← Ch.102 | Ch.104 → |
Thế nhưng cái này lại sạch sẽ như ngọc mới.
Đây không phải là cái nàng tặng Tiêu Hoa, cái ở Đông cung mới là thật.
Tạ Dao siết chặt bầu hồ lô ngọc trong tay, rất nhanh lại buông ra, mặc kệ Tiêu Hoa nói gì, đưa bầu hồ lô ngọc cho hắn.
"Huynh về đi."
"A Dao."
Tiêu Hoa nắm c. h. ặ. t t. a. y nàng.
Nàng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kia.
"Có thật là không còn khả năng nào nữa sao?"
"Ta là Thái tử phi, huynh là công tử Tiêu phủ, huynh muốn khả năng gì?"
Nàng bình tĩnh nhìn Tiêu Hoa.
"Nhưng nàng không thích hắn, phải không? Chúng ta mới là người quen biết mười mấy năm, ta từ khi nàng sinh ra đã ở bên cạnh nàng, từ lúc đi học cho đến khi cập kê, lần đầu tiên nàng học viết chữ, viết chính là "Tiêu Tử Hành", tiếng "ca ca" đầu tiên nàng gọi, không phải gọi Tạ Hồi ca, mà là gọi ta, mười tuổi năm đó nàng ra ngoài chơi, một mình ngã xuống núi, bá phụ bá mẫu tìm không thấy nàng đều sắp phát điên rồi, ta đã đi mười ba dặm đường cõng nàng về, những chuyện này nàng đều quên hết rồi sao?"
Lúc hắn nói chuyện, giọng nói nghẹn ngào, đưa tay giữ chặt vai Tạ Dao, đôi mắt mang theo nỗi đau đớn sâu sắc nhất nhìn nàng.
Tạ Dao bị sự đau khổ và giãy giụa trong mắt hắn đ. â. m cho nhói lòng, theo bản năng lùi về sau hai bước.
"Tiêu Tử Hành, Tử Hành ca ca."
Nàng đã rất lâu rồi không gọi hắn như vậy.
Tiếng gọi này kéo lại chút lý trí của Tiêu Hoa, hắn ngây ngốc nhìn Tạ Dao.
"Chuyện từ hôn ta không thể nào quên được, sự sỉ nhục của phụ thân mẫu thân huynh đối với ta, và ba tháng lạnh nhạt, trong lòng ta cũng không thể nào vượt qua được."
Tạ Dao không phải là người dễ dàng quên đi tổn thương, người đã từng tổn thương nàng, chỉ càng bị nàng khắc sâu hơn.
"Tình cảm trước kia của huynh dành cho ta, ta cũng sẽ không quên, nhưng ta gọi huynh một tiếng Tử Hành ca ca, huynh nên hiểu ý ta là gì.
Huynh về đi, con người không thể mãi sống trong quá khứ, huynh cũng đến tuổi lập gia đình rồi, tìm một người thích hợp, mau chóng thành thân đi."
Nàng nhét bầu hồ lô ngọc vào tay Tiêu Hoa, không chút do dự xoay người rời đi.
Bỏ lại Tiêu Hoa ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Vừa vào thuyền hoa, Tạ Dao đã nhìn thấy người ngồi bên trong.
Cố Trường Trạch đã bàn bạc xong chuyện quan trọng, đang lười biếng dựa vào bàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, ung dung nhìn chằm chằm ra cửa, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Tạ Dao giật thót tim, tuy rằng nàng và Tiêu Hoa gặp mặt cũng không nói gì, nhưng nàng lại cảm thấy chột dạ.
"Phu quân lúc nào thì trở về?"
Hắn không nói gì, đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Tạ Dao, dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, không đợi nàng lên tiếng đã ôm nàng vào lòng, hung hăng hôn xuống.
Cố Trường Trạch ép nàng vào góc tường, hung hăng chiếm đoạt hơi thở của nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo luồn dọc theo lớp vải gấm, Tạ Dao mềm nhũn người, nơi bị hắn vuốt ve nhẹ nhàng nổi lên từng đợt rùng mình và ngứa ngáy.
"Phu quân... Đừng..."
Lời nói yếu ớt của nàng không khiến Cố Trường Trạch kiềm chế chút nào, ngược lại càng hôn sâu hơn, tay không tự chủ được muốn cởi thắt lưng, nhưng Tạ Dao sao có thể để hắn làm càn?
"Vẫn còn ở bên ngoài..."
Nàng khẽ nắm lấy cổ tay Cố Trường Trạch, thở hổn hển nói.
Nụ hôn của hắn dọc theo cổ nàng, rất nhanh đã lưu lại đầy dấu vết đỏ, Tạ Dao khó nhịn ngẩng đầu lên, đuôi mắt tràn ra chút hơi nước mờ mịt, nhưng càng nhiều hơn là do bị hoàn cảnh bên ngoài kích thích.
Chỉ cách một bức tường, Tiêu Hoa đứng bên ngoài, giọng nói chuyện với hạ nhân còn văng vẳng bên tai, nàng lại bị Cố Trường Trạch ép vào góc tường, làm chuyện thân mật như vậy.
"Nàng sợ cái gì, A Dao."
Cố Trường Trạch hơi rời khỏi nàng, nhìn thấy hơi nước mờ mịt nơi đuôi mắt nàng, biết rõ ràng nàng đã động tình.
Trâm cài trên đầu vì động tác của hắn mà bung ra, vạt áo trên vai trượt xuống, làn da trắng nõn mềm mại lọt vào mắt, Cố Trường Trạch yêu thích không buông tay vuốt ve, nghe thấy tiếng Tiêu Hoa gọi Tạ Dao bên ngoài, đột nhiên ôm nàng đi về phía trước hai bước.
Đó là một ô cửa sổ kín đáo.
Đôi mắt m. ô. n. g lung của Tạ Dao nhìn theo ô cửa sổ, thấy Tiêu Hoa bước lên một chiếc thuyền hoa khác, nàng sợ Tiêu Hoa quay đầu lại sẽ nhìn thấy cảnh tượng thân mật của nàng và Cố Trường Trạch, bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy khung cửa, đuôi mắt bị kích thích đến ửng đỏ.
Thân thể nàng dán chặt vào ô cửa sổ lạnh lẽo, Cố Trường Trạch từ phía sau hôn nàng.
"A Dao, ta thấy Tiêu công tử hình như muốn đi rồi, nàng có muốn đi chào hỏi một tiếng không?"
37
Tạ Dao không dám nói, thậm chí sợ người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, nàng cắn chặt môi, không phát ra một tiếng động nào.
Cố Trường Trạch bất mãn, gia tăng lực đạo, bàn tay to lớn lướt ngang hông, trêu chọc đến mức nàng nóng ran, nhưng khung cửa sổ trước mặt lại lạnh lẽo. Tạ Dao ngẩng đầu, thở hổn hển gọi hắn.
"Phu quân... Đừng ở đây..."
Tuy rằng trên thuyền hoa này không có nhiều người, nhưng Tạ Dao vẫn sợ bị người khác nhìn thấy.
Huống hồ, thuyền hoa của bọn họ đang neo cạnh thuyền của Tiêu Hoa, nàng luôn lo sợ Tiêu Hoa sẽ bất ngờ quay lại.
"Ta chỉ muốn ở đây."
Chỗ này nhìn từ bên ngoài là góc khuất, không ai có thể chú ý đến bọn họ, nhưng Tạ Dao vẫn kiên quyết từ chối, ngay cả sắc mặt cũng đỏ bừng. Cố Trường Trạch bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm nàng rời khỏi cửa sổ.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |