← Ch.03 | Ch.05 → |
Hôm sau rời giường, toàn thân ta đều đau nhức...đau nhất là môi của ta. Ngoại trừ phòng tuyến cuối cùng, cái gì có thể khinh bạc đều bị khinh bạc, ta thật lỗ lã a!
Ta rất muốn gửi thư khiếu nại thế kỷ hai mươi mốt. Gien cần được cải tạo nhất chính là gien của nam nhân. Quá ác liệt! Ngay cả một tiểu thiếu niên thanh thuần trong sáng mà cũng hắc ám như vậy, nam nhân khác mà không cải tạo gien...chắc nữ nhân sống hết nổi quá.
Môi của ta bị cắn nát hai chỗ, đầu lưỡi cũng bị cắn một chút. Cho nên cơm trưa ta chỉ ăn được hai chén, lại còn phải ăn thật chậm. Còn tên đầu sỏ gây nên thảm cảnh này lại mặt mày bình tĩnh thong dong bảo nha đầu đem thuốc lại"Môi của phu nhân bị thương.. đặt trên bàn là được rồi, chút nữa ta sẽ bôi thuốc giúp nàng." Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc là ta đã bị trăm ngàn mũi tên xuyên thủng rồi.
Ghi hận, phải ghi hận! Không có ti bỉ nhất, chỉ có ti bỉ hơn mà thôi.
Cặp mắt ta mù rồi hay sao mà lại cảm thấy hắn là tiểu thiếu niên thuần khiết trong sáng bẩm sinh chứ? Đây căn bản là tâm hồn còn đen tối hơn mực a!
Giấc ngủ trưa hôm đó quả thực là hắn đã bôi thuốc giúp ta...nhưng ngay lập tức sau đó đều bị hắn ăn sạch. Còn gọi hành động này bằng một cái tên duyên dáng là "đồ vân"(xoa nắn đều đặn). Toàn thân cao thấp chỗ nào sờ được hắn đều sờ qua, nếu không phải chân của hắn còn đau, chắc sợ ngay cả toàn bộ xương cốt của ta cũng bị hắn ăn sạch.
Thanh thiếu niên thật sự là một loại sinh vật đáng sợ! Hèn chi Hoắc Khứ Bệnh (một vị tướng thời Hán Vũ Đế) đánh đâu thắng đó không ai cản nổi, khiến người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật!
"Ta mệt quá!" Hai mắt vô thần, ta thì thào lên tiếng.
Hắn tỏ vẻ rộng rãi "Nàng đã sớm sờ hết toàn thân ta rồi, giờ chỉ có thể coi như huề nhau thôi." Ta giận tím mặt"Bằng không chàng kêu nha hoàn đến đi! Chàng cái tên vô liêm sỉ này, người ta đã không có kinh nghiệm mà còn ép người ta...Tưởng ta thích nhìn lắm sao? Đến chỗ quan trọng ta khẩn trương đến nỗi quên cả kiểm tra xem chàng rốt cuộc có sáu múi cơ bụng hay không nữa!""Cái gì sáu múi? Cơ bụng nào?" Vẻ mặt hắn mê hoặc, vô cùng thành khẩn thỉnh giáo ta.
Khuyết điểm thích lên mặt dạy đời của ta là không thể cứu chữa, ta nước miếng tung bay giải thích cho hắn cơ bụng có liên hệ thế nào đối với tiêu chuẩn thể hình kiện mỹ. Hắn nghe xong, làm ra vẻ vô ý hỏi"Nàng sờ qua rồi sao?""Làm sao có thể sờ được?" Ta lườm hắn một cái"Cùng lắm là chỉ được xem tivi mà thôi. Ta ngã bệnh nằm liệt trên giường không nhúc nhích được, chẳng lẽ từ trên trời rớt xuống một tiên sinh kiện mỹ để cho ta sờ xem cơ ngực, cơ bụng dài ngắn thế nào?..." Hắn đột nhiên nở rộ nụ cười thánh mẫu thuần khiết trong sáng ngây thơ, hại ta quên mất mình đang nói cái gì.
Nhưng hành vi của hắn thì thực không thánh mẫu một chút nào, thừa dịp ta đang ngẩn người, kéo tay của ta vào dưới lớp áo của hắn, đặt lên bụng"Nàng thấy sao? Có cơ bụng hay không?". Ta chỉ cảm thấy đại não oanh một tiếng. Ta còn tưởng rằng hắn nằm trên giường lâu như vậy, hẳn là các múi cơ bụng đã đoàn kết lại thành một khối rồi chứ...Cấu tạo cơ bắp của mỗi người mỗi khác nhau, ngay cả lớp mỡ tích lũy cũng khác nhau. Tuy sáu múi cơ bụng của hắn không rõ ràng, nhưng thực rắn chắc, ẩn ẩn góc cạnh hẳn hòi.
"Không phải chỗ này sao?" Hắn lại càng tươi cười đáng yêu hơn, chậm rãi kéo tay của ta xuống phía dưới..."Dừng tay aaaa..." rốt cuộc ta cũng kêu thảm thiết ra tiếng."Chàng tắm rửa gì chưa đó, ít nhất cũng phải vệ sinh chỗ trọng điểm a...""Mỗi lần ta đi ngoài xong đều lau chùi rất sạch sẽ." Hắn thản nhiên nói, rồi cùng ta bắt đầu kéo co.
Ta nghĩ ta nhất định là cân não có vấn đề, nên mới có thể đột nhiên tức giận lên "...Ai giúp chàng lau chùi? Nha hoàn hả? Vậy chàng đi tìm người ta mà sờ, tìm ta làm gì?!" Sau khi nói xong, hai bọn ta mắt to trừng mắt nhỏ, ta chỉ thấy trong đầu trống rỗng. Ta thật ngu ngốc, những lời này sao có thể nói ra!
