Vay nóng Tinvay

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 212

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 212
Quyết định
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Shopee


Diệp Lạc nhìn Tử Ảnh vẻ mặt thống khổ, trong lòng đau xót, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi theo khóe mắt chảy xuống, tim của hắn rỉ máu, mà lòng của nàng cũng không khá hơn là bao.

Nếu có thể lựa chọn, như vậy, nàng tình toàn tâm toàn ý yêu Tử Ảnh, nam nhân ôn nhu đa tình này, không phải vô tình lãnh khốc như Tử Dạ! Nhưng là, nàng không có cơ hội lựa chọn, sau khi nàng mất đi trí nhớ, lòng của nàng sớm đã thay nàng định đoạt!

Nàng không biết, nếu, nếu nàng vẫn còn nhớ rõ hết thảy mọi chuyện lúc trước, nàng có thể có cơ hội yêu Tử Ảnh hay không, đang tiếc, trong khoảng thời gian mất đi trí nhớ, nam nhân xuất hiện trong giấc mộng nàng hàng đêm lại là Tử Dạ.

Nàng từ trong miệng Thanh nhi biết được, Tử Dạ đã từng tàn nhẫn đối đãi nàng như thế nào, có lẽ, nếu nàng không mất đi trí nhớ, khẳng định nàng sẽ không một lần nữa trao tình yêu cho hắn, nhưng là, nàng lại mất đi trí nhớ, hơn nữa, thời điểm nhìn thấy hắn trên Linh Sơn, một lần như thể định mệnh, nàng không phải là người hay xúc động, ngược lại, nàng gặp chuyện cực kỳ bình tĩnh, chỉ có khi đối mặt với Tử Dạ, nàng mới có thể không giữ được sáng suốt, điều này đủ để chứng minh, người trong lòng nàng, duy nhất chỉ có Tử Dạ, mà không phải là Tử Ảnh.

Nhìn Tử Ảnh thống khổ, lòng của nàng cũng mơ hồ có chút đau đớn, nhưng sự đau đớn đó cùng thời điểm chứng kiến Tử Dạ thân mật với Hương Linh công chúa hoàn toàn bất đồng, nhưng là, nàng vĩnh viễn không thể trở về bên cạnh hắn rồi, chính nàng lựa chọn rời đi, là vì nàng biết, rời đi hắn tuy rằng thương tâm muốn chết, nhưng cũng là giải pháp hoàn hảo nhất. Chỉ là biện pháp như thế, thật sự làm người ta cảm thấy khó có thể nhận thôi!

Tử Ảnh ánh mắt chạm đến nước mắt trên mặt Diệp Lạc lập tức bình tĩnh lại, tim của hắn vẫn đang chảy máu, nhưng là, hắn cuối cùng vẫn không muốn làm nàng thương tâm, hắn cưỡng chế đau đớn trong lòng, đi đến bên cạnh Diệp Lạc, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên khóe mắt nàng, thanh âm khàn khàn nói:

-"Lạc nhi...... Thực xin lỗi.... . Thực xin lỗi.... ."

Diệp Lạc nhìn Tử Ảnh, trong lòng cảm thấy có lỗi, nước mắt lại chậm rãi chảy xuống, nam nhân si tình này, đối với nàng yêu sâu đậm như vậy, mà nàng, lại vô phương tiếp nhận tấm chân tình của hắn.

Tím Ảnh thấy Diệp Lạc thương tâm như thế, càng thêm đau lòng, hắn vươn tay kéo Diệp Lạc vào lòng, dỗ dành:

-"Lạc nhi.... Thực xin lỗi.... . Nàng đừng khóc.... Ta về sau không bao giờ ép nàng nữa.... Cho dù nàng cả đời không thương ta, ta cũng sẽ mãi chờ nàng....... Được chứ.... . ?"

Diệp Lạc hít thật sâu một hơi, nàng cưỡng chế chua xót trong lòng, nhẹ nhàng đẩy Tử Ảnh ra, trong mắt hiện lên một tia quyết đoán, nàng yên lặng nhìn Tử Ảnh, chậm rãi nói:

-"Vô ảnh công tử, qua một vài ngày nữa, ta muốn trở lại kinh thành một chuyến."

Tâm Tử Ảnh chấn động, hắn không khống chế được giữ chặt ống tay áo Diệp Lạc, không hiểu hỏi:

-"Lạc nhi.... . Nàng muốn làm gì?"

Diệp Lạc nhìn bộ dáng thất kinh của Tử Ảnh, khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói:

-"Ta chỉ phải đi làm một chuyện, nếu như sự tình thuận lợi, ta...... Ta.... . Nếu là đến lúc đó ngươi không chê ta...... Ta liền trở về......."

//Mớ ơi, Lạc tỷ sao cứ để cho người ta hy vọng hoài vậy, chắc chắn đợt này một đi không trở lại ròi mà cứ hữa hẹn với người ta như thế, một bad girl chính hiệu bà con ạ//

Diệp Lạc không nhìn Tử Ảnh, ánh mắt của nàng, dừng ở khhung cảnh bên ngoài cửa sổ, lòng của nàng đau đớn, nam nhân kia rồi, nhưng là, vì sao lòng của nàng vẫn đau đớn như vậy?

"Nếu là đến lúc đó ngươi không chê ta...... Ta liền trở về......."

Những lời này xoay quanh quanh trong đầu Tử Ảnh, không ngừng lặp đi lặp lại, một cảm giác vui sướng từ sâu trong đáy lòng dâng lên, nháy mắt tràn ngập, làm hắn cơ hồ quên mất hô hấp.

Mãi cho đến khi thân thể bởi vì không có hô hấp mà nặng nề đau đớn, hắn mới giật mình tỉnh lại, hắn xúc động kéo Diệp Lạc vào lòng, run giọng nói:

-"Lạc nhi....... Thật sao.... . ? Nàng thật sự có thể tiếp nhận ta........."

Diệp Lạc thật sâu hít một hơi, ánh mắt nàng thản nhiên dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, nói:

-"Nếu ngươi không chê ta, ta đây liền trở về!"

Trong lòng Tử Ảnh cực kỳ vui vẻ, hắn vùi mặt vào hõm cổ nàng, tha thiết nói:

-"Lạc nhi.... . Lạc nhi của ta...... Ta yêu nàng còn không kịp, như thế nào lại ghét bỏ nàng?"

Diệp Lạc không nói gì, ánh mắt trong trẻo hiện lên một tia ưu thương, có một câu, nàng cũng không có nói cho Tử Ảnh, đó là, lần này nàng rời đi, có thể sẽ đối mặt với nguy hiểm thật lớn, sinh tử chưa biết, cũng không biết có giữ được lời hứa với hắn không!

Qua một hồi lâu, Tử Ảnh mới dần dần bình tĩnh lại, hắn buông Diệp Lạc ra, quan tâm hỏi:

-"Lạc nhi, nàng trở lại kinh thành? Có chuyện gì sao?"

Diệp Lạc khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

-"Không có gì, chẳng qua lần trước vội vàng đi, không kịp báo tin cho Thủy Vân cung, hiện tại muốn trở về xem các nàng thôi! Thủy Vân cung cuối cùng vẫn là tâm huyết cả đời của mẫu thân, ta không thể không để ý!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-303)