Vay nóng Homecredit

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 005

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 005
Nạp phi
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Lazada


"Nhi thần hướng phụ vương mẫu hậu thỉnh an." Tử Dạ không đợi hoàng thượng nói, nhẹ nhàng liền đứng thẳng đứng dậy.

"Dân nữ Diệp Linh, khấu kiến hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương." Diệp Linh ôn nhu quỳ xuống hành lễ.

"Dạ nhi, ngươi đây là ý gì?" Hoàng thượng cũng không thèm nhìn tới Diệp Linh người quỳ trên mặt đất, trầm mặt hướng Tử Dạ hỏi.

Tử Dạ cũng không trả lời, mà là một phen kéo Diệp Linh cùng quỳ, hai mắt không hề sợ hãi cùng hoàng thượng đối diện, lớn tiếng nói

"Phụ vương, ta muốn nạp Diệp Linh làm phi."

Lời vừa nói ra, trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, mọi ánh mắt đều hướng Diệp Linh cùng Tử Dạ nhìn lại.

Diệp Lạc cúi đầu xuống, khóe miệng rộ lên một chút ý cười trào phúng, nên đến, rốt cục vẫn phải đến đây, nhưng lại tới nhanh như vậy.

"Dạ nhi, không cần hồ nháo!" Chỉ nghe hoàng thượng trầm giọng quát.

Diệp Lạc suy xét lại một chút suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu, chỉ thấy Tử Dạ nhìn thẳng hoàng thượng, dùng ngón tay chỉ vào nàng, hai mắt ẩn ẩn mang theo trào phúng, nói

" Phụ vương, ngươi muốn nhi thần lấy nàng, nhi thần cưới, nàng muốn làm Thái Tử Phi, nhi thần cho, như thế nào, bây giờ còn không cho phép nhi thần nạp phi sao?"

"Ngươi! Trẫm tuyệt đối không đồng ý!" Hoàng thượng chỉ vào Tử Dạ, xanh mặt, tức giận quát.

Mặt rồng giận dữ, tất cả mọi người cúi đầu, e sợ cho rước họa vào thân. Trong hành lang nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có Tử Dạ vẫn đang vẻ mặt quật cường ngửa đầu nhìn thẳng hoàng thượng.

Lúc này, Diệp Linh bỗng nhiên quỳ xuống, vẻ mặt thống khổ nhìn hoàng thượng, khóc không ra tiếng

"Cầu hoàng thượng ân chuẩn, dân nữ đêm qua đã là người của thái tử điện hạ, nếu hoàng thượng không đồng ý, dân nữ chỉ có chết để tạ tội."

Diệp Linh bất thình lình vừa lật nói chuyện, trong điện nhất thời một mảnh xôn xao. Tử Dạ nhìn người quỳ trên mặt đất Diệp Linh, trong mắt mang theo một tia kinh ngạc, hiển nhiên lời Diệp Linh nói cũng ngoài dự tính của hắn.

Trầm mặc nửa ngày, hoàng thượng vỗ long ỷ, tức giận đến cả người phát run, đứng lên quát

"Ngươi! Ngươi này nghiệt tử, ngươi là muốn làm trẫm tức chết sao?"

Diệp Lạc thấy hoàng thượng cực kỳ kích động, nàng với hoàng hậu cùng nhau nhẹ nhàng đỡ lấy hoàng thượng.

Bỗng nhiên, Tử Dạ quay đầu nhìn Diệp Lạc, trong mắt mang theo thật sâu chán ghét, trào phúng nói

"Thái Tử Phi, làm sao ngươi không nói lời nào? Chẳng lẽ ngươi còn không thấy nỗi khổ tâm cùa chính muội muội ngươi sao?"

Mọi người toàn bộ hướng Diệp Lạc mà nhìn, ngạc nhiên, Diệp Lạc vẫn bình tĩnh, trầm mặc không nói, giống như không nghe thấy lời nói của Tử Dạ.

Mà Diệp Linh thấy hoàng thượng cũng không có tỏ thái độ, bỗng nhiên chuyển hướng Diệp Lạc, khóc cầu đạo

"Tỷ tỷ, ta van cầu ngươi, ngươi cũng đã là thái tử phi, muội muội ta cũng không có ý tứ muốn cùng ngươi tranh giành tình cảm, muội muội chỉ là muốn ở bên thái tử điện hạ mà thôi, muội muội sẽ không cùng ngươi tranh giành cái gì, chẳng lẽ như vậy tỷ tỷ cũng không nguyện ý sao? Đêm qua, muội muội đã là người của thái tử điện hạ, nếu tỷ tỷ không đáp ứng, muội muội cũng không muốn sống trên đời, chúng ta cuối cùng là tỷ muội thân, chẳng lẽ tỷ tỷ nhẫn tâm bức tử muội muội sao?"

Nhìn Diệp Linh khóc đến hoa lê đái vũ, Diệp Lạc trong lòng lạnh lùng cười, Diệp Linh này nói một phen, ngoài sáng là ý muốn cầu nàng, trong tối cũng là muốn chỉ trích nàng đoạt người trong lòng của nàng. Xem ra, muội muội này thật sự chính là một chút cũng không thay đổi, lòng dạ vẫn là thâm trầm như vậy.

*****

Diệp Lạc lạnh lùng nhìn nàng, ngữ khí bình tĩnh không thay đổi:

"Ngươi không cần phải cầu ta, ngươi cùng thái tử là chuyện của các ngươi, ta không muốn quản, cũng không có năng lực để quản"

Dường như Diệp Linh không có nghe được lời của nàng, vẫn đang tiếp tục dập đầu: "Tỷ tỷ, van cầu ngươi, van cầu ngươi"

Quả nhiên, Tử Dạ nhìn Diệp Linh đang quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, trong mắt hiện lên một tia không muốn, nhãn thần nhìn Diệp Lạc có một chút hận ý. Tử Dạ xem Diệp Lạc thờ ơ đứng một bên, tuyệt không lên tiếng. Vì vậy, Tử Dạ một tay kéo Diệp Linh đứng dậy, căm giận nói:

" Linh nhi, không cần cầu nàng, nàng là một nữ nhân độc ác, nếu nàng bằng lòng đáp ứng, như thế nào lúc trước lại không để ý ngươi là muội muội của nàng, làm chuyện đó cho ngươi thương tâm?"

"Dạ nhi, ngươi câm miệng cho trẫm!"

Hoàng thượng quát, sau đó lại quay đầu nhìn Diệp Lạc hỏi

"Lạc nhi, ngươi nói như thế nào? Trẫm muốn nghe xem suy nghĩ của ngươi."

Diệp Lạc khom người, thản nhiên nói:

" Hồi phụ vương, nàng nếu như đã là người của thái tử, vậy thỉnh phụ vương thành toàn cho bọn họ đi."

Lời vừa nói ra, trong đại điện lại vang lên những tiếng nói khe khẽ, trên mặt Tử Dạ cùng Diệp Linh là một mảnh kinh ngạc, hiển nhiên là không thể tin được Diệp Lạc hội giúp bọn hắn nói chuyện.

Tử Dạ nhìn Diệp Lạc, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Lạc nhi, ngươi hà tất ủy khuất chính mìnhnhư vậy?"

Ánh mắt Hoàng thượng thâm trầm nhìn Diệp Lạc nói.

Diệp Lạc mỉm cười, nói

" Phụ vương, Lạc nhi cũng không có cảm thấy ủy khuất, huống hồ, nam nhân tam thê tứ thiếp không phải thực bình thường sao? Hiện tại thái tử có chánh phi, lại nạp sườn phi cũng là chuyện thường tình a."

"Ngươi ai, hài tử này, chẳng lẽ ngươi muốn......?"

Hoàng thượng thở dài, cũng không có đem lời nói hết.

Diệp Lạc vẫn là khẽ cười nói:

"Thỉnh phụ vương thành toàn."

Hoàng thượng không trả lời, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Diệp Lạc. Diệp Lạc cũng thản nhiên cùng hắn đối diện, đều thấy được tâm sự đối phương.

Tử Dạ lạnh lùng đánh giá Diệp Lạc đứng ở bên người phụ vương, nữ nhân này thực bình thường, có thể nói là dung nhan rất xấu, so sánh cùng với Diệp Linh, nàng tựa như một nữ nhân xấu xí. Bởi vì cùng đại thiếu gia Diệp gia – Diệp Hạo là bạn tốt, cho nên người của Diệp phủ hắn đều rất quen thuộc, nhưng là hiện nay hắn lại chỉ gặp qua Diệp Lạc một lần, bởi vì Diệp Lạc từ nhỏ thân thể không tốt, cho nên vẫn luôn ở bên ngoài tĩnh dưỡng. Lần đó là sinh thần lão thái gia Diệp gia, nàng mới hồi phủ. Nhớ lại thời điểm hắn nhìn thấy đại tiểu thư Diệp gia trong truyền thuyết này, vẫn còn đang kinh hãi. Nữ tử Diệp gia rõ ràng mỗi người đều tuấn tú xinh đẹp, mà đại tiểu thư này thật sự là xấu đến mức khó có thể lọt vào trong tầm mắt.

Nhớ đến thời điểm lúc ấy các tân khách đang ngồi biết vị này là đại tiểu thư Diệp gia, người người đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Không lâu sau, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết đại tiểu thư Diệp gia dung mạo xấu xí.

Mà đối mặt ánh mắt của mọi người, Diệp Lạc hiện tại với khi đó là giống nhau, biểu tình bình tĩnh không thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt.

Xấu nữ nhân này, nếu thật sự là không quan tâm, bằng không nhất định chỉ là ngụy trang, hoàn hảo là người đi trước, nếu như là người đến sau, nữ nhân kia thật là đáng sợ. Bất quá, mặc kệ thế nào, về sau nhất định phải hảo hảo bảo vệ tốt Linh nhi. Tử Dạ nghĩ đến Diệp Linh ngày hôm qua thiếu chút nữa tự sát, nội tâm một trận phẫn nộ, không khỏi oán hận nhìn thẳng Diệp Lạc.

Xấu nữ nhân này, đừng tưởng rằng ngồi trên Thái Tử Phi vị là có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, hừ, ta sẽ không để cho ngươi sống tốt đâu. Tử Dạ nắm chặt hai tay, oán hận mà nghĩ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-303)