Nàng
← Ch.079 | Ch.081 → |
Núi Thiên Hoa tuyết rơi suốt hơn hai tháng, những bông tuyết sớm đã đem cả núi Thiên Hoa bao trùm lên, phóng tầm mắt nhìn đều là một mảnh tuyết trắng.
Vệ Tử Thanh đứng ở trên vách núi đen, trên dung nhan tuấn mỹ có chút lo lắng.
Khi hắn nhận được tin tức báo Tử Dạ trên đường đi Hoa Sơn bị người ám sát, hắn liền vội vàng dẫn thị vệ vượt qua núi, nhưng thời điểm hắn chạy tới, ngoại trừ thấy Diệp Linh cả người run rẩy núp ở trong lều khóc, còn có thi thể trên mặt đất.
Tử Dạ mang theo hơn mười thị vệ lên núi Thiên Hoa, trừ bỏ bản thân bị trọng thương, xuống núi báo tin chính là thị vệ ở ngoài, còn lại toàn bộ không may mắn đã bị giết, mà ở hiện trường, trừ bỏ hắc y nhân cùng đám thị vệ đã bị giết này, còn một ít thi thể mặc áo trắng mang theo mặt nạ, .
Lần này Tử Dạ lên núi Thiên Hoa, ngoài mặt nói ọi người là đưa Diệp Linh lên núi cầu con, kỳ thật, chỉ có hắn biết, thời điểm tuyết lớn như này Tử Dạ lên Hoa Sơn vì đối với hắn và toàn bộ nước Tây Lương mà nói, đây là nơi cực kỳ trọng yếu.
Nơi này cất giữ vật phẩm mà mỗi vị hoàng đế nước Tây Lương đều phải có được, bởi vì, có nó, mới có thể thuận lợi đăng cơ làm hoàng đế!
Hiện tại hoàng thượng đột nhiên bệnh nặng, kỳ thật là bị hoàng hậu Long Ngữ Lan hạ độc và giam lỏng, may mắn hoàng thượng sớm dự đoán trước, thời điểm trước khi bị trúng độc, đã an bài chuyện triều chính cho Tử Dạ, đạo thánh chỉ này sớm đã giao cho vị trung thần tận tụy.
Nhưng trên triều chính, cũng không thể ngăn cản được Long Ngữ Lan cùng bè đảng Thừa tướng, chỉ có thể ngăn cản việc bọn họ đoạt vị một lát, trọng yếu nhất là phải đảm bảo long ấn nước Tây Lương không vào tay Long Ngữ Lan.
Mà long ấn sớm đã được hoàng thượng vụng trộm giấu trên núi Thiên Hoa, mà bí mật này chỉ có Tử Dạ biết, cho nên, Tử Dạ mới có thể trong triều đình hỗn loạn mà đi lên Hoa Sơn.
Theo lời Diệp Linh hắn biết được Tử Dạ đã rơi xuống vách núi, lập tức lòng nóng như lửa đốt, hắn phái người bắt đầu lùng tìm trong núi, đem Diệp Linh an bài tốt, đưa nàng hồi cung, cũng cảnh cáo nàng, không được lộ tin tức thái tử đã mất tin tức, nếu không, hắn sẽ sai người giết nàng!
Diệp Linh là người thông minh, nàng tự biết lần này Tử Dạ rơi xuống vách núi nàng thoát không được quan hệ, nàng lại dám nói linh tinh ư? Cho dù Vệ Tử Thanh không cảnh cáo nàng, nàng cũng sẽ không dám lộ ra nửa câu!
Vệ Tử Thanh đối Diệp Linh chán ghét đến cực điểm, sao lại không biết được suy nghĩ trong lòng nàng chứ? Sau khi hắn phái người hộ tống Diệp Linh hồi cung, cũng không thèm để ý đến nữa, mang theo phần đông thị vệ bắt đầu tìm kiếm Tử Dạ. May mà, Tử Dạ lần này mang theo phần đông thị vệ, toàn bộ là tâm phúc chính hắn nhiều năm bồi dưỡng, mặc dù giữa trời tuyết dày đặc tìm người, cực kỳ gian nguy, nhưng không ai lùi bước.
Bọn họ tìm kiếm trong núi, gặp được đám người bạch y nhân, hắn cũng vì vậy mà biết được một thiếu niên tên Du Hàn, mà theo lời Du Hàn nói thì, hắn biết được bọn họ là người Thủy Vân cung, hơn nữa, bọn họ cũng là đang tìm người.
Sau khi gặp gỡ Du Hàn, Vệ Tử Thanh mới biết được, nguyên lai Du Hàn đang tìm một nữ tử, mà nữ tử này bởi cứu Tử Dạ mà cùng hắn ngã xuống vách núi đen.