Ta tức giận cái gì a?
Hắn trừng mắt nhìn ta một hồi "...Ta tự tay làm.""Vô nghĩa! Chàng nói với ta chuyện này để làm chi?!"
Trong lúc thất thần sơ ý, hắn kéo tay của ta qua...Trưa hôm đó, ta không ngủ được. Rốt cuộc ta cũng đã hiểu vì sao lúc trước, khi nhỏ em gái của ta nói đến chuyện "tiếp xúc da thịt" lại nở nụ cười ám muội.
Không biết tay của ta có bị thối rữa rồi hay không. Theo lý hẳn là không...bằng không thì tiểu đệ đệ làm sao mà đến điểm được? Bất quá lý trí của ta hiểu được, nhưng tình cảm thì không thể nào hiểu được.
Vị công tử có vẻ ngoài thuần khiết, bình tĩnh, luôn ra vẻ ngay thẳng chính nhân quân tử nhưng tâm hồn thì đen như cá mực kia của chúng ta, tuy chưa cam tâm nhưng vẻ mặt cũng tạm thời thỏa mãn, dùng chăn tơ lụa sang quý lau tay giúp ta, "Chút nữa gọi bọn họ thay chăn đệm...Lần sau..." "Không có lần sau..." ta lớn tiếng, nhưng nghe ra thật yếu ớt, gương mặt ta lúc này nóng đến nỗi có thể dùng để chiên trứng ốp la, xấu hổ muốn tự nhảy vào hố tuyết mà chôn thân.
Hắn dán sát môi bên lỗ tai ta cười, lại nhẹ nhàng ngậm cắn khuyên tai của ta.
Không được, như thế này mãi rất sa đọa, rất hư hỏng. Nhất định là vì cả ngày quấn lấy nhau một chỗ, tâm hồn không được thanh lọc nên càng ngày mới càng có chiều hướng sa đọa vào con đường đồi phong bại tục như vậy a...Ta nghiêm túc đến thư phòng của hắn bê về một đống sách, quyết định bồi bổ tu dưỡng đạo đức, bắt đầu bằng cách đọc sách.
Ta không kể Hồng Lâu Mộng (Tây Du Ký đã sớm kể hết rồi), mà chỉ đọc Tứ thư cho hắn nghe. Luận Ngữ và Mạnh Tử ta cũng khá quen thuộc, cho dù không có dấu chấm câu ta cũng có thể miễn cưỡng đọc được, tuy là thường xuyên bị hắn sửa lại. Nhưng mà trước kia học đại học, Trung Dung (một chủ trương trong Nho giáo, có nghĩa là tài đức) đã khiến cho ta phải bỏ mình, ta đọc một hàng đã bị hắn sửa ba lần, hắn còn đọc thuộc vanh vách cho ta nghe nữa.
...Ta không ngờ một tiểu thiếu niên có bề ngoài trong sáng nhưng lòng dạ đen tối, trong đầu toàn một đống cặn bã đồi trụy lại có thể đọc làu làu như vậy.
"Nàng không biết ta là tú tài hay sao?" Biểu tình của Tiên Tâm càng kinh ngạc hơn, "Hai năm trước ta tham gia thi Hương, đỗ đầu bảng" Ngữ khí có chút ảm đạm "Nhưng những công danh này...có lẽ cũng không đảm bảo lâu dài." "A?" Ta bị chuyện này làm cho đầu óc hồ đồ "Không phải là đã đậu rồi sao? Tại sao lại không đảm bảo lâu dài?" Thì ra tú tài ở triều đại nhà Minh được gọi là sinh đồ, cứ hai năm phải tham dự khảo thí lại một lần, nếu rớt sẽ bị hủy bỏ đi công danh. Hai năm trước Tiên Tâm tham dự cuộc thi Hương lập nên thành tích vĩ đại, đỗ Nhất đẳng đầu giáp, cả nhà Vương gia ai nấy đều vô cùng vui mừng. Bởi vì Vương gia đó giờ đều là thương gia, rốt cuộc cũng có người học hành đỗ đạt thành tài, thành tích còn đứng đầu khoa bảng, vị trí cử nhân tiếp theo quả thực là dễ như trở bàn tay. (Ngày xưa có hai kỳ thi chính: thi Hương (từng vùng) để chọn lấy tú tài (hoặc Sinh đồ) và cử nhân (hoặc Hương cống). Thi Hương được tổ chức ở nhiều vùng, gồm có bốn kỳ, đỗ kỳ trước mới được tham dự kỳ sau. Đậu cả bốn kỳ thì được gọi là cử nhân, đậu ba kỳ được gọi là tú tài. Đậu cử nhân rồi mới được thi Hội. Thi Hội để chọn ra tiến sĩ (hay Thái học sĩ) và phó bảng. )
Nhưng phàm hễ vui quá thì hóa buồn, lúc Tiên Tâm trên đường trở về nhà, xe ngựa đi qua một vách núi, trùng hợp gặp phải cơn địa chấn, vách núi sụp xuống, xe lật ngựa chết, đợi đến lúc moi được Tiên Tâm đang hấp hối ra, đôi chân của hắn đã bị gãy nát.
