Truyện:Thâm Tình Tựa Như Cạn - Chương 40

Thâm Tình Tựa Như Cạn
Trọn bộ 54 chương
Chương 40
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit:Michellevn

Giang Mạn cười kéo tay anh:" không phải kêu em làm cơm ngon chờ anh về hay sao? Em còn làm một bàn tiệc lớn nữa cơ đấy, ngày hôm nay chắc anh cũng không ăn uống đàng hoàng, vậy thì chút nữa phải ăn cho bằng sạch đó."

Lúc hai bàn tay nắm lấy nhau, Trình Khiên Bắc nhận thấy trên ngón tay cô có phần thô ráp liền cúi xuống nhìn thì thấy trên ngón trỏ tay trái quấn miếng băng urgo. anh chạm nhẹ tay vào khẽ hỏi:" Sao thế này hả?"

Giang Mạn cúi đầu nhìn, qua loa trả lời:" Lúc thái rau không cẩn thận cắt vào, vết thương nhỏ thôi mà, không sao đâu."

cô không phải là con bé con ngơ ngáo đến thái rau mà cũng có thể cắt vào ngón tay, chỉ là hôm nay chờ đợi trong lo lắng, khó tránh khỏi không tập trung tư tưởng, không để ý một chút là bị lưỡi dao xẹt qua một đoạn nhỏ.

Trình Khiên Bắc không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn tay cô, ngón cái nhẹ nhàng ve vuốt phía trên miếng urgo. Ngón tay cô thuôn dài trắng nõn, là một đôi bàn tay chưa từng trải qua mưa gió dãi dầm, vậy mà giờ đây lại đang đấu tranh cùng anh trong cơn bão.

Khoảnh khắc này, bỗng dưng anh có chút sợ hãi, anh sợ hãi bản thân mình không đáng được cô đối đãi như vậy.

Cho đến khi hai người bước tới trước bàn ăn, anh mới ngước lên nhìn sang cô.

Giang Mạn thấy vẻ mặt anh đột nhiên có phần kỳ lạ, chỉ những món ăn ra hình ra dạng trên mặt bàn, chớp chớp mắt mỉm cười bảo:" Thấy sao nào? Có chút phong cách của bếp trưởng không hả?"

Ánh mắt Trình Khiên Bắc di chuyển xuống mặt bàn, cười gật gật đầu:" Quá lợi hại rồi."

Giang Mạn cười lên có chút đắc ý:" Nhanh đi rửa tay rồi lại ăn nào, sắp nguội hết rồi."

Bé ngoan Trình Khiên Bắc vâng lời đi rửa tay, khi quay trở lại bàn ăn, Giang Mạn đã đơm cơm xong cho anh. anh cầm đũa lên, nhìn người phụ nữ trước mặt, mãi mà chẳng nhúc nhích cũng không hề nói gì.

Giang Mạn nhận ra, ngước đầu kỳ quái hỏi:" Sao vậy?"

Trình Khiên Bắc mấp máy môi ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

Giang Mạn cười:" Rốt cuộc là sao thế hả?"

Trình Khiên Bắc khẽ cong khóe miệng, lộ ra nụ cười yếu ớt, nhàn nhạt mở miệng:" anh chưa từng làm chuyện phạm pháp."

Giang Mạn gật đầu:" Em biết chứ!"

" Nhưng.... ." Trình Khiên Bắc, " anh từng làm một số chuyện không tốt."

Giang Mạn nói bằng giọng không để ý lắm:" Ừm, em cũng biết."

" không, em không biết." Trình Khiên Bắc nói

Giang Mạn bình tĩnh nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Thế nhưng Trình Khiên Bắc lại chỉ cười cười, cúi đầu né tránh ánh mắt cô và chuyển đề tài:" Ăn cơm đi!"

Giang Mạn nhìn anh sau một lúc yên lặng thì bảo:" Chẳng có ai là không phạm phải sai lầm cả, em cũng không phải người bảo vệ đạo đức." Dừng một chút lại cười bảo." Thực ra con người em ích kỷ lắm, chỉ cần đối với em anh chưa làm sai chuyện gì thì như thế là đủ rồi.

Tay cầm đũa của Trình Khiên Bắc hơi dừng lại, chầm chậm ngẩng đầu nhìn cô bằng nét mặt khó đoán, nhưng lại không nói gì.

Giang Mạn mỉm cười có chủ ý và hỏi:" Chẳng lẽ anh đã làm chuyện gì có lỗi với em sao?"

Trình Khiên Bắc cũng khẽ cười đáp lại:" Vậy phải xem đó là chuyện gì."

" Ví như lúc chúng mình bên nhau mà anh đi tìm người phụ nữ khác ấy?"

Trình Khiên Bắc bật cười:" Cái này ngược lại không có."

Giang Mạn:" Vậy thì không phải rồi."

Sau một hồi yên lặng, Trình Khiên Bắc hỏi bằng giọng thăm dò:" Vậy thì ngoài chuyện này ra, những việc khác đều không thành vấn đề hả?"

Giang Mạn ngẫm nghĩ, trả lời:" Dĩ nhiên không phải, em không thích người khác lừa dối em, tất nhiên là nói dối thiện chí thì không sao, nhưng nếu như cố tình lừa dối chắc chắn em sẽ không tha thứ cho điều đó." nói xong thì nhướng mày lên với anh, " anh đã lừa dối em cái gì chưa?"

Trình Khiên Bắc nhìn mắt cô, cười nhẹ nhàng:"....... . không có."

***

Mặc dù phải ở Sở cảnh sát một ngày, nhưng sóng gió của Trình Khiên Bắc phải còn lâu mới kết thúc. Vụ án Vương Hạo Thiên rửa tiền liên quan rất rộng, anh chỉ là một mắt xích trong đó, tuy rằng trước mắt không có chứng cớ nào cho thấy Trình Khiên Bắc liên quan đến vụ án, nhưng căn cứ vào quan hệ của anh và Vương Hạo Thiên, sự nghi ngờ về anh vẫn còn tồn tại, cho nên anh bị hạn chế xuất cảnh, và phải phối hợp điều tra bất cứ lúc nào.

Nhà họ Diệp thừa thắng xông lên, liền thả cho truyền thông không biết bao nhiêu là tư liệu thật giả, điều này hoàn toàn áp đảo Trình Khiên Bắc trong dư luận.

Quỹ số bảy đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng lớn, nhưng may mắn thay là công ty đầu tư, không phải công ty sản xuất. Mà danh tiếng của một người đầu tư thiên thần, ảnh hưởng đối với công ty đầu tư là vô cùng hạn chế. Cho nên tổng thể mà nói, ngoài việc tạm thời không thể mở rộng nghiệp vụ ở bên ngoài thì trái lại cũng không nhìn ra tương lai sẽ như thế nào.

Giang Mạn không cần đi làm, Trình Khiên Bắc lại rất ít đi công ty, bên ngoài khắp nơi đều có phóng viên, hai người ít ra cửa hẳn, mỗi ngày ở nhà đọc sách, trêu ghẹo qua lại, gọi đồ ăn ngon, vậy mà lại có cảm giác cuồng nhiệt mật ngọt trong tình yêu, cảm tình cứ ngày một thân mật hơn.

Măc dù phía cha mẹ Giang Mạn ngày nào cũng nhìn thấy mặt tiêu cực của Trình Khiên Bắc, nhưng cũng không biết có phải vì nguyên do Trình Khiên Bắc mấy lần tới nhà, đều để lại ấn tượng tốt cho họ về sự chính trực, nên vẫn cứ như trước mà căn dặn con gái, cho rằng những thứ trên mạng đều là nhà họ Diệp vì tranh đoạt gia sản mà cố ý thả ra, không hề mang theo thiên vị chút nào.

Có vài lần phóng viên tìm tới nhà, sau đó ông Giang cảm thấy phiền hà, dứt khoát buộc hai con chó dữ trong sân, phóng viên cứ lại gần là sủa ầm ĩ, trong nhà nhanh chóng được yên tĩnh lại.

Giang Mạn phải cho rằng mình có một đôi cha mẹ thần kỳ.

