Phiên ngoại: Mười năm sau
← Ch.285 | Ch.287 → |
Edit: Muỗi Vove
Mười năm sau.
Hoàng cung Tây Lương quốc.
Một tuấn mỹ thiếu niên mặc áo bào màu xanh nhạt đang giả bộ lịch sự tao nhã ngồi trong thư phòng, đầu ngón tay thon dài cầm trong tay một phong thư, tròng mắt đen chợt lóe sáng. Nhưng trên gương mặt như ngọc vẫn không để lộ biểu tình gì.
Ngoài cửa thư phòng truyền đến từng trận tiếng bước chân, ngay sau đó, cửa thư phòng bị đẩy ra, Tử Ảnh một thân hoàng bào đi đến, chỉ thấy hắn chậm rãi bước vào thư phòng, sau đó đến bên ghế gỗ tử đàn ngồi xuống, mỉm cười hướng tuấn mỹ thiếu niên ngồi sau thư án hỏi:
-"Vân nhi, ngươi nhận được thư của mẫu thân rồi?"
Tử Lạc Vân từ trên ghế đứng lên, đi đến bên cạnh Tử Ảnh, cũng không trả lời câu hỏi của Tử Ảnh, mà thản nhiên nói:
-"Hoàng thúc, sao người lại tới đây?"
Tử Ảnh mỉm cười, nói:
-"Vân nhi, hôm nay hoàng thúc cũng nhận được thư của mẫu thân ngươi, trong thư nói, nữ nhi của Vệ Tử Thanh Vệ Lan qua ít ngày nữa sẽ tiến cung, trở thành thị vệ bên người ngươi. Chuyện này, ngươi chắc đã biết rồi?"
Tử Lạc Vân khinh thường, nhếch lên môi mỏng, châm chọc nói:
-"Cái người quái dị đó? Mẫu thân thật sự là nhiều chuyện, nữ nhân xấu xí như nàng, xứng trở thành thị vệ bên người bản thái tử sao? Chỉ sợ, đến lúc đó lại muốn bản thái tử bảo hộ nàng thôi!"
Trong mắt Tử Ảnh hiện lên một tia sáng không dễ nhận thấy, hắn mỉm cười, nói:
-"Vân nhi, nếu trẫm đoán không sai, ngươi cùng nữ nhi Vệ gia Vệ Lan đã mười năm không gặp rồi? Tục ngữ nói, nữ đại mười tám biến, có lẽ, nữ hài tử xấu xí năm đó nay đã biến thành một đại mỹ nhân thì sao? Hơn nữa, trẫm nghe nói, nàng được mẹ ngươi thu làm đồ đệ, gần mười năm, đã học được hết võ công chân truyền, nói vậy không biết còn kém ở chỗ nào?"
Nói tới đây, Tử Ảnh dừng một chút, ngữ điệu có chút khuyên răn:
-"Vân nhi, có đôi khi, nhìn người, cũng không phải xem bề ngoài, ngươi biết không? Nhớ năm đó, thời điểm mẹ ngươi tiến cung gả cho phụ thân ngươi, nàng đem chính mình dịch dung thành bộ dạng cực kỳ xấu xí, nhưng là, lại vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác......."
Nói tới đây, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười, hắn hiển nhiên đang nhớ lại quá khứ đã đi qua.
Tử Lạc Vân đối với chuyện giữa Tử Ảnh cùng phụ mẫu mình, cũng mơ hồ biết một chút, bởi vì, hắn biết, hoàng thúc Tử Ảnh hơn mười lăm năm chưa từng lập hậu phi, cũng chính vì mẫu thân mình, hắn đối với tình cảm của hoàng thúc cảm thấy vô cùng cảm động.
Nhưng là, mẹ hắn xinh đẹp mỹ lệ tựa thiên tiên, như thế nào có thể so sánh với nha đầu xấu xí kia?
Mẫu thân tính tình thanh nhã, là kỳ nữ thế gian hiếm có, mà Vệ Lan kia, tuy rằng hắn đã gần mười năm không nhìn thấy nàng, nàng lưu cho hắn ấn tượng vẫn đang ở thời điểm nối khố, bất quá, xem bộ dáng khóc lóc nước mắt nước mũi khóc chảy ròng ròng, cho dù hiện tại nàng đã lớn lên, nhưng nói vậy cũng không biết biến thành bộ dạng gì rồi!
Tử Ảnh là người từng trải, hắn vừa thấy thần sắc trên mặt Tử Lạc Vân, liền biết trong lòng nhóc con này đang suy nghĩ cái gì, trong cung mười năm ở chung, hắn có thể nói đã nhìn Tử Lạc Vân lớn lên từng ngày, đối với tính tình của nó, cũng rõ ràng hơn ai hết.
Tử Lạc Vân tuy rằng ở ngoài mặt đối với người ta tao nhã hữu lễ, nhưng là, trong xương cuối cùng vẫn là chảy dòng máu của Tử Dạ, cá tính chân chính của nó cũng là kiêu ngạo lãnh mạc, so với Tử Dạ năm đó không khác bao nhiêu.
Với tính cách của Lạc Vân, Lạc nhi đột nhiên để cho nữ nhi của Vệ Tử Thanh tiến cung làm thị vệ bên người nó, đây không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Bất quá, bất kể như thế nào, lấy thái độ của Vân nhi hiện tại, Vệ gia nữ nhi Vệ Lan, tránh không khỏi chịu nhiều ủy khuất.
Bất quá, việc này hắn cũng đành bất lực, hắn tin tưởng Lạc nhi sẽ không nhìn lầm người, tâm tư của Lạc nhi, hắn hiểu được, nếu nàng đã quyết định để Vệ Lan tiến cung, nghĩ đến, nữ nhi này của Vệ Tử Thanh nhất định có điểm hơn người.
Nghĩ đến đây, Tử Ảnh mỉm cười, thản nhiên nói:
-"Vân nhi, ngươi có biết, đã là yêu cầu của mẹ ngươi, trẫm sẽ không bao giờ cự tuyệt, được, trẫm còn có chút tấu chương chưa phê, trước hết phải rời đi, ngươi hảo hảo ngẫm lại thôi!"
Nói xong, Tử Ảnh không để ý tới Tử Lạc Vân, từ trên ghế đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Ngay tại thời điểm Tử Ảnh bước khỏi thư phòng, Tử Lạc Vân đột nhiên hỏi:
-"Hoàng thúc, người vì nương đợi nhiều năm như vậy, trả giá nhiều như vậy, người không hối hận sao?"
Cước bộ của Tử Ảnh có chút dừng lại, bỗng nhiên quay đầu hướng Tử Lạc Vân cười nói:
-"Vân nhi, ngươi bây giờ còn chưa biết cảm giác yêu một người là gì, nếu sau này ngươi yêu một người, ngươi sẽ hiểu được cảm giác của trẫm! Tuy rằng trẫm vì mẹ ngươi trả giá rất nhiều, nhưng mẹ ngươi rất đáng giá để được đối đãi như thế!"
Tử Lạc Vân nghe xong lời nói của Tử Ảnh hơi sửng sờ, sau đó nói:
-"Nhưng là, mẫu thân đã có phụ thân rồi, hoàng thúc, ngươi hẳn là biết mẫu thân, người yêu phụ thân!"
Tử Ảnh mỉm cười nói:
-"Điều này trẫm biết, trẫm cũng hiểu được, đời này, mẹ ngươi cùng trẫm không thể ở bên nhau, nhưng là, năm đó cha ngươi đã từng cùng trẫm có một ước định, sau khi ngươi kế vị, bọn họ sẽ đợi trẫm ở Thủy Vân cung, trẫm chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy nàng, những cái khác, không cần nghĩ nhiều!"
Nói tới đây, Tử Ảnh dừng một chút, lại nói:
-"Vân nhi, một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu được lòng trẫm!"
Nói xong, Tử Ảnh không hề dừng lại, xoay người đi ra ngoài.
Hai mắt Tử Lạc Vân nhìn theo bóng lưng Tử Ảnh rời đi, hắn thật sự không thể hiểu được trong lòng Tử Ảnh đang suy nghĩ cái gì, hơn nữa, hắn đối với những lời của Tử Ảnh, cảm thấy kinh ngạc, hắn hiểu rõ tính cách phụ thân, phụ thân là một người kiêu ngạo, tuy rằng mẫu thân không có khả năng sẽ cùng hoàng thúc có cái gì, nhưng là, phụ thân thật có thể chấp nhận để hoàng thúc ở chung một chỗ với mẫu thân sao?
← Ch. 285 | Ch. 287 → |