Có lẽ là gãy xương vô cùng phức tạp, tuy đã tìm mọi cách để chữa chạy, nhưng thời đại này trình độ y học còn sơ khai, ngoại khoa không phát triển mạnh. Giằng dai kéo dài hơn một năm, đôi chân đã khô héo co rút lại thành đen sẫm, tính mệnh chỉ trong sớm tối (Ta nghĩ chắc là ung thư máu?). Nếu không gặp được vị đại phu có đảm lược, có kinh nghiệm này, chắc là phải cưa luôn cái mạng của hắn quá. Nhưng vị đại phu này cũng coi như siêu hiện đại, còn biết bắt tay vào làm từ đầu gối, cho nên mới bảo trụ được cái mạng nhỏ của hắn.
Nhưng bị thương đến mức này, muốn đến trường thi thì thật sự khó khăn, nên hắn mới ảm đạm, ủ rũ như vậy.
"...Làm quan cũng đâu có gì hay." Ta có chút xấu hổ. Loại chuyện này thật sự vượt ngoài tầm với của ta, không biết phải an ủi như thế nào.
"Không phải ta muốn làm quan, ta chỉ muốn đỗ đạt cử nhân thôi" Hắn nhẹ nhàng thở dài, trầm cảm "Ta sinh ra không đủ tháng nên phải uống thuốc mà sống. Khiến phụ mẫu thương tâm, các ca ca cũng chạy khắp thiên hạ tìm danh y, tìm dược liệu trân quý. Tiền vàng cũng đã đổ vào ta không ít. Điều duy nhất ta có thể báo đáp gia đình là phải chăm chỉ học hành, đỗ đạt công danh, để Vương gia có thể trông cậy vào..." Giọng của hắn nhỏ dần, nhìn vào cái chân tàn tật của mình, không nói lời nào.
Lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, trong lòng ta thật khó chịu. Nếu sớm biết sẽ không chuyển những quyển sách này đến đây để khiến hắn thương tâm...Nhưng ta nghĩ, nếu thi Hương đã cho phép những đệ tử tàn tật vào thi để đảm bảo công bằng thì chẳng lẽ thi Hội lại không cho?
Ngồi một chỗ mà thương tâm cũng không ích lợi gì, phải thử mới biết. Cho dù không được, nhưng ít nhất cũng đã cố gắng thử qua.
"Chàng chắc viết văn cũng rất khá nhỉ? Còn có thể thi đỗ đầu bảng." Ta hỏi.
"Viết được." Hắn thản nhiên nói.
"Vậy sao chàng không viết thư trình lên bề trên, nói rằng chàng tuy thân tàn nhưng chí không tàn, xin phép đợi vết thương lành lại sẽ tham gia khảo thí tiếp? Chẳng lẽ Đại Minh triều không cho phép người bị cưa chân tham dự khoa cử hay sao?". Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn ta.
Ta nói tiếp "Làm quan thì có lẽ là khó khăn, nhưng chàng chỉ là muốn chứng minh thực lực của bản thân, đạt danh vị cử nhân mà thôi. Chăm chỉ hiếu học, nghị lực vượt khó...Ặc, chính là một đoạn giai thoại về tấm gương ham hiểu biết, có ý chí. Ta hành văn không tốt, không hù được ai, nhưng ta nghĩ chàng hành văn hẳn là không tệ chứ?..." Trên mặt của hắn tỏa ra ánh sáng tràn trề hy vọng, khiến trong lòng ta cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa chua xót.
Sợ hắn hy vọng càng cao thất vọng càng nhiều, ta nói tiếp "Tất nhiên không nhất định là sẽ thành công, rủi lỡ không được..." "Ít nhất ta cũng đã cố gắng qua." Đôi mày thanh tú kiên nghị của hắn nhướng cao lên "Người đâu? Ta muốn đến thư phòng!" Hắn quay đầu lại nói "Lâm Lang, nàng cũng đi cùng với ta đi. Giúp ta mài mực!" "...Ta không biết mài mực..." Khóa học thư pháp trước đây ta đều đã quên sạch, hơn nữa ta dùng đều là loại mực nước hùng sư.
"Không sao, ta sẽ dạy nàng." Hắn được nâng lên kiệu lót đệm rồi mà vẫn lôi kéo tay ta "Ở bên cạnh ta." Tuy rằng không như dự định ban đầu của ta, nhưng quả thật đã khiến hắn đi theo hướng bồi bổ tu dưỡng đạo đức. Mỗi ngày hắn đều mệt nhoài, ngã người xuống là ngủ, không còn khí lực để quấy rầy ta nữa.
Ta trở thành thư đồng của hắn, giúp hắn mài mực, lấy sách châm trà. Chờ nhận được tin tốt do bề trên (ta cũng không biết là vị quan nào) hồi âm, cả nhà ai nấy mừng rỡ như điên, thành tích của hắn được giữ lại, sang mùa thu sẽ được tham dự cuộc thi Hương để chọn cử nhân. Tiên Tâm càng vùi đầu vào khổ học, còn lao tâm khổ tứ hơn mấy trăm lần so với những đệ tử bình thường.
Thấy hắn mệt mỏi như vậy, buổi tối khi hắn hôn hít ta cũng thuận theo ý hắn, hắn cũng không còn khí lực để mà tàn sát bừa bãi, chỉ hôn lướt qua rồi dừng lại, thường môi hắn chỉ khắc lên môi của ta thôi thì đã ngủ rồi.
Nhưng ngay cả khi hắn ngủ say thì gương mặt vẫn khẽ mang theo ý cười, khiến cho lòng ta mềm nhũn.
Cơn đau nhức của hắn rốt cuộc cũng không còn phát tác nữa.
Xuân về hoa nở, toàn bộ Dư Thấm viên đẹp như một bài thơ.
Xe lăn chế tạo từ mùa đông rốt cuộc cũng có thể đem ra sử dụng. Ta cứng rắn kéo Tiên Tâm, lôi hắn ra khỏi thư phòng để cùng ta ra ngoài tản bộ. Tuy hắn vẫn mang theo sách, nhưng một trang cũng không hề lật, bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng như cuộn sóng ba đào mãnh liệt, vui mừng trào dâng. Nghe thanh âm cao vút của hắn thì biết.
Tù túng bên trong lâu như vậy, nhất định sẽ rất cao hứng a?
Đến ngoài vườn, hắn chỉ trỏ, kể cho ta nghe những kỷ niệm thời thơ ấu của hắn (thật ra hắn cũng mới có bao nhiêu tuổi đâu...sang năm mới được mười chín, thời thơ ấu gì chứ), kể lại trước đây thân thể hắn quá yếu ớt, phụ thân đặc biệt thỉnh một sư phụ đến dạy hắn luyện võ, nhưng sư phụ chỉ truyền dạy cho hắn chút chiêu số rèn luyện cho thân thể khỏe mạnh mà thôi...Bọn họ luyện ở đâu, luyện cái gì...Ta cũng không biết tên tiểu thiếu niên có bề ngoài trong sáng mà bề trong đen tối này lại là một tên tiểu quỷ nói dài nói dai như vậy. Có lẽ những người bệnh lâu ngày đều có tật xấu giống nhau. Ta cũng không hiền lành gì, giành nói với hắn, xì xèo ầm ĩ muốn chết người. Những người trong nhà đều cố ý tránh đi chỗ khác, giành không gian riêng tư cho bọn ta.
Lại nói chứ, mùa xuân cũng không phải là một mùa tốt.
Mùa xuân trăm hoa đua nở, xuân tâm nhộn nhạo. Tiên Tâm thật vất vả mới tu dưỡng đạo đức tăng tiến được chút đỉnh, lại bởi vì không gian ngọt ngào như thế này mà sa đọa một cách vô cùng thuận lợi. Hơn nữa, chuyển từ một căn phòng tối tăm u ám ra bên ngoài cảnh đẹp nắng ấm như thế này...Thẳng thắn mà nói, hắn có thể mặt dày không biết xấu hổ, nhưng ta thì không như vậy. Cho nên đối với hắn thiên hạ vô địch, ta chỉ có thể thất kinh mà liên tục bại trận rút lui.
Nhưng hắn lại cậy vào nụ cười thánh mẫu vô cùng sáng lạn mà ưu thương một cách hoàn mỹ lừa ta vô số lần. Rất nhiều lần hối hận, nhưng lần nào cũng bị mắc mưu.
Hôm nay lại bởi vì ta kiên quyết không ngồi lên đùi của hắn, hắn ảm đạm thương tâm cúi đầu xuống, khóe mắt long lanh ươn ướt như sắp sửa rớt xuống...nửa giọt lệ "Ta biết mà, nàng..." Hắn nói nhỏ như vậy, thiên tài mới nghe được!
Ta thật không nên bước gần đến bên hắn từng bước rồi lại từng bước, chết tiệt cái thói mềm lòng mà! Ta cũng không nên vì thể lực của hắn mà suy nghĩ, còn dạy hắn làm cái gì mà nằm ngửa để ngồi dậy...Thật còn hơn cả tự mua dây buộc mình!
"Chân của chàng a..." Ta kêu thảm thiết vội đứng lên.
"Đã hết đau lâu rồi." Hắn vẻ mặt không để ý, cười kịch kịch quái dị (cái tốt không học nhưng cái xấu lại học rất nhanh...), bàn tay mò vào trong áo của ta, cắn cắn hết khuyên tai của ta rồi đến vành tai của ta.
"Đang ở bên ngoài mà!" Ta thật muốn thét lên "Bỏ tay chàng ra...", "Nàng còn kêu lớn như vậy nữa, cả nhà sẽ đều biết ta đụng đến nàng như thế nào!" Hắn ngữ khí thản nhiên nói, tiếp tục động thủ động cước.
Ta lập tức ngậm miệng lại, chịu đựng tên bất lương có vẻ mặt trong sáng này xuân tình nhộn nhạo. Nhưng mà hắn...khiến ta ngồi thật không thoải mái, ta thử vặn vẹo điều chỉnh, hắn lại rên nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói "Không được tự nhiên cho lắm...nếu không ta thật đã tử hình nàng tại chỗ này rồi." Nếu quả vậy, ta đây còn mặt mũi để sống sao!
Toàn thân căng thẳng, tấm lưng già như muốn rớt ra, ý đồ muốn dời đi sự chú ý của hắn. Tiên Tâm lại dán sát vào lỗ tai ta nói nhỏ "Nàng thật sự không vui sao?" Ta nghẹn đỏ mặt, chết cũng không dám lên tiếng. Hắn lại càng ngày càng động thủ động cước nhiều hơn.. Ta rốt cuộc chịu hết nổi, tính tình bộc phát "Xối nước lạnh để hạ nhiệt độ không tốt cho cơ thể! Tuy giờ là mùa xuân nhưng vẫn còn rất lạnh a..." Hắn cứng mình lại trong chốc lát rồi dán lên cổ ta cười trộm.
Thiệt là, lúc này ngay cả chết mà ta cũng nghĩ đến. Tâm như tro tàn, thầm nghĩ hay là đập đầu vào cây cho xong. Vừa xấu hổ vừa giận, một...hai...ba...ta vùng mình ra khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, nhảy dựng lên rồi bỏ chạy thật xa.
Hắn xụ mặt xuống "Khi dễ ta không thể đi hả!", rồi hờn dỗi xoay mặt sang một bên.
Ta biết mà, hắn vốn chính là khắc tinh trong số mạng của ta. Ta thực xui xẻo xuyên không, không hiểu sao đến đây lại gặp được một tên ngụy quân tử xuân tâm nhộn nhạo như vầy, còn bị ăn triệt để nữa chứ.
"Thật đáng trách." Ta nói thầm trong bụng "...Chàng có muốn đi thử xem thế nào không?" Hắn bắt chước ta trợn trắng mắt "Vô nghĩa!"...Đã nói hắn cái tốt thì không học được, còn cái xấu thì học rất nhanh mà.
Nhưng ta thật không có cách nào với hắn a, làm sao bây giờ? Không những hắn là lão công của ta, mà ta còn muốn hắn vui vẻ nữa!
"Đừng lại gần nữa a, làm chàng ngã không phải chuyện đùa đâu!" Ta cảnh cáo. Ta tháo đai lưng của hắn "Đừng nhúc nhích, ta giúp chàng đi thử". Mất rất nhiều công sức ta mới xốc lên được áo choàng của hắn, cũng giở váy của ta lên (ở dưới có mặc quần dài), đem cái chân gãy của hắn cùng với đùi của ta quấn lại với nhau. Thân hình hai người có độ cao chênh lệch quá nhiều thật đáng ghét a, ta phải hết sức...quấn lấy hắn, còn hắn cùng lắm thì chỉ níu vạt áo thấp nhất của ta mà thôi, nhưng như vậy an tâm hơn nhiều.
Cánh tay của hắn vừa vặn có thể choàng qua vai của ta, run rẩy đứng lên. Thế là thành một giai thoại hai người ba chân đầu tiên của triều Đại Minh.
Ta bước ra trước cái chân cùng hắn buộc vào một chỗ, ổn định trọng tâm."Chuẩn bị, cùng nhau đi nha. Đếm đến ba thì cùng nhau cất bước. Một, hai, ba..." Hắn bước ra từng bước.
"Đây là một bước nhỏ của ta..." Ta nghiêm túc nói với hắn"...cũng là một bước vĩ đại của Vương Tiên Tâm". Nhưng bởi vì hắn không biết Armstrong, nên hắn rơi lệ đầy mặt cho ta xem. ("One small step for man, one giant leap for mankind" - bước chân nhỏ của con người nhưng là bước tiến vĩ đại của nhân loại. Neil Armstrong)
Nghiêng ngả, lảo đảo, tiêu sái đi được mười bước, hắn đã khóc không thành tiếng. Nhưng ta không cười hắn. Người khỏe mạnh làm sao hiểu được loại cảm giác này...Nhưng ta rất hiểu. Ta tin rằng trước mặt người ngoài, cho dù có đánh gãy xương cốt toàn thân của hắn, hắn cũng sẽ chỉ thản nhiên cười. Nhưng hắn nguyện ý khóc trước mặt ta.
Đến khi ta đỡ hắn trở về xe lăn, cởi bỏ đai lưng ra xong, ta đã mệt đến nỗi không còn sức lực để mà giãy dụa, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi lên đùi của hắn, để mặc hắn ôm lấy.
Hắn lẳng lặng khóc một hồi, rốt cuộc mới bình tĩnh trở lại. Dán mặt lên mặt của ta, hắn nói "Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta đã biết nàng không phải là Thái nhi kia rồi.""Chàng cũng chỉ mới gặp qua Thái nhi một lần thôi mà". Ta nghi hoặc.
"Nàng ta sẽ không cười được giống như nàng vậy" Hắn nhẹ nhàng cọ lên mặt ta "Khi nàng cười, toàn bộ căn phòng đều sáng bừng lên."
"Khi đó ta đã biết, nàng không phải là nàng ta" "...Tự dưng sao ta lại biến thành Philips(bóng đèn ^^)?" Ta buồn bực.
"Philips là cái gì?" Hắn hiếu học không biết mệt mỏi hỏi.
Đợi ta giải thích xong Philips, lại đến bóng đèn điện Edison, rồi đến Armstrong, hắn mới nở nụ cười "Toàn nói bậy". Hắn nhẹ nhàng ôm ta, "Nói với ta thì không sao, nhưng tuyệt đối không được nói với người khác!"."Ta chỉ nói với chàng thôi nha". Ta nhíu nhíu mày, tuy ta lưỡi dài nhưng cũng không muốn tự đi tìm chết."Ta chỉ tin tưởng chàng thôi!". Hắn không nói gì, chỉ ôm ta chặt hơn, đầu tựa sát vào ta. Trầm mặc một lát, hắn nhẹ nhàng cất tiếng ca "Áo não, âm ước, kinh ngã lai đích hựu bất thị lâu đầu quá nhạn, thế hạ hàn cung, diêm tiền ngọc mã, giá thượng kim kê. Thị ngột na song nhi ngoại ngô đồng thượng vũ tiêu tiêu, nhất thanh thanh sái chi diệp, nhất điểm điểm tích hàn sao. Hội bả sầu nhân định hước" Ta ngây người há hốc miệng.
Vương gia giàu có như vậy, từ khi đến đây ta đương nhiên cũng đã được nghe diễn qua, hơn nữa còn là thường xuyên nghe. Mưa dầm thấm đất, tại thời đại thiếu phương tiện giải trí này, nghe diễn vẫn là một thú tiêu khiển không tồi. Đây là một thể loại ca kịch rất thịnh hành ở triều Đại Minh này, lời ca rất có ý nghĩa.
Khúc trích đoạn"Ngô Đồng vũ" này ta đã nghe qua, cảm thấy rất ôn nhu, uyển chuyển, hàm xúc, tình ý triền miên. Nhưng được Tiên Tâm xướng lên thật là rung động tận tâm can, như tiếng chiêng vang lên, tiếng cát đá va chạm, thật khó có thể kiềm nén được.
