Oán hận
← Ch.240 | Ch.242 → |
Diệp Hạo nhìn Diệp phu nhân, trong lòng không khỏi có điểm bất an, hắn hơi chần chờ một chút, sau đó đi đến bên cạnh Diệp phu nhân, nắm cánh tay bà nói:
-"Nương, người tới nơi này làm gì? Nương thân thể không tốt, mau trở về nghỉ ngơi......."
Nhưng không đợi Diệp Hạo nói xong, Diệp phu nhân lại giống như không biết hắn, lạnh lùng trừng mắt nói:
-"Ngươi còn biết ta là mẹ ngươi sao? Linh Nhi xương cốt chưa lạnh, ngươi lại đem tiện nhân này mang về Diệp phủ, ngươi có ý gì? Ngươi không thấy có lỗi với Linh nhi sao?"
Diệp Hạo nhíu mày, giữ chặt Diệp phu nhân nói:
-"Nương, người cũng đừng náo loạn, mau trở lại phòng, được chứ....... ."
Diệp phu nhân đẩy manh tay Diệp Hạo ra, hét lên:
-"Buông ra! Ngươi quên Linh Nhi đã chết như thế nào sao? Là bởi vì tiện nhân này..."
Diệp phu nhân nói tới đây, dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt Diệp Lạc, tiếp tục gào lên:
-"Là nó đã hại chết Linh Nhi! Nếu không phải nó, Linh Nhi như thế nào lại chết? Nếu không phải nó, Linh Nhi căn bản sẽ không phát điên! Tiện nhân độc ác này, ngươi và người đàn bà kia đều không biết xấu hổ, ngươi đoạt của Linh nhi hết thảy, hiện tại, lại muốn mẫu thân đã chết của ngươi về cướp đi mọi thứ của ta sao?"
-"Nương!"
Diệp Hạo khó xử nhìn Diệp phu nhân, hắn muốn vì Diệp Lạc biện giải, nhưng lại sợ Diệp phu nhân càng chịu kích thích thêm, nhất thời không biết làm sao bây giờ.
Mà Diệp phu nhân căn bản không để ý tới Diệp Hạo, hai mắt bà gắt gao nhìn Diệp Lạc, trong mắt toát ra oán độc.
Diệp Lạc liếc mắt nhìn phụ thân, sau đó chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người Diệp phu nhân, mới ngắn ngủn trong một tháng, Diệp phu nhân đã không còn xinh đẹp như ngày xưa, thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt, tiều tụy đi rất nhiều, cũng đã gầy không ít, xem ra, Diệp Linh chết đi, đối với bà đả kích thật lớn!
Diệp Lạc thản nhiên chống lại ánh mắt oán hận của Diệp phu nhân, Diệp Linh đã chết, bà ta đối với nàng oán càng thêm oán, ở trong lòng bà ta, nhất định là đem cái chết của Diệp Linh đổ lên đầu nàng rồi!
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc không khỏi thở dài một hơi.
Diệp phu nhân oán hận nhìn ở trong đường có một nữ tử xuất trần, bà hôm nay mới biết, nguyên lai xú nha đầu kia, chân chính dung mạo là như vậy, bà càng nhìn nàng, giống như lại thấy nữ tử u nhã lạnh nhạt năm đó!
Người kia cơ hồ không giống như nữ tử bình thường! Từ khi bà bước vào cửa Diệp phủ, một khắc nhìn thấy nàng ta, bà đã bắt đầu hận nàng, bà hận nàng ta khí chất lạnh nhạt u nhã, hận nàng ta ánh mắt thanh thuần, bởi vì, ở trước mặt nàng, bà cảm giác mình dơ bẩn vô cùng, thật là buồn cười.
Mà nàng, nữ nhân tên gọi Hồng nhi, tuy rằng cùng bà giống nhau, đều là thị thiếp của Diệp phủ, nhưng nàng ta cao nhã thanh khiết như vậy, phảng phất như một đóa sen trắng noãn trong suốt, không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ trong sáng.
Mà chính mình, dung mạo xinh đẹp, ở trước mặt nàng vẫn không chịu nổi một kích, bà xuất thân phong trần, bây giờ bà không muốn đụng chạm đến vết thương, cho nên, bà chán ghét nàng ta, bởi vì ở trước mặt nàng, bà trừ bỏ xấu hổ vẻ bề ngoài, còn làm bà nhớ tới thân thế của mình! Một đoạn phong trần lăn lộn kia, lau không sạch dấu vết!
Cho nên, một khắc nhìn thấy nàng, trong lòng bà liền đối với nàng tràn ngập ghen ghét, bà thề, muốn đem nữ nhân này đuổi ra khỏi Diệp phủ, thề phá hủy sạch sẽ khí chất của nàng ta!
Thật vất vả mới như ý nguyện, đem nàng đuổi ra ngoài, mà bà cũng ngồi lên được vị trí chính thất, bà rốt cục có thể dẫm nát nàng dưới chân rồi, nhưng mỗi ngày lễ tết, thời điểm nhìn thấy người đàn bà kia, bà lại phát hiện, cho dù nhiều năm lưu lạc bên ngoài, nàng ta vẫn cao nhã như thế, giống thời gian không hề để lại dấu vết trên người nàng ta, mà bà, bất tri bất giác cũng đã có nếp nhăn đầy hai má!
Không những thế bà còn phát hiện, trượng phu vẫn đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, sủng ái vô cùng, đêm khuy ôm bà, trong miệng lại vô ý thức gọi tên người đàn bà kia! Hết thảy, đều khiến nội tâm bà càng thêm oán hận.
Bà tuy rằng không thương trượng phu của mình, nhưng bà không cho phép trượng phu của mình trong lòng còn có nữ nhân khác, cho nên bà bắt đầu lợi dụng con của bà, đến uy hiếp trượng phu.
Bởi vì, bà biết, Diệp Hạo là người duy trì hương khói duy nhất của Diệp gia, cũng là người thừa kế duy nhất, trượng phu không biết thân thế của nhi tử, vẫn cho rằng nó là con ruột của mình, cho nên, khi bà vừa khóc náo loạn, nói muốn mang theo nhi tử rời đi, hoặc muốn tìm cái chết, trượng phu sẽ mềm nhũn ra, không dám nhắc tới tên người đàn bà kia nữa!
Nhưng bà cũng biết, kỳ thật, bà càng như vậy, trượng phu càng đối với người đàn bà kia cảm thấy áy náy, sẽ càng nhớ đến nàng, dù vậy bà cũng chẳng quản được nhiều, bà thầm cầu nguyện, người đàn bà kia vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn không cần xuất hiện ở Diệp phủ!
Chuyện cũ từng màn hiện lên trong đầu Diệp phu nhân, nhìn Diệp Lạc đứng đó, trong một khắc bà cơ hồ nhớ đến nữ tử như u lan kia giống như năm đó, thản nhiên đứng trước mặt bà, nhìn bà bằng ánh mắt thương hại, giống như cười nhạo bà.
Diệp phu nhân hoảng sợ lùi về phía sau, không dám đưa mắt nhìn về phía Diệp Lạc, mà chuyển hướng sang Diệp lão gia, trong lòng trượng phu ôm chặt linh vị, cảnh tượng đó đâm thẳng vào mắt bà.
Người đàn bà kia, chẳng lẽ đã chết còn quay về, còn muốn tranh giành với bà sao? Không, bà tuyệt đối không cho phép, tuyệt đối không!
Diệp phu nhân sắc mặt nháy mắt trở nên dữ tợn, bà bỗng nhiên lao mạnh về phía Diệp lão gia, một phen đoạt lấy linh vị, sau đó giơ cao hai tay, ném mạnh xuống đất!
← Ch. 240 | Ch. 242 → |