Chỉ chớp mắt, thời gian Tử Dạ ngã xuống vách núi đen đã hơn hai tháng rồi, tại đây hơn hai tháng bọn họ lại không thu hoạch được gì, Vệ Tử Thanh trong lòng đã tuyệt vọng, nhưng Du Hàn lại khiến hắn chống đỡ đến bây giờ, bởi vì Du Hàn nói cho hắn biết, có nàng ở bên người Tử Dạ, Tử Dạ hẳn là vẫn là an toàn!
Hắn tuy rằng không biết, vì sao Du Hàn tin tưởng nữ nhân kia đến vậy, nhưng mọi người trong Thủy Vân cung võ công cao cường, có lẽ nữ nhân kia thật sự có thể bảo hộ được Tử Dạ, nhưng vách núi đen này sâu không lường được, bọn họ thật sự còn sống sao?
Vệ Tử Thanh nhìn phía xa, đôi lông mày nhíu chặt, hắn hiện tại đã phong tỏa tin tức Tử Dạ mất tích, nhưng một thời gian sau, Long Ngữ Lan nhất định sẽ đem lòng sinh nghi, hơn nữa, mụ ta phái người tới ám sát, thấy một người cũng không trở về, chỉ sợ qua không bao lâu, mụ ta sẽ một lần nữa phái sát thủ tiến đến.
Huống chi, hiện tại tình huống trong cung càng ngày càng nguy cấp, nếu Tử Dạ không có long ấn hồi cung đúng lúc, hoàng thượng chỉ sợ sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Điều này cũng khiến cho hắn lo lắng.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, một thiếu niên áo trắng, lặng yên đi đến bên cạnh Vệ Tử Thanh.
Vệ Tử Thanh nhìn thiếu niên áo trắng liếc mắt một cái, bỗng nhiên nói
"Du Hàn huynh, Thủy Vân cung các ngươi có một nữ tử tên là Phiêu Linh không?"
Du hàn hơi sững sờ, sau đó nhìn Vệ Tử Thanh, nói
" Vệ thị vệ vì sao hỏi như thế? Chẳng lẽ ngươi biết nàng?"
Vệ Tử Thanh trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi nói
"Thực không dám giấu diếm, nàng từng cứu ta, hơn nữa, không chỉ là một lần!"
Vệ Tử Thanh trong mắt hiện lên chút ảm đạm, cũng không tránh được ánh mắt Du Hàn, ánh mắt của hắn hơi ưu thương nhìn về phía xa xa, nói
" Trong Thủy Vân cung quả thật có một nữ tử tên là Phiêu Linh, nhưng hiện tại nàng cũng không ở trong Thủy Vân cung."
Vệ Tử Thanh nghe vậy, hai mắt sáng ngời, sau đó dồn dập hỏi
"Du Hàn huynh, vậy ngươi bây giờ cũng biết nàng ở nơi nào sao?"
Du Hàn hai mắt nhìn cảnh tuyết phía xa, trầm mặc thật lâu sau, mới nói
"Ta hiện tại cũng không biết nàng ở nơi nào.."
Nói xong, hắn dừng một chút, dùng thanh âm ấp úng cơ hồ nhỏ khó thể nghe thấy nói
"Ta cũng vậy, rất muốn biết nàng ở nơi nào......"
Vệ Tử Thanh cũng không có nghe rõ câu sau của Du Hàn, hắn nghe được Du Hàn nói cũng không biết nàng ở nơi nào, trong lòng không khỏi lại dâng lên điểm mất mát, hắn vẫn có điểm không cam lòng hỏi
"Du Hàn huynh, ngươi là hộ pháp trong Thủy Vân cung, làm sao ngươi lại không biết nàng ở nơi nào? Nàng không phải là người Thủy Vân cung các ngươi sao?"
Du Hàn trầm mặc thật lâu sau, bỗng nhiên nói
"Ta mặc dù là hộ pháp Thủy Vân cung, nhưng nàng vẫn ở trên ta, hành tung của nàng, ngay cả ta cũng không biết!"
Nghe xong lời Du Hàn, Vệ Tử Thanh kinh ngạc mở to hai mắt, hắn không có nghĩ đến, nữ tử trẻ tuổi kia ở Thủy Vân cung địa vị lại còn ở trên Du Hàn, nàng, rốt cuộc là ai?
Nghĩ đến đây, hắn đang muốn nói để hỏi rõ ràng, bỗng nhiên xa xa truyền đến tiếng bước chân vội vã, một thị vệ vội vàng chạy tới, thở phì phò, đối Vệ Tử Thanh nói
" Vệ thị vệ, thái tử gia đã tìm được rồi!"
← Ch. 079 | Ch. 081 → |