...Đây không phải là lão Thiên gia thưởng cơm cho ăn thôi không, mà là thưởng cho một bộ Mãn Hán toàn tập a!
"Chàng đã học qua?" Ta xoay mặt lại nhìn hắn, kinh hãi không hiểu nổi.
"Đã nghe qua một lần" Hắn thần thái tĩnh lặng nói "Bởi vì tên điệu này là Thái nhi, nên ta nhớ rất kĩ".... Nghe qua một lần!?"Ta chưa từng nghe qua chàng luyện giọng a?""Luyện giọng là gì?" Hắn rất có tinh thần học hỏi.
Ta giải thích cho hắn nghe, vẻ mặt hắn khó hiểu "Tại sao phải luyện giọng, há mồm ra hát là được rồi"...Ngươi bảo những ca sĩ từ cổ chí kim, từ nội địa đến nước ngoài, nhất là những ngôi sao ca nhạc Đài Loan phải làm sao bây giờ? Tất cả phải mua đậu hũ về đập đầu vào cho chết sao? Vậy chắc đậu hũ sẽ bị khan hiếm trong vòng hai trăm năm tới chắc!
"Tiên Tâm, chàng là thiên tài!" Ta kích động bật thốt lên, "Giọng hát rất êm tai! Chàng quá lợi hại nha...". Ánh mắt hắn tỏa ra tia nhìn càng ôn hòa hơn, tràn đầy ý cười "Nếu nàng thích ta sẽ xướng cho nàng nghe, chỉ xướng cho nàng nghe mà thôi". Tim của ta đột nhiên như bị hung hăng đụng phải vật gì đó. Ta nghĩ ta xong rồi. Rốt cuộc ta không có cách nào chỉ xem hắn như ông chủ của ta không thôi.
Ta thiết kế một thanh quải trượng cho Tiên Tâm.
Niên đại này đương nhiên cũng có quải trượng, nhưng làm sao bằng được thanh ta thiết kế. Không những bởi vì ta đã vận dụng kỹ thuật hiện đại của thế kỷ thứ hai mươi mốt, mà còn là bởi vì chính bản thân ta đã sử dụng nó trong rất nhiều năm.
Ta tìm một thợ mộc đến thảo luận cẩn thận, lấy chi tiết số đo của Tiên Tâm. Thật ra quải trượng chế tạo riêng cho từng người là tốt nhất, bởi vì mỗi người có chiều cao, hình dáng khác nhau, nếu quải trượng không thích hợp sẽ khiến tư thế đi lại không được tự nhiên, nhưng đó cũng không quan trọng. Mà quan trọng nhất là sẽ khiến một chân chịu quá nhiều trọng lực.
Thử tham khảo qua rất nhiều loại tài liệu, lại thử làm rất nhiều thanh, rốt cuộc mới thành một thanh quải trượng phù hợp, vừa có thể chịu lực, co giãn vừa phải, kẹp ở nách, có tay cầm đặc biệt, luyện tập nhiều có thể đi lại thoải mái, tư thái cũng không tệ lắm.
Ta vốn nghĩ qua muốn làm hai thanh quải trượng hai bên, như vậy trọng lực có vẻ nhẹ nhàng hơn. Nhưng ở niên đại này, văn nhân rất chú trọng đến khí độ. Ta đã thảo luận qua vài lần với Tiên Tâm, hắn cho rằng một thanh đã đủ rồi, hai thanh thì quá khó xem. Vả lại, dùng một thanh sẽ có cơ hội luyện tập lực cánh tay nhiều hơn.
Thật ra ta còn muốn làm một cái chân giả. Tuy nhiên ta sợ khó mà tìm được thợ có thể làm bộ phận đầu gối giả. Nhưng ta quả là đã xem nhẹ thợ ở triều Đại Minh này, thì ra thợ thủ công ở triều Đại Minh này lại phát triển như thế. Bọn họ thế mà cũng đã làm được loại chân giả tay giả, tuy cử động không được tự nhiên, nhưng nếu mặc quần dài, mang vớ vào thì cũng có thể đứng lên ngồi xuống như thường, tuy phải dùng tay để điều khiển, nhưng có thể gấp lại. Hơn nữa lại còn có thể tháo rời, thậm chí còn có thể chống đỡ một chút thể trọng.
Ta lại cùng thợ mộc nghiên cứu thay đổi, còn thỉnh đại phu đến cùng thảo luận. Đại phu cảm thấy rất hứng thú, nhất là thấy ta thiết kế xe lăn có thắng và quải trượng (thật ra là ta chỉ bắt chước), nên cũng đưa ra không ít ý kiến. Sau đó, ngay cả Vương lão đại, Vương lão nhị cũng đều đến thăm, hỏi ta có thể bán bản vẽ này cho bọn họ hay không.
Toàn người trong nhà cả mà, bán cái gì chứ, thế là ta rất rộng rãi đưa luôn cho bọn họ. Gian thương đúng thật là gian thương, ngay cả một thứ dụng cụ nho nhỏ như vầy mà cũng kinh doanh được. Bọn họ mở xưởng chế tạo, tiếp thị bán cho giới nhà giàu và quân đội, thu lợi không nhỏ, còn cho ta và Tiên Tâm một phần tiền lãi để dành làm của riêng.
Có lúc ta ngủ trưa chợt tỉnh lại, Tiên Tâm không ở bên cạnh. Sau khi rửa mặt chải đầu xong ta đến thư phòng tìm hắn, nghe được hắn đang nói chuyện với Đại ca.
Đại ca cảm thán "Lão Tam, đệ muội thật sự là khéo tay, tinh tế, nhưng tất cả đều chỉ đặt trên người của ngươi cả. Lúc đầu đi đề thân, ta còn không thích nàng, thật là sai lầm. Sớm biết nàng đối xử tốt với ngươi như vậy thì đã không nên chậm trễ kéo dài cả năm."Khi đó nàng chỉ mười ba tuổi, chỉ là một tiểu hài tử thôi". Tiên Tâm cười khẽ "Ta...ta thích Lâm Lang hiện tại" "Ngươi cái tên tiểu tử này! Hễ nói về lão bà là ánh mắt phát sáng hà!" Đại ca cười mắng, thanh âm nhỏ lại, "Chân ngươi cũng đã gần lành rồi, nhưng đại phu đã dặn dò phải tiết chế, nếu không..." Ta nhanh bước tránh đi, phải là thiên tài mới dám ở lại mà nghe bọn họ nói chuyện quái quỷ gì đó.
Tiên Tâm thật là một tiểu hài tử kiên nhẫn có nghị lực. Hắn nằm liệt gần hai năm, cái chân lành cũng đã gần như vô lực. Nhưng từ khi có thanh quải trượng, hắn rất chuyên cần luyện tập. Sợ hắn té ngã, ta đều để một tay của hắn quàng lên vai ta, một tay chống quải trượng mà luyện tập đi lại, rủi lỡ bị trượt chân thì còn có thể níu lấy ta.
Không bao lâu đã có thể đi lại rất khá, khóe mắt hắn tràn lệ vui mừng, ôm ta khóc thật lâu.
Đợi đến mùa hè, hắn đã có thể chống quải trượng đi được khoảng một nghìn bước, di chuyển trong phòng không cần người đỡ, người nâng, hắn choàng tay ôm vai ta chỉ là thói quen mà thôi.
Ngoại trừ lúc phải đi xa, nếu không hắn sẽ không chịu ngồi xe lăn.
Một ngày của bọn ta trôi qua thực quy tắc, người khác thoạt nhìn vào hẳn là cảm thấy thực nhàm chán.
Mỗi ngày sáng sớm dậy hắn đều đọc sách trong chốc lát, chờ ăn xong điểm tâm sẽ cùng ta ra ngoài tản bộ. Bình thường đi được khoảng một nghìn bước, sẽ ngoan ngoãn ngồi xe lăn, để ta đẩy hắn vào trong vườn du ngoạn (trên thực tế là hắn theo giúp ta), sau đó trở về đọc sách, ăn cơm trưa xong, ngủ trưa một chút, rồi lại đến thư phòng đọc sách đến tối. Ăn xong bữa tối lại đọc sách, sau đó rửa mặt đi ngủ.
Toàn bộ quá trình bầu bạn này, hắn ở đâu thì ta ở đó.
Có khi hắn đọc sách được một nửa, đột nhiên quay đầu hỏi ta"...Buồn hả?" Ta đang xem sử thi đến trợn mắt há hốc mồm, Chu Hi lại bị mắng thành một tên vua hủ bại vô cùng hèn mọn, ta còn đang hồ đồ, nghe hắn hỏi, ta chỉ ngẩng đầu mờ mịt nói "Hả?" "Cả ngày cũng chỉ có thể cùng ta..." Vẻ mặt hắn cô đơn "Ta chỉ ra sức đọc sách, không để ý đến nàng" "Chàng thấy bộ dáng ta như vầy giống như đang buồn sao?" Ta khó hiểu "Bộ tự ta không tìm được việc gì làm hay sao? Chàng đọc sách ta xem thư, nếu không thì ta đến bên cửa sổ hít thở không khí mới mẻ, hoặc là nhảy ếch ba vòng. Có rất nhiều việc để làm, tại sao phải buồn?" Ta không buồn nhưng hắn lại buồn."Sao nàng không biết nói là, chỉ cần được ở bên phu quân đã thấy mỹ mãn rồi?" Hắn thế mà lấy sách gõ đầu ta, ta đã biết là không nên ngồi gần hắn quá mà!
Ta bỏ chạy trối chết "Chàng đọc sách đến hỏng đầu rồi hả? Tự nhiên đang yên đang lành tại sao lại gõ đầu ta?""Chạy cái gì mà chạy? Lại đây mài mực đi!" Hắn hét lớn.
Ta bất mãn tiêu sái bước qua mài mực, "Đây nhất định là do thời kỳ trưởng thành nội tiết tố quá dư thừa mới dẫn đến cảm xúc không ổn định. Nhưng chàng đã mười chín tuổi rồi, thời kỳ trưởng thành này có phải là hơi bị dài quá hay không... ?" "Lại nói bậy bạ gì đó." Hắn cũng bất mãn "Mài mạnh lên! Cơm trưa ăn tới ba chén lận...mà lại yếu sức như vậy." Ta than thở "Nội tiết tố a nội tiết tố, vì sao nội tiết tố của chàng..." Hắn thế mà lại dùng sách gõ ta nữa, phản rồi!
"Đừng cho là ta không biết nội tiết tố là cái gì, nàng mau giải thích cho ta!" Hắn quát.
Chú có thể nhịn nổi nhưng thím thì không cần nhịn nha! (thúc khả nhẫn, thẩm thẩm khả bất dã nhẫn! - một câu thành ngữ) Ta nhào lại so trảo với hắn, tiểu quỷ này sợ ngứa, vậy mà còn dám khiêu khích ta!
"Đừng!" Hắn quát to một tiếng, đáng tiếc động tác chống đỡ quải trượng không đủ nhanh nhẹn, bị vấp. Ta đã bổ nhào vào trong lòng hắn thọc lét, hắn vừa cười vừa quay lại thọc lét ta, hai người cười như quỷ rống...Đến khi soái đại ca thất kinh vọt vào, bọn ta đang áo quần không chỉnh tề lăn trên mặt đất gãi ngứa lẫn nhau.
Bầu không khí lập tức trở nên im ắng, tuy là mùa hè nóng bức, ta lại cảm thấy như có gió thu thê lương ùa vào, thổi đến vài chiếc lá vàng khô rụng, mát lạnh tận răng.
Ta nhanh nhẹn nâng Tiên Tâm dậy, ba người xấu hổ cười ngây ngô. Mãi đến khi ngoài cửa vang lên một tiếng, soái đại ca mới biến sắc, trốn sau lưng Tiên Tâm, co vòi rụt cổ.
Vương Hi Phượng đại tẩu, trong tay cầm hai thanh thái đao, trên gương mặt xinh đẹp dọc ngang chằng chịt những lệ là lệ. Mỹ nhân quả đúng là mỹ nhân, khóc mà cũng xinh đẹp như vậy...Cho dù mỹ nhân vũ lộng song đao với khí thế như muốn tỷ thí với gà tây, vẫn tạo thành hiệu quả trầm ngư lạc nhạn như cũ...Chân dài hay không chân dài, cánh dài hay không cánh dài, tất cả đều muốn bỏ chạy sạch sẽ.
Ta cũng rất muốn chạy, nhưng Tiên Tâm chỉ còn một chân sao mà chạy nổi, mà nam nhân xương cốt nặng, tuy hắn thoạt nhìn trông gầy yếu, ta cũng đã từng thử qua, ngoại trừ ôm được đến thắt lưng của hắn, chứ nâng hắn lên cách mặt đất chưa tới hai centimét.
Tiên Tâm lại vô cùng trấn tĩnh, lộ ra nụ cười thánh mẫu thuần khiết từ bi của mình "Đại tẩu, sao vậy? Đại ca lại chọc ngươi giận à?" Trước kia ta cảm thấy mình bị nụ cười thánh mẫu của hắn làm cho mê muội thật đáng là xấu hổ, giờ thấy người khác trúng chiêu, tâm tình liền tốt lên rất nhiều. Vương Hi Phượng quăng song đao, quẹt mắt gạt lệ "Tam thúc, ngươi phải làm chủ cho ta a! Đại ca ngươi khi dễ ta không có trưởng bối làm chủ cho, nên trái nâng phải đỡ lần lượt rước vào...Ta còn có chỗ đứng trong nhà này nữa hay sao?" Nói xong khóc ầm ĩ.
"Gặp dịp thì chơi, gặp dịp thì chơi thôi mà!" Soái đại ca thật là không có chút phong độ nào, tránh sau lưng Tiên Tâm"Không phải ta muốn cưới! Đều do người khác nói bừa cả ra!""Chàng cho là ta mù hay là ta ngu ngốc hả..." Vương Hi Phượng nhào lại gần.
"Đại tẩu..." Tiên Tâm được ta đỡ dậy, xoay người lại "Ai dám lấn lướt ngươi chứ? Ngươi là chủ mẫu ở Vương gia này, đại ca kính trọng ngươi như thế nào, hẳn trong lòng ngươi cũng biết rõ. Nếu quả thật có chuyện này thì thật đáng giận, nhưng không phải ai cũng biết Đại tẩu có lòng bao dung, vị tha hay sao? Nếu không bao dung, vị tha thì đại ca làm sao có tam thê tứ thiếp như hiện nay được, hơn nữa Đại tẩu lại còn đối xử với các nàng ấy tốt như vậy? Nếu đã vậy, đại ca nên tự mình đến quỳ trước từ đường mà nhận lỗi đi thôi. Nhưng nếu người ngoài thấy Đại ca và Đại tẩu sống không hòa thuận, ân ái, họ lại đồn đãi bậy bạ thêm, như vậy há chẳng phải tự làm hại bản thân mình để kẻ thù cười chê hay sao..." Ta nghe mà trợn mắt há mồm, tâm phục khẩu phục. Lúc trước ta chỉ cảm thấy hắn là một ngụy quân tử sói đội lốt thỏ tâm hồn đen tối mà hay giả vờ trong sáng (thuộc tính thật phức tạp... ), không ngờ hắn xử lý vấn đề gia sự rối rắm của người khác một cách có đạo lý rõ ràng như vậy, ngôn ngữ biểu tình phối hợp cực kỳ đúng mực.
Hèn chi Đại ca của hắn phải trốn sau lưng hắn a...Cuối cùng, soái đại ca kinh hồn thất đảm hướng Vương Hi Phượng nhận sai, mồm miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, còn ráng chịu đựng bị hình phạt nhéo tai. Vương Hi Phượng còn chưa hả giận, trừng mắt nhìn Tiên Tâm "Nói không lại Tam thúc!". Nàng quay đầu lại trừng mắt nhìn ta "Tam muội muội, lúc trước tẩu tử của ngươi là ta vì mềm lòng, để cho hắn rước vào cửa người đầu tiên, nên mới hậu hoạn vô cùng như ngày hôm nay. Ngươi trăm ngàn lần cũng không được ngốc như vậy! Tam thúc đã nói được thì phải làm được a! Nếu hắn muốn nạp thê thiếp, ngươi cứ đến nói với ta! Ta nhất định sẽ đánh gãy luôn cái chân còn lại của hắn!" Nổi giận đùng đùng nhéo cánh tay của soái đại ca, rồi bỏ về như một cơn gió lốc.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |