhận ra?" Vân Tư Vũ có chút tò mò, nhìn nhìn cách ăn mặc nữ trang của mình, cần phải coi như là không thành công đi!

Rèm cửa trong phòng khẽ phiêu động bị vén lên, bên trong đi ra một nam tử tuyệt sắc, dung mạo kia rõ ràng so với Vân Dật còn đẹp hơn, Vân Dật đẹp theo kiểu công tử thế gia tôn quý, hào phóng ưu nhã, mà nam tử trước mắt này nhưng lại yêu mị đến cực hạn, chỉ thấy mắt hắn nhìn Vân Tư Vũ cười nói: "Ở loại địa phương này ngẩn đến đã lâu, tự nhiên liếc nhanh liền có thể phân biệt ra được nam nữ, mà có thể được chủ tử đưa đến đây, nam tử tự nhiên không phải là Quận chúa thì không còn ai!"

Phong Lăng Hề lôi kéo Vân Tư Vũ ở một bên ngồi xuống, bưng một đĩa điểm tâm kín đáo đưa cho hắn tốn hơi thừa lời, xuyên qua cửa sổ rèm cửa đang lắc lư, nhìn về phía dưới lầu, mở miệng hỏi: "Giải Ngữ, cuộc thi hoa khôi tranh bá lần này không thành vấn đề đi?"

Vân Tư Vũ lúc này mới nhớ, mỗi năm một lần cuộc thi hoa khôi tranh bá diễn ra ba ngày sau, hắn rõ ràng thiếu chút nữa đã quên rồi.

Giải Ngữ đưa tay sờ một chút sợi tóc trên trán, phần phong tình kia mặc dù không bì kịp Phong Lăng Hề, nhưng cũng có chỗ không sai biệt lắm, nháy mắt nói: "Mặc dù chủ tử tạm thời đem Khởi Vân này liên tục làm lá bài chủ chốt cất giấu cho đi lựa chọn, nhưng là không có biện pháp, ta đem toàn bộ tiền trong nhà đều cược vào, không thắng cũng phải thắng!"

Hằng năm cuộc thi đấu hoa khôi tranh bá, cũng sẽ nói trước mở đánh cược, hiện tại phần lớn người đều đã bắt đầu đặt cược, có người đánh cược người nào đó thắng, cũng có người đánh cuộc lâu nào đó thắng.

Mấy vị công tử cũng rối rít phụ họa nói: "Chúng ta đều đem tiền trong nhà cược vào." Bọn họ đều là đánh cuộc Biết Phong lâu thắng, cho nên liều mạng cũng muốn thắng.

Phong Lăng Hề gật đầu nhẹ: "Vậy là tốt rồi, ta cũng vậy cược không ít."

Vân Tư Vũ nghe vậy, nhìn nàng hỏi: "Ngươi cược bao nhiêu?"

"Cũng không phải là quá nhiều, năm trăm vạn lượng bạc."

Vân Tư Vũ há to miệng, cuối cùng chỉ có thể thở dài nói: "Hề, ngươi thật có nhiều tiền." Đây quả thật là hào môn đánh cuộc a!

Phong Lăng Hề khiêu mi cười nói: "Có phải hay không đột nhiên cảm thấy mình không có gả sai người?"

Vân Tư Vũ nghiêm trang gật gật đầu: "Ít nhất không cần lo lắng phải chết đói."

Phong Lăng Hề xoa bóp mặt của hắn, lại hướng mấy người kia hỏi: "Sự kiện kia có tiết mục gì sao?"

Giải Ngữ lắc đầu nói: "Tạm thời còn không có tin tức gì."

Phong Lăng Hề gật đầu nhẹ, tựa như đối với 'Sự kiện kia' cũng không thể nào cấp, chỉ là trầm ngâm nói: "Các ngươi có thể sống bệnh."

Đột nhiên nói một câu lại làm cho ánh mắt mấy người sáng ngời, cùng kêu lên nói: "Chủ tử anh minh."

Nên biết năm ngoái là Biết Phong lâu bọn họ đoạt giải nhất, ngay cả hoa khôi cũng là người của Biết Phong lâu bọn họ, cho nên lần này xem trọng người của bọn họ thật sự là nhiều lắm, nếu như lúc này vài đại trụ cột đều ngã bệnh mà nói, hắc hắc..

Mấy người hưng phấn mà đi chuẩn bị, còn lại Giải Ngữ ở một bên luyện đàn, Phong Lăng Hề lười biếng ngồi nghiêng ở trên giường, trong tay cầm ly rượu, vừa nhìn mọi người dưới lầu, vừa nghe tiếng đàn, rất tiêu dao.

Vân Tư Vũ gặm hết điểm tâm, cũng đi tới cửa sổ nhìn xuống. Mặc dù Biết Phong lâu cùng thanh lâu khác so ra còn phong nhã rất nhiều, nhưng là ấp ấp- ôm ôm, sờ sờ- xoa bóp cũng số ít, bất quá cũng sẽ quần áo không chỉnh tề trước khi lên lầu.

Phong Lăng Hề kéo hắn vào trong ngực, ngón tay chà vào cạnh môi hắn, trong lòng Vân Tư Vũ giật mình, không khỏi hỏi: "Ngươi làm cái gì đó?"

"Giúp ngươi lau miệng." Dứt lời trực tiếp đem mảnh vụn điểm tâm dính trên tay vào miệng mút một cái.

Khuôn mặt Vân Tư Vũ nhỏ đỏ lên, hắn không hiểu, như thế nào những nam tử kia sẽ không muốn gả cho nàng đây? Bộ dáng tà mị kia rõ ràng rất câu nhân, ngay cả hắn cũng nhịn không được mặt hồng tim đập.

Phong Lăng Hề lại đem hắn lôi kéo vào trong ngực, hai người dường như dán lại với nhau, thấp giọng nói: "Đang suy nghĩ gì mà mặt đỏ thành như vậy?"

Tiếng đàn bên kia đã ngừng lại, Vân Tư Vũ ngẩng đầu nhìn lên, Giải Ngữ đã không biết đi từ khi nào.

Không đợi hắn phục hồi lại tinh thần, Phong Lăng Hề đã hôn lên môi hắn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130)