Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 115

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 115
Một đêm quỷ dị
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Muỗi Vove

Bông tuyết tại thời điểm gió bắc lạnh thổi ào ào vẫn không ngừng bay tán loạn trong không trung. Tử Dạ hai mắt nhìn thẳng ra màn đêm, trong đầu hắn không hiểu sao hiện lên khuôn mặt tái nhợt kia.

Tim của hắn giống như bị người ta hung hăng đâm xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một chút do dự, hơi ngập ngừng, rồi vẫn nhịn không được, đột nhiên khẽ phi thân, từ trong cửa sổ ra ngoài, rất nhanh, thân ảnh Tử Dạ biến mất trong màn đêm tối tăm.

Thiên điện, trong phòng ngủ đơn sơ, không gian xung quanh tràn ngập không khí lạnh lẽo rét mướt, Diệp Lạc tĩnh lặng nằm yên trên giường, hô hấp đều đều rất nhỏ, nàng từ sau khi ngất đi, vẫn không có tỉnh lại.

Thanh nhi yên lặng ngồi ở trong bóng tối, nương theo ánh sáng mỏng manh bên ngoài cửa sổ chiếu vào, ôn nhu quan sát Diệp Lạc đang ngủ say. Nàng không dám đốt đèn, vì sợ thu hút sự chú ý của người khác.

Trong phòng ngủ không có lò sưởi, không thể nhóm lửa sưởi ấm, cho dù có, cũng không dám nhóm lửa. Hiện tại trời đã bắt đầu chuyển lạnh sang đông, đêm xuống, nhiệt độ không khí trở nên cự kỳ rét mướt, toàn phòng ngủ lạnh lẽo như đặt trong tảng băng ngàn năm, làm người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Diệp Lạc trên người quần áo vốn đã đơn bạc, lại bị Tử Dạ xé rách, căn bản cũng không đủ che thân, mà ở trong Thiên điện này, cũng không có bất kỳ bộ quần áo nào có thể chống lạnh, Thanh nhi sợ hãi tiểu thư hội cảm lạnh, cho nên thừa dịp trời tối, lẻn vào phòng cung nữ vụng trộm ôm đến đây một ít chăn đệm cùng một chút quần áo đơn giản.

Đệm chăn này tuy rằng không tính là thực giữ ấm, nhưng là, có những thứ này, Thanh nhi vẫn có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng ít nhất không cần lo lắng Diệp Lạc đang ngủ mê man bị nhiễm phong hàn.

Nàng từ miệng Du Hàn biết được Diệp Lạc không có việc gì, rốt cuộc mới yên tâm, tuy rằng trong lòng đối với việc tiểu thư hôn mê vẫn là có một tia nghi hoặc, bất quá, nếu tiểu thư đã không có việc gì, chuyện khác, cũng không có trọng yếu.

Hoàng hậu Long Ngữ Lan bắt đầu có hành động rồi, mà chuyện cứu Hoàng thượng, đã vô cùng khẩn cấp, hơn nữa nàng từ Du Hàn biết được, Ứng Vương đưa ra điều kiện, muốn Tử Dạ dùng tiểu thư đi trao đổi với Hoàng thượng.

Nàng tuy rằng không biết trong lòng Diệp Lạc nghĩ như thế nào, nhưng mà, nếu như là nàng, nàng tình nguyện lựa chọn nam nhân tuấn mỹ ôn nhu như Ứng Vương, chứ không muốn để ý đến người tính tình bạo ngược như Thái Tử gia! Đáng tiếc, thế sự vô thường, đều không mỹ mãn như người ta tưởng tượng.

Thanh nhi khẽ thở dài một hơi, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, xa xa, mơ hồ lộ ra ánh lửa, nhưng là, rất nhanh chợt lóe rồi biến mất, đoán chừng là thị vệ tuần tra vửa đi ngang qua.

Thời tiết, càng ngày càng lạnh, trong phòng ngủ yên tĩnh, bên ngoài tiếng gió gào thét không ngừng truyền đến, thảm thiết nghẹn ngào, giống như gào khóc, làm người ta không khỏi cảm thấy lông mao đều dựng ngược.

Thanh nhi không tự chủ nắm chặt vạt áo đơn bạc trên người, cảm thấy thân thể có điểm buồn ngủ, đang muốn ghé vào người Diệp Lạc chợp mắt trong chốc lát, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hiển nhiên là có người tiếp cận nơi này.

Thanh nhi đề phòng từ trên ghế đứng lên ngưng thần lắng nghe một hồi, cảm thấy tiếng bước chân đúng là thẳng hướng phòng ngủ mà đến, trên mặt không khỏi xẹt qua một tia lo lắng, nàng chần chờ liếc mắt nhìn Diệp Lạc đang nằm trên giường, do dự trong chốc lát, sau đó cắn răng một cái, nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi ở trên nóc xà ngang.

Sau khi ổn định thân thể, Thanh nhi ngưng thở, hai mắt khẩn trương bao quát toàn phòng ngủ.

Qua một hồi, tiếng bước chân rốt cục ở bên cánh cửa khép hờ ngừng lại, ngoài cửa sổ, dường như người đó do dự trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa, giống như một đạo khói nhẹ lướt vào.

//Không hiểu sao Tử Dạ cứ thích đi ra đi vào bằng cửa sổ thế nhỉ? Đúng là khác người. //

Thanh nhi nửa nằm trên xà ngang, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng người kia, nương theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ, nàng mơ hồ nhìn thấy, người tới một thân y bào màu tím, trên mặt mang theo mặt nạ thoạt nhìn rất quỷ dị.

Nhìn đến tử y nhân trên mặt mang theo mặt nạ quỷ, Thanh nhi hít vào một ngụm khí lạnh, hai mắt nàng mở to, gắt gao nhìn chằm chằm vào tử y nhân kia, hai tay siết chặt, trong lòng bàn tay khẩn trương toát mồ hôi, mà nàng lại hoàn toàn chưa có phát giác.

Tử y nhân nhìn thoáng qua một mảnh trống không trên mặt đất, hơi do dự, hai hàng lông mày vì thế mà nhíu chặt, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người Diệp Lạc, Sau đó mới thả cước bộ hướng giường đi đến.

Nhìn đến trên người Diệp Lạc không có một cái chăn cho chỉnh tề, tử y nhân con ngươi đen thâm trầm trong bóng tối hiện lên một chút ánh sáng phức tạp, hắn nhẹ nhàng nhướn nhướn mày, ngưng thần lắng nghe một hồi, cũng không cảm thấy có gì dị thường, lúc này mới chậm rãi từ bên giường ngồi xuống, hai mắt chăm chú nhìn Diệp Lạc đang ngủ mê man khuôn mặt hơi xuất thần.

Nhìn thấy tử y nhân ở bên giường ngồi xuống, Thanh nhi trong lòng lại khẩn trương, nàng hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm tử y nhân, sợ hãi hắn đột nhiên hung bạo, thương tổn Diệp Lạc, nhưng là, Thanh nhi căng thẳng, rất nhanh liền biến thành kinh ngạc, bởi vì nàng xem đến, cái kia tử y nhân cư nhiên vươn tay ra vuốt ve Diệp Lạc, hơn nữa động tác cự kỳ ôn nhu, giống như Diệp Lạc là trân bảo của hắn.

Thấy một màn như vậy, Thanh nhi không khỏi mặt đỏ lên, nàng nằm ở trên xà ngang, thở cũng không dám thở mạnh, gắt gao đánh giá nam nhân kia, bỗng nhiên, nàng cảm thấy, người này nhìn có điểm quen mắt, trong đầu linh quang chợt lóe, nàng thiếu chút nữa thất thanh kêu ra tiếng!

Nhìn tử y nhân này, nàng rốt cuộc hiểu được tại sao lại có cảm giác quen thuộc, bởi vì, nàng đang nghĩ đến Tử Dạ, người kia kiêu ngạo bạo ngược, thương tổn tiểu thư nhà nàng!

Thanh nhi sau khi kinh ngạc qua đi, đáy lòng lại dâng lên một chút nghi hoặc, nếu người áo tím này là Tử Dạ, hắn thân là Thái tử đương triều, lại ở trong Dạ Vân điện của mình, hẳn hoàn toàn có thể quang minh chính đại mà đến nơi này, cần gì phải lén lút như thế? Càng sẽ không mang theo mặt nạ quỷ? Nhưng là, nếu không phải hắn, thì là ai?

*****

Edit: Muỗi Vove

Thanh nhi vẫn đang ở trong trạng thái nghi hoặc, mà cái kia tử y nhân đột nhiên làm một việc khiến nàng suýt chút nữa từ trên xà ngang té xuống, bời vì nàng chính là nhìn thấy người kia cư nhiên ghé xuống, đặt trên trán Diệp Lạc một nụ hôn, mơ hồ, mờ nhạt dưới ánh sáng. Thanh nhi rõ ràng thấy được trong mắt tử y nhân chợt lóe lên một tia giãy dụa cùng do dự.

Tử Dạ không biết Thanh nhi đang âm thầm nhìn trộm, thần sắc hắn phức tạp nhìn Diệp Lạc, hai mắt nàng nhắm chặt, nhìn khuôn mặt yên tĩnh của nàng trong lúc ngủ say, một cỗ cảm giác không hiểu tại chỗ sâu nhất trong đáy lòng chậm rãi tan ra, hắn không hiểu tại sao mình lại đột nhiên đến đây.

Trong quá khứ, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn không hiểu sao lại kích động, lại dễ dàng nổi giận, tâm tình cũng bởi vì nàng mà trở nên cực kỳ tồi tệ, nàng luôn có thể dễ dàng chi phối cảm xúc của hắn, điều này làm hắn cảm thấy vô lực cùng phẫn nộ, ngay cả hắn cũng không hiểu, hắn bình tĩnh lạnh lùng, vì sao mỗi thời điểm gặp nàng, đều không thể khống chế được.

Ánh mắt của hắn dừng lại ở vết thương trên trán Diệp Lạc, trên vết thương máu đã khô lại, nhưng là, thoạt nhìn vẫn khiến cho người ta cảm thấy ghê người, nghĩ đến máu tươi trên khuôn mặt nàng, trong lòng hắn hơi run rẩy một chút, hắn không biết tại sao lại đối với nàng mềm lòng, hắn rất muốn đem nàng hung hăng thức tỉnh, sau đó chà đạp nàng, trừng phạt nàng đối với hắn bất trung!

Nhưng là hắn cái gì cũng không có làm, mà là ở trên trán Diệp Lạc khẽ hôn một cái, sau đó đứng thẳng người, lấy tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc tán loạn của nàng, trong miệng lẩm bẩm:

-"Ta nên giết ngươi, là ngươi phản bội ta, không phải sao? Ngươi là chính phi của ta, lại liên tiếp phản bội ta? Thậm chí mang thai nghiệt chủng của kẻ thù! Hắn dùng tính mạng phụ hoàng ép ta dùng ngươi trao đổi, ngươi nhất định thật cao hứng? Như vậy, ngươi có thể cùng hắn ở một chỗ, song túc song phi rồi!"

Nói tới đây, Tử Dạ dừng lại một chút, bỗng nhiên ngữ khí biến đổi, dùng thanh âm tràn ngập phẫn nộ cùng hận ý, khàn khàn nói:

-"Ta sẽ không để cho ngươi như ý nguyện! Ta vĩnh viễn sẽ không cho phép ngươi và hắn ở cùng một chỗ! Ta muốn chậm rãi tra tấn ngươi, trừng phạt ngươi! Ta muốn cho ngươi biết, không ai, sau khi phản bội ta, có thể như không có việc gì mà rời đi!"

Nói xong, Tử Dạ trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, mệt mỏi đem đầu tựa vào bên cột giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Trong phòng ngủ một mảnh tĩnh mịch, Thanh nhi ánh mắt phức tạp cổ quái nhìn Tử Dạ, không dám thở mạnh. Bên ngoài tiếng gió không ngừng gào thét, rõ ràng truyền vào trong phòng ngủ, bỗng nhiên, Thanh nhi cảm thấy hơi lạnh, nhiệt độ giường như hạ thấp xuống rất nhiều!

Nghe được những lời này, Thanh nhi rốt cuộc xác định người này chính là Tử Dạ, nhưng là, sau khi xác định thân phận của Tử Dạ, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc!

