Giải độc
← Ch.069 | Ch.071 → |
Đau, cả người toàn thân chỗ nào cũng đau ê ẩm, Diệp Lạc nhỏ giọng kêu một tiếng, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra. Ảnh đập vào mắt là một mảnh sương mù, chung quanh phảng phất có một tầng sương bao phủ cảnh vật xung quanh làm người ta thấy không rõ.
Diệp Lạc khó khăn ngồi dậy mới phát hiện, nơi này là một dòng suối nhỏ, mà kỳ quái là, dòng suối nhỏ này nước vẫn là nóng, chung quanh kia hiện lên đám sương, đúng là suối nước nóng.
Chung quanh dòng suối nhỏ là kỳ hoa dị thảotrải dài khắp, tuy rằng bên ngoài đã là trời đông giá rét, nhưng là, nơi này nhiệt độ không khí lại ấm áp như xuân, nàng hiện tại tuy rằng cả người ướt đẫm, lại cũng không cảm thấy rét lạnh.
Diệp Lạc nhìn xuyên qua tầng tầng hơi nước, hướng xa xa nhìn lại, lại phát hiện, đây là một cốc tương đối rộng rãi, chung quanh trăm hoa đua nở, ngẫu nhiên có tiếng chim truyền đến, trong không khí tràn ngập hương hoa, một dòng suối nhỏ theo khe sâu thượng du uốn lượn xuống, giống như tiên cảnh nhân gian.
Đánh giá chung quanh một lát, nàng bỗng nhiên nhớ tới Tử Dạ, nàng nhớ rõ, nàng ôm chặt hắn cùng nhau lao xuống vách núi đen, tại sao không có nhìn thấy hắn?
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc bất chấp vết thương trên người còn rỉ máu, hướng dòng suối nhỏ ngọn nguồn đi đến, nàng hai hàng lông mày nhíu chặt, mặt nạ bạc trên mặt rớt lúc nào cũng không hay, hé lộ ra khuôn mặt trắng ngọc toát lên vẻ lo âu.
Nàng lảo đảo đi ra khe sâu, phía trước tầm nhìn trở nên thoáng đãng, một hồ nước phẳng lặng như gương xuất hiện ở trước mắt nàng, trong hồ cây cỏ xanh tươi, hồ nước lại cực kỳ trong suốt, ngưng thần nhìn kỹ, nàng kinh ngạc phát hiện, tại đây mặt i nước ấm trong hồ, cư nhiên du động một đuôi thoạt nhìn giống hệt con cá.
Diệp Lạc quan sát, nàng hai mắt cực kỳ nhanh tìm kiếm, rất nhanh, nàng phát hiện ở bên hồ sau một khối đá, lộ ra một chút góc áo màu tím, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó từng bước một hướng khối đá đi đến, đến gần khối đá, nàng Tử Dạ hai mắt nhắm nghiền, vẫn không nhúc nhích nằm sau khối đá lớn đó.
Sắc mặt của hắn tái nhợt không có một tia huyết sắc, quần áo toàn bộ đã ướt đẫm, nửa người dưới ngâm ở trong hồ nước, trên cánh tay phải miệng vết thương đã không còn vết máu, chính là ở miệng vết thương đã hơi biến thành màu đen, ám tiễn nhỏ kia vẫn đang cắm sâu trên cánh tay phải.
Diệp Lạc chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, ngừng thở, vươn tay run run kiếm tra hơi thở của hắn, thấy vẫn còn hơi thở mỏng manh, thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trên mặt biểu tình khẩn trương, cũng chậm rãi hồi phục lại.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó động thủ giữ chặt áo Tử Dạ, muốn đem hắn kéo dậy, lại chỉ cảm thấy ngực một trận đau nhức, thân thể lảo đảo vài cái, nếu không phải nàng tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy một bên khối đá, nàng thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống trên người Tử Dạ.
Nàng thở dốc một hồi, thử vận khí, lại phát hiện trong đan điền, cơ hồ một tia chân lực cũng không có! Nói cách khác, nàng bây giờ, cùng nữ tử yếu đuối bình thường cũng không khác nhau là mấy.