Tất nhiên, sự bình tĩnh này cũng chỉ là bề ngoài. mặc dù biểu hiện của Trình Khiên Bắc vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ áp lực nào. Nhưng sức mạnh của dư luận rất mạnh mẽ, Giang Mạn tin anh không có dính líu đến chuyện phạm pháp, nhưng hiện nay khắp nơi đều là tin xấu về anh, dư luận gần như nghiêng về một phía, hễ có chút ngấp nghé được chứng thực, chỉ sợ đều sẽ thương gân động cốt.

Hai tháng này, ngoại trừ cha mẹ cô không gặp ai cả, chỉ có một lần lúc đến phòng tranh Hạc Minh, thì đụng phải Diệp Kính Văn.

Giang Mạn đối với người cha ruột này của Trình Khiên Bắc, vốn đã không có cảm tình tốt, sau khi biết được quá trình trưởng thành của Trình Khiên Bắc thì lại càng thêm ghét bỏ. Người đàn ông này biết sự tồn tại của con trai mình, cũng biết hai mẹ con có cuộc sống thế nào, nhưng trước khi ông cụ Diệp tìm được Trình Khiên Bắc, ông ta rõ ràng không xem chuyện về người con trai này ra gì cả.

Với ông ta mà nói, đây chẳng qua là kết quả ngoài ý muốn của mối tình trăng gió thời tuổi trẻ, chẳng những không quan trọng, lại còn vướng víu, hai mẹ con không đi tìm ông ta, ông ta cầu còn không được. Về phần đứa trẻ chảy dòng máu của mình, có cuộc sống thế nào thì không liên quan gì đến ông ta.

Vốn dĩ Giang Mạn không muốn nói chuyện với người này, nhưng bị ông ta làm phiền, sợ dẫn tới ánh mắt mọi người, đành phải đi đến quán trà bên cạnh.

Đúng như cô dự đoán, Diệp Kính Văn tìm cô nói chuyện, chính là vì chuyện tác phẩm hội họa của ông cụ Diệp.

" Tiểu Mạn, con xem tình huống hiện giờ, đừng nói kiện cáo mười phần thì tám đến chín phần thất bại, xem những tin tức trên mạng kia, e rằng Khiên Bắc còn gặp phải án hình sự. Con khuyên nhủ nó, kêu nó trả tranh lại, vụ án này chúng ta sẽ rút ngay lập tức. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, mọi chuyện đều dễ thương lượng, chỉ cần trả tranh lại, cả gia đình chúng ta đề sẽ làm hậu thuẫn cho nó, giúp nó vượt qua phong ba."

Trước mặt Giang Mạn, ông ta cố gắng hết sức thể hiện dáng vẻ người cha hiền hậu, nhưng hiển nhiên là không thành công, ngoại trừ sự bất tài và giọng điệu tham lam ra thì không nhìn thấy gì khác.

Người đàn ông này đối xử với con của mình, đã không có bất cứ tình cảm cha con gì, ấy vậy mà còn không hề hổ thẹn. một lần nữa Giang Mạn không khỏi cảm thấy đau lòng cho cảnh đời đáng thương của Trình Khiên Bắc.

Nghe Diệp Kính Văn nói xong, cô cười mỉa mai:" Ông Diệp tìm tôi nói những cái này, e là đã được vị anh trai khó lường kia của ngài căn dặn rồi, vụ kiện này mấy người cũng không dễ chơi, cho nên muốn thừa dịp lúc Trình Khiên Bắc lâm vào cảnh đầu sóng ngọn gió, muốn anh ấy nhượng bộ. Tiếc rằng ông không tìm được Khiên Bắc, thì chỉ có thể tìm tôi, đúng không?"

Diệp Kính Văn cười cười xấu hổ:" Ta làm thế này không phải vì KHiên Bắc hay sao!nói sao thì ta cũng là cha ruột của nó, sao có thể nhẫn tâm nhìn nó xảy ra chuyện được chứ?"

