Nàng là Thái Hậu, hắn là vi thần
← Ch.10 | Ch.12 → |
Mùa xuân lại tới, bên trong hoàng cung giăng đèn kết hoa. Hoàng cung lớn như thế cũng chỉ có ngần ấy công việc, giống như bao gia đình khác, chỉ có điều cái nhà này nhiều hơn vài phần uy nghiêm, cao không thể với tới, dường như mọi người đều nhớ quê hương, gia đình ở phương xa.
Kính Hiên cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, không biết nghe từ ai nói mẹ ruột hắn Trương Hoàng Hậu đã sắp xếp chung thân đại sự cho hắn, đối phương là đại tiểu thư của Hạng gia, năm nay vừa tròn năm tuổi.
Xưa nay, bé trai đều không thích chơi cùng đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình, Kính Hiên cũng vậy. Trong bữa tiệc mừng năm mới, Kính Hiên lặng lẽ hỏi Tề Đan Yên, đã từng gặp Hạng Vũ chưa, đối phương có chơi được không, sau đó còn đề xuất: "Hay là chúng ta len lén đi nhìn trộm một chút, không dễ chơi thì hủy hôn sự."
Lần trước lén xuất cung để lại bóng ma trong lòng Tề Đan Yên, Hạng Tuế Thiêm đe dọa nàng, trong cung có rất nhiều cao thủ, ngoài cung hiểm ác, xuất cung chắc chắn gặp nguy hiểm. Nàng lắc đầu như trống bỏi, nói: "Ngươi gọi Hạng Vũ vào cung nhìn một chút là được, xuất cung làm gì?"
"Mẫu Hậu không hiểu đâu, mấy lão đại thần âm hiểm kia, người nào tiến cung chẳng tỏ ra văn vẻ nho nhã làm con chẳng hiểu bọn họ định nói cái gì. Chắc chắn Hạng Vũ cũng như vậy..." Kính Hiên khinh thường nói.
Nói đến người khác âm hiểm, thật ra chính hắn chỉ có hơn chứ không có kém: "Chúng ta phải tạo bất ngờ, để bọn họ trở tay không kịp, ngay cả thời gian để nói cũng không có."
Tề Đan Yên vẫn lắc đầu: "Xuất cung rất nguy hiểm, Hạng Tướng quân nói không thể xuất cung tùy tiện được."
"Hừ! Rốt cuộc hắn là Hoàng Thượng hay ta là Hoàng Thượng!" Kính Hiên chống nạnh.
"Con là..."
"Mẫu hậu ăn mặc bình thường một chút, Tiểu Thanh tử, Tiểu Đông tử! Chuẩn bị cho Trẫm cùng Thái hậu, chúng ta muốn cải trang vi hành!" Kính Hiên nói gió thì đó là mưa, đi chơi còn chăm chỉ hơn đi học, nói cho cùng vẫn là đứa trẻ.
"Chuẩn bị vài cân lạc cùng trà hương đỗ đen, Trẫm đi thăm hỏi nhà bố vợ cũng phải mang chút quà cáp mới giống như trong sách vở."
Lại là một ngày mất mạng! Đại não của Tiểu hoàng đế Kính Hiên rất đáng giá để con cháu đời sau tìm tòi nghiên cứu.
"Bẩm tướng quân, Thái hậu cùng Hoàng Thượng lại lén xuất cung." Tử Ngư thấy tình hình không ổn, dùng bồ câu đưa thư.
Một chiếc xe ngựa màu đen do Tiểu Thanh tử, Tiểu Đông tử lái, giờ Ngọ xuất phát ra khỏi cửa cung, đi về hướng Bắc kinh thành, thẳng tiến tới phủ Uy Viễn tướng quân. Vừa khéo, tới thành Bắc trống trải, liền gặp mai phục. Chẳng qua lần này chưa đợi triển khai, bên ngoài lại bị bao vây một vòng.
"Sao vậy, sao vậy, hai tầng bao vây?" Tiểu Đông tử bị hù dọa, mặt mũi tái nhợt, túm chặt ống tay áo của Tiểu Thanh tử. Tiểu Thanh tử cũng run lẩy bẩy, nhìn vòng trong một toán người mặc áo đen, rồi nhìn đến vòng ngoài toàn người vạm vỡ.