Từ nhỏ luyện võ, đột nhiên trong lúc phát hiện mình mất đi toàn bộ công lực, đả kích như vậy, cơ hồ làm nàng thiếu chút nữa mất đi lý trí, nhưng là, nàng nhìn Tử Dạ hơi thở mỏng manh, đáy lòng lý trí nói cho nàng biết, nếu nàng không cứu hắn, như vậy, người nam nhân này sẽ chết rồi!
Nàng trầm mặc một hồi, cật lực làm ình tỉnh táo lại, sau đó cắn chặt răng, dùng hết khí lực toàn thân, đem Tử Dạ tha lên bên hồ, nhìn dưới thân Tử Dạ, nàng đã phát hiện thấy kiếm của nàng, trong túi của hắn còn phát hiện đá lấy lửa, cùng hộp quẹt, đáng tiếc, hộp quẹt sớm đã ướt đẫm, đá lấy lửa đã lạnh, nhưng thật ra còn có thể dùng.
Diệp Lạc thở dốc trong chốc lát, sau đó dùng kiếm cắt ống tay áo của Tử Dạ, sau đó dùng vải cầm ám tiễn, hít một hơithật sâu, sau đó mạnh dùng sức kéo theo ám tiễn bị rút ra, Tử Dạ kêu rên một tiếng, miệng vết thương phụt ra một dòng máu đen.
Diệp Lạc ném đi ám tiễn trong tay, nhíu nhíu mày, bỗng nhiên cúi đầu xuống, dùng sức trên vết thương của hắn hút, mỗi lần hút, nàng liền nhổ ra một ngụm máu đen, mãi cho đến khi trên vết thương máu dần dần khôi phục thành màu đỏ tươi, nàng thế này mới dừng hút lại, than khẽ thở ra một hơi, lấy tay đem vết máu ở khóe miệng lau đi, cũng đang trong lúc lơ đãng, một đôi mắt đen sâu đang nhìn thẳng nàng.
Diệp Lạc thật không ngờ, Tử Dạ sau khi tỉnh lại lại nhìn nàng như vậy, nhìn đôi mắt đen kia, trong nháy mắt, cư nhiên quên mất nói chuyện, hai người cứ như vậy lặng yên đối diện nhau.
Một lát sau, ánh mắt Tử Dạ dần dần nhắm lại, sau đó gục đầu, lại hôn mê rồi.
Nhìn thấy Tử Dạ lại hôn mê, Diệp Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng đến bây giờ, còn không biết đối mặt người nam nhân này như thế nào, may mắn nàng còn mang mặt nạ bach, trong lòng trầm tư, Diệp Lạc vươn tay chậm rãi xoa hai má, cảm giác được 2 má trơn bóng tinh tế thì nàng lại giật mình.
Qua thật lâu sau, Diệp Lạc mới lộ ra chút chua xót tươi cười, nguyên lai, mặt nạ của nàng thời điểm rớt xuống vách núi đen đã không biết rơi ở nơi nào, mà trên mặt dịch dung, bị nước hồ ấm áp kia tẩy sạch, sớm đã lộ ra mặt thật.
Nàng xuất cung vội vàng, vì dịch dung xuất cung, nàng thậm chí ngay cả mặt nạ da người cũng không kịp mang, chính là vội vàng mang theo mặt nạ bạc, mà bây giờ, mặt nạ đã rơi mất, nàng muốn che dấu hình dáng, đã không có khả năng rồi!
Bất quá, may mà Tử Dạ chưa từng thấy qua hình dáng của nàng, lấy hình dáng đối mặt hắn, bất quá đối với hắn nàng cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi, nàng cần gì phải lo lắng?
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc không phiền não nữa, nàng đứng lên, đánh giá chung quanh một chút, sau đó hướng bãi cỏ phía xa đi tới, vết thương của Tử Dạ máu độc tuy rằng đã rửa sạch sẽ, nhưng là, miệng vết thương chảy máu, nếu không xử lý thỏa đáng, chỉ sợ hội nhiễm trùng.
Cho nên, hiện tại nàng đi tìm một ít thảo dược, đắp vết thương cho Tử Dạ, còn có, trong cơ thể Tử Dạ vẫn đang có kịch độc, nàng chạy nhanh tìm một địa phương an toàn, vì hắn giải độc.
*****
Sắc trời đã dần tối, nơi này vốn là ở dưới vực sâu vạn trượng, ánh mặt trời cũng chỉ có thể chiếu sáng một thời gian nhất định, cho nên khi mặt trời khuất bóng sau vách núi, vách núi đen liền bắt đầu trở tối, hơn nữa chung quanh hơi nước thật dày, nếu không có ánh mặt trời, liền cùng đêm tối không có gì khác nhau.
Bên hồ cách đó không xa, trong một sơn động lóe lên ánh lửa, làm nơi thần bí này tăng thêm một tia hào quang.
Diệp Lạc lặng yên ngồi bên cạnh một đám lửa cháy vượng, mà bên cạnh nàng, chính là Tử Dạ đang nằm hôn mê.
Đây là một động nhũ thạch thiên nhiên, động cũng không sâu, chỉ có thể đủ chứa tầm năm người vào trong đó, trên đỉnh động nhũ thạch thành nhiều hình kì quái, nhưng trong động lại cực kì khô ráo, không hề giống bên ngoài hơi nước thật dày, rất là ẩm ướt.
Đây là động khi Diệp Lạc đi tìm thảo dược tình cờ phát hiện được, nàng cố lấy sức lực của nữ tử bình thường, đem Tử Dạ đang trong hôn mê mang đến trong thạch động này, sau đó dùng đá lửa đốt lên một đám hỏa, nhưng sau khi làm xong hết thảy nàng mới phát hiện một việc quan trọng.
Hiện tại công lực của nàng đã mất hết, như thế nào giúp Tử Dạ bức độc trong người ra?
Lúc nãy cấp bách, nàng không có nghĩ qua vấn đề này, nhưng hiện tại bình tĩnh lại, nàng lại cảm thấy thúc thủ vô sách (không có phương pháp)!
Nàng từ nhỏ đi theo mẫu thân học võ, trong đó, vì phòng thân, nàng cũng học không ít y dược cùng phương pháp chế độc, Tử Dạ bị trúng độc, cũng không phải là độc gì lợi hại, loại độc chất này kêu xuân phong nhất vượt, người có công lực thâm hậu có thể dùng nội lực bức ra, nếu không có nội lực thâm hậu thì chỉ cần hoan ái cùng xử nữ là có thể bức độc ra.
Nghĩ đến sát thủ này đoán trên núi Thiên Hoa cũng không có nữ tử có thể giải độc, cho nên mới nghĩ ra loại độc kế này, Diệp Linh mặc dù là nữ nhân, nhưng là, nàng sớm đã không còn là xử nữ, giải độc là không thể nào. Kế này bày ra thực độc ác.
Diệp Lạc khẽ cắn môi dưới, ánh mắt phức tạp nhìn Tử Dạ đang trong cơn hôn mê, trong lòng nàng thập phần khó xử, người nam nhân này, từng vô số lần nhục nhã cho nàng, hắn mỗi lần đều là lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt lạnh như băng trào phúng cùng khinh thường, nàng trong mắt hắn chả đáng kể gì.
Mà nay, người nam nhân lạnh như băng không ai bì nổi này lại nằm đây, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, đôi môi mỏng hơi biến thành màu đen, nếu trong cơ thể độc chưa trừ hết, không bao lâu nữa hắn sẽ tại...nơi hoang vắng nàylặng yên chết đi, chẳng lẽ, nàng thật sự nên vì báo ân, mà hy sinh trinh tiết của mình hay sao? Nhưng nếu nàng không cứu hắn, chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn ở trước mặt nàng chết hay sao?
"Nước...... Nước......."
Tử Dạ trong cơn hôn mê bỗng nhiên thì thào, đánh thức Diệp Lạc còn đang trong cơn suy nghĩ.
Diệp Lạc ánh mắt phức tạp nhìn hắn liếc mắt một cái, cắn chặt răng, sau đó chạy đi, dùng tấm vải chứa nước, sau đó nhẹ dùng tay nâng đầu Tử Dạ lên, cẩn thận cho hắn uống vào.
Đã uống vài ngụm nước, hô hấp Tử Dạ bình tĩnh một chút, Diệp Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống, đang muốn xoay người đi ra bên ngoài tiếp tục mang nước, nhưng không ngờ, tay bị người giữ chặt, phút chốc dùng sức kéo lại.
Nàng không kịp đề phòng, một chút ngã sấp xuống trên người Tử Dạ, kinh ngạc ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm, ngay lúc Diệp Lạc còn đang thất thần, nàng đã bị Tử Dạ xoay người đặt ở dưới thân.
Nàng theo bản năng hai tay giãy dụa, nhưng là, nàng đã mất đi công lực, làm sao có thể chống cự lại một nam nhân? Nàng há mồm thở dốc, lại bị đôi môi lạnh lẽo chặn lại, cảm nhận nhiệt khí thở ra cùng tiếng tim đập của đối phương, Diệp Lạc giãy dụa hai tay, chậm rãi buông ra, vô lực ngồi phịch xuống, ánh mắt thu thủy tràn ngập nước, chậm rãi khép lại, khóe mắt chậm rãi chảy xuống một giọt nước mắ trong suốt.
Đối mặt người nam nhân này dần dần bá đạo hôn, Diệp Lạc trong lòng dâng lên một cỗ bi thương không nói nên lời, nàng không nghĩ rằng lại theo bước mẫu thân, nhưng nay nàng không thể không ủy thân cho nam nhân không yêu thương nàng này! Bởi vì, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn ở trước mặt nàng chết đi, nàng không thể quên nguyện vọng mẫu thân trước khi lâm chung, nàng làm không được! Thôi! Coi như mình là thay thế mẫu thân báo đáp ân tình nhà họ Tử!
Có lẽ là cảm thấy Diệp Lạc đã buông xuôi, Tử Dạ như càng bất mãn, càng thêm bá đạo cạy mở đôi môi đang mím chặt của Diệp Lạc, sau đó điên cuồng mà cướp đoạt dư vị ngọt ngào trong miệng nàng.
Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong cơ thể như có một ngọn lửa cháy rực đang thiêu đốt lòng nàng, nàng cơ hồ khống chế không nổi, muốn kêu lên thành tiếng, mà lúc này, động tác Tử Dạ lại bỗng nhiên ôn nhu, hắn nhẹ nhàng hôn môi nàng, hai má, sau đó dọc theo cỏ dài trắng noãn thon dài một đường hôn xuống, mỗi một động tác của hắn, từng chi tiết đều là cẩn thận dịu dàng, giống như hắn đang hôn một trân bảo quý hiếm.
Ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, trên mặt Diệp Lạc ửng đỏ như hoa đào, hai cánh tay của nàng, rốt cục lén lút vòng qua lưng của Tử Dạ, thân thể khi hắn ôn nhu động tác, cũng dần dần mềm mại xuống, nàng thở dài một hơi, nếu nàng cùng hắn nhất định vô duyên, như vậy, khiến cho nàng phóng túng chính mình một lần thôi! Như vậy, nàng không làm thất vọng mọi người, duy chỉ có thực xin lỗi chính mình.
Một bên đám lửa cháy, giống như dục hỏa đang thiêu đốt, trong động một mảnh xuân ý hoà thuận vui vẻ, đang lóe lên trong ngọn lửa, l thân thể dây dưa hòa chung một chỗ, dường như mang thêm vẻ ấm cúng.
Ngoài động, bóng đêm bao phủ, ánh trăng thẹn thùng ló ra, chiếu ánh sáng nhạt trên mặt hồ, giống như một mặt gương trơn bóng.
Bỗng dưng, một tiếng kêu tràn ngập đau đớn vang lên, kinh động chú chim non đang đậu trên cây, khiến chim non vỗ cánh bay, ẩn truyền tới tiếng thở dốc khiến người tim đập mặt đỏ.
Qua thật lâu sau, tiếng thở dốc mới dần dần biến mất, hết thảy lại khôi phục yên tĩnhvốn có, những chú chim non lại bắt đầu ngủ say.
Trong thạch động truyền tới ánh lửa, cũng dần dần yếu đi, mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất. Trong lúc nhất thời, vạn vật yên tĩnh, chỉ có con cá trong hồ không chịu cô đơn, ở trong hồ đuổi nhau, ngẫu nhiên tạo lên từng vòng gợn sóng cùng bọt nước.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |