Truyện:Thân Mật Khăng Khít - Chương 14

Thân Mật Khăng Khít
Trọn bộ 15 chương
Chương 14
Cái bẫy
0.00
(0 votes)


Chương (1-15)

<images>Hắn muốn trao hết những gì mình có cho cô.

Giã vụn tất cả, đập nát tất cả.

Dung hòa hết vào cô cùng ở bên nhau, trở thành một.

"Á á á... Anh ơi..."

Ngay lúc Tề Miểu l·ê·𝖓 đ·ỉⓝ·h lần nữa hắn nhanh chóng với tay xuống xoa nắn lấy hạt châu và niệu đạo cho cô, hai tia nước cùng nhau phun ra ngoài, tất cả đều rơi xuống cửa.

Xong việc, hắn bế bổng người con gái lên ghế sô pha. Tề Miểu mơ màng sắp ngủ nhưng vẫn phải ráng căng mắt ra nghe ông anh mình răn dạy.

"Sau này có chuyện gì thì đừng để trong lòng làm bản thân buồn nữa, Miểu Miểu nghe không."

"Ừm ừm, em nghe." Tâm lý hiện tại của Tề Miểu kiểu: Cứu bé, mí mắt nặng quá, bé buồn ngủ quá đi á á.

"Nếu có chuyện gì không vui hoặc có bất kỳ vấn đề gì thì phải nói ngay với anh, chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra lý do và phương pháp giải quyết chúng."

"Vâng vâng." Cô gái nhỏ gật đầu như gà mổ thóc, động tác này không những không khiến cô tỉnh táo lại mà ngược lại còn làm cho cô choáng váng hơn.

Tề Liên ôm lấy mặt cô 𝖍.ô.𝐧 nhẹ lên trán cô một cái.

Tiếng lòng của Tề Miểu: Ôi tốt quá, bé nhắm mắt lại được rồi.

Ai mà biết ông anh này vừa chạm vào đã tách ra liền đâu, hắn nhào nặn gương mặt Ⓜ️.ề.〽️ Ⓜ️ạ.❗ của cô thì thầm bảo, "Mở mắt ra nhìn anh."

Tề Miểu: Bé không cần ông anh như này nữa.

Cô cố hết sức nâng mí mắt lên, hai mắt rã rời ảm đạm, Tề Liên tưởng cô đang không vui nên vội ôm cô gái nhỏ vào trong lòng vỗ về, "Anh không có cố ý nói em như thế đâu, anh chỉ không muốn chúng ta vì hiểu lầm mà xảy ra mâu thuẫn thôi."

"Ừm ừm." Tề Miểu vùi mặt vào trong ⓝɢự-𝖈 anh mình, nhắm mắt lại. Nếu anh còn nói thêm câu nào nữa thì đêm nay đừng hòng bò 𝖑-ê-ռ ⓖ-ıườ-𝐧-g em.

"Miểu Miểu đừng giận anh mà, được không em?" Tề Liên nhẹ nhàng ⓥυ.ố.✞ 𝐯.𝑒 mái tóc đen mượt của cô, giọng nói từ tốn không nhanh không chậm, trong lòng tràn ngập sự thoải mái và niềm sung s-ướ-п-🌀 khi được ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc vào trong lòng.

Người con gái tức giận, sao người đàn ông này lại lắm lời như thế chứ, cô vùng vẫy thoát ra khỏi cái ôm của hắn, thuận tay nắm lấy một bộ quần áo ném vào mặt hắn.

"Em buồn ngủ! Anh, mệt anh ghê*, anh đi giặt quần áo cho em đi!"

*câu gốc là pp: từ này có nghĩa là than phiền trong tiếng Bắc Kích và vùng Đông Bắc

Nói xong thì đứng dậy đi vào phòng của mình chui vào ổ chăn ngủ để bổ khí dưỡng thận, nếu không ngủ thì cô sẽ tung bay theo chiều gió mất.

Tề Liên sững người tại chỗ, tấm vải trên mặt thoang thoảng mùi hương ngọt ngào. Hắn kéo nó xuống thì nhận ra đây là chiếc quần lót của em mình.

Chất liệu vải rất ⓜề.𝐦 〽️ạ.𝖎, khi chạm vào cảm giác rất tuyệt vời, tưởng tượng cảnh ngày nào â-𝖒 𝐡-ộ nhỏ của cô gái bé bỏng của hắn cũng bị miếng vải này quấn lấy mà bụng hắn nóng cả lên.

Ánh mắt Tề Liên u ám nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, ngón tay khẽ vân vê.

Sáng thứ hai hôm sau, Tề Miểu chậm rì rì tỉnh lại, lúc cô dậy thì Tề Liên đã chuẩn bị bữa ăn xong cả rồi.

Sau khi ăn uống no say, Tề Miểu dựa vào ghế sô pha di chuyển ngón tay ra khỏi lòng bàn tay của hắn lướt lên chạm vào bắp tay kia. Cô sâu kín mở lời: "Sau này anh sẽ không bạo hành em đâu nhỉ?"

Tề Liên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng trong ngây thơ của cô."Là do anh cho em ăn quá no sao? Căng quá rồi à?"

"Nè nè, người ta nói đàn ông khi đạt được thứ mình muốn rồi sẽ không thèm nâng niu nó nữa." Người con gái dựa lại chui vào ⓝ-🌀-ự-ⓒ người yêu mình, "Liệu sau này anh có chán em không?"

"Anh không." Tề Liên đáp như đinh đóng cột, hắn vươn ngón tay véo vào mặt cô, tựa cười tựa không gằn giọng, "Nhưng mà, hình như em đã chán anh rồi thì phải."

"Tiểu nhân oan quá ư ư, đại nhân phải nhìn rõ tận chân tơ kẽ tóc đi chứ." Tề Miểu chớp chớp mắt, hai tay đặt lên ռ.🌀ự.c hắn bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội.

"Tối qua là ai đã gào lên với anh đấy, còn nhốt anh ở ngoài nữa, đã thế còn ném thẳng quần áo vào mặt anh." Giọng nói của Tề Liên dần trở nên trầm hơn, hắn cúi đầu xuống, động tác véo mặt dừng lại, mím môi không nói nữa.

Cô gái nhỏ nào chịu được cái dáng vẻ ấm ấm ức ức cụp hết lỗ tai xuống hờn dỗi giống như con chó bự đáng thương này của hắn được. Cô biết cái nết tối hôm qua của mình có hơi quá nên nhanh chóng dựa lại nũng nịu nhận sai, "Em sai rồi, anh tha thứ cho em được không ạ."

Cô nắm lấy hai cánh tay của hắn vòng qua để hắn ôm trọn lấy mình vào lòng, nâng cằm lên chạm vào môi hắn, Đôi môi ấy vừa ấm áp thơm thơm vừa man mát, cô mổ mấy cái, thấy hắn vẫn bày ra vẻ thất vọng mà lòng mềm nhũn cả ra.

"Em yêu anh nhất, anh là tốt nhất." Tề Miêu cọ khuôn mặt trắng nõn mề_ⓜ 〽️ạ_❗ của mình vào góc nghiêng của Tề Liên, ấm áp 🌜-ọ x-á-𝖙, khóe miệng Tề Liên khẽ cong lên nở nụ cười.

Cuối cùng vì dỗ người yêu vui vẻ mà người con gái đã phải ⓠ𝖚●ấ●𝓃 🍳●ц●ý●† trên giường với hắn cả buổi chiều. Đến tận lúc tối ra ngoài đi dạo bị gió thổi đến 𝖗.𝖚.п ⓛẩ.🍸 🅱️ẩ.y mới ngỡ ngàng nhận ra mình đã dại dột rơi vào bẫy của một người đàn ông này mất rồi.

*

[Kỳ Liên núi trập trùng]: Tan học thì đến thẳng đây.

Tề Miểu nhận được tin nhắn này của hắn mà rung động quá chừng. Hắn đã đi công tác ở tỉnh khác gần một tháng trời rồi, ngày nào cô gái nhỏ cũng oanh tạc WeChat của hắn hết, nào là kêu anh ơi nào là bảo muốn muốn. Cuối cùng sau một tháng dài đằng đẵng thì hắn cũng đã được thả về, lúc này đây cô đã "thèm" muốn 𝖈♓·ế·𝖙 rồi.

Người con gái phấn khởi nhảy nhót, chuông tan học vừa vang lên đã một mạch chạy về căn hộ nhỏ của mình.

"Anh ơi!"

Tề Miểu nhảy một cái bay lên người Tề Liên, dựa lại cọ cọ gương mặt trắng nõn non mềm của mình vào cằm hắn, "Em nhớ anh nhiều lắm."

Tề Liên đỡ lấy ɱôⓝ*🌀 cô, há miệng ra ngậm lấy vành tai Ⓜ️ề.ⓜ ɱ.ạ.❗ của người trong lòng, bế bổng cô lên đi thẳng về phòng."Anh cũng nhớ bé Miểu Miểu lắm."

Tề Miểu bị người nào đó đặt ⓛ*ê*ռ 𝐠ⓘ*ư*ờ*𝐧*𝐠, cơ thể lả lướt thoải mái nằm trên ga trải giường màu xanh nhạt, chiếc váy ngắn màu đen bị vén lên, lộ ra mảnh da thịt trắng nõn ɱề●m ⓜạ●𝒾 và khoá quần an toàn viền ren.

Lòng bàn tay to lớn ấm áp xoa từ bắp chân đến bẹn đùi, kéo chiếc quần bảo vệ ấy xuống rồi lại cách một lớp vải màu be cuối cùng xoa nắn nơi nõn nà m●ề●𝐦 𝐦●ạ●ï kia, xoa đến mức nơi ấy ↪️h●ả●🍸 nướ●🌜 ròng ròng ư●ớ●ⓣ á●т dính hết vào quần.

Xoa đến cặp đùi non г.ц.ⓝ 𝐫.ẩ.γ cả lên.

Tề Miểu dang rộng hai chân ra, một tay tự giác vén váy lên đến tận bụng khoe ra phần bụng non mềm, tay còn lại thì tự xoa bóp vú mình, nhéo lấy núm vú đỏ thắm vân vê.

Cô tủi tủi thân thân mà hé đôi môi đỏ mọng ra than vãn, "Anh ơi phải làm sao đây, vừa nằm xuống thì vú của Miểu Miểu thu nhỏ lại mất luôn."

Tề Liên lột chiếc quần lót ướt đẫm nước xuân của cô ra, há to miệng ngậm lấy hai cánh hoa đã lâu không gặp, Ⓜ️ú●𝐭 lấy nó b* 𝐥𝒾*ế*m liên hồi hòng mở cánh cửa sông 𝒹ụ·𝒸 ✅ọ·𝓃·🌀 trong cơ thể của người yêu mình ra, k·í𝒸·𝖍 т𝒽í·𝖈·♓ tới tấp khiến người con gái yêu kiều 𝖗_𝐮_п ⅼ_ẩ_γ 𝒷ẩ_𝖞 rên ư ử không ngừng.

Hắn thở dồn dập ngóc đầu ra khỏi hai chân của cô gái nhỏ, chóp mũi cao thẳng dính đầy chất nhầy sáng ngời, trong mắt tràn ngập 𝒹ụ-c ✔️ọ-п-𝖌, "Đừng sợ, anh sẽ xoa bự lại cho em."

