Truyện:Thâm Tình Tựa Như Cạn - Chương 27

Thâm Tình Tựa Như Cạn
Trọn bộ 54 chương
Chương 27
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Michellevn

Tố chất cơ thể của Giang Mạn trước giờ luôn tốt, dạ dày bình thường cũng không có vấn đề gì, lần này chỉ là do ăn quá nhiều hải sản mới dẫn đến bị kích thích, một đêm truyền dịch rồi uống hai lần thuốc bác sĩ đưa, cô cảm thấy về cơ bản mình đã không sao nữa, bác sĩ cũng nói cô có thể xuất viện.

Chẳng qua có chút buồn bực, chính là mấy ngày này đều không được đụng đến thức ăn mặn chua cay.

Đây chính là hải đảo đấy!

Ăn xong cháo trắng Trình Khiên Bắc kêu hồi sáng cho cô, còn chưa tới giờ trưa, cái bụng đã ậm ạch khó chịu, nhưng cô cũng chẳng để tâm mấy. Bởi vì còn chưa xuất viện, đã nhận được điện thoại của Lý Phỉ, nói rằng công ty tạm thời có công việc đột xuất cần anh ấy bay gấp về xử lý, tiết mục buổi chiều anh ấy không có cách nào ghi hình được.

anh ấy vậy mà rất thành khẩn nói xin lỗi, còn lo lắng một mình biên tập là cô sẽ bị lãnh đạo chỉ trích, lại đích thân nói rõ tình huống với lão Vương và Văn Hạo. Mà nói rõ tình huống như vậy thì nhiều nhất là cam đoan Giang Mạn không bị cấp trên mắng chửi như tát nước, nhưng Lý Phỉ là người cô tìm, trách nhiệm vẫn thuộc về cô.

Có điều, không còn quan trọng để nói về trách nhiệm vào lúc này, bởi vì kỳ đầu tiên của chuyên mục đặc biệt sẽ được phát sóng vào tối nay, thì buổi chiều kiểu gì cũng phải ghi hình xong rồi biên tập cắt nối luôn, giờ lỡ hẹn Lý Phỉ, việc cấp bách là phải tìm một biện pháp khắc phục ngay lập tức, đó là tìm một khách mời khác có thể thay thế bổ sung.

Mặc dù những nhân vật ưu tú đã tập hợp trên đảo trong vài ngày qua, nhưng xét cho cùng họ là chuyên mục tài chính rất có sức ảnh hưởng, nhân vật ưu tú bình thường khẳng định là không được, mà những nhân vật ưu tú khá nổi tiếng thu hút sự quan tâm trong giới thương nhân, thì hiển nhiên lịch trình đã được xếp đầy đủ, truyền thông đến đảo lại nhiều như thế, đều đã phân chia xong từ sớm, muốn tạm thời mời một vị khách có thể rời đi gần hai tiếng đồng hồ vào buổi chiều của ngày khai mạc diễn đàn, còn khó hơn là lên trời.

Vốn dĩ Văn Hạo không quan tâm đến loại chuyện liên hệ khách mời thế này, nhưng suy cho cùng danh tiếng và sự ảnh hưởng của anh ấy ở đó, cũng không dám ngồi không chờ đợi, khuấy động toàn bộ sự quen biết của bản thân, liên hệ với những thương nhân mà mình biết. Lão Vương cũng phải dùng đến bộ não để tìm người, nhưng bận rộn suốt cả một giờ, vẫn không thể tìm được một người có thể giúp đỡ giải cứu tình trạng này.

Về phần Giang Mạn, trong danh sách liên lạc của những người tham gia diễn đàn, cô đều đã gọi từng người một, nhưng tiếc là không ai trong số họ có thời gian.

Ngay khi cô đã hết đường xoay xở, điện thoại di động bỗng dưng có tin nhắn nhảy ra.

Trình Khiên Bắc: Em thế nào rồi?

Giang Mạn: đã không sao nữa rồi?

Trình Khiên Bắc: Ăn cơm chưa?

Giang Mạn: Ăn rồi.

Trình Khiên Bắc: Ăn cái gì vậy?

Tuy Giang Mạn không có tâm tư tán gẫu cùng anh chuyện vụn vặt này, nhưng vẫn nhắn trả lời:Cháo trắng

Gửi xong chợt nhớ ra gì đó, lại gửi nhanh một tin nữa: Hơn bốn giờ là anh bay hả? Chuyện có gấp gáp cần phải về ngay không?

Trình Khiên Bắc trả lời với giọng điệu trêu đùa: Sao hả? Luyến tiếc tôi?

Giang Mạn: Nếu anh không cấp bách như thế, có thể đổi lại thành ngày mai đi hay không?

Trình Khiên Bắc: Có chuyện à?

Giang Mạn: Khách mời của chuyên mục chúng tôi chiều nay lỡ hẹn, giờ không tìm được người, nếu anh không có chuyện cấp bách, tôi muốn nhờ anh tới cứu giúp trận này.

Gửi xong tin này thật ra cô vẫn có hơi thấp thỏm, nói cho cùng loại chuyện này đã được xem như yêu cầu quá đáng, lại còn để một người vô cùng bận rộn như anh phải thay đổi hành trình.

Trình Khiên Bắc rất nhanh nhắn trả lời: Tôi không có vội gì cả, đang xem xét thay đổi lịch trình trong hai ngày nghỉ ở đây, em gửi địa điểm ghi hình qua cho tôi đi, tôi sẽ tới ngay.

Giang Mạn đọc được tin nhắn này, ngớ ra một lát, trái tim thấp thỏm nặng nề đã nhẹ nhõm hẳn, sau đó nhanh chóng gửi địa chỉ sang cho anh.

Gửi xong tin nhắn này, cô ngước lên, giọng như sắp khóc mà nói về phía Văn Hạo và lão Vương vẫn đang dùng điện thoại kiếm người:" Em liên hệ được với Trình Khiên Bắc rồi, anh ấy đáp ứng sẽ tới đây giúp chúng ta ghi hình chương trình."

Cầm điện thoại đến vã cả mồ hôi đầy đầu, lão Vương sửng sốt, nói:" không phải chiều nay cậu ta phải về sao? Trước đó tôi đã liên hệ cậu ta, bị cậu ta từ chối khéo léo rồi mà. Thế nào mà lúc này em mời tạm cậu ta, lại đáp ứng ngay rồi?"

Giang Mạn:"....... Hình như anh ấy nói không có chuyện gì gấp rồi, cho nên sẽ ở trên đảo thêm hai ngày nữa, rồi sau đó liền đồng ý ạ."

"Vậy à!" Lão Vương thở ra một hơi thật dài.

Văn Hạo đặt điện thoại di động xuống, khẽ cười bảo:" Tôi còn nghĩ nếu thật sự không kiếm được người, thì cứ tìm đại lấy một ai đó mà chắp vá một chút. không ngờ em vậy mà mời được cả Trình Khiên Bắc, đây quả thật là trong cái rủi có cái may.

Tuy họ là chuyên mục tài chính, nhưng vì tỷ lệ người xem, cũng sẽ cố gắng hết sức để mời tới một số khách mời có lượng người quan tâm hơn một chút, nếu có mức độ đề tài hơn chút thì lại càng tốt hơn. Trình Khiên Bắc so với Lý Phỉ mà nói, rõ ràng có nhiều lợi thế hơn về mặt này.

nói xong, Văn Hạo lại nhìn Giang Mạn có chút sâu xa, cười rằng:" Việc em làm lần này không tệ nha."

Giang Mạn mỉm cười đáp lại:" Em đây tính là lập công chuộc tội chưa?"

Lão Vương cười ha ha:" Phải lập công chứ! Trước đó tôi cũng không mời được khách nào, đến em lại có thể kéo tới cứu giúp, lãnh đạo tôi đây cũng muốn xấu hổ."

" Vương tổng, anh đừng vậy chứ, em cũng chỉ là mèo mù vớ được cá rán, hên xui thôi ạ."

Mà Chương Tiếu Tiếu ở bên cạnh lại chú ý tới một điểm:" Mạn Mạn, vậy mà chị có wechat của Trình Khiên Bắc?"

Giang Mạn:".... . Lúc trước tình cờ gặp ở một cuộc họp, đã thêm vào."

Chương Tiếu Tiếu đánh giá cô một lượt:" Sao em lại có linh cảm.... ."

Giang Mạn đơ nét mắt liếc cô ấy:" Xin em hãy thu hồi lại cái linh cảm chẳng mấy đứng đắn kia đi!"

Mà lúc này trong căn phòng của khách sạn năm sao, hành lý đã được thu xếp xong đâu đó, Trình Khiên Bắc đáng lẽ chuẩn bị ra sân bay, lại mở valy hành lý ra, thay lấy một chiếc áo sơ mi màu trắng, vừa sửa sang lại kiểu tóc, vừa nói với trợ lý đang chờ đợi:" Đổi vé máy bay đi, hôm nay không về nữa."

" Hả?" Vẻ mặt trợ lý kinh ngạc, " Nhưng mà chín giờ sáng mai, là lễ ký kết hợp đồng với Công nghệ Thuận Phong đó."

Trình Khiên Bắc lãnh đạm nói:" Để Chu Tổng thay tôi đi."

Trợ lý ngần ngừ giây lát:" Trình tổng, không phải anh rất coi trọng Công nghệ Thuận Phong sao? đã nói sẽ nhân dịp lễ ký kết này mà bắt đầu tạo ra thanh thế, nếu anh không đích thân tham dự, thì sao còn tạo thanh thế kiểu gì đây?"

Trình Khiên Bắc lơ đễnh nói:"Gây dựng sự nghiệp công ty vẫn phải dựa vào sản phẩm, cái khác có làm tốt hơn nữa cũng chỉ là dệt hoa trên gấm."

(*)锦上添花: dệt hoa trên gấm:Nghĩa bóng: đã đẹp lại càng đẹp thêm, đã vui mừng lại vui mừng hơn nữa.

Ngày thường ngài không có nói như vậy nha, nói gì mà thời đại internet này, cho dù là công ty mới thành lập cũng cần sự quan tâm và lưu lượng truy cập. Trợ lý nghĩ nghĩ rồi lại hỏi:" Xin hỏi Trình tổng là có chuyện gì mà phải ở lại đảo vậy ạ?"

Trình Khiên Bắc sửa sang xong kiểu tóc:" Tôi phải đi làm khách mời cho 《 Tầm nhìn 》 ngay đây.

" A?" Trợ lý lại kinh ngạc, " không phải trước đó ngài kêu tôi từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn rồi sao?Thế nào lại đột nhiên muốn đến ghi hình chương trình vậy?"

Trình Khiên Bắc quay đầu lơ lửng nhìn anh ta:" Sao? không được hả?"

".......... không phải vậy!"

Ài! không phải tôi không hiểu, boss nhà tôi thanh đổi quá nhanh.

Trình Khiên Bắc lại bảo:" Nhìn tôi thấy thế nào?"

TRợ lý nhìn nhìn boss nhà mình, thực ra người ta chỉ hơn mình có một tuổi thôi đấy, nhưng người ta chính là boss, mà mình lại chỉ là người làm công cao cấp, rốt cuộc sức mạnh ở chỗ nào ấy nhỉ?

anh ta suy nghĩ tỉ mỉ, nhận thấy hình như chỗ nào cũng mạnh hơn anh ta, đến cả khuôn mặt dáng người cũng quăng anh ta cách cả mấy con phố. Nhìn gương mặt điển trai của boss, anh ta cười hì hì, nịnh nọt nói:" thật sự là quá đẹp luôn á, khí chất hơn cả mẫu nam trên bìa tạp chí."

Trình Khiên Bắc lườm anh ta trắng mắt, bảo:" Rồi, đi thôi, đến ghi hình nào."

Địa điểm ghi hình của tổ chuyên mục Giang Mạn, là thuê một phòng hội nghị trong khách sạn, hòn đảo có chút lớn, chưa đầy nửa giờ, Trình Khiên Bắc đã tới nơi.

Lúc này cách thời gian chuẩn bị trước đó vừa đúng mười phút.

Cả đám người trông thấy anh, giống như nhìn thấy Quan thế âm bồ tát đại từ đại bi, đừng nói là lão Vương, đến cả Văn Hạo, lão đại trong đài kinh tế của họ, cũng là vẻ mặt cảm kích, bước tới nắm tay người trẻ hơn mình cả mấy tuổi này:" Trình tổng, cậu bận rộn như vậy mà vẫn có thể dành thời gian để đến với chương trình của chúng tôi, thật sự là cảm tạ vô cùng!"

Trình Khiên Bắc mỉm cười:" Cũng là trùng hợp ngẫu nhiên, khi cô Giang gửi tin nhắn cho tôi, đúng lúc việc trong tay không cần phải về xử lý ngay, liền thay đổi lịch trình tính ở trên đảo hai ngày nữa, xem như là kỳ nghỉ ngắn ngày."

nói xong còn khẽ cười cười với Giang Mạn ở bên cạnh.

Lão Vương nói:" Tôi nghe nói Quỹ số bảy và công nghệ Thuận Phong ngày mai có một lễ ký kết, Trình tổng không đích thân tham gia sao?"

Trình Khiên Bắc trả lời bằng giọng bâng quơ:" Hạng mục đó từ đầu giờ là Chu tổng bên chúng tôi phụ trách, chuyện ký kết đương nhiên cũng là giao cho anh ta rồi."

" Là vậy à!"

Chuyện công ty người khác, dĩ nhiên mọi người cũng không rõ ràng, anh nói thế nào thì họ cũng liền tin thế đó.

Chỉ có trợ lý đi phía sau anh là biết chuyện gì đang xảy ra, xác định vì sao mà ngay cả chuyện lớn như ký kết hợp đồng cũng mặc kệ luôn, chạy tới lên chương trình với người ta, té ra là được bà xã cho mời.

Vị trợ lý họ Lâm này, là trợ lý thân thiết của Trình Khiên Bắc, đã theo anh hơn hai năm. Nhưng trước giờ boss chưa bao giờ tự mình đề cập vấn đề riêng tư trước mặt anh ta, anh ta cũng chỉ là suy đoán boss đã kết hôn từ một hai lời nói ngẫu nhiên, về phần kết hôn bao lâu rồi, bà chủ tên họ là gì, anh ta hoàn toàn không biết. Mặc dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng rõ ràng là boss có ý giấu chuyện kết hôn.

Mãi đến ngày hôm qua ở trên máy bay, anh ta mới trông thấy dáng vẻ bà chủ, giờ lại thấy người xuất hiện trong tổ chuyên mục《 tầm nhìn 》, trong lòng đã hiểu rõ tất cả.

Hai người này còn làm bộ không quen nhau nữa cơ đấy! Đùa giỡn tình thú này, chậc chậc chậc!!!

Trong khi trợ lý Lâm đang bổ não các kiểu, Văn Hạo nhìn đồng hồ rồi nói với Giang Mạn:" anh và đạo diễn đi chuẩn bị đây, em cùng Trình tổng trao đổi kịch bản trước một lát nhé."

Giang Mạn gật đầu, dẫn Trình Khiên Bắc đi vào gian nghỉ ngơi bên cạnh, lại dường như nghĩ tới cái gì, bảo:" anh muốn uống chút gì không, tôi đi lấy cho anh."

Trình Khiên Bắc lại nói với trợ lý Lâm:" Tiểu Lâm, cậu đi lấy hai ly cà phê lại đây."

" Vâng được ạ! " Trợ lý Lâm vô cùng có mắt nhìn mà lùi về sau, chỉ còn lại hai người trong phòng nghỉ.

Giang Mạn liền đưa kịch bản in sẵn ra cho anh, vừa mỉm cười bảo:" Lần này thật sự là cảm ơn anh!"

Trình Khiên Bắc cầm trang giấy A4 đọc lướt qua, nhẹ nhàng bâng quơ đáp lời:"Chỉ có thể nói rằng em may mắn, đúng lúc gặp tôi không có chuyện gì gấp gáp."

" thật vậy sao?" Giang Mạn hỏi

Trình Khiên Bắc ngước lên nhìn cô đánh giá, cười như không cười:" Sao hả? Em cho rằng tôi trì hoãn việc cấp bách trong tay, rồi đặc biệt vì em mà ở lại hay sao?"

Giang Mạn ngẩn người, nói:"....... . không phải vậy, chỉ là sợ anh không thật sự muốn đến, nhưng lại ngại từ chối."

Trình Khiên Bắc khẽ cười lên:" Em có nghĩ rằng tôi là kiểu người ngại ngùng khi từ chối người khác không?"

Giang Mạn ngẫm nghĩ, tính cách của anh quả thật thẳng thắn quyết đoán. Ngại ngùng vì từ chối người khác ư? không có cửa đâu cô còn chưa nói gì, đã nghe Trình Khiên Bắc nói tiếp:" Có điều em cũng đã mở miệng rồi, phần thể diện này tôi vẫn muốn để cho em. Bằng không sao làm đồng bọn xuất sắc của em được hả?"

Giang Mạn lại ngẩn người, sau đó khẽ cười lên, làm ra vẻ mặt nghiêm túc bảo:" Cho dù thế nào, vẫn làm cảm ơn anh."

Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày, từ chối cho ý kiến.

Giang Mạn tiếp tục nói:" không chỉ là anh tới cứu giúp, mà còn cảm ơn anh tối qua đã chăm sóc tôi ở bệnh viện."

Trình Khiên Bắc cúi đầu nhìn tài liệu trên tay một lúc lâu, mới bảo:" Muốn cảm ơn tôi thế nào?"

" Hả?"

Trình Khiên Bắc nhìn cô lấp lửng:" không phải chỉ tiện miệng nói cảm ơn là xong đấy chứ?"

Giang Mạn nghĩ nghĩ, nhìn gương mặt anh tuấn lạnh lùng kia, chợt cười xấu xa thì thào:" không thì đêm nay tới phòng anh nhé?"

Nét mặt Trình Khiên Bắc không biểu lộ gì nhìn cô:" Phòng tôi là phòng VIP nhìn ra biển, trong phòng lại có người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đầy hứa hẹn, em tới phòng tôi là nói lời cảm ơn hay là tận dụng cơ hội đây?"

Giang Mạn cong khóe môi, cười lên:" Tại sao tôi lại không phát hiện ra anh mà cũng tự luyến thế này nhỉ?"

Trình Khiên Bắc nghiêm trang đáp lại:" Tôi chỉ nói rõ sự thật mà thôi."

Giang Mạn cười hì hì:" Rồi rồi, vì không được anh chào đón, tôi sẽ không đi nữa, trở về gửi cho anh bao lì xì hai trăm năm mươi để tỏ lòng cảm ơn nhá!"

Trình Khiên Bắc nhấc mí mắt lên nhìn cô, khóe môi cong cong:" Vậy thì tôi vẫn nên lựa chọn để em tới phòng của tôi."

Giang Mạn:" OK, chúng ta nên tranh thủ khớp kịch bản cho xong đi, anh xem có vấn gì gì không, đến trước khi chính thức ghi hình, anh Hạo sẽ cùng anh tiếp tục lần nữa."

Trình Khiên Bắc trả lại trang giấy trong tay cho cô, nói: không có vấn đề gì cả."

Giang Mạn gật đầu:" Dù sao cũng là ghi hình, có vấn đề gì thì có thể yêu cầu dừng lại, sau đó còn được chỉnh sửa lại nữa, có điều, thời gian cấp bách, ghi hình xong thì biên tập ngay lập tức, chín giờ tối phải phát sóng, cho nên tốt nhất vẫn nên làm tất cả cùng lúc."

Trình Khiên Bắc nói:" không phải em đã từng xem tôi ghi hình chương trình sao?"

Lúc này Giang Mạn mới nhớ tới lần trước, mặc dù lần đó có Lê Lạc, nhưng phong cách nói chuyện như ngọc như châu của anh, rõ ràng là phù hợp hơn cả với chương trình trò chuyện tài chính kéo dài trong nửa giờ đồng hồ họ.

Đúng lúc này, trợ lý Lâm cuối cùng cũng rề rà bưng hai ly cà phê đến:" Trình tổng, cà phê của anh đây ạ."

anh ta vừa dứt lời, thì cái đầu của đạo diễn đã thò vào bảo:" Giang Mạn, Trình tổng, hai người xong rồi chứ?"

Trình Khiên Bắc đứng dậy:" Có thể rồi."

Buổi ghi hình của kỳ đầu tiên chuyên mục đặc biệt diễn ra rất suôn sẻ, Trình Khiên Bắc mặc áo sơ mi trắng, ngồi đối diện với Văn Hạo, hào quang của hai đại soái ca, tức thì có thể lóe mù mắt cún của mọi người trong phòng, bức tranh cảnh đẹp ý vui thế này, không hề có cảm giác của chuyên mục tài chính chút nào.

May là nội dung chương trình rất chuyên nghiệp và vững chắc, tuy Trình Khiên Bắc là nhà đầu tư thiên thần, nhưng các dự án mà gần đây Quỹ số bảy tập trung và đầu tư vào lại có liên quan đến đổi mới công nghệ, công nghệ Thuận Phong vừa nhảy vào thì lập tức được bên ngoài hết sức là xem trọng.

Cuộc đối thoại tiếp diễn, trôi chảy y như đang quay trực tiếp.

Giang Mạn yên lặng đứng bên lề nhìn hai người đàn ông dưới ánh đèn, vô thức có chút ngẩn ngơ. Cho dù Trình Khiên Bắc dùng chất giọng hờ hững nói về lần giúp đỡ này, nhưng cô biết, người bận rộn như vậy, chắc chắn có kế hoạch công việc đầy mình, sao có thể nhớ tới kỳ nghỉ tạm thời? Mười phần thì có tám đến chín là vì lời thỉnh cầu của cô, mà thay đổi lịch trình của mình.

Nghĩ về một năm này, mặc dù hai người ở chung không tính là nhiều, nhưng thật ra anh đối với cô rất tốt, hễ là chuyện cô mở miệng, anh đều sẽ giúp cô làm được, chẳng hạn như buột miệng nhắc tới triển lãm hay biểu diễn của ai đó, về cơ bản ngay hôm sau sẽ nhận được vé VIP anh đưa tới. Lại ví như có hai lần, anh qua đêm ở căn hộ chung cư của cô, sau cuộc mây mưa lăn lộn, cô nhất thời nổi hứng nói muốn ăn gì đó, thì anh lập tức vùng dậy chạy đi ra ngoài mua về cho cô.

Chỉ có điều cô hiếm khi yêu cầu gì từ anh, chuyện như vậy cộng lại thì có thể đếm được mấy lần trên đầu ngón tay, mà cũng chỉ là những chuyện vụn vặt tầm thường, theo ý kiến của cô, đàn ông đạt được vui sướng bên người phụ nữ, chút ân cần đó cũng là hợp tình hợp lý. Dù sao thì cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nhận món quà nào có giá trị từ anh.

Thế nhưng hiện giờ nghĩ lại, những ân cần vụn vặt không đáng kể này, thật ra còn chân thành hơn rất nhiều so với tiền vàng.

*****

Edit: Michellevn

Toàn bộ chương trình do được ghi hình trong một lần, chỉ mất khoảng bốn mươi phút, khối lượng công việc đã giảm đáng kể cho khâu biên tập. Thời gian lúc này hẵng còn sớm, biết được hôm nay Trình Khiên Bắc không có sắp xếp gì khác, dĩ nhiên là Văn Hão và lão Vương phải thay mặt tổ chương trình mời anh ăn tối.

Chạng vạng sáu giờ tối, đoàn người làm xong công việc, lúc đến nhà hàng đặt trước thì Trình Khiên Bắc đã tới rồi, đang vui vẻ chuyện trò với người đầu tiên đến nhà hàng là Văn Hạo.

Ở trên đảo thì đương nhiên chính là ăn hải sản. Tổ chương trình hiếm khi đi công tác mà được ăn hoành tráng như vậy, thế nhưng Giang Mạn vừa trải qua một trận dời núi lấp biển, chỉ có thể trơ mắt nhìn những thức ăn muôn màu rực rỡ trên bàn kia, sau đó thì đau thương mà gọi một chén cháo củ từ.

Ngày hôm nay cô đã ăn ba bữa cháo, lại còn toàn là cháo đơn giản nhất, buổi sáng rồi trưa một mình mình ăn, thì vẫn không cảm thấy gì, mà lúc này so với đại tiệc trên bàn, lúc ăn cháo chỉ cảm thấy, trong miệng gần như vô vị mẹ nó hết rồi, dạ dày thì tẻ nhạt đến tiết ra cả nước chua. Vì thế người cả bàn nói chuyện trên trời dưới đất, cô cũng chẳng có hứng thú gì, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để về nghỉ ngơi.

Hôm nay Trình Khiên Bắc là đại ân nhân của tổ chương trình, mọi người hận không thể cúng bái anh luôn, Văn Hão cùng lão Vương và cả đạo diễn, thay phiên mời anh uống rượu.

Có điều, anh uống được mấy ly thì khoát khoát tay, cười rằng:" Chút muộn tôi còn phải làm chút việc riêng nữa, không thể uống quá nhiều."

Văn Hão đùa vui nói:" Việc riêng buổi tối à? Hiểu hiểu. vậy thì ăn hải sản nhiều chút nhé, đàn ông làm việc riêng thì ăn hải sản là không có gì thích hợp hơn cả."

Có lẽ sau vài ly rượu có hơi bốc lên, cả người buông lỏng, trầm tĩnh tao nhã như Văn Hạo mà cũng không kìm được mà buông lời trêu chọc sắc tình.

Trình Khiên Bắc còn rất phối hợp, nhướng nhướng mày nhẹ nhàng bâng quơ nhìn Giang Mạn ở phía đối diện, mỉm cười:" nói chí phải.", sau đó liền không dấu giếm mà vươn tay cầm lấy hàu nướng, món thực phẩm tráng dương cao cấp.

Người cùng bàn đều mỉm cười đầy ý nhị. Đàn ông trẻ tuổi đẹp trai lại nhiều tiền, nếu đã ở lại vì kỳ nghỉ, thì cuộc sống về đêm nghĩ đến cũng là đặc sắc.

Giang Mạn liếc nhìn đôi mắt nhiễm chút men say của anh, nét mặt tỉnh rụi mà hớp một muỗng cháo củ từ.

một lát sau, điện thoại di động trong túi khẽ rung lên, cô thò tay lấy ra xem, là tin nhắn của Trình Khiên Bắc gửi tới.

- -- Hai ngày này ráng nhịn một chút, lúc nào bụng dạ tốt hẳn lên, tôi mời em ăn đại tiệc.

Cõi lòng Giang Mạn ấm áp, không kìm được ngước đầu nhìn anh một chút, đúng lúc đụng phải ánh mắt mắt cũng vừa ngẩng lên nhìn. cô nghĩ nghĩ, cúi xuống nhắn trả lời:Có thể nhìn mà không thể ăn, quả thực chính là sự tra tấn vô hình, khó chịu muốn khóc.

Gửi tin nhắn đi rồi mới nhận thấy mình giống như đang làm nũng, rò ràng không uống rượu mà sao lại cảm thấy lỗ tai có hơi nóng lên, cũng ngượng ngùng nhìn người đàn ông ở đối diện.

Trình Khiên Bắc cúi xuống đọc tin nhắn, môi cong lên khe khẽ cười, chợt ngẩng đầu lên và nói:" anh Văn, Vương tổng, đạo diễn Trương, đột nhiên tôi có chút việc xin cáo từ trước, cảm ơn mọi người tối nay đã chiêu đãi."

Đại ân nhân người ta đã dành cả buổi chiều như vậy cho họ, lúc này rời tiệc trước nhất, đương nhiên mọi người đều cảm thấy chẳng có gì là bất lịch sự cả, Văn Hạo cười bảo:" Cậu có việc bận thì cứ đi trước thôi, hôm nay thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Hôm nào đó chúng ta lại tụ tập."

" Được!"

Trình Khiên Bắc đứng lên phất phất tay vời người cùng bàn, lúc tầm nhìn giao nhau với ánh mắt nghi hoặc của Giang Mạn, thì chân mày khẽ nhướng lên.

Giang Mạn:"............"

anh đang làm gì thế nhỉ, mới ăn được một nửa mà đã đi là sao? Nhưng anh vừa đi, cũng dễ cho mình lấy cớ chuồn luôn, người khác ăn đại tiệc còn cô chỉ húp cháo thật sự là không dễ chịu.

Còn chưa mở miệng, lão Vương đã kịp thời phản ứng, chậc một tiếng, bảo:" đã quên mất em viêm dạ dày, để em nhìn chúng tôi ăn đại tiệc, vô nhân đạo thật đấy. Hơn nữa xem như em cũng đã xách thương ra trận, bận rộn hơn nửa ngày trời, nhanh về nghỉ ngơi trước đi thôi!"

Giang Mạn như được đại xa, cười hì hì nịnh nọt lão Vương, xách túi chuồn luôn.

Nào biết đi ra khỏi phòng bao, mới vừa tới chỗ khúc cua, đã thấy Trình Khiên Bắc một tay đút túi quần, một tay lướt điện thoại, biếng nhác tựa người bên cạnh cửa thang máy, ánh mắt hơi có chút men say nhìn về phía cô.

" Ủa? Sao anh chưa đi?"

"Đợi em." anh đứng thẳng người lên, nói lời giản dị.

Giang Mạn hỏi:" Sao anh biết tôi sẽ ra?"

Trình Khiên Bắc cúi đầu khe khẽ mỉm cười:" Nhìn cái kiểu ăn cháo hận đời bi thương của em, vai chính tôi đây đi rồi, khẳng định em sẽ tìm cớ chuồn đi luôn."

Giang Mạn đần thối ra, kế tiếp cũng cười lên:" Vì để tôi có thể tìm cớ rời đi, anh mới rời tiệc trước hả?"

Suy cho cùng, chốn quan trường, nếu khách quý là anh còn chưa rời đi, mà cô lại đi trước thì về tình về lý đều không thích hợp.

Trình Khiên Bắc nhún nhún vai từ chối cho ý kiến, xoay người nhấn mở cửa thang máy:" đi nào, tới chỗ của tôi."

Giang Mạn nhìn đồng hồ:" Sớm vậy, vẫn chưa tới bảy giờ đó!"

Trình Khiên Bắc nói:" Ngủ sớm dậy sớm."

Sau khi vào thang máy, Giang Mạn cười nhìn anh:" Xác định có thể nghủ sớm sao?"

Tính ra cũng đã hơn nửa tháng hai người không tiếp xúc thân mật rồi.

Trình Khiên Bắc đáp: "Nếu em không muốn ngủ sớm, tôi vẫn có thể thoả mãn em."

Giang Mạn khẽ cười lúc lắc cái đầu:" Thôi đi, ngày mai tôi vẫn phải làm việc đấy, cũng không có cách nào cùng anh lăn lộn nhiều đâu." Dừng một chút rồi nói tiếp:" đã vậy hôm nay ba bữa chỉ có húp cháo, cả người đều èo uột."

Trình Khiên Bắc cười nhẹ nhàng, bất chợt nói bằng giọng bâng quơ:" Nếu vậy hai chúng đi dạo bờ biển một chút nhé?"

" Được nha!" Đối với đề nghị không hề có chút nào cầm thú này, Giang Mạn vui vẻ đáp ứng.

Hơn bảy giờ tối cảnh trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng dẫu sao không phải nhân vật của công chúng, đồng nghiệp của Giang Mạn lại đều đang ở khách sạn, cũng không lo bị người ta chạm mặt. Hơn nữa tuy rằng hai người ngoài mặt là sánh vai nhau cùng đi, nhưng cũng không có cử chỉ gì là quá thân mật, nói là cặp đôi yêu nhau thì hơi quá, mà nói nam nữ bình thường thì cũng không vấn đề gì.

trên đảo ban ngày nóng bức, cũng chỉ vào lúc này, mặt trời đã lặn, khi có gió biển thổi, là thoải mái nhất.

Hai người không xuống bãi biển, chỉ đi trên hành lang dọc bờ biển, đi được một lát, liền ngồi xuống ghế dài bên đường. Đỉnh đầu là cây dừa, trước mặt là biển rộng, cả ánh tà dương đỏ rực, bọt nước trắng xóa, làm cho tinh thần người ta thanh thản.

Trong khoảnh khắc này Giang Mạn và Trình Khiên Bắc đều lười biếng nhắm mắt lại cảm thụ gió biển mà không nói năng gì.

Cũng không biết qua bao lâu, Giang Mạn chậm rãi mở mắt ra, có lẽ vì đã uống rượu, Trình Khiên Bắc ở bên cạnh vậy mà ngủ luôn rồi. Phần gáy anh gác lên ghế dài, có vẻ không dễ chịu lắm.

Giang Mạn nghĩ nghĩ, khe khẽ ấp đầu anh xuống và đặt lên đùi mình.

Trình Khiên Bắc không tỉnh lại vì động tác này, chỉ thoáng cựa quậy, rầm rì một tiếng, rồi lại ngủ tiếp.

Giang Mạn cúi xuống nhìn một bên sườn mặt của anh, bỗng dưng cô nhận thấy, vào lúc này người đàn ông dường như đã cởi bỏ lớp bọc cứng rắn bên ngoài, nếu có chút dịu dàng thì đều đã bộc lộ hết ra ngoài, đến nỗi có phần yếu đuối không chịu nổi, vì thế cô không kìm được mà đưa tay sờ sờ gương mặt anh.

Còn chưa kịp thu tay lại, bất chợt bị Trình Khiên Bắc túm lấy.

Đôi mắt người đàn ông chậm rại mở ra, con mắt đen sâu thăm thẳm, vẻ mặt khó đoán nhìn cô từ dưới lên.

" Đừng đối xử tốt với tôi." Đột nhiên anh nói.

" Hả?" Giang Mạn không hiểu vì sao anh lại nói như vậy, thậm chí còn hoài nghi có phải anh đang nói mê hay không.

Trình Khiên Bắc thấy cô không nói gì, sau một lát, ngồi bật dậy, nhìn ra biển cả trước mặt mà không nói lời nào.

Nếu đối tốt với tôi, tôi sẽ không nhịn được mà túm lấy em không buông.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)