Truyện:Thâm Tình Tựa Như Cạn - Chương 32

Thâm Tình Tựa Như Cạn
Trọn bộ 54 chương
Chương 32
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Michellevn

Bởi vì khoảng cách gần, Giang Mạn nhanh chóng lái xe đến khách sạn mà Trợ lý Lâm nói. Chiếc xe quen thuộc của Trình Khiên Bắc dừng ở cửa, trợ lý Lâm đứng ngoài xe, thấy Giang Mạn xuống xe thì vội vàng vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô.

Giang Mạn đi tới, hỏi:" anh ấy đâu?"

Trợ lý Lâm chỉ chỉ vào xe, than ngắn thở dài:" Mấy ngày nay bận qua, Trình tổng làm việc liên tục, tiếp tục như vậy nữa anh ấy sẽ kiệt sức."

Giang Mạn nghe vậy nhíu nhíu mày, bước tới mở cửa xe chỗ ngồi phía sau, quả nhiên thấy Trình Khiên Bắc tựa lưng trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Nghe tiếng mở cửa, anh chậm rãi mở mắt ra, nét mặt không thể hiện cảm xúc gì, nhưng rõ ràng là không được tốt lắm.

" anh vẫn ổn chứ?" Giang Mạn hỏi.

Trình Khiên Bắc day day mi tâm, gật đầu không nói gì.

Giang Mạn nghĩ nghĩ, vô thức đưa tay ra sờ trán anh, xác định không sốt, rồi quay đầu nhìn tòa nhà khách sạn bên cạnh, nói:" Nhà hàng trong khách sạn này rất được, tôi đi cùng anh ăn chút gì nhé."

Trình Khiên Bắc bỏ tay trên trán xuống, nhìn cô, đáp ừ. Trước khi xuống xe không quên dặn dò tài xế đưa trợ lý Lâm trở về.

Trợ lý Lâm nhập vai vô cùng ân cần:" Trình tổng, anh cũng về nghỉ ngơi sớm một chút, mấy ngày này quả thực bận rộn hết sức, giờ này rồi mà cũng chẳng để ý gì đến việc ăn uống."

Trình Khiên Bắc liếc liếc trợ lý nhà mình, không hề lên tiếng lẳng lặng đi theo Giang Mạn vào nhà hàng phía trong khách sạn.

Trợ lý Lâm ngồi lên xe, thở dài nói với tài xế phía trước:" Cũng không biết lát nữa boss có bị bể bụng hay không đây!"

Dĩ nhiên cậu ta không thể biết rằng, cái miệng quạ đen của mình, nhanh chóng linh nghiệm lên người boss nhà mình.

.......... .

" anh muốn ăn gì?"

TRong nhà hàng, Giang Mạn đón lấy menu nhân viên phục vụ đưa tới, lướt mắt hỏi.

Trình Khiên Bắc ngồi đối diện cô, day day cái trán đáp:" Kêu đại chút đồ ăn thanh đạm đi, không có khẩu vị mấy."

Giang Mạn cau mày nhìn anh:" anh làm việc nhiều như vậy, nên ăn chút đồ bồi bổ." nói xong không chờ người ta có ý kiến, lấy trước cho anh một chén canh, rồi kêu một lúc mấy món ăn liền.

Trình Khiên Bắc nhìn nhìn cô ngập ngừng muốn nói, cuối cùng thì chẳng nói gì cả.

Canh được mang lên nhanh chóng, canh gà nấm rừng thanh đạm tươi ngon, Giang Mạn biết anh không có khẩu vị, kêu món này để khiến anh kích thích vị giác trước. Vì không để anh cô đơn ăn một mình, cô cũng kêu cho mình một ly nước ép trái cây.

Trình Khiên Bắc cầm muỗng lên húp mấy muỗng canh, mặc dù hương vị rất ngon, nhưng suy cho cùng anh vừa mới đi ra từ nhà hàng Nhật Bản, bụng đã ăn no đến chín phần, thật sự là có chút ăn không ăn được nữa.

"Sao vậy? không ngon hả?" Giang Mạn thấy anh dừng lại thì hỏi, "Tôi nhớ canh nhà hàng này ngon lắm mà, anh dùng khai vị chút chút đi, lát nữa thì ăn đồ khác."

nói xong ngẩng đầu nhìn anh chờ mong.

Trình Khiên Bắc:"............"

anh cầm muỗng cúi đầu tiếp tục húp canh trong yên lặng.

