Mỹ Nhân Như Họa
← Ch.023 | Ch.025 → |
Ân Niệm Yên còn không hiểu sao Tỉnh Đế gọi mình đến Thiên Ân Điện, không phải đang tỉnh dưỡng sao? Buổi sáng thỉnh an cùng Thuận phi nói một tràng dài lời nói, làm nàng khô cả cổ, hiện tại còn phải vắt óc suy nghỉ lời nói để lấy lòng thánh nhan, công việc này không dễ chút nào a.
Đứng trước cửa Thiên Ân Điện, Ân Niệm Yên lấy lại vẽ muôn ngàn vốn có của mình, trên mặt nhè nhẹ hiện ra vui sướng, giường như sắp gập được tình lang mà mình ngày nhớ đêm mong, dời bước ngọc vào Thiên Ân Điện, còn chưa kịp hành lễ, Ân Niệm Yên choáng váng quên mất quy cũ, nhanh chân đi đến Tỉnh đế.
"Hoàng Thượng sao người lại ốm thành như vậy? Người thật sự không quan tâm bản thân mình sao?"
"Không khóc, trẫm không sao, gần đây ăn uống không ngon miệng, lại sắp đến cuối năm, chính sự quá nhiều, nàng thường đến cùng trẫm dùng thiện liền hảo" ám vệ thường xuyên bẩm báo hậu cung sự, Bích Tiêu Cung mười ngày như một, bởi vì hàng ngày chỉ có vài việc như vậy, thỉnh an, cùng Đại hoàng tử ăn cơm, viết chữ đọc sách, trời tối lại đứng đợi cửa hắn, cứ tưởng là một người tâm tư sâu, không nghỉ tới chỉ là một cái bình thường nữ nhân, đôi khi có chút tiểu thông minh, bảo vệ mình trước hậu cung tính kế, đôi khi lại ngốc ngếch như vậy.
"Hoàng Thượng không thích thần thiếp nữa thì cứ hạ lệnh xử trí đó là, cần gì phải giày xéo thiếp tâm như vậy đâu?" Ân Niệm Yên dịu dàng nói ra lời trách móc lại mang theo vô tận đau lòng.
Tỉnh Đế không hiểu cảm giác lúc này là gì, Hoàng hậu nhìn thấy bộ dạng hắn hiện tại, chỉ có lệ quan tâm vài câu, biết hắn không đáng ngại liền thôi, riêng Ân Niệm Yên lại là trách hắn, lại là đau lòng rơi lệ, hắn nhìn vào mắt nàng không nhìn thấy nữa điểm đóng kịch, thôi trước mắt nàng chưa thay đổi vậy sủng chút cũng không sao.
"Nói bậy cái gì, còn không đến cùng trẫm dùng thiện".
"Ân, là thần thiếp thất lễ" kế tiếp lại hỏi Thái Y nói thế nào? Cần chú ý thứ gì? Sau đó gấp thức ăn dễ tiêu hóa cho Tỉnh Đế dùng.
"Tiểu Hàn Tử công công đúng không? Sao này phiền ngươi nhắc nhỡ Hoàng Thượng đúng giờ dùng bữa, thức ăn đạm bạc chút nhưng phải đủ chất dinh dưỡng, bổn cung tinh tưởng Ngự Thiện Phòng biết nấu thế nào, không cần quá nhiều món" sau đó cùng Tỉnh Đế nói "Thần thiếp biết trong cung quy củ, trên bàn ăn của chủ tử điều có quy định món ăn, nhưng Hoàng thượng hiện tại ăn không ngon miệng, nhìn quá nhiều món ăn sẽ hoa mắt, càng không muốn động đũa, trước chỉ ăn vào món bổ dưỡng, khỏi hẳn rồi sẽ làm theo quy cũ được sao?".
"Tốt, làm theo lời nàng, bất quá nàng thường xuyên đến cùng trẫm dùng thiện, như vậy sẽ ngon miệng hơn" Tỉnh Đế nhìn vào mắt Ân Niệm Yên sủng nịnh đồng ý, nhẹ nhàng cầm tay nàng ngồi xuống giường, ôm người vào lòng, ngay cả Tỉnh Đế không biết rằng, trong mắt của mình chứa đựng vài phần tình ý bên trong.
"Hoàng thượng trước nghỉ tạm, tỉnh dậy lại tiếp tục chính sự của mình, có được không?" Tỉnh Đế ốm hơn ngày trước rất nhiều, bất quá tinh thần lại hảo, ánh mắt thanh minh hơn, có thể là dùng giải dược quá mảnh liệt, đẩy hết thứ dơ bẩn ra ngoài, người mới gầy một vòng như vậy, nàng cần phải cẩn thận hơn, bởi vì hắn là đế vương, gập người nhiều nhất càng là người đa nghi nhất.