Tử Dạ không phải hận tiểu thư sao? Hắn vừa rồi thương tổn tiểu thư như thế, vì sao trong đêm khuya đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa, còn mang theo mặt nạ, đây rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ hắn đang che dấu điều gì sao? Trong nháy mắt, Thanh nhi đối với hành động của Tử Dạ có chút mờ mịt, nàng đột nhiên cảm giác được, có lẽ, Tử Dạ không đơn giản như vậy! Hắn cũng có một mặt không muốn người khác biết.

Nghĩ tới đây, Thanh nhi không khỏi nhớ đến một Tử Dạ hung ác bạo ngược, nếu, hắn biết được nàng rình coi hắn, hắn có thể hay không nổi giận mà giết chết nàng? Nghĩ đến khả năng này, Thanh nhi không khỏi rùng mình một cái.

Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, sắc trời đã dần hửng sáng, mắt thấy trời sắp sáng, Tử Dạ mới chậm rãi mở mắt, đứng lên, lại lặng yên nhìn Diệp Lạc một cái, rồi mới hướng cửa sổ đi đến, thân hình chợt lóe, biến mất trong đêm tối.

Trong phòng ngủ khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu, giống như những chuyện vừa nãy hết thảy đều chưa từng phát sinh, kia chẳng qua chỉ là một hồi ảo giác.

Qua một hồi lâu, mãi cho đến khi Thanh nhi giật mình thấy chân tay dường như bắt đầu tê dại, nàng mới ý thức Tử Dạ đã đi rồi, nàng có thể đi xuống, Thanh nhi nhẹ nhàng tung người từ trên xà ngang, không tiếng động đáp xuống đất.

Sau khi đứng trên mặt đất, Thanh nhi vội vàng đến bên giường, tỉ mỉ xem xét Diệp Lạc, Tử Dạ đã thương tổn Diệp Lạc nhiều lần, tuy rằng vừa rồi không nhìn thấy hắn làm cái gì, nhưng là, nàng vẫn còn rất lo lắng, bây giờ nhìn kỹ rõ ràng Diệp Lạc cũng không có sao, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn ngồi xuống, bỗng nhiên cửa có một tiếng động nhỏ, một thân ảnh rất nhanh tiến vào.

Thanh nhi giật mình hoảng sợ, chớp mắt xoay người nhìn lại, đã thấy người đến là Du Hàn.

Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, sẵng giọng:

-"Du đại ca, huynh đến tại sao không lên tiếng, hù chết nô tỳ rồi!"

Du Hàn áy náy cười, chậm rãi đi đến bên cạnh Thanh nhi, hỏi:

-"Cung chủ sao rồi?"

Thanh nhi có điểm lo lắng nói:

-"Tiểu thư đã muốn ngủ mê cả một ngày rồi, cũng không có thấy nàng tỉnh lại, Du đại ca, tiểu thư thật sự không có việc gì sao?"

Du Hàn không đem việc Diệp Lạc căn bản không uống nước hoa hồng nói ra, hắn nhìn thoáng qua Diệp Lạc, ánh mắt bỗng nhiên rơi trên mặt đất một ít dấu chân mờ nhạt, nhíu nhíu mày, đột nhiên hỏi:

-"Thanh nhi, vừa mới có người tới sao?"

Thanh nhi có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Du Hàn:

-"Du đại ca, làm sao huynh biết? Vừa mới quả thật có người đến..."

Du Hàn tròng mắt đen hiện lên một tia quang mang không dễ nhận thấy, không đợi Thanh nhi nói xong, liền cắt lời nàng:

-"Là ai?"

Thanh nhi trầm mặc nói:

-"Người kia mang theo mặt na, nô tỳ thấy không rõ lắm, bất quá, hắn không có thương tổn đến tiểu thư..."

Nói tới đây, Thanh nhi dừng một chút, có điểm chần chừ nói:

-"Du đại ca, không biết vì sao, nô tỳ cảm thấy hắn rất giống một người, hắn...hình như là Thái tử gia..."

Du Hàn nghe được lời Thanh nhi nói, thân thể khẽ run lên, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên đối Thanh nhi giao phó:

-"Thanh nhi, ngươi tốt nhất nên hảo hảo bảo vệ cung chủ, ta đi trước liên lạc với Yến Đào, xem làm cách nào có thể cứu Hoàng thượng ra!"

Nói xong Du Hàn không đợi Thanh nhi trả lời, liền lắc mình rời đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-303)