Kính Hiên ló đầu ra, tò mò hỏi: "Tại sao không đi tiếp?"
"Hoàng... Hoàng công tử, ngài... Ngài nhìn xem!" Tiểu Đông tử chỉ chỉ trước mặt, nước mắt rưng rưng.
"Tại sao lần nào Trẫm lén xuất cung cũng gặp người xấu!" Kính Hiên kêu to.
Câu hỏi rất hay. Đúng vậy, Tại sao lần nào xuất cung cũng gặp người xấu?
Ngạc nhiên hơn chính là, hai tầng bao vây không tấn công xe ngựa, mà xông vào đánh nhau, bởi vì tầng bên ngoài toàn người cao to vạm vỡ, số lượng lại đông, sát thủ áo đen bị giết ngay tại chỗ, còn lại bị bắt sống.
Tuấn mã từ từ tiến lại gần, Hạng Tuế Thiêm nhảy xuống ngựa: "Thần tới hộ giá, Hoàng Thượng, Thái hậu vạn tuế."
"Hạng Tướng quân! Hạng Tướng quân ~~" Tề Đan Yên nghe thấy giọng hắn, hưng phấn thò đầu ra ngoài cửa sổ, giống như chỉ sợ người khác không biết nàng thích Hạng Tuế Thiêm.
Mặc dù luôn mang theo cái yếm yếm của nàng, nhưng Hạng Tuế Thiêm vẫn giữ được bình tĩnh, ánh mắt tàn nhẫn, bỗng nhiên chỉ thẳng xe ngựa: "Bắt lại, đừng để hắn chạy thoát!"
Kính Hiên và Tề Đan Yên đều ngây người, thế là thế nào? Chỉ thấy thuộc hạ của Hạng Tuế Thiêm chạy đến, lúc Kính Hiên nghĩ Hạng Tuế Thiêm muốn hành thích Vua, hắn nghe thấy Tiểu Thanh tử hét thảm một tiếng, bị binh lính kéo xuống xe ngựa đè xuống đất.
"Hoàng Thượng, cướp nhà khó phòng. Tiểu Thanh tử có lòng dạ bất chính từ lâu, không thể giữ lại." Hạng Tuế Thiêm không hề nể nang đá Tiểu Thanh tử xuống xe, cách xe ngựa ba thước.
"Hắn ta là tay trong của Cung Thân vương, lần này để lộ tin tức Hoàng Thượng xuất cung cho Cung Thân Vương. Thần điều tra ra, tên súc sinh này ẩn núp nhiều năm bên cạnh Hoàng Thượng, từ khi Hoàng Thượng bắt đầu kế vị, liền bắt đầu hãm hại Hoàng Thượng. Hàng năm Trà hương đỗ đen thông qua Cung thân vương tiến cống cho Hoàng Thượng uống, lúc Hoàng Thượng kế vị, Trà hương đỗ đen trong nội cung đã dùng hết, Cung thân vương dâng lên mười cân, tiểu Thanh tử dụ dỗ Hoàng Thượng yêu thích uống trà, cố ý để Hoàng Thượng và Thái hậu ăn lạc xong liền dâng trà lên, vọng tưởng trong lúc vô tình có thể hành thích vua."
Kính Hiên ngây dại, đây là đả kích lớn nhất kể từ khi hắn làm Hoàng Thượng cho tới nay. Tề Đan Yên ôm Kính Hiên, vẻ mặt hoảng hốt khi nghe Hạng Tuế Thiêm vạch tội Tiểu Thanh tử.
"Thần dâng tấu chương thỉnh cầu tăng viện binh, giữa đường bị người ta đánh tráo. Lâu nay Thần vẫn điều tra chuyện này, phát hiện tấu chương về đến kinh thành vẫn nguyên vẹn, nhưng đem đến Ngự Thư phòng liền bị đánh tráo."
"Tiểu Thanh tử nhìn lén tấu chương, cùng kẻ gian thông đồng, đánh tráo tấu chương, dẫn dụ Hoàng Thượng xuất cung, làm Hoàng Thượng lâm vào tình thế nguy hiểm. Hôm nay, Hoàng Thượng xuất cung, Tiểu Thanh tử đã để lộ tin tức, Cung Thân vương lên kế hoạch nhằm đẩy Hoàng Thượng vào con đường chết. Trong tay thần có chứng cứ Cung thân vương định hành thích Vua đoạt vi, những người này, thần sẽ đính thân tra khảo."
Hạng Tuế Thiêm đang nói chuyện, thuộc hạ đã bắt sống hết bọn sát thủ: "Thần đã cho quân lính bao vây phủ Cung Thân vương, xin Hoàng Thượng hạ chỉ, thần phụng mệnh phong tỏa Kinh thành đuổi bắt phản tặc."
Kính Hiên chịu đả kích nặng nề, không còn sức mà nói chuyện, ánh mắt ngây dại, vô thức gật đầu, tâm trạng hỏng bét, chán nản co quắp ngồi trong xe ngựa. Hạng Tuế Thiêm nhìn Tề Đan Yên: "Nơi này không nên ở lâu, mời Hoàng Thượng, Thái Hậu theo thần về phủ nghỉ ngơi."
"Hạng Tướng quân chuẩn bị vài món ngon, trẫm bị hù dọa đến bụng cũng đói nheo rồi." Kính Hiên suy yếu nói.
"... Thần tuân chỉ."
Một lúc sau.
Đây là lần đầu tiên Tề Đan Yên tới nhà Hạng Tuế Thiêm, có đôi chút ngượng ngùng, Kính Hiên ngồi ở vị trí chủ nhà.
Không còn nhìn thấy vẻ chán nản trên mặt Kính Hiên nữa, tay trái một cái đùi gà, tay phải một miếng thịt bò, ăn như gió cuốn mây trôi, trán đầy mồ hôi, miệng đầy dầu mỡ: "Này, đầu bếp trong phủ Hạng Tướng quân chỉ có hơn chứ không có kém Ngự Thiện Phòng! Miếng thịt bò này ngoài giòn trong mềm, cắn một miếng, nước thịt chảy ra, vô cùng thơm ngon! Thịt bò phải dùng loại này, thịt nạc cùng thịt mỡ gặp nhau, thịt cũng giống như đá quý, đây là đặc sản trời ban, dưới bàn tay tài hoa của người đầu bếp, mới biến thành một món ăn ngon như vậy!!"
Tất cả người hầu trong Hạng phủ tất đều quỳ ở bên ngoài, nghe thấy Hoàng Thượng nói như vậy, ai nấy đều rất phấn khởi. Tiểu Hoàng đế không giỏi trị quốc, duy nhất ở phương diện ẩm thực, là được xưng tụng đệ nhất chuyên gia.
Hoàng hậu tương lai, Hạng Vũ xấu hổ trốn sau lưng Hạng Tuế Thiêm, không dám cùng người lạ nói chuyện, Tề Đan Yên cầm kẹo dụ dỗ, nàng cũng không dám tiến lên, chỉ ôm chặt thắt lưng Hạng Tuế Thiêm, nói: "Phụ thân, Tiểu Vũ muốn đắp người tuyết ~".
Thấy hai đứa trẻ không thân thiết với nhau, Hạng Tuế Thiêm sai bà vú ôm Hạng Vũ ra sân sau nghịch tuyết, còn là hắn ở lại tiếp đãi Hoàng Thượng cùng Thái hậu.
Kính Hiên còn chưa trưởng thành đã đòi uống rượu, mặc dù Hạng Tuế Thiêm sai người mang lên vò rượu đế nhẹ nhất, giống như Kính Hiên cố ý muốn giúp đỡ cho Tề Đan Yên và Hạng Tuế Thiêm phát triển gian tình. Vừa ăn thịt, vừa uống rượu, Kính Hiên tự đem mình chuốc say.
Kính Hiên cũng không muốn như thế, nhưng chỉ cần Hạng Tuế Thiêm có lòng bất chính, chỉ bằng hắn bây giờ, giận lên bóp chết hắn chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng hắn đối với Hạng Tuế Thiêm một chút xíu phòng bị cũng không có, làm người khác nhớ tới năm đó, Doanh Chính cũng không phòng bị Lã Bất Vi như thế.
