Truyện:Tháng Năm Có Anh, Ký Ức Thành Hoa - Chương 6

Tháng Năm Có Anh, Ký Ức Thành Hoa
Trọn bộ 11 chương
Chương 6
Tình yêu của chú chim bất tử (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bạch Hiểu cảm thấy bờ vai hơi đau nhức, "Nhược Phi?" Cô nhìn thấy một khuôn mặt không thể tin được, lại nhìn thấy cả người ướt đẫm của mình, có phần hiểu rõ tình hình trước mắt -- Bạch Lộ lại nhảy ra làm chuyện xấu, sau đó để lại cục diện rối rắm cho cô thu dọn. Cô yếu ớt mệt mỏi hỏi: "Nhược Phi, anh không sao chứ?"

Lý Nhược Phi nhìn Bạch Hiểu, trong phút chốc quay sang bồng cô lên, nhanh chóng trở về phòng, đặt cô lên giường.

Anh thay quần áo cho cô, lấy máy sấy sấy khô tóc cho cô. Bạch Hiểu vẫn tỉnh tỉnh mê mê, miệng lại lầm bầm không rõ ràng: "Em không cố ý... Anh đừng tức giận... Đừng tức giận..."

"Anh không giận." Lý Nhược Phi nhẹ nhàng trả lời cô. Anh tức giận với bản thân mình, vậy mà cho đến bây giờ mới phát hiện ra vấn đề!

Chờ sau khi Bạch Hiểu ngủ rồi, Lý Nhược Phi lấy máy vi tính ngồi trên sô pha bên cạnh cửa sổ phòng ngủ, tra tài liệu về các khía cạnh của bệnh tâm lý.

Anh xem đến chi tiết giải thích về sự tách rời nhân cách con người: Người bệnh hồi tưởng lại hoặc tách rời khỏi hiện thực, trải nghiệm cảm giác sống lại trong ký ức làm tổn thương tâm lý của họ, theo đó tất cả tinh thần của mặt phân ly mở ra, để bảo vệ bản thân.

Anh không khỏi rơi vào trầm tư, cả đêm không ngủ.

Năm đó sau khi anh nghe đồng nghiệp nói về vụ án của Bạch Hiểu, đã từng đi xin để được điều tra qua hồ sơ, anh muốn biết rõ nguyên nhân cô nhảy xuống biển. Cho dù quá khứ có có trải qua chuyện gì, sau này anh sẽ không để cho cô xảy ra chuyện nữa.

Hiển nhiên, đoạn quá khứ đó ảnh hưởng đến cô nghiêm trọng hơn so với dự đoán của anh.

Sáng hôm sau, khi Bạch Hiểu tỉnh lại đã nhìn thấy Lý Nhược Phi đang ngồi bên giường nhìn cô, cô lấy hết dũng khí nói: "Nhược Phi, em bị bệnh."

"Em ngã bệnh rồi."

Hai người gần như nói cùng lúc, sau khi nói xong lại cùng trầm mặc, Bạch Hiểu lờ mờ nhận ra, Lý Nhược Phi đã biết rõ. Trong lòng cô thật sự thở phào nhẹ nhõm, anh không hề ghét bỏ cô.

"Xin lỗi."

"Sau này đừng nói xin lỗi anh nữa." Lý Nhược Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào khuôn mặt của cô, "Xin cơ quan cho nghỉ một tuần đi."

"Một tuần? Xin nghỉ lâu như vậy sẽ bị lãnh đạo mắng đấy." Bạch Hiểu thầm suy đoán, có lẽ là anh muốn dẫn cô đi trị bệnh, "Nhược Phi, thật ra thì em đã đi gặp bác sĩ tâm lí rồi. Không xin nghỉ phép cũng không sao mà hả?"

"Xin nghỉ phép hoặc là từ chức? Em chọn một trong hai đi."

Bạch Hiểu thức thời nói: "Để em chọn bị lãnh đạo mắng đi. Có điều, muốn xin nghỉ từ một tuần trở lên, phải cần Phó Viện Trưởng phê duyệt."

"Anh đi với em."

8

Uý Trì dừng xe ở cửa bệnh viện.

"Anh nói là chị ấy muốn tự tử? Nhảy vào lửa tự tử?" Đường Tiểu Niên nhìn tờ giấy chứng nhận đang mở ra trên tay, "Có người muốn sống thì không có cơ hội, có người lại muốn chết." Giọng cậu thiếu niên bình tĩnh không hề châm biếm và tự thấy xót xa, chỉ cảm thấy đáng tiếc -- rất nhiều người tự tử không hề yếu đuối, mà vì khó khăn trong cuộc sống đã vượt qua phạm vi có thể chịu đựng của họ.

Úy Trì ngồi trên ghế lái không nói gì.

