Vay nóng Tinvay

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 180

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 180
Sách lược
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Lazada


Kinh thành, Xuân Phong lâu.

Xuân Phong lâu là một kỹ viện được mở ra ở kinh thành không lâu, tuy rằng mới khai trương, nhưng rất nhanh thanh danh đã đại chấn, bởi vì, ở Xuân Phong lâu có một vị quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thi họa vũ, là một đại mỹ nhân – hoa khôi Xuân Phong lâu, tên gọi Ngụy Ti Nhi.

Nếu Ngụy Ti nhi là người bình thường, dung mạo dù có chút xinh đẹp, cũng chẳng có gì lạ, đằng này nàng lại là mỹ nhân dị quốc, có một đôi mắt màu thủy lam, ngũ quan khác hẳn với người thường, lại xinh đẹp đến kinh ngạc, làn da trắng như tuyết, dáng người cao gầy, thật sự làm cho người ta mất hồn.

Cho nên, hiện tại mặc dù là thời kỳ chiến loạn, những công tử nhà giàu vô ưu vô lo vẫn xem Xuân Phong lâu như là nhà của mình, mỗi ngày đến phụng tràng, ngày tiêu nghìn vàng, chỉ vì muốn mỹ nhân cười.

Tú bà Xuân Phong lâu thoạt nhìn là một người thập phần khôn khéo, tuổi khoảng chừng đã ngoài ba mươi, khuôn mặt có chút tư sắc, mà nghe nói tú bà cũng không phải hoàn toàn là lão bản của Xuân Phong lâu, chỉ là vị lão bản kia thân phận cực kỳ thần bí, chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người.

Tú bà Xuân Phong lâu lúc này không ở tiền viện tiếp đón khách hành hương, mà mang theo một vị hắc y nhân chậm rãi đi vào một cái sân vắng vẻ sau hậu viện, ở trước một gian nhã phòng dừng lại.

Từ trong nhã phòng truyền đến tiếng đàn du dương, tại nơi hẻo lánh này, nghe qua, cư nhiên làm người ta cảm thấy giống như một làn gió mát thổi qua, thấm vào lòng người.

Tú bà khẽ gõ cửa, nhẹ giọng nói:

-"Công tử, Ám công tử tới rồi!"

//Khâm phục khả năng đặt tên của Phi Phi trong truyện này, không những độc mà còn rất là dở nữa...//

Tiếng đàn tự nhiên dừng lại, ngay sau đó, một thanh âm ôn hòa truyền đến:

-"Vào đi!"

Trong nhã phòng, một vị bạch y nam tử đang ngồi trên giường, chỉ thấy người này mày kiếm mắt sáng, mi mục như vẽ, tuấn mỹ vô cùng, chính là Ứng vương Tử Ảnh.

Mà ở khoảng cách không xa với hắn, một vị cô nương vận y phục trắng ngồi trước đàn cổ khẽ vuốt huyền cầm, tiếng đàn du dương kia, đúng là từ nơi này truyền đi. Cô nương này có đôi mắt màu thủy lam, dung mạo cực kỳ mỹ lệ, nàng mặc dù đang đánh đàn, nhưng ánh mắt si ngốc lại dừng ở trên người nam nhân tuấn mỹ bên giường.

Vào nhã phòng, hắc y nhân bất động thanh sắc, đối với mỹ nhân đánh đàn làm như không thấy, mà trực tiếp đi đến trước mặt Tử Ảnh, thái độ cực kỳ cung kính nói:

-"Ám Ảnh tham kiến công tử!"

Tử Ảnh liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:

-"Thế nào?"

Ám Ảnh nhìn Ngụy Ti Nhi liếc mắt một cái, hơi do dự, thấy Tử Ảnh không có ý tứ muốn Ngụy Ti Nhi rời đi, cũng không vòng vo mà nói thẳng:

-"Công tử, Tử Dạ trước đó vài ngày đến Sở quốc mượn binh, trước mắt đã thuận lợi trở về, cũng mượn được ở Sở quốc mười vạn tinh binh, đi cùng hắn về nước còn có công chúa mà Sở hoàng sủng ái nhất Hương Linh công chúa!"

Ám Ảnh lời vừa nói xong, đã nghe ba một tiếng, chén rượu bạch ngọc nằm trong tay Tử Ảnh nháy mắt vỡ tan, Tử Ảnh sắc mặt âm lệ, trong mắt tràn đầy tức giận, qua một hồi lâu mới lạnh lùng nói:

-"Nói tiếp!"

Ám Ảnh nhìn biểu tình rét lạnh như băng của Tử Ảnh, không khỏi lui về phía sau mấy bước, nói:

-"Nghe nói, Hương Linh công chúa kia đối với Tử Dạ nhất kiến chung tình, cho nên mới cố ý đi theo Tử Dạ về nước, mà Sở hoàng dường như cũng biết ý tứ của công chúa, cho nên cũng không ngăn cản!"

Nói tới đây, Ám dạ dừng một chút, lại nói:

-"Công tử, hiện tại Tử Dạ đã thành công mượn được binh, tình thế trước mắt đối với chúng ta vô cùng bất lợi, nếu như hắn cùng với Sở quốc liên hôn, sẽ càng như hổ thêm cánh, Tử Dạ bây giờ binh lực đã đông hơn ta rất nhiều, hiện tại quân ta liên tiếp thất bại, nếu công tử không nghĩ ra biện pháp, quân ta phòng chừng không cầm cự được bao lâu, sợ rằng toàn quân sẽ bị tiêu diệt!"

Tử Ảnh sắc mặt âm trầm, hắn trầm tư một chút, thanh âm lạnh lùng nói:

-"Ám dạ, ngươi truyền lệnh xuống, mệnh lệnh sáng mai, tam quân nhanh chóng lui khỏi thành trấn, toàn bộ binh lực quay về thủ đông trấn!"

Ám Ảnh nhíu mày, có điểm nghi hoặc nói:

-"Công tử, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy không đánh mà lui sao?"

Tử Ảnh khóe miệng nhếch lên một chút lãnh ngạo, cười lạnh nói:

-"Không đánh mà lui? Hừ! Ta chỉ là không muốn hiện tại cùng Tử Dạ lãng phí binh lực thôi! Lúc này, ta căn bản không trông cậy có thể đánh chiếm được kinh thành, ta chỉ muốn đột nhiên cho hắn một bất ngờ trở tay không kịp, khi hắn dưới tình huống không có bất cứ sự chuẩn bị gì, hắn tự nhiên sẽ đến Sở quốc mượn binh, Sở hoàng là một lão hồ ly, nếu không có điều kiện, hắn khẳng định sẽ không dễ dàng ượn mười vạn tinh binh như thế? Tử Dạ sau khi đăng cơ cũng không có lập hậu, nếu Hương Linh công chúa của Sở quốc có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu Tây Lương quốc, đối với Sở quốc, tự nhiên là chuyện tốt! Mục đích của ta lần này, chính là muốn Tử Dạ cùng Sở quốc liên hôn!"

//Ảnh ca làm gì cũng vì muốn có Lạc tỷ hết á, si tình kinh khủng//

Ám Ảnh có điểm nghi ngờ nhìn Tử Ảnh, nói:

-"Công tử vì sao muốn Tử Dạ cùng Sở quốc liên hôn, hắn và Sở quốc nếu liên hôn thành công, có Sở quốc hậu thuẫn, kế hoạch của chúng ta muốn thành công, không phải là càng khó hơn sao?"

Tử Ảnh khẽ hừ một tiếng, nói:

-"Ngươi thì biết cái gì? Tử Dạ tính cách đa nghi, thông minh tuyệt đỉnh, tâm tư của Sở hoàng, hắn há lại không thể nhìn ra? Chỉ là trước mắt hắn không có lựa chọn nào khác, cho nên mới đáp ứng mang Hương Linh công chúa về nước, chờ chúng ta vừa lui binh, hắn nhất định sẽ đem Hương Linh công chúa đuổi về Sở quốc ngay. Chẳng qua vị Hương Linh công chúa này điêu ngoa không sợ trời không sợ đất, há có thể ngoan ngoãn thuận theo ý hắn? Chỉ sợ đến lúc đó, hắn sẽ vì việc này mà sứt đầu mẻ trán!"

Ám Ảnh trầm mặc một hồi, nói:

-"Công tử, cho dù sau này Sở hoàng thu hồi lại mười vạn tinh binh, nhưng Tử Dạ đã có phòng bị, lần sau cho dù chúng ta muốn tấn công, chỉ sợ cũng không địch nổi! Lúc này, chúng ta nên tấn công bất ngờ, làm hắn trở tay không kịp mới đúng!"

Tử Ảnh hừ lạnh nói:

-"Điểm này ta tự nhiên biết, bản công tử trong lòng đều đã có kế hoạch, ngươi vội cái gì? Được rồi, việc ta giao cho ngươi, thế nào?"

Ám Ảnh nói:

-"Công tử yên tâm, thuộc hạ đã giải quyết thỏa đáng."

Tử Ảnh khẽ gật đầu, bên môi lộ ra nụ cười, hắn cũng không để ý đến Ám Ảnh, mà tự mình rót một chén rượu, một ngụm uống vào, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu không dễ nhận thấy.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-303)