Tề Miểu ngồi dậy vòng tay qua cổ hắn, đầu lưỡi ẩm ướt ⅼⓘế*〽️ láp chóp mũi của hắn hút lấy chất nhầy cho vào miệng mình, xong xuôi lại tìm lấy môi hắn ngậm lấy.

Môi lưỡi đảo qua đảo lại, sau nhiều lần đọ sức thì cuối cùng cũng chịu tách ra, kéo ra cả một sợi bạc lấp lánh mờ ám. Tề Miểu cuộn đầu lưỡi lên kéo sợi bạc đó vào miệng nuốt vào trong bụng.

Tề Liên cởi hết quần áo trên người cô ra phơi ra cơ thể trắng nõn ⓜ·ề·〽️ ɱạ·𝒾 như ngọc. Ngón tay thon dài 𝖒·ơ·𝓃 ✝️·𝓇·ớ·n bầu ⓝ-gự-c nuột nà, nơi bị xoa khe khẽ dậy sóng lên câu hồn ai.

"Xoa vú ... Ư ha ... Thoải mái quá ~"

Tề Miểu ngồi trên người người yêu mình, đặt bộ п.🌀ự.𝐜 ⓜ-ề-ɱ ɱạ-i của mình vào trong tay hắn để hắn tùy ý xoay tròn bóp bẹp. Bầu ⓝⓖ*ự*c sữa bị nắn đến ứa thịt ra giữa các đốt ngón tay, tựa như một lớp kem trắng ngần, đã thế còn tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ như sữa.

Tề Liên cúi đầu đặt nụ 𝒽_ô_п lên núm vú bị chơi đến đỏ thẫm kia, im lặng nói ra suy nghĩ của mình. Vừa làm xong thì trở tay tát một cái không nhẹ không mạnh vào cặp 𝐦ô_ⓝ_ⓖ mượt mà của ai kia "Chát ——-"

"Quỳ xuống."

Người con gái vừa 𝓇ê_𝓃 ⓡ_ỉ đứt quãng vừa quỳ xuống, trượt xuống phía dưới xíu là bờ 𝖒ôⓝ●🌀 đang lắc lư, trên cặp đào trắng nõn xuất hiện dấu tay hồng nhạt đáng ngờ.

Cô quay đầu lại, khóe mắt ươn ướt, ngón tay nõn nà tách khe suối ướ_𝖙 á_✝️ ra, khoe ra đường hầm đỏ ửng 𝐝●â●𝐦 mĩ lầy lội, móng tay nạm kim cương trắng tô điểm cho khung cảnh càng thêm long lanh hơn.

"Anh nhìn em này —-"

Bàn tay của hắn chạm vào â.m ⓗ.ộ ướt nhẹp kia, lòng bàn tay bị nước xuân nơi khe suối chảy ra thấm ướt ướt đẫm. Động hoa đỏ tươi 𝐫.⛎.ⓝ г.ẩ.𝐲 hấp hấy như muốn truyền đạt sự uất ức khát khao và niềm xao động của mình.

"Nhìn rồi, â·Ⓜ️ h·ộ nhỏ của em rất xinh đẹp."

Tề Miểu vừa ⓣ𝖍_ở ⓗổ_𝐧 𝖍_ể_п vừa cười, bầu п●🌀ự●↪️ sữa lắc lư bày tỏ sự sung 𝖘●ư●ớ𝐧●ℊ của chủ nhân, "Anh chơi em đi... Em nhớ anh lắm ..."

Cô chu 𝐦ô𝖓_ɢ mình cạ vào đường nhân ngư trên eo hắn, cạ đến cả dương v*t cứng ngắc dựng đứng kia.

Vừa cạ đến thì giây tiếp theo nó đã bị Tề Liên móc thẳng ra ngoài, như thể biết được mình sắp đi đến miền cực lạc, đầu nấm to lớn thế mà lại phun ra vài giọt nước trong trẻo bày tỏ niềm hưng phấn.

Tề Liên cầm thứ thô dài của mình chậm rãi nhét vào cái lỗ đang thèm nhỏ nhãi của người yêu, từng chút từng chút lấp đầy cô.

"Căng quá ... Hu hu ... Thích 𝖈ⓗế*🌴 đi được ..."

Tề Miểu thoải mái ngửa cổ lên, mắt trợn tròn, nơi 〽️·ề·Ⓜ️ 𝖒ạ·❗ trong lỗ nhỏ tham lam ⓢ*❗ế*🌴 𝒸𝖍*ặ*✞ lấy cây gậy 𝐧_óп_ⓖ 🅱ỏ𝓃_ℊ đã lâu không gặp.

"Đừng κẹ.ρ 𝒸.♓.ặ.t như vậy, thả lỏng chút nào." Tề Liên bị sự co rút khít khao của cô 𝐤í𝖈*♓ †𝖍í*c*𝒽 đến bụng dưới căng thẳng cả lên, ngón tay với xuống xoa nắn hạt châu nhỏ đang cương cứng kia.

"... Thoải mái quá đi mất ... Anh ddijt cho em lỏng ra đi..."

dương v*t nóng hôi hổi tùy ý lộng hành trong cơ thể của người con gái, từng điểm nhạy cảm trong lỗ nhỏ đều được chăm sóc chu đáo, tầng tầng lớp lớp trong khe suối hưng phấn mà co rút lại, tựa như đang nhiệt tình cảm ơn chủ nhân đã long đong vất vả lặn lội đường xa trở về ban thưởng cho mình vậy.

"Chơi lỏng bé cưng sẽ khóc mất ..." Tề Liên bật cười, ngón tay ☑️𝐮_ố_𝐭 𝖛_ⓔ cái gáy ướt đẫm mồ hôi của cô, phần hông đưa đẩy κ_í_↪️_𝐡 тⓗ_íⓒ_ⓗ va chạm mãnh liệt khiến cho â_ɱ ⓗ_ộ nhỏ ấy đỏ ửng cả lên, từng tiếng 𝖗ê●п 𝓇●ỉ đứt quãng cứ thế bay vào tan trong không khí.

"Chỉ cần ... chỉ cần anh có thể yêu em cả đời thì dù cho bị ddijt đến lỏng cũng không sao cả..."

Tề Miểu ngọ ngoạy quay đầu lại để cho mặt của mình dựa gần lại mặt hắn hơn, nơi gắn kết của đôi trai gái đã ướt nhẹp 𝒹_â_𝖒 đãп_ℊ đến không tả nổi.

Tề Liên nắm lấy vai cô, cơn nóng lan tràn từ bả vai chảy qua từng tĩnh mạch trong cơ thể.

"Như em mong muốn."

Cây gậy cứng ngắc lại lần nữa 🔀·â·ⓜ 𝓃·♓ậ·ρ vào cơ thể, thọc đến nơi sâu nhất trong cơ thể của cô, từng góc bí mật nhất của cô đều bị hắn khám phá đến rành mạch sạch sẽ.

Hắn xé toạc mọi thứ trói buộc trên người mình ra, tiếng sột soạt của mảnh vải rơi trên mặt đất giống như một câu thần chú đang thúc giục con người chìm vào cơn say của tình dục.

Hai cơ thể trần trụi va chạm vào nhau, dính chặt, ♓ⓞ𝖆·𝖓 𝖑ạ·𝒸, sự dịu dàng xen lẫn dữ tợn, khe suối được lấp đầy bằng những cảm xúc nóng cháy nồng nhiệt nhất, sự h.🅰️.ɱ 〽️υố.n trọn vẹn được giải tỏa trong từng nhịp ⓣ.𝒽.ở ԁ.ố.↪️ và tiếng r_ê_𝖓 г_ỉ đầy mê say, rồi dần dần dâng lên thả ra những điều đè nén ...

—-

Lời của chị tác giả: Sắp hết rồi hehe

Chương (1-15)