"Nếu đó là hoả hoạn, người kia có thể chết cháy vậy nhất định là đám cháy lớn rồi, nói không chừng còn có những nạn nhân khác. Ông chủ, anh có "thấy" hoả hoạn xảy ra ở đâu không? Xảy ra khi nào? Chúng ta đi thẳng đến chỗ đó để chặn đứng lại không phải là tốt hơn sao?"

"Tôi không biết." Anh chỉ có thể xác định được đám cháy xảy ra vào ban ngày, và cách hiện tại không lâu nữa.

"Không biết? Anh không thấy rõ sao? Vậy sao anh nhìn lâu vậy chứ?"

"Cũng như nhau thôi." Ngoại trừ ánh lửa, cũng không nhìn thấy cái gì.

"Cho nên, chúng ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ chờ đám cháy xảy ra, tiếp theo đợi xem tình hình lúc đó rồi đến cứu sao?" Đường Tiểu Niên khẽ cười nói, "Nếu không thì em đi làm lính cứu hỏa thôi."

Vẻ mặt Uý Trì không có chút sốt ruột và lo lắng nào, chỉ có hơi mệt mỏi nhắm mắt lại.

Đường Tiểu Niên cũng không mấy hiểu ông chủ của mình, dường như anh không thèm để ý đến chuyện sống chết của người khác, nhưng anh đang kiên trì cứu giúp người khác. Thật không biết cuối cùng nên xem anh là kẻ vô tình hay hữu tình đây?

Hai người đợi ở trong xe một lúc, Đường Tiểu Niên lại thấy Triệu Mạc Ly chạy xe đến đi làm, cậu nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Triệu."

Lúc này Uý Trì đã mở mắt ra, anh cũng đã sớm thấy được Triệu Mạc Ly xuống xe ở đằng trước.

Bởi vì không có chuyện để nói, nên Đường Tiểu Niên lại nói một câu: "Chị ấy là bác sĩ khoa ung bướu, y tá nói cho em biết, chị ấy từng quyên tặng tiền cho em."

"Thật sao?"

Đường Tiểu Niên không ngờ Uý Trì sẽ đáp lời, có điều anh không có nói với người khác về khoản quyên góp trước đây, còn bác sĩ Triệu đã quyên lại khoản tiền đó cho một gia đình khó khăn khác trong bệnh viện. Cậu chỉ nhìn người đang đi tới, mang theo sự cám ơn nói: "Trên đời này người tốt còn nhiều hơn tưởng tượng của em."

Uý Trì thấy Triệu Mạc Ly đi khuất vào cổng chính bệnh viện, sau đó anh thấy Bạch Hiểu.

"Chị ấy đến rồi." Đường Tiểu Niên nói.

*****

Đường Tiểu Niên không ngờ Úy Trì sẽ trả lời, nhưng anh cũng không nhắc đến chuyện trước đó, mà chỉ nói đến phần tiền bác sĩ Triệu quyên góp cho một hộ gia đình khó khăn khác trong bệnh viện. Anh cũng chỉ xem như người qua đường, nói lời cảm ơn: "Trên đời này người tốt nhiều hơn tôi nghĩ."

Sau khi Úy Trì nhìn thấy Triệu Mạc Ly đi khuất sau cánh cửa bệnh viện, kế đó anh nhìn thấy Bạch Hiểu.

"Cô ấy đến đây." Đường Tiểu Niên nói.

Bạch Hiểu cúi xuống nhìn xe Lý Nhược Phi, không nhịn được quay đầu nói: "Tự em đi là được."

Nhưng Lý Nhược Phi vẫn lo lắng, định đi theo, kết quả là vừa khéo bạn học của Bạch Hiểu Tiểu Lương vừa bước xuống từ xe taxi. Bạch Hiểu vừa gọi cô đến, vừa nói với Lý Nhược Phi: "Cứ để Tiểu Lương đi theo em, xong xuôi rồi đế cô ấy tiễn em ra, được không? Em đảm bảo là rất nhanh." Cô cảm thấy đến xin nghỉ phép mà cũng dẫn ông xã theo thì rất kỳ cục.

Lý Nhược Phi thấy cô nắm lấy cánh tay của Tiểu Lương bước đi, cũng không ép buộc nữa, chỉ nghe Tiểu Lương nói một câu "Cậu và ông xã thật hiểu nhau."

Lý Nhược Phi vừa muốn trả lời, thì có người chạy đến gọi, "Xin chào."

Anh nhìn người trẻ tuổi cao gầy trắng trẻo trước mặt, hỏi: "Cậu là?"

Đường Tiểu Niên nói: "Người mới đến vừa rồi, cô ấy muốn tự sát, anh có biết lý do không?"

Lý Nhược Phi nheo mắt, "Anh nói cái gì?"

"Có vẻ anh thật sự quan tâm đến cô ấy, như vậy hẳn là anh không đành lòng nhìn cô ấy tự thiêu cháy chính mình?"

Với câu nói khó hiểu, nhưng Lý Nhược Phi nghe thấy lại như bom nổ, trong cơ thể Bạch Hiểu có một nhân cách khác muốn tự sát, anh không thể không nhìn thẳng mặt đối phương mà nói.

Lúc đi "cô ấy" đã nói với anh, "cô ấy" muốn tự thiêu cháy mình? Anh chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó.

Lý Nhược Phi kìm nén cảm xúc hỏng bét, hỏi: "Cậu biết Bạch Hiểu?"

"Tôi không biết, nhưng có người biết."

"Ai?"

"Có vẻ như anh tin lời tôi nói?" Đường Tiểu Niên ngoài ý muốn.

Lý Nhược Phi sắp muốn đánh lộn rồi.

"Tóm lại, cô ấy muốn tự sát, trong vòng một năm nay. Những lời muốn nói tôi đã nói xong rồi." Nhưng khi Đường Tiểu Niên nói xong, cũng không vội rời khỏi. Trong lòng Lý Nhược Phi phiền muộn, dựa vào cạnh xe châm điếu thuốc rít một hơi, "Cậu tên gì?"

"Muốn điều tra tôi à?" Đường Tiểu Niên cố ý không nói ra tên mình.

Một người hút thuốc một người đứng tại chỗ một hồi lâu. Lý Nhược Phi liếc mắt nhìn thiếu niên chưa rời khỏi, "Sao không đi?"

Đường Tiểu Niên: "Làm xong chuyện này đã."

Lý Nhược Phi cũng lười xen vào, đứng suy đoán chuyện cậu muốn hoàn thành.

Đợi Bạch Hiểu đi ra, Lý Nhược Phi dẫn người rời khỏi, Đường Tiểu Niên mới quay lại xe của Úy Trì.

Với hành động tự tiện của Đường Tiểu Niên, Úy Trì cũng không cản, tuy nhiên anh không đồng ý với chuyện liên lụy đến nhiều người.

Đường Tiểu Niên: "Thiếu chút nữa tôi đã bị đánh rồi." Anh không nói ra ông chủ là một chuyện, nhưng ông chủ để bản thân anh gặp nạn thấy chết mà không cứu thì lại là một chuyện khác.

Uý Trì: "Bệnh viện ở kế bên."

Đường Tiểu Niên: "..."

9

Triệu Mạc Ly cảm thấy, trong khoảng thời gian này dường như có người theo dõi mình.

Cuối cùng có một ngày, cô lại một lần cảm giác được bị người theo dõi, giả bộ tìm kiếm đồ bị rơi trong ba lô, sau đó nhanh chóng chạy sang con hẻm nhỏ bên cạnh, thì nhìn thấy một bóng lưng cao ngất.

"Này, đứng lại!"

Người nọ dừng bước. Triệu Mạc Ly cẩn thận lấy di động chuẩn bị có thế gọi đến 110 bất cứ lúc nào, thì thấy người nọ từ từ đi qua. Càng đến gần càng nhìn thấy quen mắt, sau khi cô nhận ra thì không thể không sợ hãi kinh ngạc hỏi, "Anh Úy, sao lại là anh? Anh làm gì ở đây?"

Uất Trì: "Chụp ảnh."

Trên tay anh quả thật là đang cầm máy chụp.

Triệu Mạc Ly nhìn nhìn khắp nơi, chỗ này ánh sáng không rõ, ngõ hẻm ngổn ngang có gì đẹp để chụp?

Cô cười nói: "Thẩm mỹ của anh Úy cũng thật là kỳ lạ."

Úy Trì nhìn cô, tuy đáy mắt anh không hề dao động, nhưng vẫn khiến Triệu Mạc Ly không thể nhìn thẳng, không biết là bởi vì cô chưa từng gặp dạng người như vậy - - mới quen đã tỏ vẻ "Bài xích" cô rõ ràng, nhưng lúc nhìn cô lại vô cùng chăm chú.

"Vậy anh cứ từ từ chụp." Nói xong Triệu Mạc Ly bước đi, dù sao cô luôn dặn dò mình cố gắng tránh anh. Mà cũng vì là Úy Trì, cô không khỏi hoài nghi cảm giác bị người theo dõi là sai?

Sau hai ngày, Triệu Mạc Ly mua sách trong một hiệu sách cà phê, trong tiệm trưng đàn Piano, cô đi đến nhấn phím đàn, lúc nhỏ học đàn cũng được xem như khá vững, cho dù nhiều năm không luyện tập, một tác phẩm kinh điển trong 《 trí nhớ 》 cũng hiện lên như lẽ thường. Vừa đàn cô đã đứng lên, đi đến một giá sách tận trong cùng - - bởi vì cảm giác bị theo dõi lại đến. Dáng người cao ngất, mơ hồ có thể nhìn thấy một bên trán của đối phương.