Giang Mạn lo lắng anh không ngon miệng, kêu đồ ăn toàn là món khai vị thanh đạm chẳng hạn như mấy món cá quế hấp củ sen xào. Đồ ăn được mang lên, cộng với một phần cơm, tuyệt đối bổ dưỡng tốt cho sức khỏe lại có khả năng no bụng.

Bản thân cô đã ăn cơm xong, ngoại trừ nhấm nháp mấy miếng tượng trưng thì thời gian còn lại là nhìn Trình Khiên Bắc ăn, cứ trông thấy anh ngán ngẩm thì lại bảo:" Ăn thêm chút nữa đi mà!"

Cho đến khi Trình Khiên Bắc nhấc đũa lên lần nữa cô mới cong khóe miệng mỉm cười hài lòng.

Cứ như vậy, dưới con mắt trông mong và săn sóc của cô, một bàn đồ ăn năm món, Trình Khiên Bắc đã ăn được cả nửa, không phụ lại kỳ vọng của quần chúng.

Lúc này Giang Mạn mới như trút được gánh nặng mà buông tha cho anh.

Lúc thanh toán tiền, cô quan sát thấy thần sắc của anh không được tốt lắm, lo lắng hỏi:" anh khó chịu lắm hả?"

Trình Khiên Bắc xoa xoa trán:" Khả năng là mấy ngày vừa rồi mệt mỏi quá."

Giang Mạn nói:" Vậy tôi đưa anh về nghỉ ngơi sớm một chút."

Trình Khiên Bắc:" đi nhà em đi!"

"Cũng được."

Ngồi trên chiếc xe nhỏ chật chội, Trình Khiên Bắc âm thầm hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy thức ăn đều đang chen chúc trong cổ họng, rất muốn nôn.

Đây phải chăng chính là cái giá của nói dối sao? Bỗng dưng anh cảm thấy mình có hơi giống một tên ngốc.

Giang Mạn sao mà biết được thần sắc anh không tốt là do ăn nhiều, vẫn cho rằng quá mệt mỏi mà khó chịu, nổ máy xe xong thì chuẩn bị nhanh chóng lái về nhà.

Nào ngờ mới chạy được không xa, Trình Khiên Bắc đột nhiên bảo:" Em dừng ở ven đường một chút!"

" Hả?!" Giang Mạn quay đầu nhìn anh khó hiểu, thấy vẻ mặt anh lộ ra khổ sở, vội vã dừng xe bên đường, còn chưa kịp mở miệng hỏi " sao vậy ", đã thấy người đàn ông ngồi bên ghế phụ lao nhanh xuống xe, chạy đến thùng rác ven đường khom người nôn xuống.

Giang Mạn tháo dây an toàn xuống xe, lấy một chai nước rảo bước nhanh lại bên anh:" Bị sao vậy?"

Trình Khiên Bắc khoát tay, đóng lấy chai nước trong tay súc súc miệng, vẻ mặt đau khổ:" không việc gì."

Giang Mạn lo lắng hỏi:" không việc gì mà sao tự dưng lại nôn vậy? Hay là đi bệnh viện xem xem thế nào!"

Trình Khiên Bắc nhìn cô ánh nhìn phức tạp:".... . Mấy ngày vừa rồi khẩu vị không tốt lắm, kiểm tra rồi, không sao hết. Bác sĩ nói vận động nhiều ăn uống nghỉ ngơi điều độ thì sẽ tốt thôi."

" Vậy sao!" Giang Mạn gật đầu, " Vậy được, hôm này nghỉ ngơi sớm một chút."

Trình Khiên Bắc nhìn nhìn xe của cô đỗ ven đường, rồi ngước nhìn đồng hồ:" Đây cách chỗ em mấy cây số nữa thôi, em lái xe về trước đi, tôi đi từ từ tản bộ hóng gió một chút, có thể dễ chịu hơn."

Giang Mạn biết người buồn nôn mà ngồi xe thì chắc chắn không thoải mái, vốn định đi cùng anh, nhưng xe không thể dừng quá lâu bên đường, đành gật đầu.

Về đến chung cư đỗ xe xong đâu đó, ở tầng dưới đợi chưa đầy mười phút, Trình Khiên Bắc đã tới. Nét mặt anh không khác mấy so với bình thường, trông vẫn ổn. Nhưng Giang Mạn vẫn có hơi lo lắng:" Cảm thấy thế nào?"

Trình Khiên Bắc cong khóe môi mỉm cười:" đi bộ thoải mái hơn nhiều rồi, không sao nửa rồi."

