Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 299

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 299
Phiên ngoại: Hoàng đế, phi tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Muỗi Vove

Trong tẩm cung Dạ Vân điện một mảnh đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt xem ra rất khẩn trương của Vệ Lan, chỉ thấy cặp mắt to đen láy không ngừng chuyển động, hai tay vừa ấn vừa xoa liên tục.

Tử Lạc Vân ngồi sau thư án nhìn xem tấu chương, trong tẩm cung hoàn toàn yên tĩnh cơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ.

Bỗng nhiên Tử Lạc Vân thả tấu chương xuống bàn, tùy tay bưng lên một chén trà bạch ngọc, lại phát hiện trong chén trà không biết từ lúc nào chỉ còn sót lại vài lá trà úa màu, thản nhiên nhìn thoáng qua Vệ Lan vẻ mặt khẩn trương đứng ở cách đó không xa đáy mắt xẹt qua ý cười như có như không:

-"Vệ thị vệ còn không mau đổi một ly trà khác cho bản thái tử."

Tử Lạc Vân đột nhiên lên tiếng làm Vệ Lan hoảng sợ ngẩng đầu, có chút bất mãn cong môi nói:

-"Thái tử gia, hiện tại đã muộn rồi, còn uống trà làm gì, nên sớm đi nghỉ thôi!"

Nói xong cúi đầu xuống lẩm bẩm:

-"Ai bảo bản thân đuổi hết cung nữ đi, cho dù bây giờ muốn uống trà cũng không biết đi đâu tìm nước."

Tử Lạc Vân bất đắc dĩ buông chén trà trong tay, đứng lên nói:

-"Thôi, là bản thái tử sai, bản thái tử không uống nữa, còn không được sao?"

Lời của Tử Lạc Vân làm khuôn mặt Vệ Lan sáng bừng, ánh mắt xoay tròn linh động nói:

-"Vậy thái tử gia có phải hay không muốn đi nghỉ?"

Tử Lạc Vân mỉm cười sủng nịnh nói:

-"Ừ!"

Vệ Lan cao hứng vui vẻ ra mặt, nàng nhìn Tử Lạc Vân thêm vài phần cảm tình, hướng hắn hành lễ nói:

-"Vậy thuộc hạ cáo lui trước."

Nói xong cũng không đợi Tử Lạc Vân chấp thuận liền xoay người, nhưng mà còn không kịp đi ra cửa đã thấy trước mắt chợt lóe, thân ảnh Tử Lạc Vân đứng chắn ngang trước mặt, Vệ Lan lui về phía sau từng bước có điểm kinh hoảng nhìn Tử Lạc Vân ngạc nhiên nói:

-"Thái tử gia không phải muốn nghỉ ngơi sao, như thế nào còn không đi?"

Tử Lạc Vân mỉm cười trêu chọc:

-"Xấu nha đầu còn chưa hầu hạ bản thái tử thay quần áo, làm sao đã muốn chạy?"

Vệ lan đề phòng tử thủ, thanh âm kháng nghị nói:

-"Thái tử gia, thuộc hạ là thị vệ, không có nghĩa vụ phải hầu hạ thái tử gia thay quần áo."

Đối mặt với kháng nghị của Vệ Lan Tử Lạc Vân căn bản không để ý tới, chỉ thấy bên môi nhếch lên một chút ý cười xấu xa nhìn Vệ Lan:

-"Chẳng lẽ hầu hạ bản thái tử thay quần áo cũng khó như vậy sao?"

Vệ Lan cảnh giác nhìn Tử Lạc Vân, nàng phải cẩn thận mới được, lần trước không hiểu cho nên mới bị chiếm tiện nghi, chẳng lẽ hiện tại còn muốn chiếm tiện nghi sao?

Nghĩ đến đây Vệ Lan tức giận chỉ thẳng vào Tử Lạc Vân nói:

-"Không phải ngươi thích Oánh nhi tỷ tỷ sao? Vậy thì gọi Oánh nhi tỷ tỷ đến giúp ngươi thay quần áo, vì sao cứ muốn khi dễ ta?"

