Vay nóng Tima

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 145

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 145
Tình cảm cấm kị
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Lazada


Edit: Muỗi Vove

Diệp Hạo thấy phụ thân kinh ngạc nhìn mình, cũng không lên tiếng, không khỏi có điểm nghi hoặc hỏi:

-"Cha? Người làm sao vậy? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Diệp lão gia thở dài một hơi, nhìn Diệp Hạo, chậm rãi nói:

-"Hạo nhi, con đã trở về, Diêm thành bên kia buôn bán thế nào? Đều chuẩn bị tốt rồi sao?"

Diệp Hạo nhíu nhíu mày, nói:

-"Cũng gần như thế, qua giai đoạn này, con sẽ đến Diêm thành xem xét, điều chỉnh giá cả, hẳn là không có vấn đề gì."

Diệp lão gia khẽ gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên nói:

-"Hạo nhi, con mấy ngày này, đừng rời khỏi kinh thành, Linh nhi trong cung xảy ra chuyện, con và Hoàng thượng luôn luôn giao hảo, xem có thể hay không đi cầu hắn giơ tay đánh khẽ, làm cho hắn đừng làm khó xử Linh nhi..."

Diệp Hạo hơi sững sờ, ngắt lời Diệp lão gia:

-"Cha, Linh nhi trong cung không phải rất tốt sao? Nó xảy ra chuyện gì?"

Diệp Hạo bởi vì quản lý chuyện làm ăn của Diệp phủ, luôn luôn rời khỏi kinh thành, hắn chỉ biết là, Tử Dạ đã đăng cơ làm đế, chuyện khác, hắn cũng không biết đến.

Hơn nữa, Tử Dạ đối với Linh nhi sủng ái có thừa, cho nên hắn chưa bao giờ lo lắng cho Linh nhi, ngược lại nhìn thấy Tử Dạ có vẻ vắng vẻ Diệp Lạc, làm hắn có điểm lo lắng. Đối với vị muội muội có dung mạo xấu xí, một năm cũng không gặp qua được bao lần, trong lòng hắn luôn có một cảm giác vướng bận.

Diệp lão gia nặng nề thở dài một hơi, nói:

-"Hạo nhi, trong cung truyền đến tin tức, Linh nhi hiện tại bị Hoàng thượng nhốt ở trong địa lao, còn nói, chờ sau khi tra hỏi sẽ xử chém..."

Diệp Hạo trong lòng chợt động, không đợi Diệp lão gia nói tiếp, vội ngắt lời hỏi:

-"Cha, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Linh nhi đang êm đang đẹp, tại sao đột nhiên bị Tử Dạ...Hoàng thượng nhốt vào trong địa lao? Hoàng thượng không phải rất sủng ái Linh nhi sao?"

Diệp lão gia vẻ mặt bi thương đem chén ngọc đặt lại trên thư án, chậm rãi nói:

-"Đều tại ta và nương của con quá chiều nó, nên mới khiến cho nó gây ra đại họa..."

Nói tới đây Diệp lão gia dừng một chút, lại tiếp tục nói:

-"Hạo nhi, Linh nhi thật sự là hồ đồ a, nó làm sao có thể động thủ với Lạc nhi? Nó trước mặt Hoàng thượng, lại to gan làm ra chuyện đó, ngươi nói, Hoàng thượng có thể không giận dữ sao?"

Diệp Hạo sững sờ từ trên ghế đứng dậy, kêu lên thất thanh:

-"Cái gì? Nó làm sao có thể hồ đồ như thế?"

Diệp lão gia thở dài, hai mắt uể oải nhắm lại, thanh âm tràn đầy mệt mỏi rã rời:

-"Hạo nhi, con và Hoàng thượng là chỗ quen biết cũ, con có thể bớt chút thời gian tiến cung xem thử, Linh nhi cuối cùng cũng là muội muội của con, cho dù có đem nó trục xuất khỏi cung, Diệp gia chúng ta, cũng có thể nuôi nó cả đời..."

Diệp Hạo bình tĩnh lại, hắn chậm rãi ngồi trở lại trên ghế, trầm mặc một hồi, đột nhiên nói:

-"Cha, nàng thế nào?"

Diệp lão gia biết Diệp Hạo đang hỏi đến Diệp Lạc, qua một hồi lâu, mới chậm rãi nói:

-"Trong cung cũng không có bất cứ tin tức nào liên quan đến nó truyền đến, bất quá, quan phủ dán bố cáo, làm sáng tỏ một số chuyện ồn ào thời gian trước, chỉ nói bản thân Lạc nhi bị trọng thương, hiện tại đang hôn mê, còn chưa có tỉnh lại."

Diệp Hạo trầm ngâm nửa ngày, bỗng nhiên đứng lên, hướng Diệp lão gia nói:

-"Cha, Linh nhi xảy ra chuyện, nương tâm tình không tốt, người nên nhường nhịn một chút, tính tình của nương, cha hẳn quá rõ, nương náo loạn qua, sẽ không gây chuyện gì nữa! Đúng rồi, cha, bây giờ con sẽ tiến cung, đến gặp Hoàng thượng, người và nương trước không nên suy nghĩ quá nhiều, chờ con tiến cung tìm hiểu tin tức về rồi nói sau."

Nói xong, Diệp Hạo cũng không đợi Diệp lão gia trả lời, đứng lên, rời khỏi thư phòng.

Một chiếc xe ngựa xa hoa, chậm rãi hướng Hoàng cung chạy tới, Diệp Hạo lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe không ngừng thay đổi, trên khuôn mặt tuấn mỹ có một vẻ u sầu.

Hai tay của hắn, không tự chủ siết chặt, nàng vẫn khỏe chứ? Còn nhớ rõ khi còn nhỏ, ở thời điểm tân niên, hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng, bởi vì nàng dung mạo xấu xí, hắn liền cùng Diệp Linh làm nhiều trò trêu chọc nàng, khi hắn đoạt lấy ngọc bội trên cổ nàng, ném vào ao nước trong hoa viên Diệp phủ, lại bị những giọt nước mắt trong suốt trên khuôn mặt nàng làm cho ngây người, hắn thấy nàng liều lĩnh nhảy vào trong ao, đây chính là một cái ao sâu đến hai mét a, nàng không biết bơi, lại chỉ vì một cái ngọc bội không chút do dự nhảy xuống.

Trải qua lần đó, hắn không khi dễ nàng nữa, hắn bắt đầu phát hiện, hắn dần dần chờ mong năm mới đến, bởi vì chỉ khi năm mới đến, hắn mới có thể nhìn thấy nàng!

Ngay từ đầu, hắn cũng không biết vì sao mình muốn gặp nàng, thế rồi, khi dần dần lớn lên, hắn mới phát hiện, kỳ thật, loại tưởng niệm này, chính là cảm giác yêu một người, nhưng là, nàng là muội muội của hắn, hắn làm sao có thể đối với nàng tồn tại loại tâm tư như thế?

Hắn thích nàng, đó là một loại cấm kỵ, bị người đời khinh thường. Hắn biết điều này, cho nên, hắn mới cố gắng đè nén tình cảm của mình, vì không muốn Diệp Linh ghen ghét nàng, hắn thậm chí không dám đối với nàng lộ ra nửa điểm quan tâm, hắn chỉ cần lặng yên, đứng xa xa nhìn nàng, như vậy cũng đã đủ hài lòng!

//Điểm này có vẻ giống Diệp lão gia rồi...haizza//

Hoàng cung, đã xuất hiện trong tầm mắt hắn, nhìn đến cung điện cao lớn, Diệp Hạo chỉ cảm thấy một trận chói mắt, ở sâu trong nội tâm mơ hồ có cảm giác đau đớn, nàng, hiện tại vẫn tốt chứ? Linh nhi nhất định đả thương nàng rất nặng rồi? Nếu không, nàng bây giờ vì sao vẫn còn hôn mê bất tỉnh?

Xe ngựa dừng ở cửa cung, thanh âm của xa phu, cắt đứt trầm tư của Diệp Hạo:

-"Đại thiếu gia, đã đến!"

Diệp Hạo hít thật sâu một hơi, đem tất cả tâm sự toàn bộ giấu kín, sau đó vén rèm xe, chậm rãi xuống xe ngựa.

Xa phu đưa xe ngựa quay đầu, sau đó nhảy xuống xe ngựa, hướng Diệp Hạo hỏi:

-"Đại thiếu gia, nô tài ở nơi này chờ người sao?"

Diệp Hạo trầm tư một chút, thản nhiên nói:

-"Không cần, ngươi trước cứ hồi phủ đi!"

Nói xong, không hề để ý đến xa phu, hướng cửa Hoàng cung đi nhanh đến.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-303)