"Tốt, ngươi ở lại cùng trẫm" Ân Niệm Yên từng lời nói ngọt ngào dụ dỗ hắn đi ngủ, tựa như Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu năm xưa dỗ hắn ngủ, trong lời nói mang vô tận yêu thương cùng chiều mến, đáng tiếc mẫu hậu đi quá sớm, hắn chưa kịp tẩn hết hiếu đạo của mình.
"Ân, Thiếp ở đây canh chừng cho Hoàng thượng".
Không lâu sau, Tỉnh Đế đi vào giấc ngủ, Ân Niệm Yên nhẹ nhàng bước ra ngoài, gọi Tiểu Hàn Tử đi Ngự Thiện Phòng chuẩn bị một ít thức ăn nhẹ, đợi Hoàng Thượng tỉnh lại có thể dùng, sau đó trở lại trong điện cầm lên quển sách y nàng đem theo bên mình đọc.
Đại Hoàng Tử tẩm bổ vừa lúc, nên bó nẹp vào chân mỗi tối để chân có thể thẳng ra, hiện tại chân của Khang nhi quá cong, đi lại không quá thuận tiện, cho dù kéo thẳng ra cũng là chân ngắn chân dài, có thể thấy nữ nhân một khi tàn nhẫn lên thì có bao nhiêu đáng sợ đi.
Khánh quý phi đã vài ngày mất ngủ vì câu nói của Ân Niệm Yên, cuối cùng nàng quyết định đưa tin về Triệu phủ, hy vọng gia gia sẽ buông xuống dáng người để Lâm gia con cháu được bình an.
"Ngọc Hiền Phi còn ở Thiên Ân Điện sao?"
"Đúng vậy nương nương, từ trước Ngọc Hiền Phi không được sủng ái nhiều, ai đều nghỉ nàng ta chỉ là con cờ của Hoàng Thượng, không nghỉ tới lại được thánh ân đến thế, Thiên Ân Điện phía trước cũng chỉ có Hoàng Hậu mới được bước vào, hôm nay vào trong đã nữa ngày chưa ra, có thể thấy thủ đoạn không kém".
"Ân sủng là tự mình tránh lấy, trong cung ai không dùng hết thủ đoạn để có được một cái nhìn của Hoàng thượng đâu? Kỷ không bằng người chỉ có thể tránh sau lưng tức giận, xem ra hậu cung này sẽ không an tỉnh như bên ngoài nữa rồi" Hậu cung lúc nào không như vậy, bên ngoài lẳng lặng như nước, bên trong sống ngầm mảnh liệt, đấu đến người sống ta chết.
"Nô tỳ nghe nói Hỷ Hòa Cung bên kia náo nhiệt đâu, không biết ai nói cho Uông quý nhân bị như vậy là do Dung phi âm thầm hạ thêm dược, hiện tại hai người nhìn nhau không thuận mắt lên, Uông quý nhân vị phân thấp nhưng được Thái Hậu che trở, cùng Dung phi ngang tày ngang sức.
Cái đinh ở Tỉnh phi bên kia nói lại, Hoàng thượng tấn phong Ngọc Hiền Phi mau như vậy là bởi vì làm tắm chắn cho Dung phi, nghe nói trước kia hoàng thượng hứa, nếu thấp vị phi tần sinh khỏe mạnh hoàng tử, sẽ đưa đến cho Dung phi nuôi dưỡng, còn lập Dung phi vì Hoàng quý phi, hiện tại rất nhiều mũi nhọn đều hướng về Hỷ Hòa Cung, ngay cả Thái Hậu đều chú ý đến Dung phi".
"Ha ha ha..." vô tình nhất là đế vương không sai chút nào, xem ra Hoàng thượng đã điều tra xong hết thảy là do Dung phi cùng Thuận phi làm đi, lời hứa năm xưa chính là mũi tên độc của hôm nay a, nếu Dung phi an phận tự bảo vệ mình, có thể người chiến thắng cuối cùng sẽ là nàng ta, đáng tiếc nàng ta không đủ kiên nhẩn.
"Nương nương..." không hiểu sao chủ tử mình cười lên như thế, nhưng trong tiếng cười đó lại chứa đầy bi thương, Tây Hạ không dám ra tiếng, chỉ sợ làm chủ tử tức giận.
"Xoảng... xoảng... bang bang.... Lại là Ngọc Hiền Phi kia, bất quá chỉ một cái chính tam phẩm quan nữ nhi, còn dám cùng bổn cung tranh giành Hoàng Thượng sủng ái, bổn cung còn chưa bước vào Thiên Ân Điện phía trước đâu, nàng ta dám.... Bang... bang... một đám vô dụng, không giúp được gì cho bổn cung".
Thuận phi quăng ngã nát hết chuung trà lẫn bình hoa còn chưa đủ, cầm lên chổi lông đánh đám cung nhân gần mình nhất, người bị thương nặng nhất chính là cung nữ hỏi thăm tin tức, hai cánh tay bị đánh huyết đỏ cả y phục.
"Còn không cút đi cho bổn cung, ở đây làm bẩn bổn cung mắt? Cút..."
"Nương nương bớt giận, thời gian còn dài đâu, trước mắt được ân sủng, không có nghĩa là cả đợi được ân sủng, ngài cùng Hoàng thượng tình nghĩa còn đó, sợ gì không có ngày nhổ đi cái gai trong mắt?" Bích Tuệ vừa trấn an chủ tử, vừa ra hiệu cho cung nhân dọn dẹp hết đống đổ nát đi, nếu Hoàng Hậu biết được, sợ là khó mà cho qua được.
"Một cái Dung phi đã khó đối phó, hiện tại đến một cái Ngọc Hiền phi, Vinh Ân Hầu Phủ càng ngày càng suy bại, một chút việc điều làm không xong, một cái Ân gia khó đối phó đến vậy sao?".
Quả thật là khó đối phó a, phu nhân có truyền tin tức vào, nói Ân gia cả một cái thô xử nô tài đều làm việc cẩn thận, muốn có cái để tố cáo cũng không phải dễ, nhưng Bích Tuệ làm sao dám cùng chủ tử nói lại.
"Bất quá Ngọc Hiền Phi cho dù có sủng cũng không có thai, ba cái thai phụ kia mới làm bổn cung khó chịu, ngươi cảm thấy Cung yến bổn cung tặng Dung Phi đại lễ thế nào?"
"Chủ tử phân phó đó là, nô tỳ nhất định làm hết sức mình" Bích Tuệ khẳng định nói.
Thuần phi hài lòng cười nhưng lại cười không đến đáy mắt, kề vào tai Bích Tuệ nói nhỏ, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Hỷ Hòa Cung phương hướng, từ từ đến, nàng sẽ đem một đám tiện nhân, từng người một dẫm đạp dưới chân.
Thiên Ân Điện bên trong không khí có phần ấm áp hơn, Tỉnh Đế ngủ liền hai giờ, tỉnh dậy cảm nhận đầu tiên chính là tinh thần sảng khoái, kế tiếp là giật mình tưởng còn đang mơ, bởi vì có một vị tiên nữ đang nằm ngủ bên cửa sổ, dáng ngủ tuyệt mỹ, nhan sắc ngọt ngào, đôi môi hồng nhạt, kết hợp với làng da trắng sáng, làm nổi bật lên ba ngàn sợi tóc đen huyền.
Tỉnh Đế liền nghỉ đến bốn chữ Mỹ Nhân Như Họa, đúng vậy chính là bốn chữ này, trước đây Ân Niệm yên trang điểm che dấu đi nhan sắc nổi bật của mình, nàng ấy thích chảy các kiểu tóc khác nhau, hôm nay lại vô tình để hắn nhìn thấy cảnh đẹp này, thật là khó được, không biết nàng còn gì mà hắn chưa nhìn thấy đâu? Bất quá không vội, thời gian còn dài, từ từ tìm hiểu cũng là một loại tình thú không phải.
Mà lúc này Ân Niệm Yên đang cùng Tiểu Bạch giận dỗi "tại sao Thương Thành không bán thức ăn a, ít nhất cũng phải bán vài loại trái cây đi, ngươi có biết nơi này trái cây có bao nhiêu khó tìm không? Thật thèm a, nhất là Xoài cùng Sầu riêng, ai..."
"Ngươi có thở dài cũng không được gì, Thương thành có quy định rõ ràng, cho dù ta có thăng hết cấp đi nữa cũng không có mấy thứ ngươi muốn ăn, đi tìm Hoàng Thượng của ngươi muốn đi, biết đâu hắn tìm được thì sao".
"Tiểu Bạch... ngươi ghen sao? Nếu ngươi biến thành người thì ta sẽ yêu ngươi đi, ít nhất hiện tại chỉ có ngươi mới hiểu ta, yêu ngươi cũng không tồi a... vui khi được nghe ngươi nói, buồn khi biết được không thể cùng ngươi cùng ăn cùng ngủ, ta sẽ hiểu cảm giác yêu hận đó, cùng Hoàng đế diễn kịch càng thêm nhập tâm hơn..."
"Ngươi cút..." Tiểu Bạch nghe Ân Niệm Yên nói hắn liền bực mình lên, có bao nhiêu người bán hàng trong Thương Thành như hắn không? Cả ngày bị nàng đem ra đùa dỡn không nói, còn muốn cùng hắn yêu đương đâu, đây chính là dịu dàng khả nhân cung phi sao?
"Ta cút không được sao, giờ này Tỉnh Đế nên tỉnh đi, bất quá ta sẽ nhớ ngươi lắm Tiểu Bạch" sau đó liền biến mất khỏi không gian, làm Tiểu Bạch muốn mắng thêm nữa cũng không được, chỉ có thể thở dài...
← Ch. 023 | Ch. 025 → |