Cô mạnh bước đi qua, sau khi nhìn thấy rõ, Triệu Mạc Ly lại trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới nói: "Anh Úy, anh cũng đến mua sách?"

Úy Trì rút cuốn sách trên một giá kê trước mặt, xem như trả lời câu hỏi của cô.

Triệu Mạc Ly nhìn thấy tựa đề sách anh lấy 《 3000 món ăn gia đình 》, nếu nói anh Úy thật sự đến mua thực đơn, không theo dõi cô, hai người chỉ ngẫu nhiên gặp mặt, xác suất này cũng cao đến mức quá rồi.

Cô lại nghĩ đến đối phương không muốn gặp bản thân, hơn nữa còn vô duyên vô cớ, cho nên mỗi lần khi đối mặt với anh, cô có chút bực mình, "Anh Úy, bây giờ tôi muốn đi đến quán cơm đối diện đây. Còn anh?" Cô hỏi như vậy chính là muốn tránh khi ăn cơm lại chạm mặt.

Úy Trì nhìn nhìn quán ăn đối diện, "Tôi cũng vậy."

"..."

Triệu Mạc Ly thật sự không nghĩ ra, trước đó vị này tránh né cô không kịp, sao bây giờ thái độ lại thay đổi? Chẳng lẽ là do cố đã vô tình làm chuyện gì đó kinh động quỷ thần, khiến người ta nhìn cô với cặp mắt khác xưa? Cô càng nghĩ càng hoang mang, hỏi: "Anh cũng đi một mình, có muốn ăn chung không?"

"Được."

Triệu Mạc Ly nhìn anh như quái vật.

Cuối cùng hai người vào quán cơm đối diện. Lúc Triệu Mạc Ly gọi cơm cảm xúc rất phức tạp, với cô chọn người ăn cơm chung rất quan trọng, mà hiển nhiên với mĩ nam băng sơn ngồi đối diện không phải là người thích hợp.

Úy Trì nhìn Triệu Mạc Ly, sau khi tìm được cô trong bệnh viện, anh đã từng lén lút "xem" cô ở tương lai, cô vẫn bình yên vô sự.

Sau đó anh cố gắng tránh gặp cô, nhưng lại liên tiếp gặp phải - - siêu thị, quán ăn.

Lần đó ở quán ăn, sau khi ăn xong anh cũng không lập tức rời khỏi, mà ngồi chờ cô ở trong xe, lại "xem" qua một lần cô trong tương lai, mới thấy được một chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong bệnh viện.

Dù biết cô bị thương không nặng, anh vẫn đi thay đổi.

Sau đó, cô đến chụp ảnh ở tiệm chụp hình, anh thấy cô trong tương lai, lại nhìn thấy cuộc hoả hoạn ba năm trước.

Nếu sự tham dự của anh khiến cho mọi chuyện vẫn như trước? Vẫn là dòng thời gian sinh mệnh cô, chạy không khỏi một kiếp?

Úy Trì từ từ nắm tay thành quyền, kết quả ba năm trước giống hệt ba năm sau, nhưng bây giờ anh... tức giận hơn ba năm trước

Đã là kết quả tệ nhất, thì anh cũng không cần phải băn khoăn tránh né cô. Hiện tại anh chỉ lo lắng một chuyện, làm sao để thay đổi kết quả.

Chọn món xong Triệu Mạc Ly ngẩng đầu, nhìn thấy Úy Trì cứ nhìn mình chằm chằm. Cô luôn cảm thấy gương mặt anh rất đẹp, cẩn thận quan sát, trên mi tâm còn có một nốt ruồi nhỏ.

"Anh Úy, vì sao anh lại đi theo tôi?" Cô hỏi thẳng, nếu nói lần đó trong hẻm cô còn chưa dám xác định, thì chuyện hiệu sách vừa rồi, cô dám nói phán đoán của cô không hề sai - - anh theo dõi cô, hơn nữa còn không thèm để ý đến chuyện bị cô phát hiện.

"Bởi vì, cô giống với một con chim Lưu Ly tôi nuôi dưỡng."

"..." Vốn là Triệu Mạc Ly còn tưởng rằng anh Úy "Băng Sơn" lịch sự sẽ trả lời cho có câu hỏi của cô, kết quả là đáp án vượt xa sự đoán trước của cô, "Anh chọc tôi sao, anh Úy?"

"Cô cảm thấy thế thì là thế."

Triệu Mạc Ly vừa khó hiểu nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy anh đang chọc tôi."

"Vậy thì là chọc cô."

Vì sao lời nói đùa anh ta còn có thể nói đến nghiêm túc như thế? Triệu Mạc Ly không biết đó là nói đùa hay nói thật, "Vậy trước đó anh không muốn tiếp xúc với tôi, không lẽ vì con chim Lưu Ly anh nuôi đã chọc giận anh?" Cô không biết mình đang nói cái gì, trước khi người phục vụ bưng món đến, cô đứng dậy nói, "Tôi đi toilet chút."

Vừa vào toilet, Triệu Mạc Ly nhịn không được gọi điện cho bác sĩ tâm lý, "Hàn Kính ơi Hàn Kính, tôi có giống chim không? Có người nói tôi giống con chim Lưu Ly anh ta nuôi."

"Đợi một chút." Một lát sau, Hàn Kính cười nói, "Trong trăm loài, chim Lưu Ly rất xinh đẹp."

"..." Triệu Mạc Ly nghiêm túc nói, "Tôi hỏi anh, thái độ của một người đột nhiên thay đổi bất chợt không lý do là sao?"

"Câu hỏi rộng như thế cô muốn tôi trả lời thế nào? Cô nói không hề có nguyên do, có lẽ là do cô không nhìn thấy mà thôi." Hàn Kính nghe được vài manh mối trong lời nói của cô, "Cảm xúc cô có vẻ không tệ?"

Kỳ thực Triệu Mạc Ly chưa phát hiện cảm xúc không tệ của bản thân, cô nghe Hàn Kính vừa nói, mới phát hiện quả thật là như thế.

Cô nghĩ, trên thế giới này nếu mất một người ghét mình, thì dù sao cũng là một chuyện đáng vui mừng.

Vừa đi với bạn vào quán ăn ngồi xuống, Lục Phi Nhi thấy Úy Trì cách đó không xa, trước mắt không khỏi sáng ngời, nói với bạn: "Tôi đi chút rồi về ngay." Vẻ mặt người bạn của cô như thấy nhưng không thể trách.

Lục Phi Nhi đi đến cạnh Úy Trì, tự nhiên lên tiếng chào hỏi: "Hi, có phải chúng ta đã từng gặp qua hay không?"

Úy Trì quay đầu nhìn cô, "Chưa từng."

Lục Phi Nhi thấy trên bàn có hai chén ăn, lại mỉm cười nói: "Kỳ thực em cố ý đi đến hỏi anh đấy, em tên là Lục Phi Nhi, anh có thể cho em số điện thoại?"

"Phỉ Nhi?"

Lục Phi Nhi nghe thấy sau lưng có người gọi một tiếng, cô quay đầu nhìn thấy là Triệu Mạc Ly, trong khoảnh khắc biểu cảm trên mặt trở nên rất kỳ quái - - vừa vui mừng lại vừa chột dạ, tuy nhiên sau đó Lục nữ vương tam quan bất chính đi lên nắm lấy cánh tay Triệu Mạc Ly, vui vẻ gọi một tiếng, "Chị Ly Ly!"

Triệu Mạc Ly nâng tay lên vỗ trán cô, "Sao em cứ muốn đi tìm đánh đây?"

*****

Úy Trì cầm ấm trà thủy tinh, giúp Triệu Mạc Ly rót trà. Dưới ánh đén, tay anh trắng nõn như ngọc, ngón tay thon dài, vô cùng đẹp mắt, nên Triệu Mạc Ly bị thu hút theo bản năng.

"Thích tay của tôi?"

"..." Người này đang... trêu chọc cô hay sao? Người ta nói lòng phụ nữ như kim đáy bể, nhưng theo Triệu Mạc Ly, lòng của anh Úy này mới thật sự là kim đáy bể. Còn cô thì lại bị một câu nói không quá tùy tiện cũng không quá thân thiết làm cho trái tim đập loạn.

Cảm giác này, sau này mỗi lần nhớ lại Mạc Ly đều cảm thấy như đã từng quen biết.

10.

Bạch Hiểu nhìn Lý Nhược Phi đang nói chuyện điện thoại trên sân thượng. Anh đã chăm sóc cô ba ngày, ngoài đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lí, còn đưa cô đi dạo, trò chuyện, thậm chí hôm nay còn đưa cô đến nơi ở hồi nhỏ, nhưng trừ nỗi nhớ ba mẹ, cô không có cảm giác nào khác.

Cô hiểu Lý Nhược Phi đang cố gắng giúp cô, cô thật sự rất cảm động, nhưng mà --

Sao phòng bếp lại khóa?

Bỏ lại nến thơm cô mua là vì cớ gì? Còn cả diêm, bật lửa trong nhà đều biến mất nữa. Nhỡ trong nhà bị cắt điện thì phải làm sao?

Không được, cô phải nói chuyện với Lý Nhược Phi, cẩn thận là tốt, nhưng bẻ cong thành thẳng lãng phí như vậy không ổn lắm.

Lý Nhược Phi nói chuyện điện thoại xong đi vào, "Đi thôi, đưa em đến phòng khám."

"Ừm."

"Có chuyện muốn nói với anh?"

Bạch Hiểu: "Ừm, Nhược Phi hình như anh lại đẹp trai hơn rồi."

Phòng khám tâm lí ở trung tâm thành phố, xe khó đậu, đi hai vòng không tìm được chỗ đậu xe, bạch Hiểu thấy sắp muộn, bảo Lý Nhược để cô lên trước, Lý Nhược Phi lại lo lắng chuyện cô đi một mình.

Bạch Hiểu ấm áp trong lòng, "Nhược Phi, em không thể sống như vậy cả đời, hai mươi mấy năm qua em chưa từng thật sự xảy ra chuyện, em không sao đâu."

Lý Nhược Phi lo lắng, nói: "Được, anh nhìn em đi vào."

Cứ thế, bạch Hiểu đi một mình vào tòa nhà. Khi đến trước cửa thang máy, trước mắt bỗng tối sầm, trực giác cho cô biết người kia sắp ra rồi.

Cô muốn chạy về tìm Nhược Phi, nhưng cơ thể hoàn toàn không nghe lời, cũng không lên tiếng, một phút sau, ý thức của cô liền trống rỗng.

Bạch Lộc nhìn xung quanh, sau đó mở cửa tòa nhà đi ra ngoài.

Cô đi một lát, thấy phía trước có đám đông bàn tán, mơ hồ thấy ánh lửa và khói, cô mơ hồ nghe thấy có người kêu: "Cháy!"

Cô bước nhanh qua, lướt qua một vài người chạy cháy. Bỗng ầm một tiếng, mắt đất rung chuyển, cô thấy ba bốn tầng dưới đã bị lửa bao trùm, khói đen cuồn cuộn. Trong tòa nhà có tiếng người hoảng sợ kêu khóc.

Bạch Lộc nghe thấy có người lo lắng kêu lên: "Trời ơi! Những người ở trên phải làm sao bây giờ? Họ còn có thể chạy xuống đây được không?"

"Lối thoát hiểm chắc chưa bị cháy đâu!"

Đường Tiểu Niên cũng chạy đến dưới chỗ bị cháy, vừa chạy vừa bực mình chửi lên: "Lại còn xảy ra hoả hoạn nữa! Fuck!" Lúc này điện thoại reo lên, cậu thở dốc nhận máy, "Ông chủ?"

"Cậu đang ở đâu?"

"Cô ấy chạy, tôi đuổi theo cô ấy!"

"Tự cho cho cậu đi."

Điện thoại truyền đến tiếng mắt máy.

Đường Tiểu Niên vừa chạy đến trước toà nhà bị cháy, đã thấy Bạch Lộc chạy vào trong, có người thấy cô, hét lớn khuyên can: "Này, cô đừng vào đó! Chờ đội chữa cháy đến đi!"

Trước đây Đường Tiểu Niên vẫn nửa tin nửa ngờ trước lời nói của Uý Trì, nhưng thấy hành động của Bạch Lộc, cuối cùng cậu cũng tin.

Người muốn tự sát chạy vào nhất định sẽ chết. Cậu định sẽ đuổi theo vào, cho dù không cứu được cô, cũng sẽ cứu được những người khác, nhưng cậu cũng đã có tính toán, nếu lên một hai tầng không tìm thấy người cậu sẽ ra ngoài, cậu còn bà nội và Hạ Sơ, sẽ không mù quàng làm anh hùng.

Nhưng Đường Tiểu Niên lại bị người khác giữ lấy bả vai, người giữ vai cậu là Lý Nhược Phi.

"Trời ơi!" Bạch Hiểu thấy trước mắt toàn là khói đen thì khóc nấc lên, cô vội khom lưng muốn chạy xuống, lại thấy hình như cách đó không xa có người ngã xuống mặt đất.

Cô bịt mũi chạy tới, là một dì chừng bốn, năm mươi tuổi, có thể thấy là ngất đi vì sặc khói. Bởi vì đối phương quá nặng, Bạch Hiểu không thể đỡ bà dậy, chỉ có thể kéo đối phương đến nơi ít khói, sau đó nhanh chóng ép ngực và hô hấp nhân tạo cho bà. May mà bà không hít phải quá nhiều khói, nhanh chóng tỉnh lại, Bạch Hiểu đỡ bà dậy: "Dì à, cố giữ cho mình tỉnh táo, chúng ta mau chạy đi."

Đối phương sợ hãi, vô lực gật đầu.

"Cúi người hết cỡ, dùng quần áo bịt mũi và miệng." Bạch Hiểu nói xong câu này, bỗng khựng lại.

Bạch Lộc: "Không muốn chết thì chạy nhanh một chút."

Người phụ nữ đang cận kề cái chết sao có thể để ý đến thái độ bất ngờ thay đổi của đối phương, lảo đảo chạy về phía cầu thang, cũng không để ý xem người cứu bà có ra theo hay không.

Bạch Lộc trở lại, đi vào một gian phòng nhìn giống nhà kho, khoá trái cửa rồi ngồi xuống đất.

Bạch Hiểu cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, cả người vô lực khó chịu, cô thấy trần nhà đã bị lửa thiêu rụi, lửa ngày một lớn xông vào phòng, cô nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, tiếng xe cứu hỏa, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, ở thời khắc tuyệt vọng như vậy, dường như cô nghe thấy tiếng Nhược Phi gọi mình, khiến trong lòng cô xẹt qua một tia sáng. Nhưng trước mặt lại nagy2 càng tối đen, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.

Giữa bóng tối, cô thấy có người đi về phía mình, là Bạch Lộc.

Bạch Hiểu: Bạch Lộc! Tôi không muốn chết...

Bạch Lộc: Chuyện này không phải do cô quyết định.

Bạch Hiểu: Có một danh nhân nước ngoài từng nói, đời người không phải trò chơi, vì vậy chúng ta không có quyền tự tiện buông bỏ. Tôi không, cô cũng không!

Bạch Lộc: Một danh nhân Trung Quốc cũng từng nói, chết đi cũng là hi sinh oanh liệt.

Bạch Hiểu: Hi sinh oanh liệt cái gì chứ! Chết là hết! Những điều tốt đẹp trên đời, chỉ sống mới có thể trải nghiệm hết thảy.

Bạch Lộc: Tốt đẹp ư? Người cô vừa cứu, đã bỏ chạy mặc kệ cô sống chết thế nào rồi.

Bạch Hiểu: Người ta đang sợ hãi. Chúng ta mau ra ngoài thôi, tôi cầu xin cô, nếu tôi... chúng ta chết, người nhà và bạn bè sẽ rất đau lòng.

Bạch Lộc: Người nhà? Nực cười, ai sẽ thật sự đau lòng đây? Sắp chết đến nơi rồi, tôi cũng không ngại nhắc cho cô nhớ, mẹ của chúng ta không tự sát, mà là bị chúng ta giết.

Bạch hiểu né tránh nghĩ về chuyện của mẹ: không! Không phải!

Bạch Lộc: mẹ muốn dìm chết chúng ta, chúng ta lấy kéo đâm bà, cô có nhớ không?

Bạch Hiểu quả thật có nhớ --

Mẹ cô luôn vui giận thất thường, hôm ấy vừa khóc vừa kéo cô vào phòng tắm muốn dìm chết cô, cô ngất đi. Khi tỉnh lại, chỉ thấy mẹ ngồi bên bồn tắm, bụng cắm cây kéo, máu tươi chảy ròng, khóc nói với cô, con gái ngoan của mẹ, mẹ có lỗi với con.

Mà tay cô lại cầm cây kéo ấy.

Bạch Hiểu ngân ngấn lệ: Tôi không muốn mẹ chết... Tôi không muốn bà ấy chết... Tôi không cố ý.

Bạch Lộc: Sao cô phải khóc vì bà ấy? Bà ấy không thương chúng ta, những người đúng ra phải yêu chúng ta nhất, lại không yêu chúng ta.

Bạch hiểu: Mẹ yêu chúng ta, bà ấy chỉ bị bệnh thôi.

Bạch Lộc: Lừa mình dối người.

Bạch Hiểu: Người lừa mình dối người là cô! Cô không ghét mẹ, cô áy náy! Bởi vì cô... chúng ta hại chết bà! Cô áy náy nên cô muốn chết!

Bạch Lộc im lặng.

Bạch Hiểu: Cho dù mẹ không thương chúng ta thì sao? Không ai bằng lòng nhận nuôi chúng ta thì thế nào? Ở cô nhi viện bị bắt nạt có là gì? Trên đời nhiều người như vậy, sẽ có người yêu chúng ta... Tôi tin, ông trời không tuyệt tình với một người như vậy... Chúng ta ra ngoài có được không.

Bạch Lộc vẫn im lặng nhìn Bạch Hiểu: Cho dù tôi muốn, cũng hết cách rồi. Cô hãy giải thoát cùng tôi đi.

Bạch Hiểu cảm thấy vô cùng bi thương:... Thật sự phỉa chết ở đây ư? Tôi chết, có phải Nhược Phi nhất định sẽ nhanh chóng quên tôi... Tôi muốn cùng anh ấy sống cả đời, bây giờ, anh ấy nhất định không còn tin tôi nữa rồi.

Cô mơ mơ hồ hồ nhớ lại bài hát mẹ hát khi đắp chăn cho mình: Tôi có một gia đình hạnh phúc, gia đình hạnh phúc, gia đình có ba đẹp trai đẹp trai, có mẹ xinh đẹp xinh đẹp, còn có một đứa bé dễ thương, tôi có một gia đình hạnh phúc, gia đình hạnh phúc, ba yêu mẹ, mẹ yêu ba, ba mẹ yêu đứa bé ngoan...

Cô chỉ muốn một gia đình mà thôi.

Không, không được, cô không thể chết, cô đã nói phải sống cùng Nhược Phi cả đời, cô không thể nuốt lời.

Bạch Hiểu cố mở mắt, lúc này cửa bỗng bị đá văng ra.

Cô mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi về phía cô, như mơ lại không như mơ.

Đợi đến khi Bạch Hiểu tỉnh lại, đã là sau khi hỏa hoạn kết thúc được một ngày.

Trong hai ngày này, cô như sống lại một lần, cô mơ thấy hình ảnh khi còn nhỏ ba cầm tay dạy cô viết chữ, mơ thấy ba bỏ đến nơi mẹ con cô không thể tìm thấy được, mơ thấy mẹ đan áo len cho cô, mơ thấy mình đạt hạng nhất trong kì thi, mơ thấy Nhược Phi hỏi cô có bằng lòng lấy anh hay không...

Bạch Lộc: Anh ta nói, anh ta muốn sống chết cùng cô...

Bạch Hiểu nghe loáng thoáng được lời của Bạch Lộc, hôm ấy tuy cô nhanh chóng bất tỉnh, nhưng vẫn nghe thấy Bạch Lộc nói: "Lý Nhược Phi, sao anh lại phải tới đây? Anh không sợ chết ư?"

Bạch Hiểu: Bạch Lộc, chúng ta không chết có được không?

Bạch Lộc: Tôi vẫn cảm thấy cô rất ngốc.

Bạch Hiểu:...

Bạch Lộc: Cô luôn tin rằng, chỉ cần còn sống sẽ gặp được điều tốt đẹp, xoa dịu bi thương của quá khứ. Tuy tôi vẫn thấy cô rất ngốc, nhưng mà, cô đúng.

Bạch Hiểu cảm nhận được, Bạch Lộc không muốn chết nữa.

Bạch Lộc: Tôi sẽ không đưa cô đi tìm đến cái chết nữa.

Bạch Hiểu: Thật sao?! Được, cô phải giữ lời đó, chúng ta cùng sống thật tốt.

Bạch Lộc: Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi.

Bạch Hiểu: Là sao?

Bạch Lộc: Nói cô ngốc, đúng là ngốc mà. Tôi phải đi rồi.

Bạch Hiểu:...

Bạch Lộc: Sao mặt mày ủ rũ thế kia? Không phải cô luôn mong tôi đi sao.

Bạch Hiểu: Bạch Lộc... Là cô luon bảo vệ tôi. Cảm ơn cô... Nhiều năm qua đã gánh vác sự ích kỉ của tôi, sự áy náy của tôi, nỗi đau của tôi...

Bạch Lộc: Ài, tôi sẽ không tiếp tục bảo vệ cô, cũng không thể hại cô được nữa. Bây giờ cô có thể chấp nhận rồi, cho dù cô không thể chấp nhận, cũng có người chia sẻ với cô. Đồ nhút nhát, tạm biết. Không, vĩnh biệt chứ.

Bạch Hiểu rưng rưng mở mắt, cô thấy Lý Nhược Phi ngồi bên cạnh, sau đó thấy cánh tay anh bị bỏng một mảng lớn, đang bôi thuốc, nhìn rất đáng sợ, cô càng khóc lớn hơn.

Lý Nhược Phi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, "Khóc gì chứ, chúng ta đâu có chết."

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

"Không phải anh đã nói, đừng nói lời xin lỗi với anh hay sao?"

"..."Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...

"Đừng nói thầm nữa."

"..." Bạch Hiểu ngừng khóc, nắm lấy cánh tay không bị thương của Lý Nhược Phi, "Nhược Phi, có hai chuyện, em muốn nói với anh, chuyện thứ nhất, em sẽ không chết nữa, càng không hại anh bị thương nữa." Bởi vì thấy anh bị thương, còn đau hơn bản thân em bị thương rất nhiều, "Chuyện thứ hai, em nhớ ra rồi, ... Mẹ em, bà bị em hại chết... Anh, anh còn cần em không?" Cô phải nói cho rõ, hỏi rõ ràng, cô như vậy, Nhược Phi có còn cần hay không?

Lý Nhược Phi: "Quá khứ của em anh không thể tham dự, anh xin lỗi. Nhưng tương lai, anh sẽ luôn bên em mỗi ngày. Anh đã nói "sống chết không rời", lời Lý Nhược Phi anh đã hứa, sẽ mãi mãi không vi phạm, trừ khi anh chết."

Crypto.com Exchange

Chương (1-11)