Giang Mạn gật đầu, kéo anh đi về hướng thang máy, không kìm được cằn nhằn:" anh nói một chút coi, anh liều mạng làm việc như vậy để làm gì cơ chứ? Sức khỏe mới là tiền vốn cách mạng, đừng để đến lúc thế gian chỉ còn lại người không có tiền thì đúng là thảm họa."

Trình Khiên Bắc cười:" Nếu người thật mất đi, thì tiền để lại cho em chi tiêu."

Giang Mạn thoáng ngây người, ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm dưới ánh đèn thang máy, cô lúng ta lúng túng:" Tôi nào dám tiêu tiền này chứ."

Vừa nói xong, thì thang máy tới tầng nhà cô, Trình Khiên Bắc vừa kéo cô ra ngoài vừa nói:" Yên tâm đi mà, tôi vừa đi khám sức khỏe, kết quả rất tốt."

" Có thấy tốt gì đâu chứ."

Trình Khiên Bắc liếc nhìn cô:" Vậy đợi chút nữa dùng hành động chứng minh cho em thấy."

Giang Mạn hừ một tiếng cười đểu:" Cho dù một đêm anh bảy lần cũng chẳng nói lên điều gì cả đâu."

Trình Khiên Bắc nhướng mày:" Chẳng nói lên điều gì hả?"

Giang Mạn mở cửa ra, lườm anh:" Chứ anh cho là gì?"

Trình Khiên Bắc giả vờ suy nghĩ một lúc, ung dung đáp trả:" Tôi cho là vẫn có thể nói lên chút gì đó."

Giang Mạn nói:" Hôm nay anh đừng hòng nghĩ về bất cứ điều gì, nghỉ ngơi tốt cho tôi."

Trình Khiên Bắc mỉm cười gật đầu:" Tuân mệnh."

Giang Mạn đặt túi xuống, chỉ chỉ ghế sô pha:" anh ngồi đi, tôi đi pha trà cho anh."

" Đa tạ."

Chỉ mất vài phút đã có nước đun sôi, lúc đầu Giang Mạn dự định pha trà xanh, nhưng sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ, bèn đổi thành hai tách trà ướp hoa.

Trình Khiên Bắc đón lấy tách trà, ngửi ngửi, nhìn cô bằng ánh nhìn vô tận:" một gã đàn ông to đoành như tôi mà em để cho uống trà hoa hồng là sao?"

Giang Mạn đáp:" Uống trà vào buổi tối ảnh hưởng đến giấc ngủ, anh uống đỡ chút đi. Mà sao nhỉ, bộ đàn ông thì không thể uống trà hoa hồng sao?"

Trình Khiên Bắc bó tay thở dài, cam chịu uống một hớp.

Giang Mạn nhìn hành động chậm chạp của anh, chợt nhớ lại những chuyện trước đó, mỉm cười bảo:" Hôm nay Hứa Thận Hành đưa cho tôi một số bức ảnh hồi trước tôi chụp, tôi nhìn thấy một cái thú vị, để lấy cho anh xem."

nói xong đứng dậy xách cái túi qua, lấy từ trong túi ra một xấp ảnh.

Trình Khiên Bắc lẳng lặng nhìn cô, xác định không thấy cô thể hiện bất kỳ sự bất thường nào khi nhắc đến ba chữ Hứa Thận Hành, mới đưa mắt dừng lại ở xấp ảnh trong tay cô.

Giang Mạn tìm lại bức ảnh tự chụp trước đó, chỉ vào bóng người ở góc bức ảnh:" anh có cảm thấy quen không?"

Trình Khiên Bắc cầm bức ảnh lên, chăm chú nhìn, nhàn nhạt đáp:" Có một chút."

Giang Mạn ngoẹo đầu nhìn anh, cười hỏi:" Chỉ một chút thôi sao?"

Trình Khiên Bắc trả bức ảnh lại cho cô, mỉm cười:" Chắc là tôi thôi!"

Giang Mạn đưa bức ảnh lên nhìn nhìn:" anh có nghĩ đó là sự trùng hợp không? anh vậy mà lại lọt vào ống kính của tôi, đã vậy có vẻ như anh đang nhìn tôi nữa chứ!"

Trình Khiên Bắc trả lời bằng giọng bâng quơ nhẹ nhàng:" Có lẽ là nhìn thấy một cô gái lấy giá ba chân để tự chụp hình cho mình thấy sao mà ngốc thế, nên nhìn nhiều một chút thôi mà!"

Giang Mạn bĩu môi, lườm anh:" Đây là nghệ thuật đó, có hiểu không hả?"

Trình Khiên Bắc cười ha ha coi thường:" Sao hai năm nay tôi không nhìn thấy em qua lại với môn nghệ thuật này nữa vậy? Là nghệ thuật theo đuổi đàn ông đó hở?"

Giang Mạn bị mắc nghẹn một chút, năm đó Hứa Thận Hành yêu thích chụp ảnh là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, hai người các anh được xem như bạn học, biết anh ta thích chụp ảnh cũng không có gì lạ, vì thế việc mình chơi nhiếp ảnh là vì cái gì thì đối với anh mà nói, không cần hỏi cũng biết.

Nhắc lại chuyện cũ, có lẽ loại chuyện xưa cũ này có vẻ hơi ngớ ngẩn, Giang Mạn cảm thấy rất xấu hổ, gân cổ lên cãi:" Tôi thừa nhận năm đó học nhiếp ảnh là vì Hứa Thận Hành, nhưng không thể phủ nhận nhiếp ảnh cũng mang lại cho tôi nhiều lợi ích, chẳng hạn như lúc đi xin việc thì có thêm điểm."

Trình Khiên Bắc:" Cho nên tối nay tình nhân cũ gặp nhau là để thảo luận về nghệ thuật đó hả?"

Giang Mạn xuy một tiếng:" anh đang nói gì chứ? Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau và cùng nhau ăn bữa cơm, rồi anh ấy đưa cho tôi những bức ảnh hồi trước tôi chụp."

nói xong, cô nghĩ đến những lời Hứa Thận Hành nói tối nay, bỗng dưng im bặt, lẳng lặng nhìn anh.

Trình Khiên Bắc bị cô nhìn như vậy chẳng hiểu ra sao, hỏi:" Sao vậy?"

Giang Mạn mấp máy môi trong giây lát, nói:" Hôm nay Hứa Thận Hành nói với tôi chuyện của anhvà người nhà họ Diệp, anh ấy nói người nhà họ Diệp sẽ không bỏ qua cho anh, khuyên tôi nên nhanh chóng phủi sạch quan hệ với anh, để không bị cuốn vào trong chuyện thị phi."

Ánh mắt Trình Khiên Bắc lạnh đi, nhìn cô sai đúng thế nào cũng không lên tiếng ngay lập tức.

Giang Mạn nói tiếp:" Lúc trước chúng ta đã nói rồi, khi nào ông cụ Diệp mất đi, mối quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc."

Yết hầu Trình Khiên Bắc trượt lên trượt xuống, nhắm chặt mắt lại, rồi lại mở ra, nói bằng giọng nhẹ nhàng bâng quơ:" Nếu em muốn kết thúc, chúng ta sẽ đi làm các thủ tục vào sáng thứ hai tại Cục Dân Chính. Sau này bất luận người nhà họ Diệp làm điều gì, cũng sẽ không kéo theo em."

Giang Mạn nhìn anh, hỏi:" Vậy còn anh? anh muốn không?"

Đột nhiên bị cô hỏi như vậy, Trình Khiên Bắc ngây ngẩn cả người, lẳng lặng nhìn cô, dường như không biết nói gì cả.

Giang Mạn hỏi tiếp:" anh muốn kết thúc không?"

Trình Khiên Bắc trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng:" Nếu tôi nói không muốn thì thế nào?"

Lúc này đến phiên Giang Mạn sửng sốt.

" Nếu tôi muốn diễn giả thành thật thì thế nào?" anh nói, dừng dừng một lát, lại nói tiếp:" Có những lời tôi không biết nên nói thế nào, bởi vì nói ra giống như lời nói dối. Nhưng tôi đối với em thế nào, hẳn là em có thể cảm nhận được...."

Cũng không biết xuất phát từ tâm trạng gì, Giang Mạn nghiêm mặt ngắt lời anh: "Tôi không cảm nhận được."

Trình Khiên Bắc nghẹn lại, bó tay cười cười:" Tôi biết em cảm thấy tôi không đáng tin cậy lắm, tôi cũng không dám nói bản thân mình thế nào. Nhưng em cũng nhìn thấy tôi không phải kiểu đàn ông có mối quan hệ lung tung với phụ nữ...."

" Tôi sao mà biết được anh có quan hệ lung tung với phụ nữ hay không?"

".........." Trình Khiên Bắc, " Ngoài ra tôi cũng không chơi trò gì mà hoa hồng trắng hoa hồng đỏ như một số đàn ông nào đó, ánh trăng sáng gì gì đó lại càng không có."

Giang Mạn:" Ai biết được chứ?"

Khóe miệng Trình Khiên Bắc co rút, nói:" Dù sao thì em dùng cũng dùng lâu như vậy rồi, nếu cảm thấy dễ sử dụng như vậy thì cứ ráng mà dùng tiếp đi! Chúng ta cũng không còn là trẻ con nữa, thật không dễ để gặp đúng người mà."

Lời này ngược lại không sai, cho dù theo quan điểm của Giang Mạn, Trình Khiên Bắc phức tạp và khó nắm bắt thế nào, nhưng ở bên anh quả thực rất thoải mái, không chỉ về thể chất mà còn cả tâm lý.

cô mím môi nhìn anh, ấp úng:" Dễ dùng....... thì rất dễ dùng, nhưng ai mà biết dùng lâu có thể biến thành dùng không tốt nữa hay không đây?"

Trình Khiên Bắc cảm thấy mình sắp bị người phụ nữ này làm cho tức điên lên mất:" Sao trước kia tôi lại không nhận ra em có khả năng tranh luận này nhỉ? " anh dừng lại một chút, " nói gì thì nói......... Tôi thực sự không muốn kết thúc, có điều quyền quyết định vẫn là ở em, tôi tôn trọng quyền lựa chọn của em."

Giang Mạn cũng không biết vì sao mình đột nhiên trở nên thích tranh luận như vậy, tựa như chỉ có như thế, mới có thể làm cho sự không chắc chắn trong lòng kia chắc chắn hơn một chút.

cô lặng yên nhìn anh một lát, cuối cùng vẫn có chút do dự:" anh để tôi suy nghĩ chút đã!"

Trình Khiên Bắc cong môi khẽ cười, tầm mắt dừng lại ở bức ảnh trong tay cô, không thể không nhớ tới một số chuyện trong quá khứ.

anh đã thấy cách cô theo đuổi Hứa Thận Hành, cái kiểu liều mạng quyết chí xông lên, anh thấy rất rõ ràng. Mới đầu anh cũng không cảm thấy kiểu nam sinh theo khuôn phép cũ như Hứa Thận Hành có gì đáng giá mà mình hâm mộ, chỉ có chuyện này khiến anh hâm mộ thật lâu, có lẽ không chỉ là hâm mộ mà còn không cách nào phủ nhận bản thân mình ghen ghét, từng hành hạ anh rất nhiều năm.

Cho nên, ngay cả khi mối quan hệ của hai người đã phá vỡ lớp cửa sổ giấy kia, thì tất cả mọi chuyện cũng gần như anh mong muốn, nhưng nhìn cô đối với mình do dự không chắc chắn, gì thì gì trong lòng cẫn cảm thấy mất mát.

Dĩ nhiên là Giang Mạn không thấy được sự mất mát của anh, nhưng vì mối quan hệ dường như không thể phân biệt này, lại sắp trải qua một sự thay đổi mà có chút thấp thỏm không yên. cô cũng không biết mình đang lo sợ cái gì, chỉ là trong tiềm thức vốn cho rằng mình có thể kiểm soát cuộc sống của mình một cách hoàn hảo, nhưng có lẽ từ giờ trở đi khó mà khống chế được.

Tình yêu đã được định trước là cần phải mất khống chế.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân cô lo sợ.

Trong thời khắc nào đó, thậm chí cô đã muốn nói hay là bỏ đi, nhưng đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm của Trình Khiên Bắc, rốt cuộc cô cũng chẳng thể nói được thành lời.

Hai người nói qua nói lại mấy chuyện này xong, thì không biết nên nói gì nữa, lúng túng hồi lâu, Giang Mạn thấy cũng không còn sớm nữa, bèn lấy cớ tắm rửa đi ngủ rồi đứng lên khỏi ghế sô pha chạy biến đi.

Chỉ là lý do này không hữu ích lắm, bởi vì lúc cô lên giường nằm chưa được bao lâu thì Trình Khiên Bắc tắm rửa xong trên người mang theo hương sữa tắm của cô, cũng leo lên giường.

cô vội vàng tắt đèn bàn.

Đối với cô, điều này có lẽ có nghĩa là cuộc sống sắp thay đổi, chỉ cần cô quyết định và gật đầu, cô và Trình Khiên Bắc diễn giả thành thật lập tức cái quan định luận(*). Cuộc hôn nhân của họ chân thực như giấy chứng nhận kết hôn của Cục Dân Chính.

(*)Cái quan định luận: Đậy nắp quan tài mới luận định được.

Giải thích: Muốn đánh giá một người tốt xấu, công tội thế nào thì phải chờ tới khi người đó chết đã (lúc đó mới có cả quá trình đầy đủ và tổng quan để đánh giá).

Mặc dù quan hệ chỉ là vì mấy câu nói, nhưng về sau Trình Khiên Bắc thực sự là chồng của cô, và cô cũng chân chính là vợ của anh.

Khi cô nhận ra sự thật này, cô cảm thấy thật nực cười nhưng không thể bác bỏ.

cô không ngủ được.

Sau khi cô lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần, giọng nói của Trình Khiên Bắc cuối cùng cũng vang lên trong bóng tối:" Em không cần phải áp lực, nếu cảm thấy vợ chồng giả biến thành vợ chồng thật quá nhanh, thì trước mắt chúng ta có thể đến cục dân chính để đổi giấy chứng nhận, bắt đầu lại từ đầu, đợi đến lúc em cảm thấy thích hợp, lại đi nhận giấy chứng nhận lần nữa.

Giang Mạn yên lặng một lúc lâu, mới rầu rĩ lên tiếng:" Thế chẳng phải thành kết hôn hai lần sao?"

Trình Khiên Bắc khẽ cười:" Cái này cũng đúng."

Giang Mạn nghĩ nghĩ rồi nói:" thật ra tôi cảm thấy chứng nhận hay không chứng nhân cũng không quan trọng, chỉ là quan hệ của chúng ta ban đầu vốn là hợp tác qua lại, chớp mắt một cái đã làm giả hóa thật, tôi cứ cảm thấy có gì sai sai ở đâu đó?"

Chính là như vậy, chỉ là không biết sai ở chỗ nào mà thôi.

Đúng là chính cô cũng không nói ra được cuối cùng vấn đề là ở chỗ nào.

Trình Khiên Bắc:" Em....... . nghĩ nhiều rồi, chỉ là phản ứng hóa học giữa nam và nữ mà thôi."

" Là vậy sao?"

Trình Khiên Bắc nắm lấy tay cô đang đặt trên bụng:" không thì em cảm giác một chút nữa nhé?"

không đợi Giang Mạn trả lời, anh đã xoay người nằm đè lên người cô, dán lên môi cô trong bóng tối.

*****

Edit: Michellevn

Có phản ứng hóa học giữa nam và nữ hay không, Giang Mạn không rõ lắm, có điều giống như thường lệ, cô lại một lần nữa cảm nhận được sự vui sướng khiến người ta run rẩy chìm đắm.

Có thể đây cũng chính là sự chào đón hóa học giữa nam và nữ. cô không biết nếu đổi lại là một người đàn ông, thì không biết có cảm nhận thế này hay không, nhưng cho đến thời điểm này thì dường như điều đó cũng không được kỳ vọng.

Phản ứng hóa học qua đi, những suy nghĩ lung tung của cô đã bị đè xuống, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Lúc thức dậy thì trời đã sáng rõ.

Người đàn ông bên cạnh đã thức giấc trước cô, trong miệng ngậm điếu thuốc không châm lửa, tựa đầu giường xem điện thoại di động, biểu cảm trên khuôn mặt có chút lơ đễnh xem thường.

Giang Mạn dụi dụi mắt, hỏi bằng giọng khàn khàn:"Mới sáng ra có tin mới gì rồi?"

cô hơi hơi nhỏm dậy, chăn mỏng trên người cô trượt xuống, lộ ra đầu vai mượt mà cùng xương quai xanh tinh xảo, trên đó vẫn còn lưu lại vết tích mà tối qua người nào đó đã tạo ra, nhưng cô không hề hay biết, còn rướn cổ lên dòm vào điện thoại di động của anh.

Trình Khiên Bắc rủ mắt rơi vào cảnh xuân kia, yết hầu khẽ động, rút điếu thuốc ra khỏi miệng để lên tủ đầu giường, trả lời bằng giọng bâng quơ nhẹ nhàng:" thật sự là có tin tức lớn."

" Hả? Bất động sản đóng băng hay cổ phiếu lao dốc? Hay chụp được minh tinh nào ngoại tình?"

Khóe miệng Trình Khiên Bắc co rút:" Chẳng đúng cái nào hết, là tin của tôi."

" Tin của anh á?" Giang Mạn kinh ngạc, " không lẽ buổi tối anh gặp gỡ em út nổi tiếng nào đó bị chụp được rồi?"

Trình Khiên Bắc cúi đầu nhìn cô, nét mặt lộ ra vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi:" Em không thể nghĩ về tôi tốt hơn chút nào sao? "

" không phải thế.......... ." Giang Mạn có chút oan ức, chớp chớp mắt, làm ra vẻ vô tội, " Gặp gỡ em út nổi tiếng thì sao mà nghĩ anh không tốt chứ?Quá tốt đó chứ!"

Trình Khiên Bắc:" Người có vợ mà buổi tối gặp gỡ em út thì có gì mà tốt hả?"

Nếu trước kia anh nói như vậy, Giang Mạn chỉ xem như anh nói đùa, chẳng thèm để ý, nhưng bây giờ bản chất của mối quan hệ giữa hai người đã khác, anh mà nói thế này thì không thể coi là vui đùa được nữa.

cô mỉm cười không tự nhiên:" Cái đó cũng khá bình thường mà, dù sao thì đàn ông có tiền thì có mấy người không ăn vụng chứ?"

Trình Khiên Bắc ngoài cười nhưng trong lòng hằm hè:" Nếu tôi mà ăn vụng, không phải em đã chẳng cho tôi cuốn xéo à?"

Giang Mạn làm bộ suy nghĩ:" không chắc lắm, cũng có thể tôi sẽ lấy tiền của anh đi bao nuôi mấy em trai nhỏ, thay đổi mỗi tuần, cuộc sống có phải quá sung sướng hay không?"

Trình Khiên Bắc hiếm khi làm ra dáng vẻ cười ngất thế này, ôm quyền nhận thua với cô:" Em là to nhất, không thể trêu vào không thể trêu vào!"

Giang Mạn phá ra cười, rồi hỏi:" Vậy rốt cuộc thì là tin tức gì của anh?"

Trình Khiên Bắc quăng điện thoại cho cô, hời hợt nói:" Nhà họ Diệp đã động thủ với thằng con riêng không nơi dựa dẫm là tôi rồi."

" Hả?" Giang Mạn sững người, nhìn anh vén chăn ra, lấy quần ở nhà phía dưới giường mặc vào, mới lấy lại tinh thần.

cô vội vã cầm điện thoại di động lên, mở Weibo ra và thấy tên của Trình Khiên Bắc nhảy ra ào ào, lôi cuốn ít nhất cả một nửa weibo, trước mắt là đã nhảy lên hot search.

cô biết người nhà họ Diệp chắc chắn sẽ sử dụng phương tiện truyền thông, nhưng không nghĩ tới vừa bắt đầu đã phô trương thanh thế như thế, cả gia đình trực tiếp tổ chức một cuộc họp báo và thông báo với truyền thông rằng người sáng lập quỹ số bảy, Trình Khiên Bắc là đứa con ngoài giá thú của nhà họ Diệp, ngay trong lúc ông cụ Diệp mắc bệnh nặng, lợi dụng ông cụ tinh thần không minh mẫn đã ký một hợp đồng cho tặng, lừa gạt toàn bộ tác phẩm và bản thảo của ông cụ. Vì không muốn bệnh tình của ông cụ bị ảnh hưởng, nên nhà họ Diệp vẫn che giấu tin tức này với công chúng, hiện giờ ông cụ Diệp đã mất, người nhà họ Diệp liền kết hợp lại cùng đâm đơn kiện lên toà án xin hủy bỏ phần hợp đồng cho tặng hai năm trước kia, để các tác phẩm của ông cụ Diệp được trả về cho nhà họ Diệp.

Cuộc họp báo này xem ra đã được chuẩn từ rất lâu, Diệp Kính Văn còn bày tỏ xin lỗi gia đình và công chúng, bởi vì bản thân lúc trẻ tuổi đã mắc phải sai lầm mà tất cả đàn ông trên thế giới đều mắc phải, khiến cho tác phẩm của cha ruột bị cuốn vào vòng thị phi.

Nhà họ Diệp kiện cáo cũng như công bố thân phận của Trình Khiên Bắc, khẳng định là chuyện sớm muộn, nhưng điều Giang Mạn không ngờ được chính là, Diệp KÍnh Văn là cha đẻ của Trình Khiên Bắc, thế nhưng hoàn toàn lại đứng về phía đối địch với con trai mình.

cô có chút lo lắng mà nhìn về phía Trình Khiên Bắc, anh đã mặc xong quần, thân trên vẫn để trần, phần bụng bằng phẳng với các cơ bắp và đường nhân ngư mượt mà, tuy sinh ra là kiểu người lạ chớ đến gần, nhưng dáng người quả thật rất gợi cảm.

Giang Mạn lắc lắc đầu, xua tan nhưng ý tưởng không hợp thời này ra khỏi đầu, nhìn khuôn mặt anh.

Vẻ mặt anh bình thản, như thể không hề bị ảnh hưởng gì cả, cho nên khỏi nói đến sự mất mát và buồn bã.

" Họ có hi vọng trong vụ kiện này sao?"

Trình Khiên Bắc nhún nhún vai:" Hai nhà họ Diệp cùng xuất trận, xem ra có hơi khó nói."

Giọng điệu của anh không để ý lắm, nhưng lại khiến Giang Mạn nhíu chặt mày, nếu nhà họ Diệp thắng kiện, danh tiếng của anh sẽ bị mất trắng, từ đó trở đi sẽ bị gọi là thằng con riêng lòng lang dạ sói, hơn thế nữa không chừng còn có thể bị buộc tội gian lận hợp đồng, từ một vụ việc dân sự biến thành một vụ án hình sự.

sự nghiệp của anh có thành công hơn nữa, nhưng so với nền móng căn cơ vững chắc của nhà họ Diệp, thì nói trắng ra cũng chỉ là một người trẻ tuổi có chút tiền mà chẳng có bối cảnh gì cả.

Tiền trong thế giới này thực sự có thể giải quyết hầu hết các vấn đề, nhưng cũng chỉ là đa số.

Trình Khiên Bắc thấy cô cau mày, mỉm cười cúi xuống, đưa tay vuốt vuốt mi tâm của cô và nói:" Đừng suy nghĩ nữa, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, không cần để loại chuyện này ảnh hưởng tâm trạng."

Giang Mạn nói:" Cái gì mà loại chuyện này hả? anh không thấy trên mạng đều đang mắng chửi anh sao? Sao anh có thể thong dong như vậy?"

Trình Khiên Bắc bật cười:" Thế nên tôi cần phải khóc hay sao?"

Giang Mạn bị anh làm cho tức điên lên luôn, nghĩ nghĩ rồi hỏi:" Khi nào thì anh đưa ra lời tuyên bố?"

" Ăn cơm xong thì nói tiếp nhé!"

Giang Mạn bò dậy, túm lấy cánh tay anh đang định thu lại:" Thừa dịp hiện giờ bọn họ còn chưa liệt kê chi tiết tội trạng của anh, thì anh công bố luôn tình trạng kết hôn của mình, đồng thời sử dụng giọng điệu vợ chồng sẽ cùng nhau đối mặt, như vậy, bọn họ mà dùng màn kết hôn giả lừa ông cụ của anh để công kích anh nữa, thì sẽ có rất ít thuyết phục."

Trình Khiên Bắc nhướng mày, nhìn về phía cô:" Vậy là em đã xác định cùng tôi diễn giả làm thật?"

Giang Mạn gật đầu, nghiêm túc:" Hoặc là diễn giả làm thật, hoặc là phủi sạch quan hệ với anh, tôi chỉ có hai lựa chọn này. Cho nên tôi chọn cái trước."

Trình Khiên Bắc sững người, mỉm cười có phần gượng gạo:" Tôi có phải cảm ơn em vì đã đưa ra lựa chọn này cho danh tiếng của tôi hay không?"

Giang Mạn đáp:" Nếu mà vào lúc này tôi phủi sạch quan hệ với anh rồi để anh một mình đối mặt với phong ba, tôi còn là người sao?"

Trình Khiên Bắc vươn tay xoa nhẹ mái tóc hơi rối của cô, cười:" Vậy cảm ơn em, bà xã!"

" Hả?" Cái bản mặt mo của Giang Mạn đỏ lên.

Trình Khiên Bắc cười:" không phải đã diễn giả làm thật rồi sao? Vậy thì chúng ta là vợ chồng đích thực rồi."

Giang Mạn ò một tiếng, chung quy cứ cảm thấy là lạ làm sao.

rõ ràng làm vợ chồng giả cả một thời gian dài như vậy, cùng chung chăn gối cũng hơn một năm, và một khi xem là thật, thì lại có chút không biết phải làm thế nào.

Trình Khiên Bắc nói:" Tôi đi rửa mặt làm đồ ăn sáng đây bà xã à! "

" anh đi mau đi!"

Trình Khiên Bắc cười:" anh cái gì mà anh chứ? Phải gọi là ông xã đấy!"

Pha trò lúc này của anh khiến Giang Mạn thẹn quá hóa giận, cô duỗi chân trần ra, cười mà đá anh:" anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, biến lẹ đi cho nước nó trong!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)