Giang Mạn nhấp ngụm trà rồi đứng lên bảo:" Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy người cha nào lại cùng người khác đối phó với con mình. Thứ cho tôi nói thẳng, quả thật tôi không nhìn ra được ông coi Trình Khiên Bắc là con trai đấy, cũng may là Khiên Bắc cũng không coi ông là cha, ngược lại cũng không tính là thiệt thòi. Có cha ruột như ông, thật sự là sỉ nhục của anh ấy."

nói sao thì tuổi đời của Diệp Kính Văn cũng trên năm mươi, mấy chục năm lưng tựa núi lớn sống an nhàn sung sướng, bị một cô gái trẻ tuổi cay nghiệt như thế, thực sự là không giữ được mặt mũi nữa, nét mặt sa sầm xuống:" cô Giang, cô tốt nhất biết điều một chút, tôi là vì tốt cho hai người. Chỉ cần xác định chuyện Trình Khiên Bắc không thoát khỏi mối quan hệ với Vương Hạo Thiên, thì nó sẽ không tránh khỏi phải chịu án hình sự, một khi phạm tội bị kết án, thì cái gì nó cũng chấm dứt hết, đến lúc đó tranh chấp tài sản của ông cụ, cô cho rằng nó có bao nhiêu phần thắng? Nếu Khiên Bắc xảy ra chuyện, cô sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào."

Giang Mạn cười bảo:" Tôi không giống ông, chúng tôi ở bên nhau không phải vì lợi ích."

Diệp Kính Văn dường như bị lời này chọc cười:" không phải vì lợi ích, vậy thì sao lúc trước có thể nhận mười lăm triệu và kết hôn cùng nó?"

Giang Mạn cười lơ đễnh:" Chồng tương lai cho tôi tiền, sao tôi có thể không nhận chứ?" cô lấy ra một trăm đồng để trên mặt bàn, " Ông Diệp, bữa trà này tôi mời, chuyện của Khiên Bắc, tôi lực bất tòng tâm."

Diệp Kính Văn bị cô làm cho tức giận đến khóe miệng run rẩy, nhưng lại không thể nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngạo ghễ rời đi.

Về chuyện này, về đến nhà Giang Mạn liền nói ra với Trình Khiên Bắc, anh bày tỏ sự khen ngợi cho việc này, hiển nhiên là không để người cha ruột kia vào trong lòng.

Giang Mạn cảm thấy điều này rất tốt, mọi người cũng không cần phải bị trói buộc bởi mối quan hệ huyết thống này, không ai cần phải mềm lòng nể mặt cả.

Ngày cứ như vậy trôi qua hơn hai tháng, tin về Trình Khiên Bắc vẫn luôn sốt sình sịch không giảm, thậm chí mọi người đều cho rằng nhân vật truyền kỳ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng này, chỉ e là lúc này thật sự không thể lật người được.

Có kẻ vui sướng khi người gặp họa, có người không ngừng thổn thức, thì cũng có người hoàn toàn coi như thú vui trong lúc buôn chuyện trà dư tửu hậu.

Cuộc đời muôn vẻ, chẳng qua chỉ như vậy mà thôi.

Mãi cho đến nửa tháng trước khi xét xử vụ án tranh chấp tài sản, trong những tin tức đã không còn gì mới của Trình Khiên Bắc đột nhiên tuôn ra một sự kiện lớn.

Vương Hạo Thiên trốn ở nước ngoài đã về nước tự thú.

hắn một mình đi máy bay trở về, vừa xuống máy bay, đã bị cảnh sát chờ sẵn ở sân bay đưa đi, phía cảnh sát đã sớm thông báo cho giới truyền thông, cho nên ảnh chụp tại sân bay nhanh chóng trở thành tin tức trang đầu của ngày hôm đó.

Liên quan vụ án mấy tỷ cộng với rửa tiền, xem như vụ án lớn chấn động, số lượng lớn cảnh sát được điều động tới, trong ảnh Vương Hạo Thiên bị kẹp giữa những người cảnh sát cao lớn, mang khẩu trang, không nhìn rõ diện mạo. Hai cánh tay bị còng kia, lên một chút là hình xăm trên cánh tay, hiện ra lờ mờ trong những bức ảnh do phóng viên chụp.

Lúc Giang Mạn trông thấy tin tức này, không khỏi kinh ngạc.

Bởi vì cô đã từng thấy hình xăm này.

*****

Edit: Michellevn

Giang Mạn ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mình, anh cũng đang xem điện thoại di động, chân mày khẽ nhăn lại, hiển nhiên là đã xem thấy tin tức của Vương Hạo Thiên tự thú.

" Người trên đảo trước đó chính là Vương Hạo Thiên đúng không?" Giang Mạn hỏi.

Trình Khiên Bắc ngước lên nhìn cô sau một hồi yên lặng thì vẫn gật đầu.

Giang Mạn nói:" Vì thế anh chọn hòn đảo nhỏ kia cũng không phải là vì cùng em nghỉ phép, mà là đi gặp Vương Hạo Thiên?"

Vốn cho rằng đó là kỳ nghỉ tuyệt vời thuộc về hai người, giờ nghe anh nói thì ra đi đến nơi đó là có mục đích khác, nhận biết điều nay khiến cô có chút không thoải mái. Tất nhiên là bây giờ mọi thứ vẫn chưa lắng đọng, cô cũng không đến mức đi đôi co với anh về mấy thứ vụn vặt này, chỉ là đối với che giấu này của anh thì không hiểu cho lắm.

Trình Khiên Bắc để điện thoại di động xuống, giọng nói bình tĩnh:" anh đi gặp anh ấy, vốn là mong anh ấy về nước tự thú, nhưng sau khi gặp được người rồi thì lại không đành lòng cưỡng ép, mà cho anh ấy một số tiền giúp anh ấy trốn đi nơi khác." anh dừng lại một chút và nhìn thẳng vào mắt cô, " Em đã nói điểm mấu chốt của em là không vi phạm pháp luật, anh cũng từng nói là anh sẽ không phạm pháp, nhưng về chuyện này anh không làm trọn vẹn được. Vì thế.... . anh phải nói với em thế nào đây? Nếu nói cho em biết, em sẽ muốn làm gì?"

Giang Mạn nhất thời nghẹn lại, đúng vậy! cô nên làm thế nào?

Mà anh lại làm sai rồi sao?

cô không quên những gì anh nói trong lúc cầm bức ảnh chụp cùng Vương Hạo Thiên ngày hôm đó, anh nói rằng đó là bạn tốt nhất của anh, trước kia là vậy và tương lai cũng vậy. không ai là thánh nhân, trong tình yêu và luật pháp, có thể công chính nghiêm minh.

Trình Khiên Bắc thở dài:" anh không cố tình giấu em, chỉ là có một số chuyện, không biết vẫn tốt hơn so với biết. Lần này anh cũng chỉ đánh cược một phen, cược rằng Hạo Thiên sẽ quay về tự thú."

Giang Mạn sững sờ trước nguồn tin này, sau một lúc lâu mới hỏi:" Vậy nếu anh ấy không tự thú thì sao?"

Trình Khiên Bắc im lặng một lúc:" không có đâu, anh hiểu anh ấy, điểm lớn nhất về anh ấy chính là lòng hiếu thảo và sự nghĩa khí, biết được mẹ ruột sinh bệnh, anh thì gặp rắc rối còn bị anh ấy liên lụy, khẳng định anh ấy sẽ trở về."

Giang Mạn quan sát vẻ mặt bình tĩnh của anh, qua hồi lâu lại hỏi:" anh còn gì không nói cho em biết không?"

Đối diện tầm mắt của cô, Trình Khiên Bắc yên lặng trong giây lát rồi lắc lắc đầu:" Chút chuyện của nhà họ Diệp mà thôi, không quan trọng."

Giang Mạn gật đầu, nhà họ Diệp vốn là lông gà đầy đất, ngược lại cô cũng chẳng quan tâm đến những chuyện mình không biết, chỉ ngóng trông vụ kiện nhanh chóng kết thúc, để cuộc sống của cô trở về quỹ đạo.

Trình Khiên Bắc nói xong lời này, khẽ thở nhẹ ra, qua một lúc lâu thì bỗng dưng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, sau hồi lâu, giọng nói trầm xuống gằn từng chữ một:" đã đến lúc kết thúc chuyện của anh và nhà họ Diệp rồi."

Giang Mạn nhìn anh không nói gì.

một tuần sau khi Vương Hạo Thiên tự thú, các tình tiết của vụ án rửa tiền có liên quan đến hắn được tra ra rõ ràng. Cảnh sát tiêu diệt tận gốc tập đoàn hàng đầu thần bí kia, ở đại án lớn này vai trò của Vương Hạo Thiên cũng không quan trọng lắm, bởi vì tự thú thì được hưởng khoan hồng, hơn nữa hứa sẽ trả lại mấy tỷ đồng cho tất cả các nhà đầu tư, dân mạng rành pháp luật đã dự đoán chút chút, cũng có thể ngồi tù từ ba đến năm năm.

