← Ch.52 | Ch.54 → |
Sau, hoàng hậu như cũ chấp chưởng hậu cung, mùng một mười lăm, hoàng đế dẫn hoàng trữ đi thỉnh an thái hậu, cũng hỏi thăm tình cảm, lễ số chu đáo, như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thỉnh an xong, hoàng đế lại để hoàng hậu gặp tiểu hoàng trữ, mặc dù không phải rất thân thiết, nhìn cũng giống như hoàng thất một nhà hoà thuận vui vẻ.
Tam Lang rất không muốn nhắc chuyện trong cung, nhưng hắn duy nhất tin tưởng, chỉ có vợ mình. Tuy rằng có chút vặt vãnh, úp úp mở mở, cho dù cùng Mộ Dung hoàng gia có mối thù không đội trời chung, Chỉ Hạnh vẫn cảm khái, thương xót.
Đều là những chuyện xấu xa gì a... Rõ ràng l hoàng tộc tôn quý nhất đời này, kết quả còn không phải giống bọn họ lúc trước, bị vây khốn ở trong viện thật sâu, thật sâu, càng hào hoa xa xỉ lại càng dơ bẩn. Thời gian tự do duy nhất, chỉ có khi ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời.
Vị đó... có hận người vợ kết tóc của hắn không? Có lẽ là có, có lẽ. Tam Lang thông minh cơ trí, cũng không hiểu hoàng đế vì sao bảo vệ hoàng hậu như vậy... Theo ý hắn, "Lấy đức báo oán, dùng cái gì để báo đức?"
Nhưng nàng lại có thể hiểu rõ.
Mặc kệ đã làm chuyện gì, hoàng hậu dù sao cũng là mẹ ruột của tiểu hoàng trữ. Phế hậu rất đơn giản, thái hậu châm dầu vào lửa như vậy... Hoàng đế chỉ cần im lặng không lên tiếng là được. Thậm chí cũng có thể hủy bỏ toàn bộ công sức của thái hậu... Không lập hậu là được rồi. Dù sao hoàng đế đã ngang rồi, lại không chịu bước vào hậu cung nữa.
Nhưng sau khi phế hậu, tiểu hoàng trữ sẽ không còn là đích hoàng tử danh chính ngôn thuận. Cùng lắm chỉ còn lại cái danh con trai của hoàng đế, nên đành đem tất cả oán khí nén xuống, thậm chí vì hoàng hậu chống lưng, để nàng có thực quyền, mới có thể trở thành hậu thuẫn chân chính của tiểu hoàng trữ.
Thái hậu... thật không hỗ là người thắng lợi ở hậu cung lăn lộn vài thập niên. Hoàng hậu vẫn non chút, mới sẽ bị quỷ kế nhìn như vụng về thực chất là âm hiểm này hãm hại.
Hoàng hậu... rất yêu con mình đi? Nghe nói khóc cầu qua vài lần, muốn nhận tiểu hoàng trữ trở về, lại bị hoàng đế nghiêm lệ cự tuyệt. Khi Hiền phi rơi xuống nước, cô ta mới sẽ cái gì cũng không l
Dù sao không phải cô ta đã hạ thủ, không phải lỗi của cô ta. Nữ nhân kia... nữ nhân giả thanh cao kia chết thì tốt rồi. Hoàng đế chỉ có thể trả con lại cho cô ta... Bởi vì hậu cung cũng không còn người an toàn thích hợp khác để chọn.
Có thể, có lẽ đi. Chỉ là không biết sai ở chỗ nào, vốn sẽ không bị phát hiện chân tướng, không ngờ lại bị hoàng đế phát hiện.
Hoàng đế nổi giận không làm gì cô ta... Có lẽ là bởi vì cô ta còn yêu con mình, không giống thái hậu trái tim đã mài luyện thành thép.
Có thể chính là bởi vì chuyện bi thương như thế, nàng mới đồng ý khám bệnh cho Tử Hệ cùng hoàng đế có mờ ám.
... Nàng đã biết, Tam Lang miêu tả nhất định vô cùng đơn sơ, khi ấy nhất định hung hiểm vạn phần. Chuyện xảy ra đến nay đã gần ba tháng, Tử Hệ vẫn tiều tụy vô cùng, vẻ hồng nhuận trời sinh hoàn toàn rút đi, tái nhợt gầy gò giống một hồn ma.
Trọng thương sắp chết, kịch độc, thương tích ngoài da cùng nội thương. Ngự y rất giỏi, bảo vệ mạng hắn, cũng không để hắn thành phế nhân...
"Lại vọng động nội lực, không chết cũng khó." Chỉ Hạnh nghiêm nghị cảnh cáo hắn.
Tử Hệ vốn tràn đầy lệ khí, ôn hòa hơn nhiềuôi mắt phượng thật đẹp lên, cười rất nhạt, lại phi thường ấm áp. "Ta đã là... ám vệ bên người của tiểu công tử. Ta đối với hắn là hữu dụng, rất hữu dụng."
Chỉ Hạnh có loại xúc động muốn đi qua đập đầu hắn. Đè thấp nộ khí cùng giọng nói, "Đã chết một Hiền phi."
"Không sao." Tử Hệ mặt ánh hồng vì bệnh, "Hắn nhớ kĩ Hiền nương nương, tương lai cũng sẽ nhớ ta."
Không phải Tam Lang ở đó, Tử Hệ đại khái sẽ bị no đòn.
Chỉ Hạnh nắm Tử Hệ mắng cho một trận, viết phương thuốc cùng liệt một đống lớn cấm kỵ tỉ mỉ đến không thể tỉ mỉ hơn. Tử Hệ mở to mắt phượng nghe nàng mắng, vẻ mặt lại càng lúc càng ôn hòa. Vừa không có thấy phiền phức, cũng không có mở miệng. Cuối cùng muốn rời khỏi thì nói thêm, "Cám ơn."
Chờ hắn đi rồi, Chỉ Hạnh lửa giận chưa tiêu oán giận Tam Lang, "Đứa nhỏ chết tiệt kia rốt cuộc có nghe vào hay không a?!"
"Nàng lại không có lớn hơn hắn bao nhiêu." Tam Lang dị thường lãnh đạm trả lời.
"... Tam Lang?"
"Hừ." Hắn quay đầu không nhìn.
Rảnh rỗi ăn dấm chua cái gì đây? "Là chàng bảo ta xem bệnh cho hắn!" Chỉ Hạnh lửa lớn.
"Hừ? Nhưng cũng không thấy nàng lo lắng cho bệnh nhân khác như thế."
... Nam nhân thực sự là không chiều được, thái tổ nãi nãi thực sự là rất cơ trí. Thành thân sắp ba năm, Phùng tri huyện lang vốn đạm mạc nói lý bị chiều đến vô pháp vô thiên, làm loạn không lý lẽ như thế.
"Bởi vì cùng cẩu hoàng đế có quan hệ mập mờ thật rất đáng thương, là người liền sẽ có lòng thương xót a! Rõ ràng biết là hố lửa còn cứng đầu muốn nhảy xuống đi tìm chết... Nhìn không được! Thật là... Đối với cẩu hoàng đế cho dù tốt lại trung thành có tác dụng gì chứ? Người khác nhìn hắn cũng chính là chỉ là, chỉ là..."
Luyến đồng.
Vì cái gì muốn đẩy mình rơi vào hoàn cảnh cực độ bất hạnh, không có tương lai chứ?!
Tam Lang giống như nghiên cứu nhìn nàng một hồi, chỉ nhìn đến gương mặt ôn nhuận của nàng tràn đầy phẫn nộ cảm khái, không có gì khác.
Còn may. Vẻ ngoài của Tử Hệ rất khiến người ta không yên... Mà hắn tuổi mỗi năm một tăng, khó tránh sẽ có chút lo lắng.
Hắn thừa nhận, ý nghĩ ngây thơ như vậy, vô lý làm loạn. Nhưng mà... chỉ là không khống chế được.
"... Người ngoài nhìn ta, cũng không khác gì lắm." Tam Lang nhàn nhạt trả lời, "Nịnh thần lấy sắc mê hoặc người."
"Đủ!" Chỉ Hạnh bực tức, "Cẩu hoàng đế, hắn đáng bị sốt đến chín não! Chính là nghĩ đến hắn phá hỏng thanh danh của chàng đến nông nỗi... đạp hư một người không đủ còn đạp hư người thứ hai! Cho nên ta mới đặc biệt tức giận a ~ "
Thương xót người khác cũng là vì ta, tức giận cũng là vì ta.
"Thật xin lỗi." Tam Lang ôn thuận xin lỗi, mặt chôn ở cổ Chỉ Hạnh, ôm nàng, nhẹ nhàng cười.
"A?" Chỉ Hạnh có chút không hiểu. Thế nào? Không phải cãi nhau sao? Ta nói cái gì, Tam Lang đột nhiên không vặn vẹo, còn xin lỗi?
"Ta sai." Tam Lang cười meo meo nói, "Trước đây ta từng nói ta rất nghèo chỉ còn lại có nàng... Này không đúng. Phải nói là, có nàng ta liền phú khả địch quốc."
... Vì cái gì từ cãi nhau trực tiếp nhảy đến kết luận này? Nam nhân, thật khó hiểu
← Ch. 52 | Ch. 54 → |