Tướng Quân phủ cũng nhiều người lắm chuyện, mọi người cẩn thận phòng thủ nghiêm ngặt, không dám để xảy ra sơ xuất. Sắc trời dần tối, bọn nha hoàn đốt thêm lò sưởi trong phòng Thái Hậu, chuẩn bị nước nóng, hầu hạ Tề Đan Yên đi ngủ, sau đó mới đi ra ngoài. Bọn nha hoàn vô cùng cẩn thận, đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng, Thái hậu giá lâm, có bao nhiêu vinh dự, nên không ai dám chậm trễ.
Hạng Tuế Thiêm như ngày thường vì phụ thân qua đời, huynh trưởng vừa mới hết tang, hắn đi vòng qua biệt viện của Tề Đan Yên. Bên trong đã tắt nến, chỉ thấy một màu đen, người bên trong có thể đã ngủ rồi. Hắn đứng trước cửa một lát, vài bông tuyết bay vào hành lang, dính vào đỉnh đầu, sau đó lại bay đi. Tề Đan Yên đang ở đây, chỉ cách nhau một cửa mà thôi. Hắn đặt tay lên cánh cửa, nhưng lại do dự không đẩy cánh cửa ra.
Hắn biết một khi đã đẩy cửa vào, là có ý gì, sẽ xảy ra chuyện gì.
Bốn bề vắng lặng, Thái Hậu giá lâm Tướng Quân phủ, có lẽ cả đời chỉ có một lần.
Hai người bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, gặp nhau trên triều, cách nhau một tấm rèm che, ánh mắt chẳng thể chạm nhau.
Hạng Tuế Thiêm buông tay xuống, xoay người rời đi, nhưng mới đi được vài bước liền xoay người lại, đẩy mạnh cánh cửa.
Không thể đẩy được. -_-###
Bên trong đã bị Tề Đan Yên khóa trái.
Hạng Tuế Thiêm đen mặt lại. Thái hậu thật có lòng đề phòng, giống như sợ trong phủ Tướng Quân của hắn có trộm.
Hạng Tuế Thiêm im lặng rời khỏi biệt viện, trở về phòng ngủ của mình. Bọn nha hoàn đã lên đèn, lúc mới bước chân vào, trong phòng vô cùng ấm áp. Hắn cũng khóa cửa lại, còn chưa kịp xoay người liền nghe thấy "Binh" một tiếng, giống như có vật nặng rơi trên mặt đất, lăn đến bên cạnh chân hắn.
Trộm?
Thiên quân vạn mã còn không sợ, huống chi là một tên trộm vặt nho nhỏ. Hạng Tuế Thiêm quay đầu lại, một cục màu vàng lăn trên mặt đất, trong lúc mơ hồ, một mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa ra bốn phía. Hạng Tuế Thiêm giật nhẹ yết hầu, mặt không đổi sắc.
Ta nói rồi, tại sao phải khóa trái cửa làm gì, thì ra là lén trèo qua cửa sổ, chạy tới đây.
"Tướng Quân." Giọng nói có chút tủi thân uất ức, chắc thấy hắn vẫn đứng im tại chỗ, liền gấp gáp: "Tướng quân đánh rơi thỏi vàng kìa..."
May mắn là đánh rơi tiền, không phải là rớt xà bông, nếu không Hạng Tuế Thiêm thật sự không dám khom lưng nhặt.
"Là vàng của ngươi." Hạng Tuế Thiêm trêu chọc nàng.
"Ngươi! Ngươi!" Thái hậu lo lắng nhắc nhở.
Vàng là của nàng, nàng là của ta.
Hạng Tuế Thiêm xoay người lại, chỉ thấy sau tấm bình phong lộ ra một góc váy ngủ mỏng manh. Trời thì lạnh mà cứ ăn mặc phong phanh như thế mà đến. Trong lòng Hạng Tuế Thiêm đủ ngũ vị tạp trần, sau tấm bình phong là Dục Quý tần của Đôn Hiếu Đế tiền triều, là cô gái tôn quý nhất Đại Càn, là Mẫu thân trên danh nghĩa của đương kim Hoàng Thượng, là vật hi sinh chính trị nếu như một ngày nào đó nửa tờ mật chỉ trong tay hắn lộ ra.
Nàng vì Hậu phi, hắn là vi thần; nàng là Thái hậu, hắn là vi thần.
Cho dù thế nào, cũng đều là cấm kỵ....
← Ch. 10 | Ch. 12 → |