Mặc dù ba đến năm năm cũng dài, nhưng đối với số tiền phạm tội liên quan đến hắn mà nói thì xem như là rất nhẹ rồi.

Quan trọng hơn là nhờ sự tự thú của hắn, mà tình tiết nghi ngờ Trình Khiên Bắc đã hoàn toàn được xóa bỏ.

Trước khi xét xử vụ kiện với nhà họ Diệp mà xóa bỏ được mối nghi ngờ liên quan đến án hình sự thì chắc chắn khiến chiều hướng dư luận đã hơi có thay đổi.

một tháng sau, vụ kiện diễn ra đúng như dự kiến. Trận phong ba tranh chấp gia sản này đã nóng hổi mấy tháng liên tiếp liền, hiển nhiên là đã thu hút rất nhiều sự chú ý của giới truyền thông. Trình Khiên Bắc cũng không tham dự mà chỉ ủy thác cho luật sư.

Bởi vì đã không có án hình sự nữa, hơn nữa Giang Mạn hiểu rất rõ ông cụ Diệp tặng toàn bộ tranh cho Trình Khiên Bắc là xuất phát từ cam tâm tình nguyện, không hề có sự lừa gạt, cho nên thấy anh nhàn rỗi ở nhà nghỉ ngơi, cô ngược lại không lo lắng lắm. Chỉ là đâu đó vẫn có chút lo sợ nhà họ Diệp không biết có tung chiêu lớn gì không.

Có điều cô rất nhanh đã biết, nhà họ Diệp có tung chiêu lớn hay không thì không rõ ràng lắm, nhưng Trình Khiên Bắc bên này lại xuất ra con át chủ bài khiến quần chúng xôn xao. Đó là một phần thỏa thuận quyên góp có ký tên đóng dấu.

Thỏa thuận này rất đơn giản và mạch lạc, với tư cách là người nắm giữ tất cả tranh và bản thảo của ông Diệp Hạc Minh, để tuân theo ý nguyện của ông Diệp là không muốn đưa các tác phẩm của mình ra thị trường, anh sẽ đem toàn bộ tác phẩm triển lãm miễn phí cho công chúng trong ba năm tại phòng tranh Hạc Minh, sau ba năm, phân chia các tác phẩm tặng hết cho bảo tàng quốc gia, bảo tàng nghệ thuật, cùng với tám học viện mỹ thuật lớn để triển lãm, bảo tồn và dùng cho việc học tập.

Bản thỏa thuận này được thực hiện hai năm trước, ngay sau khi ông cụ Diệp tặng cho anh không lâu, lúc phòng tranh Hạc Minh vừa mới khai trương.

Có bản thỏa thuận quyên góp này rồi, danh hiệu lòng lang dạ sói của Trình Khiên Bắc, xem như bị lấy xuống ngay lập tức. Ngay cả khi thẩm phán muốn nghiêng về nhà họ Diệp, thì cũng không có lá gan đó.

Đây là người ta chí công vô tư mà quyên góp cho quốc gia, đóng góp cho sự phát triển của nền nghệ thuật nước nhà, anh còn dám giúp người khác đoạt lấy đồ từ trong tay quốc gia hay sao? Trừ khi là từ bỏ mũ quan trên đầu đi.

Phán quyết được đưa ra trước tòa, dĩ nhiên, phán quyết về hợp đồng cho tặng của Diệp Hạc Minh với Trình Khiên Bắc là hợp pháp và hợp lệ.

Người nhà họ Diệp bị đánh cho không kịp trở tay, trận tranh chấp gia sản này loáng cái trở thành trò cười.

Đối tượng trong vụ án mấy tỷ, chắc chắn có kẻ là lòng lang dạ sói, nay không phải Trình Khiên Bắc thì người kia là ai không cần nói cũng biết.

Khi hai anh em nhà họ Diệp đi ra, bị phóng viên bao quanh, sắc mặt khó coi như cha mẹ chết. Trước giờ giới truyền thông luôn xem náo nhiệt không ngại phiền phức, thi nhau hỏi hàng loạt vấn đề lúng túng, người nhà họ Diệp đương nhiên không hề trả lời một câu nào cả, xám xịt lên xe kéo cửa sổ, vội vã rời đi.

Là người nổi tiếng trong giới thượng lưu, lúc này sự mất mặt của nhà họ Diệp là hoàn toàn mất sạch, loáng cái bị nhấn chìm bởi bão lũ dư luận. Người chế giễu đều cảm thấy, hèn chi mà ông cụ Diệp lại có thể tặng tác phẩm cho cháu trai riêng, bởi vì chỉ có thằng cháu riêng không thiếu tiền này mới không đánh chủ ý lên tác phẩm của ông.

Chỉ có một vài người tỉnh táo nhận ra rằng, trước đó Trình Khiên Bắc chịu đựng nghi ngờ và phỏng đoán ác ý nhiều như vậy, chỉ đến khi tòa án đưa ra bản thỏa thuận quyên góp này, mặc dù không phải là bằng chứng, nhưng đủ để quyết định bản án, rõ ràng đó chính là cố ý dùng cách đường cùng phản công, mạnh mẽ đánh vào mặt người nhà họ Diệp, để họ trở thành trò cười khắp thiên hạ. Những cuộc đấu tranh của giới nhà giàu thế này, chỉ sợ là không đơn giản như vậy.

Trong số ít người tỉnh táo này, dĩ nhiên cũng bao gồm cả Giang Mạn.

cô và Trình Khiên Bắc ở nhà xem náo nhiệt, sau khi diễn ra chi tiết phiên tòa, Giang Mạn nhìn về phía người đàn ông đang ở nhà uống trà một cách ung dung bình tĩnh kia. Hèn chi cho đến bây giờ, lâu như vậy, hình như anh không hề căng thẳng, thì ra là đang giữ con át chủ bài, từ lâu đã có tính trước mọi việc, chẳng qua là muốn chơi đùa nhà họ Diệp mà thôi.

Giang Mạn thật sự không nhịn được, đấm anh một cái, cười hỏi:" Chuyện lớn như vậy, sao không nói cho em biết sớm hả?"

Trình Khiên Bắc cười cười nhẹ nhàng:" Cho em một kinh hỉ (Kinh ngạc vui mừng)."

Kinh hỉ không nhỉ? Dĩ nhiên là kinh hỉ rồi, dù sao hiện giờ cô và anh là một, mấy tháng này cũng thực sự phiền muộn vì chuyện này, nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của người nhà họ Diệp bị mất hết mặt mũi, cô vẫn có phần sảng khoái.

cô ngẫm nghĩ lại hỏi bằng giọng có phần kỳ quái:" Tranh và bản thảo nhiều như vậy, nói quyên tặng thì quyên tặng rồi đó? Vậy sao lúc đó lại tranh chấp?"

Trình Khiên Bắc hời hợt trả lời:" anh cũng chẳng thiếu tiền, chỉ là không muốn mấy thứ đó rơi vào trong tay anh em họ Diệp kia, lãng phí!"

Giang Mạn gật gật đầu bảo:" Nhà họ Diệp bị anh làm cho một trận như vậy, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ."

Trình Khiên Bắc cười xem thường:" Họ muốn từ bỏ ý đồ, anh còn không muốn đây này!" nói xong nhìn sang cô, xoa nhẹ mái tóc cô, nhìn thẳng vào mắt cô và nói, " không cần lo lắng, trò hay mới bắt đầu thôi, em xem náo nhiệt là được rồi."

Trong ánh mắt anh lộ ra một chút điên cuồng vặn vẹo, nhìn cô từ trên cao xuống, :" Giang Mạn, em là vợ của anh, là người quan trọng nhất với anh trên đời này. Chuyện tới lúc này, anh cũng không nhất thiết phải giấu giếm em nữa."

Đối diện với ánh mắt của anh, Giang Mạn có phần thấp thỏm không yên, chờ anh nói tiếp.

Trình Khiên Bắc:" anh căm hận người nhà họ Diệp hơn em tưởng, anh quay về nhà họ Diệp, không phải vì tiền, mà là muốn tìm cơ hội để anh em nhà họ Diệp thân bại danh liệt." nói xong thì nở nụ cười bất đắc dĩ, " Nhưng ông nội đối xử với anh quá tốt, cho nên anh vẫn nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, giờ ông nội đã không còn, anh không thể chờ đợi được nữa."

Giang Mạn nhìn sự oán hận và vặn vẹo không thể che giấu trong mắt anh, giật mình liền hỏi:" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Trình Khiên Bắc nhìn cô, gằn từng chữ:" Bi kịch đời này của cha mẹ anh, đều có liên quan đến họ." anh dừng lại một chút rồi nói tiếp, " Hồi đó mẹ anh mang thai anh từ Tương Nam đến đây tìm Diệp Kính Văn, mới biết được thì ra ông ta đã kết hôn sinh con từ lâu, bà ấy không dây dưa, sau đó một mình sinh ra anh, quen biết cha anh, hai người ở bên nhau mở một quán gia đình nhỏ ở phố Hạ Đường. Bà ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ đi tìm Diệp Kính Văn nữa, thậm chí trước lúc lâm chung bà ấy mới nói cho anh biết về thân thế của anh."

anh ngẩng đầu lên, nhìn vào một bức tranh trên tường mà không hề có sự tập trung, giống như bị cuốn vào hồi ức không mấy vui vẻ:" Hồi nhỏ, trong tiệm thường xuyên bị những người mặc đồng phục đến kiểm tra và phạt tiền các kiểu, trong nhà thỉnh thoảng gặp phải phiền phức. Về sau anh mới biết Lâm Thanh không thể chịu được mẹ con anh ở Giang Thành, muốn đuổi nhà anh đi, vì thế đã lợi dụng quan hệ trong nhà gây rắc rối cho nhà anh. Sau đó có một lần, mẹ anh chạy xe ba bánh đi chở thức ăn, nửa đường va phải một chiếc xe sang, đó là một tai nạn mà Lâm Thanh đã để Diệp Kính Văn cố tình đặt ra, nhằm để nhà anh vì không thể bồi thường phải cút khỏi nơi này. Cha anh nhận được điện thoại, lúc vội vàng lấy xe máy chạy qua thì trên đường xảy ra chuyện, không tỉnh lại nữa. Có thể là do tai nạn này mà sau khi cha anh qua đời, họ không đến tìm nhà anh gây phiền phức nữa."

anh dừng lại một lát, hít một hơi thật sau:" Vào năm cuối cấp ba, mẹ anh mắc bệnh nan y do làm việc quá sức, anh lúc này mới biết thân thế của anh. Đường cùng rồi anh đi tìm Diệp Kính Văn, quỳ xuống xin ông ta cho anh chi phí thuốc men cứu mẹ anh, em có biết ông ta và Lâm Thanh cho anh bao nhiêu tiền không?"

nói tới đây, đột nhiên anh cười phá lên, đưa ra hai ngón tay:" Hai ngàn đồng!Giống như phát cho một tên ăn xin. Vì không có tiền, mẹ anh không được điều trị tốt nhất, sau mấy tháng nhập viện thì đã qua đời."

Giang Mạn vốn cho rằng thân thế và cảnh ngộ ở phố Hạ Đường của anh đã kịch tính khác thường lắm rồi, nhưng hiện giờ mới biết, bi kịch vĩnh viễn không phải một đường.

cô nhìn vẻ mặt cười như không cười của anh, cổ họng như nghẹn lại, nhất thời nửa câu cũng không nói ra được.

Sau một lúc lâu, Trình Khiên Bắc hỏi gằn từng chữ một:" anh đã chờ suốt cả mười năm rồi, em nói, họ có đáng chết không?"

Mười năm!một người ôm mối hận án binh bất động suốt mười năm, phút chốc Giang Mạn rùng mình một cái, cuối cùng định thần lại:" anh muốn làm gì?"

Trình Khiên Bắc khẽ mỉm cười:" Yên tâm, anh sẽ không làm chuyện gì vi phạm pháp luật, mấy người nhà họ Diệp kia ngoài thì vàng ngọc trong thối rữa, mười năm vẫn không đủ để anh thu thập chứng cớ khiến họ thân bại danh liệt hay sao?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)