← Ch.63 | Ch.65 → |
Thấm thoắt sáu ngày giáo tập cũng đã trôi qua. Sáu ngày này các vị tiểu chủ tử học những quy của đơn giản nhất của hoàng cung, và quan trọng là lễ nghi khuê phòng. Tuy thời gian sáu ngày ngắn ngủi, Từ ma ma cũng đã truyền lại cho các vị tiểu chủ tử rất nhiều điều. Dù là người đã được thể nghiệm qua như Trầm Lạc cũng học hỏi được rất nhiều. Thì ra chuyện kia cũng có thể làm như thế, ngàn vạn lần không thể để cho Vũ Văn Thượng biết những chuyện này, nếu không nhất định nàng sẽ bị hắn dày vò cho chết đi sống lại.
Sáu ngày trước Trầm Lạc ngẫu nhiên thấy được một màn kinh hãi thế tục kia ở hậu viện sương phòng, nhưng bởi vì mấy ngày này bận rộn, không có thời gian đến Đông cung báo cho Vũ Văn Thượng. Vũ Văn Thượng cũng bận rộn chánh sự không có thời gian đế sương phòng. Những ngày này hoàng cung cũng thật yên tĩnh, trừ ngự y viện vẫn đang bận rộn nấu thuốc.
Bích Liên vẫn còn ở ngự y viện, vào tối ngày thứ ba, Trầm Lạc phái Bích Diệp đi ngự y viện thăm Bích Liên. Sau khi trở về Bích Diệp mặt tươi cười nói Bích Liên vẫn mạnh khỏe, bên đó Bích Liên quen biết rất nhiều cung nữ, nàng ở bên đó luôn vui vẻ nói cười, Trầm Lạc nghe như thế cũng thấy yên tâm. Hòa Miêu cố ý nói người cùng thị vệ ở Tư Mã phòng có tư tình vụng trộm là Bích Liên, nhất định là có ý xấu. Nghĩ đến Hòa Miêu hai mắt Trầm Lạc thay đổi liên tục. Một cô nương như vậy thích hợp làm Nhị hoàng tử phi sao? Hoặc là nơi mà nàng ta muốn bước vào không phải là Hoa Trúc điện mà là Đông cung?
"Lạc nhi muội muội, muội có biết vừa rồi ta nghe được tin tức gì không?" Mẫn Mẫn còn chưa thấy người đâu mà tiếng đã tới trước rồi. Trầm Lạc cười ngẩng đầu nhìn Mẫn Mẫn đang thở hổn hển vì chạy. Uy Mẫn Mẫn đóng cửa phòng sau đó đặt mông ngồi xuống ghế. Mấy ngày nay việc học tư thế ngồi đối với Mẫn Mẫn toàn bộ là uổng phí rồi.
"Uống ly trà đi đã, nhìn ngươi chạy thở không ra hơi luôn kìa." Trầm Lạc rót ly trà đưa cho Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn đưa tay nhận trà nhưng cũng không có uống:" Lạc nhi muội muội mấy ngày nay ngự y viện ngày đêm nấu thuốc nghe nói là do Vạn Quý phi ở Chiêu Dương cung bị bệnh, Vạn Quý phi rất được Hoàng thượng cưng chiều, hiện nay ngự y viện đang hết sức khẩn trương. Nếu như bệnh tình của Vạn Quý phi không khởi sắc, vậy giáo tập phải kéo dài đến khi nào đây? Khi nào thì ta mới có thể ra khỏi cung đây? Thật sự là đang rất vội, sao Vạn Quý phi lại bệnh vào lúc này chứ:" Uy Mẫn Mẫn lộ ra vẻ mặt bất mãn và phẫn hận. Tay nắm thật chặt ly trà."
Trầm Lạc đưa tay vỗ vỗ lưng Mẫn Mẫn, chậm rãi nói:" Đừng nóng vội, việc này đến bất ngờ. Thân thể Vạn Quý phi khỏe mạnh là việc tốt, nếu sức khỏe của người càng ngày càng xấu, ngươi cũng nên chuẩn bị đi. Nhất định giáo tập sẽ kéo dài, đối với tất cả mọi người trong sương phòng đều không tốt. Ta biết Mẫn Mẫn là vì Tần Lâm. Vũ Văn Thượng mấy ngày này rất bận rộn, nhưng hắn đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm ngươi đừng có nóng vội."
Uy Mẫn Mẫn thở dài, sau đó gật đầu một cái. Giơ ly trà lên miệng ừng ực uống hết. Sau khi uống xong lấy tay lau miệng, rồi đem ly trà để ở trên bàn." Lạc nhi muội muội mấy ngày này tỷ đã suy nghĩ rồi. Cùng Tần Lâm gạo nấu thành cơm là chuyện tốt, nhưng Tần Lâm là người trong bụng đầy kinh thư thánh hiền, nếu như ta thật sự làm như thế, hắn còn để ý đến ta sao?" Mặt Uy Mẫn Mẫn tràn đầy sự lo lắng, người luôn phóng khoáng không sợ chuyện gì như Mẫn Mẫn, giờ phút này lại chần chừ lo lắng.
"Mẫn Mẫn nếu như ngươi thật sự làm như vậy, nhất định Tần Lâm sẽ cưới ngươi. Người đọc sách thánh hiền nhất định sẽ không cùng ngươi làm chuyện kia rồi còn vứt bỏ ngươi. Nhưng phải suy nghĩ cẩn thận, Mẫn Mẫn đừng quên lấy được tấm lòng mới là quan trọng nhất." Trầm Lạc cươi nhẹ nhàng nói.
Uy Mẫn Mẫn vừa nghe như thế hai mắt vốn còn lo lắng trong phút chốc sáng lên, tay phải hung hăng vỗ lên cạnh bàn, tay trái thì vỗ lên đùi:" Lạc nhi muội muội, chủ ý này rất tuyệt. Trước tiên thu dọn thân thể Tần Lâm, sau đó thu dọn tâm hắn. Lễ nghĩa liêm sỉ kia quá mức cứng nhắc. Nếu mà trước tiên thu dọn tâm trước, hôn sự của ta và hắn không biết sẽ kéo dài đến khi nào." Nói đến chỗ này Mẫn Mẫn đột nhiên nhỏ giọng lại, tay khoác lên vai Trầm Lạc nhẹ nhàng vỗ:" Lạc nhi muội muội đi theo Vũ Văn Thượng học hỏi được rất nhiều nha. Một bụng đầy ý xấu, như vậy thật là tốt, thế mới có thể làm Thái tử phi được. Sau này cũng có thể dễ dàng khuất phục Vũ Văn Thượng."
Trầm Lạc đang định lên tiếng thì bên ngoài sương phòng có tiếng ồn ào. Hai người chuẩn bị đi ra xem có chuyện gì thì Bích Diệp đi vào:" Lạc tiểu chủ tử, Mẫn Mẫn tiểu chủ tử. Trưởng Công chúa cho mới hai vị tiểu chủ tử đến Thượng cung. Miêu tiểu chủ tử và Miểu tiểu chủ tử đã đi trước rồi."
Trong nháy mắt mặt Trầm Lạc trầm xuống, Vũ Văn Liên làm hại Đỗ Nhã Y thành ra như vậy, nhưng bởi vì là trưởng Công chúa nên chuyện này đã đi vào dĩ vãng. Nếu nàng ăn phải Hoa Quế cao, không biết Vũ Văn Liên có bị trừng phạt hay không? Vũ Văn Thượng sẽ trừng trị Vũ Văn Liên sao? Dù sao cũng là tỷ tỷ ruột thịt.
"Lạc nhi muội muội đừng đi, không biết Vũ Văn Liên sẽ làm gì muội, để ta đi được rồi. Bích Diệp ngươi theo ta qua đó. Đến lúc đó ngươi nói là chủ tử ngươi thân thể không khỏe không thể đến được." Uy Mẫn Mẫn dứt lời đứng dậy, vỗ vỗ quần áo bước ra ngoài.
Trầm Lạc suy nghĩ một lát gật đầu, có lẽ tốt nhất là không nên đi. Ở trong phòng cho yên chuyện. Thế nên Trầm Lạc hướng Bích Diệp phất phất tay ý bào nàng cùng Uy Mẫn Mẫn đi. Bích Diệp khéo léo gật đầu gật đầu một cái, rồi theo Uy Mẫn Mẫn rời đi.
Trầm Lạc vỗ vỗ chân đau xót, sáng hôm nay phải đứng thật nhiều. Mặt trời đã xuống núi rồi, trăng tròn đã dần dần nhô lên, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên khắp sương phòng. Xuyên qua cửa sổ Trầm Lạc nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, nghe tiếng lá cây xào sạt bên ngoài. Nếu như bệnh tình của Vạn Quý phi chuyển biến tốt, nàng sẽ vào Đông cung, khi nàng sẽ chân chính gả cho Vũ Văn Thượng.
Trầm Lạc đã được chứng kiến dân chúng ở Huyện Vân Hà kết hôn, nếu là chánh thê thì sẽ vẻ vang mà vào cửa, gõ chống khua chiêng kèn thồi thật náo nhiệt, tân nương được rước bằng hỉ kiệu.
Nếu là tiểu thiếp vào cửa thì chỉ là một cỗ kiệu bình thường, cũng chẳng có náo nhiệt chỉ lặng lẽ mà vào cửa. Dĩ nhiên việc này còn phải dựa vào ngân lượng của người thân. Nếu như đó là gia đình nông dân. Vậy thì càng đơn giản gia đình tân lang chỉ cần đưa cho gia đình tân nương một chút bạc thì tối hôm đó liền có thể ôm nương tử về nhà.
Trong đầu tràn ngập cảnh tượng hôn lễ náo nhiệt, trong đời chỉ có một lần, lòng Trầm Lạc cũng theo đó mà nhảy bùm bùm càng ngày càng nhanh. Hai mắt đầy ý cười, cánh môi căng mọng, khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng. Nếu như Vũ Văn Thượng mà nhìn thấy khẳng định tâm sẽ nhột nhạt khó chịu hận không thể thu dọn được nàng.
"Lạc tiểu chủ tử."
Dòng suy nghĩ của Trầm Lạc bị tiếng gọi nhẹ nhàng của cung nữ ngoài cửa quấy nhiễu, sau khi ừ một tiếng, Trầm Lạc đứng lên đi đến cửa phòng. Sau khi mở cửa phòng Trầm Lạc nhìn thấy một cung nữ mặc áo màu xanh, cung nữ này nàng chưa gặp bao giờ. Đột nhiên đến sương phòng tìm nàng làm gì?
"Lạc tiểu chủ tử, nhanh đến Thượng cung xem một chút. Bích Diệp tỷ tỷ rơi xuống nước, thân thể chịu không được." Thanh âm của cung nữ tinh tế nhỏ nhẹ như muốn khóc lên vậy. Trầm Lạc cúi đầu tỉ mỉ nhìn cung nữ nhỏ nhắn trước người:" Ngươi ở Thượng cung sao? Ngươi làm sao biết Bích Diệp?" Bích Diệp quả nhiên có quen biết người ở Thượng cung.
"Lạc tiểu chủ tử, nhanh đến Thượng cung xem một chút. Bích Diệp tỷ tỷ rơi xuống nước, thân thể chịu không được." Thanh âm của cung nữ tinh tế nhỏ nhẹ như muốn khóc lên vậy. Trầm Lạc cúi đầu tỉ mỉ nhìn cung nữ nhỏ nhắn trước người:" Ngươi ở Thượng cung sao? Ngươi làm sao biết Bích Diệp?" Bích Diệp quả nhiên có quen biết người ở Thượng cung.
"Lạc tiểu chủ tử, nô tỳ cùng Bích Diệp là đồng hương cùng lên kinh. Nàng và nô tỳ cùng tham gia tuyển cung nữ, nô tỳ được phân đến thượng cung, Bích Diệp tỷ tỷ vì đắc tội người ta nên bị phân đến Hoán Y cục." Thanh âm của cung nữ càng ngày càng khàn, cuối cùng quỳ xuống" Lạc tiểu chủ tử, nhanh nhanh đi cứu Bích Diệp tỷ tỷ. Không biết Trưởng Công chúa sẽ xử trí tỷ ấy như thế nào."
"Ta sẽ đến Thượng cung, ngươi lặng lẽ trở về đó, nhất định không được cho người khác biết ngươi đến sương phòng." Trầm Lạc hướng cung nữ mặc quần áo xanh lá nói, sau đó ra khỏi sương phòng hướng Thượng cung đi đến.
Sau khi Trầm Lạc vào Thương cung, trực tiếp hướng đến nơi nào ồn ào nhất chạy đến. Bởi vì vội vàng Trầm Lạc đụng phải lưng nam tử vóc người thon dài tráng kiện, Trầm Lạc bị đụng đau kêu lên một tiếng, nam tử bị đụng vội vàng xoay người đỡ Trầm Lạc.
Nương nhờ ánh trăng mà Trầm Lạc có thể thấy rõ được tướng mạo của nam tử. Chân mày nhạt, mắt nhỏ, sống mũi cao lớn, gương mặt thon gầy. Trong lòng đang gấp gáp chuyện Bích Diệp nên Trầm Lạc chỉ nhẹ nhàng xin lỗi một tiếng rồi lập tức chạy đi.
"Ngươi là ở trong cung nào?" Nam tử vội vàng đuổi theo kéo tay Trầm Lạc lại nắm thật chặt. Trầm Lạc kinh ngạc, nam tử này ở trong nội cung mà dám làm chuyện lớn mật như thế. Tay phải Trầm Lạc liên tiếp vỗ vỗ tay nam tử, nhưng không được sức lực của hắn quá lớn, Trầm Lạc càng vỗ hắn nắm càng chặt.
"Ngươi lớn mật, có biết ta là ai không?" Trầm Lạc trừng to mắt nhìn người đàn ông này. Người đó nhẹ nhàng cười một tiếng "Vậy ngươi là ai?"
"Lạc tiểu chủ tử của sương phòng, Trầm Lạc. Ngươi nhanh chóng buông tay, nếu không cẩn thận đầu của ngươi đó." Trầm Lạc lạnh lùng nói, nam tử vừa nghe thấy hai chứ Trầm Lạc, hai mắt thay đổi liên tục, ẩn ẩn phát ra ý nghĩ độc ác. Trầm Lạc, con gái duy nhất của Trầm gia. Là trưởng tỷ của Trầm Nhiên.
Đợi sau khi tay được giải thoát, Trầm lạc cũng không có nhìn nam tử một cái, trực tiếp tiến đến địa phương đèn đuốc sáng chưng. Sau khi đến bên hồ sen Trầm Lạc nhìn thấy Vũ Văn Liên cũng không có phúc thân hành lễ, thái giám và cung nữ nhanh chóng nhường đường cho Trầm Lạc
Cúi đầu Trầm Lạc thấy Bích Diệp đang rủn rẩy nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo.
"Lạc tiểu chủ tử, thấy bản Công chúa quên luôn hành lễ sao? Từ ma ma dạy như thế sao?" Mắt Vũ Văn Liên phát ra tia lạnh lùng.
Trầm Lạc đối với lời nói của Vũ Văn Liên ngoảnh mặt làm ngơ. Ngồi xổm xuống nâng thân thể Bích Diệp lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bích Diệp lúc này trắng bệch, dưới ánh sáng của đèn lồng run run. Lúc này Bích Liên vẫn còn thanh tỉnh, sau khi thấy Trầm Lạc, không biết lấy sức từ đâu kéo tay Trầm Lạc:" Lạc chủ tử, Bích Diệp không có tội." Trầm Lạc nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói:" Bích Diệp chớ có lo lắng, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn."
Trầm Lạc nhỏ bé dùng hết hơi sức để đỡ Bích Liên đang hôn mê, Uy Mẫn Mẫn đang đứng một bên cũng giúp một tay. Vũ Văn Liên tức giận ngút trời:" Không xem trọng quy của của hoàng cung, là phẩm chất của tú nữ sao?" Vũ Văn Liên dứt lời thì phía trước đột nhiên truyền đến giọng nam tử.
Cả đám thái giám cung nữ toàn thân phát run, quỳ hết trên mặt đất, run rẩy hô nô tài tham kiến Điện hạ, khi Vũ Văn Liên thấy Vũ Văn Thượng khí thế tiêu mất phân nửa.
Vũ Văn Thượng mắt lạnh nhìn mọi người:" Hoàng tỷ hôm nay tỷ mở tiệc thiết đãi đường đệ đường xa từ Huyện Vân Hà vào cung. Tai sao đệ không thấy người đâu mà chỉ thấy tất cả các tiểu chủ tử ở sương phòng đều ở đây? Nam tử không thể tùy ý thấy các tú nữ, không lẽ quy củ này hoàng tỉ đã quên rồi sao?"
"Thảo dân Chúc Dịch Phong tham kiến Điện hạ, việc này là lỗi của thảo dân, mong Điện hạ đừng có hiểu lầm Công chúa." Một giọng nam tử lành lạnh vang lên.
"Ngươi sao có thể là thảo dân, Phụ hoàng và mẫu hậu đã có khẩu dụ triệu ngươi vào cung. Trên người ngươi có chảy huyết mạnh của hoàng thất làm sao có thể là thảo dân? Đứng dậy rồi nói chuyện."Vũ Văn Thượng hướng đến nam tử đang quỳ trên mặt đất nâng nâng tay/
"Tối nay Thượng cung thật là náo nhiệt, Hoàng tỷ có thể giải thích một chút cung nữ này phạm vào chuyện gì không? Vì sao lại rơi xuống nước?"Vũ Văn Thượng nhìn Trầm Lạc đang đứng một bên đỡ Bích Diệp, giọng nói phát ra thâm mấy phần bén nhọn.
Vũ Văn Liên bị Vũ Văn Thượng làm cho giật mình, cũng không biết nên mở miệng như thế nào? Cánh môi khép mở vài lần, thủy chung không nói thành lời. Chúc Dịch Phong nhìn Vũ Văn Liên một cái, sau đó chắp tay khom người nói:" Cung nữ này bị Lạc chủ tử làm hư hỏng rồi, không có quy của gì cả, Công chúa chỉ là dạy dỗ nàng một chút, đánh nàng ta mấy trượng đuổi và sương phòng mà thôi, nhưng trên đường về đã vô ý ngã vào trong hồ."
Trầm Lạc vẫn trầm mặc rốt cuộc biết được nam tử này là ai, nhị thiếu gia của Chúc gia từng có quan hệ với đệ đệ của nàng. Trước không nói đến Chúc Dịch Phong, Bích Diệp là cung nữ của nàng, làm sao có thể bị người ta vũ nhục như thế? Đây không phải là nói nàng không biết dạy dỗ sao?
Lời Trầm Lạc nói ra mang theo ý lạnh:"Điện hạ chuyện này phải đợi Bích Diệp tỉnh lại mới có thể quyết định được. Nếu thật sự Bích Diệp đụng phải Công chúa, ta nhất định sẽ nghiêm trị. Nếu như là Công chúa cố tình gây chuyện mong Công chúa hãy nhận lỗi. Chuyện Hoa Quế cao chẳng lẽ Công chúa đã quên rồi sao?"
Uy Mẫn Mẫn ở trong lòng bật ngón tay cái khen Trầm Lạc, quả thật là có uy nghi của Thái tử phi, làm cho Vũ Văn Liên phải rung động.
"Chi Nhược, tiễn khách." Vũ Văn Liên đuối lí hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người đi về hướng Thượng cung. Chỉ có Chi Nhược đáng thương, một cung nữ nho nhỏ, nhìn Điện hạ lại nhìn các vị tiểu chủ tử, như thế này thì thật khó có thể dọn dẹp cục diện.
"Bốn vị tiểu chủ tử trước trở về sương phòng, Tiểu Phúc Tử kêu ngự y chẩn đoán cho cung nữ bị rơi xuống hồ. Chúc đường đệ, phụ hoàng đã chuẩn bị tẩm cung cho ngươi. Tiểu Đức Tử mang đường đệ qua đó. Đêm đã khuya rồi, tất cả mọi người về phòng đi."
Trước khi trở về phòng, Hòa Miêu liếc nhìn Chúc Dịch Phong một cái. Nàng có chút thất vọng, hắn cũng không có tàn nhẫn như lời đồn. Mà Hòa Miêu không biết rằng cái nhìn đó của nàng toàn bộ lọt vào trong mắt Chúc Dịch Phong.
← Ch. 63 | Ch. 65 → |