Tử Lạc Vân bỗng nhiên bước lên từng bước, hai tay nắm lấy bả vai nhu nhược của Vệ Lan trừng mắt nói:

-"Ai nói ta thích Lâm Oánh Nhi?"

Vệ Lan tức giận xoay đầu, không dám nhìn thẳng Tử Lạc Vân, vội vàng nói:

-"Là Oánh nhi tỷ nói, tỷ ấy cũng thích ngươi, chẳng lẽ còn không phải sao?"

Tuy rằng Vệ Lan ngữ khí cường ngạnh, nhưng tâm lại bởi vì hắn đột nhiên tới gần mà khống chế không nổi, lần trước trong lúc vô ý bị hôn nàng vẫn luôn trốn tránh hắn, cũng bởi vì việc này mà đặc biệt gửi một phong thư về cho sư phó, kết quả sư phó hồi âm hỏi nàng có thích Tử Lạc Vân không, nếu là thích vậy không có việc gì, còn nếu không phải nên nhớ nam nữ thụ thụ bất thân, không thể cùng Tử Lạc Vân như vậy.

Nhưng bản thân nàng cũng không biết mình có hay không thích Tử Lạc Vân, còn có người Tử Lạc Vân thích không phải Lâm Oánh Nhi sao? Lâm Oánh Nhi cũng thích hắn. Nàng từ lâu đã rất hâm mộ tình cảm của sư phó và sư phụ, cũng có một tâm nguyện về sau sẽ giống như sư phó tìm được một nam nhân chân chính yêu mình làm tướng công, có thể giống sư phó và sư phụ cùng nhau ẩn cư ở trong núi sâu, làm một đôi uyên ương bầu bạn. Mà Tử Lạc Vân về sau sẽ trở thành hoàng đế, hắn căn bản không phù hợp yêu cầu, vừa nghĩ tới Tử Lạc Vân sau này trở thành hoàng đế có tam cung lục viện, phi tử nhiều không đếm xuể, trong lòng Vệ Lan phút chốc cảm thấy vô cùng tức giận, nàng bỗng nhiên đẩy Tử Lạc Vân ra nhếch môi nói:

-"Thái tử gia về sau không được đối với thuộc hạ như vậy."

Tử Lạc Vân giật mình sững sờ, bất quá rất nhanh liền nghiền ngẫm nhìn Vệ Lan nói:

-"Không thể đối với ngươi như vậy? Vì sao?"

Nghĩ đến nụ hôn ngày đó khuôn mặt Vệ Lan nháy mắt đỏ bừng, nàng cúi đầu có điểm tức giận:

-"Về sau ngươi còn có phi tử, ta cũng phải gả, làm sao có thể...... Làm sao có thể như vậy..."

Nghe Vệ Lan nói mình phải gả dung nhan tuấn mỹ của Tử Lạc Vân nhất thời đen đi, không khỏi tức giận nói:

-"Cái gì phi tử? Cái gì gả? Xấu nha đầu bị đụng hư đầu óc rồi sao? Còn ở đây nói hươu nói vượn."

Vệ Lan hừ một tiếng không vui nói:

-"Ngươi mới bị đụng hư đầu óc, sư phó nói hoàng đế về sau sẽ có rất nhiều phi tử, cho nên không thể làm như vậy, ta cũng phải gả đi nữa, sư phó nói những việc như vậy chỉ có thể cùng tướng công mình làm."

Vệ Lan vừa dứt lời khuôn mặt Tử Lạc Vân càng thêm xanh đen, nhìn xem mẫu thân dạy xấu nha đầu này những thứ gì, Tử Lạc Vân vươn tay nhéo má Vệ Lan, buồn bực nói:

-"Đừng nghe mẫu thân nói hươu nói vượn, ai nói hoàng đế là phải có tam cung lục viện, hoàng thúc hiện tại cũng là hoàng đế nhưng ngay cả một phi tử cũng không có."

Crypto.com Exchange

Chương (1-303)