Phá Thân (4)
← Ch.06 | Ch.08 → |
" Ngươi mau bắn đi." Quan Tĩnh Xu bị hắn va chạm khiến khoé mắt chảy xuống hai hàng lệ, xoẹt qua da thịt trắng nõn, chảy xuống vết tích mang vị mặn của nước mắt.
" Còn chưa đến lúc." Người nam nhân đè thấp giọng nói, ⓗô-п lên mái tóc đen của nàng, không nhanh không chậm mà dùng gậy thịt khuấy động đi tìm kiếm điểm mẫn cảm trong hoa huyệt của nàng.
"A..." Chân mày của Quan Tĩnh Xu nhíu chặt lại, lộ ra thần sắc đau khổ.
" Không... làm... nữa... ahhhh!" Nàng thật sự muốn rớt nước mắt, không phải vì bị người nam nhân va chạm, mà là do bị hắn dày vò.
Tựa như nước suối trong ấm trà, được ngọn lửa dưới đáy ấm trà đun lên nóng hổi, nhưng lại không thể sôi ùng ục.
Quan Tĩnh Xu yếu ớt mà ✞𝐡·ở 𝒽ổ·ⓝ 𝐡ể·n, nàng theo bản năng cảm nhận được cỗ uy ♓1●ế●𝐩 thần phục, đây chính là ɢ●ı🔼●⭕ ⓗợ●𝓅 sao? Có thể khiến người ta từ nơi lℹ️n*♓ ♓ồ*𝓃 sâu thẳm cảm thấy bản thân mình nên là của hắn.
Trong 25 năm qua, chưa từng có ai khiến nàng sản sinh ra loại cảm giác như thế này.
Một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ và sự hoang mang khi bị khống chế khiến nàng không biết nên làm thế nào, nàng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận này ngay.
Quan Tĩnh Xu ngẩng cổ lên, phần lưng cong lại như một mặt trăng lưỡi liềm, mu bàn chân kéo căng đến thẳng tắp, chân mày hàm xuân, mồ hôi chảy ròng, sắp đạt đến cao trào rồi.
Người nam nhân lại xấu xa không thèm công kích điểm mẫn cảm nữa, mà là cố ý đi vòng qua nơi ấy, gậy thịt rong chơi trong hoa hồ ngập tràn nước.
" Cho... ta... hu hu..." Quan Tĩnh Xu nhắm chặt đôi mắt, nàng không dám mở mắt ra, mồ hôi sẽ khiến con người của nàng đau nhói.
" Gọi một tiếng phu quân ta sẽ cho nàng." Người nam nhân đè hơi thở lại, hai bên đường của nàng bắt đầu ⓢℹ️_ế_† 𝖈_𝐡_ặ_✝️, vách thịt trùng trùng điệp điệp đè ép lấy gậy thịt của hắn, nhục bích thô sần gồ ghề dày vò thần kinh của hắn.
Thẩm Vũ nín thở, cái miệng nhỏ nơi hạ thân của nàng thật là biết hút, không xoắn cho hắn 🅱️●ắ●n †●❗п●h ra sẽ không chịu nghĩ.
Chậm chạp không có lời đáp, hắn ý thức được có gì đó không đúng, mới phát hiện ra nàng đang gắt gao cắn chặt lấy môi dưới của bản thân mình, cắn đến nỗi môi bật cả Ⓜ️_á_⛎.
Hắn ảo não muốn đấm cho bản thân mình một đấm, rõ ràng biết nàng kiêu ngạo đến thế, cần gì bắt nàng phải nhượng bộ?
Hắn là đồ khốn! Có được nàng rồi, liền muốn có được cả trái tim của nàng.
" Ahh!" Thẩm Vũ toàn lực công kích vào điểm mẫn cảm của nàng, 𝐝·â·Ⓜ️ dịch dao động trong bụng nhỏ, gậy thịt bị nóng đến г_𝐮_ռ г_ẩ_𝖞, hắn gầm gừ đem ✝️ℹ️●ⓝ●ⓗ ◗ị●🌜●𝒽 toàn bộ đều tưới vào trong miệng nhỏ của nàng.
Nếu như nàng có thể mang thai con của hắn thì tốt rồi, hắn xoa lên bụng nhỏ của Quan Tĩnh Xu.
Quan Tĩnh Xu cắn chặt môi dưới, dòng điện chạy xẹt qua da đầu của nàng, cảm giác đau mỏi từng đợt từng đợt chồng chất nhau, núi trống cuối cùng cũng đón được cơn mưa to.
Nàng 𝐫*ⓤ*п 𝖗ẩ*𝓎 đạt đến cao trào, cảm giác trống rỗng trong một khoảng thời gian dài đã được gậy thịt lấp đầy.
Cả hai đồng thời cùng đạt đến đỉnh cao cực lạc, người nam nhân nằm sấp lên người của nàng, hàm răng cắn lấy bả vai của nàng, bàn tay nóng hổi vê nhào lấy bầu пg-ự-🌜 của nàng.
Vách thịt non nớt sau khi đạt cao trào càng thêm mẫn cảm, hơi động đậy một chút tao huyệt sẽ điên cuồng co rút, hút lấy gậy thịt càng tiến sâu vào trong hơn.
🌴·𝐢𝓃·𝐡 𝖉·ị·🌜·ⓗ của người nam nhân vốn không có kết thúc sau đợt cao trào kia, mà là không ngừng giội rửa vào trong hoa huyệt của nàng, chất dịch trắng đục che lấp mất ◗â*〽️ dịch của nàng, nóng đến nỗi khiến nội bức của nàng ⓡ-⛎-𝓃 г-ẩ-y.
𝒯●𝖍â●n ⓣ𝖍●ể cũng nương theo sự rung động của тıⓝ·h d·ịc·𝖍 mà 𝖗_u_𝓃 rẩ_𝖞, nàng rõ ràng cảm nhận thấy dòng chảy 𝖓ó●𝓃●🌀 🅱️●ỏ𝐧●g kia bắn ra ở trong hoa huyệt sâu thẳm của nàng, không lấp đầy hoa hồ của nàng sẽ không chịu nghỉ.
Quan Tĩnh Xu bị ⓣ-ⓘ-ⓝ-♓ 🅓-ị-↪️-♓ giội rửa đến hai mắt trợn trắng, toàn thân mất đi sức lực, đến ngón tay cũng lười động đậy, nàng phải điều động tinh lực mới miễn cưỡng nói ra được hai chữ.
" Đi... ra..."
Nàng thật muốn đi tiểu.
Nàng nói xong câu này mới phát hiện ra giọng nói của bản thân cũng đang 𝓇⛎*𝓃 г*ẩ*𝓎, †𝒽â●𝐧 𝐭●𝐡●ể co giật không thể khống chế được, cảm giác 🎋íc●h ⓣ●𝐡í●𝒸●𝐡 tập kích toàn thân.
Người nam nhân ngoan ngoãn mà từ trong ⓣ*h*â*n ⓣh*ể của nàng lui ra ngoài, dâ.𝐦 dịch chảy ồ ạt ra khiến toàn bộ chăn giuờng ở dưới ⓜ-ô-ⓝ-ɢ của nàng ướt đẫm, không có một chỗ nào còn khô ráo.
Quan Tĩnh Xu vào một khắc hắn lui ra khỏi hoa huyệt của nàng, liền vội vã không kịp mà đẩy 𝐝â●m dịch ra ngoài, đáng tiếc là miệng hoa huyệt thực sự quá nhỏ bé.
Những dòng dịch thể chen lấn nhau, trộn lẫn với dương tinh, âm tinh, ԁ·â·𝖒 dịch, ⓜ●á●𝐮 trinh, trong không trung xoẹt ra thành một độ cong, tựa như nước tiểu bắn đầy lên chăn giường.
Nàng xấu hổ đến hai má ửng đỏ, nhiệt độ có thể luộc chín cả quả trứng gà.
Nụ cười trên mặt của Thẩm Vũ càng lúc càng xán lạn, ma ma nói ⓣ𝖍_â_п 🌴𝐡_ể của nữ tử mẫn cảm mới có thể triều xuy, không ngờ rằng Tĩnh Xu của hắn lần đầu tiên 𝐡𝖔a-n á-𝒾 đã triều xuy rồi!
Nàng có thể mẫn cảm đến mức độ này đã vượt ra khỏi dự đoán của hắn rồi, nghĩ đến dáng vẻ sau này nàng sẽ ở dưới thân 𝖉*â*ⓜ đã*𝖓*🌀 mà hướng về hắn tìm sự thoả mãn, gậy thịt lại bắt đầu sung Ⓜ️á●𝐮 trở nên cứng hơn.
Quan Tĩnh Xu dục hoả đốt cháy toàn thân, trong đầu một mảnh trống rỗng, ⓓ.â.𝖒 dịch không ngừng tràn ra ngoài lại đưa nàng đến đỉnh tháp chưa từng được du ngoạn qua.
Nàng quên mất bản thân mình là Thái hậu của Lộc Triều, quên mất bản thân mình đang giao cấu cùng với người làm ấm giường.
Nàng 🌴-♓-ở 𝐡-ổ-𝓃 𝖍-ể-𝖓, tựa như cá bị ném lên cạn, hai mắt thả lỏng ngây ngốc ra đấy.
Mùi vị d·â·〽️ mĩ trong không khí không thể ảnh hưởng đến nàng, chăn giường ẩm ướt ở dưới 〽️.ôⓝ.ℊ không thể ảnh hưởng đến nàng, nhiệt độ bất thường không thể ảnh hưởng đến nàng...
Nàng đang đắm chìm trong cực lạc do cao trào mang đến, dục tiên dục tử.
Người nam nhân tháo sợi thắt lưng đang trói lấy chân của nàng ra, tay trái choàng ở dưới nách của nàng, cánh tay phải nâng lấy đầu gối của nàng, đem nàng ôm ra khỏi giường đặt lên trên cái tháp nhỏ ở bên cạnh.
Hắn từ trong tủ lấy ra một bộ chăn giường sạch sẽ để thay, thành thục như thể đã từng làm qua trăm ngàn lần.
Sau đó đem Quan Tĩnh Xu ôm về lại giường ngủ khô ráo sạch sẽ, đắp chăn lại cho nàng, lại từ trong phòng tắm lấy ra một chiếc khăn ấm lau chùi 𝖙♓â●𝓃 т●♓●ể cho nàng.
Tên trai lơ này thật là chu đáo, toàn thân Quan Tĩnh Xu được hắn lau chùi sạch sẽ ấm áp, tẩy rửa đi toàn thân mỏi nhừ, đến cả từng móng tay và hoa huyệt cũng không bỏ qua, nhẫn nại tưởng chừng như đang đối xử với bảo vật gia truyền.
Rất nhanh nàng liền không thể tươi cười được nữa, người nam nhân sau khi tắm rửa sạch sẽ quay lại, cự vật ở dưới thân còn hung hãn hơn cả lúc nãy cắm thẳng vào trong miệng hoa huyệt của nàng.
" Có thể không làm nữa được không?" Quan Tĩnh Xu biết mình đuối lý, lên tiếng thương lượng.
Nàng không còn một chút sức lực nào cả.
" Tĩnh Xu, nàng ngon miệng đến như thế, ta nhịn không được." Giọng nói trầm thấp của người nam nhân phả ở bên tai.
" Chỉ một chút sức nhỏ ta cũng không dùng được." Quan Tĩnh Xu mơ hồ mà lắc đầu.
" Vừa hay không cần trói nàng nữa."
Thẩm Vũ đem hai chân nàng tách ra, người nam nhân lần đầu được nếm món ngon nào có dễ dàng thoả mãn như thế được? Vừa trải nghiệm chuyện tình, còn là với người nữ tử bản thân đã ngấp nghé 6 năm trời, là ai thì cũng đều không có cách nào kiềm chế được việc muốn thao nàng.
Hắn yêu c●𝒽●ế●𝖙 cái dáng vẻ nàng đ-ộn-𝐠 ✝️-ì𝓃-♓ ở dưới thân hắn, so với vị Thái Hậu nương nương ngày bình thường đoan phương thủ lễ, quy tắc nghiêm ngặt không đào ra được chút sai sót, hoàn toàn không giống nhau.
Nàng sẽ khóc lóc cầu xin hắn buông tha cho, cũng sẽ dùng thần sắc mơ hồ mà bày ra niềm vui vẻ của nàng.
Là phong cảnh đẹp đẽ mà chỉ có mỗi một mình hắn mới có thể nhìn thấy, hắn làm sao mà nỡ buông tha?
Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vạn.
Dục long vừa được phát tiết, độ cứng rắn 𝐧ó●𝐧●ɢ 🅱ỏ●𝖓●𝐠 còn nghiêm trọng hơn lúc nãy, chỉ cần cắm ở cửa hoa huyệt không tiến vào, cũng có thể cảm nhận được lửa tình 𝐧ó*𝐧*🌀 ⓑ*ỏ*п*🌀.
Hoa huyệt mẫn cảm và phần thịt non mềm của đùi non, tựa như được lò sưởi sưởi qua vậy, cảm giác ngứa ngáy như có con kiến bò qua chạm vào dây thần kinh.
🌴h.â.𝓃 t.𝖍.ể Quan Tĩnh Xu mềm nhũn, muốn lấy gì thì lấy đi.
Hoa huyệt bị một phen thao đến vừa nãy đã làm cho thịt huyệt lật cả ra ngoài, người nam nhân dịu dàng xoa xoa miệng huyệt của nàng, rồi duỗi một ngón tay đi vào.
Đường hành lang được nếm qua mùi vị cực lạc càng trở nên mẫn cảm hơn, vách thịt chật khít bao trọn lấy khớp tay thon dài của hắn, muốn hắn đem lại sự sảng khoái cho nó.
Thẩm Vũ mô phỏng động tác cắm rút của p𝒽â-𝓃 ⓣ-♓â-𝐧 mà khuấy động bên trong hoa huyệt, ngón tay lập tức nhuộm lên một lớp 𝖉â_ɱ dịch óng ánh.
Quan Tĩnh Xu co rút lại miệng huyệt, cảm giác xoắn chặt nơi bụng nhỏ khiến nàng khó chịu không thôi, không ngờ đến chỉ một ngón tay cũng có thể khiến nàng khó chịu đến mức độ này?
Trong đầu nổ ra từng đóm từng đóm pháo hoa, cảm giác phóng túng đang dần nuốt chửng nàng.
Thẩm Vũ đoán rằng hoa huyệt đã đủ ẩm ướt rồi, hai tay liền tách vách thịt ở cửa huyệt của nàng ra, gậy thịt sung huyết đến phát đau chầm chầm nhẹ nhàng 🌜-ắ-𝐦 ν-à-ⓞ, lấy tư thế không thể kháng cự đè áp lấy vách thịt của nàng.
Thật khít!
Hắn cắn chặt răng mà cắ.ɱ ✌️à.🅾️, thật may vừa rồi đã mới phát tiết qua một lần, nếu như lần đầu tiến vào là đường hành lang khít chặt nóng hổi như dung nham thế này, có lẽ còn chưa hoàn toàn ⓒ*ắ*〽️ ✔️*à*o đến điểm đích thì đã đem con cháu của hắn toàn bộ lấp đầy hoa hồ rồi.
𝒯𝒽â*п 𝖙*h*ể của Quan Tĩnh Xu không tự chủ mà r.𝐮.n 𝐫ẩ.ÿ, thịt mềm của nội bức được khai phá hai lần, tao huyệt thổi phồng vui 𝐬-ướ-ռ-𝐠, phóng túng đến muốn mạng.
Nàng muốn vùng vẫy lùi về sau, nhưng 𝐭*𝒽â*𝖓 ✞♓*ể lại không có lấy một chút sức lực, chỉ có thể mặc cho người nam nhân đỡ lấy eo mềm của nàng ↪️ắ_m 𝖛_à_ο vùng đất bí mật của nàng.
Thật 𝐬ư_ớ𝓃_ℊ!
Ở trong lòng của hai người đồng thời phát ra tiếng than thở, một người bị thao đến nơi sâu thẳm nhất, một người cắm đến tận nơi sâu thẳm nhất.
◗·â·m dịch trong hoa huyệt của Quan Tĩnh Xu tựa như chảy mãi không hết vậy, lại lần nữa ồ ạt dâng ra chất dịch, chất dịch nóng ấm cuốn lấy gậy thịt, khiến bên trên ướt đẫm nhớp nháp.
Phần bụng lại lần nữa xoắn chặt, mu bàn chân căng ra.
Phốc xuy... phốc xuy...
Nhóp nhép... nhóp nhép...
Tiếng nước tựa như tiếng nhạc giao hưởng hết lần này đến lần khác vang lên trong phòng ngủ, người nam nhân đẩy lấy nàng lay động tạo ra từng đợt sóng ở trước 𝖓.🌀ự.𝒸.
Bầu 𝖓🌀ự-🌜 của Quan Tĩnh Xu bị tác động theo, kéo đến nỗi khiến nàng có chút đau đớn, nàng yếu ớt dùng cánh tay phất đến trước n-ⓖự-𝐜, đè áp lại cơn sóng đang cuồn cuộn ở 𝐧.ℊự.𝒸, lại bị đẩy kêu ra một tiếng ngâm nga.
" Ahhh..."
Κ●hⓞá●ℹ️ 𝖈ả●ɱ thăng tiên quanh quẩn ở trong đầu của nàng, quanh quẩn lấy dòng suy nghĩ của nàng, nàng quên mất đây là tẩm cung của nàng, quên mất xung quanh là một mảnh tăm tối, chỉ muốn hắn nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa.
Người nam nhân lại không làm theo ý của nàng, cố ý đi vòng qua điểm mẫn cảm của nàng, ở nơi khác một sâu một cạn mà dày vò.
Đôi mắt của hắn trong bóng bối vô cùng chói sáng, hắn thật muốn cùng nàng 🌀1𝖆-ⓞ ⓗ-ợ-🅿️ dưới ánh đèn, có như thế hắn sẽ có thể nhìn thấy hai má ửng đỏ và những giọt lệ quanh mắt của nàng, nghe thấy tiếng cầu xin và tiếng khóc nức nở dịu dàng của nàng.
Nhất định vô cùng đẹp đẽ.
Quan Tĩnh Xu cảm nhận được sự 𝒽ⓐ●m 𝐦●цố●ⓝ không đáy của hắn, thôi thúc hắn nhanh hơn chút.
Nhưng âm điệu của nàng dưới sự lan đều của ◗ụ.ⓒ ν.ọⓝ.🌀, động người đến không thể tượng tượng được, chỉ có thể câu dẫn người khác càng tăng thêm ♓*𝒶*𝐦 ɱ⛎*ố*п đè nàng 🦵.ê.𝐧 ɢ.𝐢.ư.ờ.n.𝖌 mà thao, khiến nàng thần hồn điên đảo không biết ngày nào giờ nào.
Sự chặt khít nóng ấm bao trùm lấy hắn, Thẫm Vũ thẳng eo lên đ●â●m thẳng vào huyệt thịt của nàng, mỗi lần xung kích đều đẩy ra một chỗ dịch nóng ấm, hắn ôm lấy nàng cùng nhau trầm luân trong biển 𝐝ụ●𝐜 νọ●𝓃●g.
_____Tĩnh Xu, nàng cũng giống như ta vùng vẫy trong dục niệm, thật tốt.
Hắn muốn ngày ngày đêm đêm sau này đều dùng dục căn cắm trong hoa huyệt của nàng đi ngủ như thế này, đó nhất định là cảnh tượng đẹp đẽ mà chỉ nơi tiên cảnh mới có.
Thẩm Vũ 𝐡ô.ⓝ lên trán của nàng, đôi môi ẩm ướt ⅼ●1ế●ⓜ lên mỗi một tấc da thịt của nàng, hắn thật sự sợ bản thân không nỡ rời đi.
Hắn đối với nàng, từ trước đến giờ không có chút định lực nào.
Quan Tĩnh Xu nhỏ giọng nỉ non nói mê sảng, khóc thút thít mà cầu xin, nàng đã bị thao đến nỗi thần trí không còn tỉnh táo, chỉ biết ê ê nha nha mà 𝐭𝐡.ở 𝒽ổ.𝖓 𝖍ể.ⓝ.
Thẩm Vũ không có đi vòng qua điểm mẫn cảm của nàng nữa, mà là nhắm thẳng vào chỗ đó lần nữa đâ-ⓜ thẳng, cảm giác khi quy đầu đè lên vách thịt gồ lên khiến đáy mắt của hắn xuất hiện một thần sắc điên dại.
Căn hành to lớn 𝐫ú●t 𝐫●🔼 nhiều hơn lúc trước, tiến vào sẽ càng sâu hơn, chín cạn một sâu theo quy luật mà vận động, lần cuối cùng đều va chạm vào cửa tử cung, phải chạm đến cửa tử cung khiến nàng tê dại kêu ra tiếng, hắn mới vừa ý.
Quan Tĩnh Xu bị hứng thú ác độc 𝒽𝐮-𝐧-ɢ 𝐡ă𝓃-ℊ mà tiến vào của hắn khiến nàng trướng đau, liền phục thù mà mạnh mẽ cắn một ngụm lên bả vai của hắn, lưu lại một hàng dấu răng.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |