← Ch.38 | Ch.40 → |
Tháng ba bắt đầu, kì thi đại học cũng sắp tới gần, tôi không ngừng thúc giục Thẩm Khâm Ngôn ôn tập. Gần tốt nghiệp tôi tương đối nhàn rỗi mà cậu ta cũng dứt khoát nghỉ việc ở Menlo để toàn tâm toàn ý ôn tập. Chúng tôi ở trong thư viện trường ôn tập suốt đêm, kiểm tra các loại kiến thức, thuận tiện giúp cậu ta sửa đơn xin nhập học.
Thẩm Khâm Ngôn quả thực vô cùng xuất sắc, điểm thi thử của cậu ta rất lý tưởng, hoàn toàn đủ để vào học viện kịch nghệ.
Lúc giúp cậu ta chuẩn bị tài liệu mới lần đầu tiên thực sự tìm hiểu tình hình gia đình của cậu ta, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Bố cậu ta là kiểm sát viên, năm năm trước mất trong một vụ tai nạn xe hơi; Mẹ cậu ta lại là trợ lý kiểm sát viên, sau một năm ở góa đã tái giá rồi mang cậu ta theo, người chồng sau cũng không phải là vô danh tiểu tốt gì mà là một luật sư—một vị thẩm phán góa vợ và có một đứa con gái, khá có danh tiếng trong giới luật sư, nổi tiếng về sự chấp pháp và nghiêm khắc, ông ta đã làm một số vụ án nổi tiếng. Sau khi hai người kết hôn lại sinh thêm một bé trai nữa. Năm người như vậy tạo thành một gia đình, nhưng sau khi mẹ cậu ta sinh con trai thì dứt khoát từ chức trở thành bà nội trợ gia đình.
Tôi vừa xem thông tin của cậu ta, im lặng một lúc lâu.
Trong gia đình rổ rá cạp lại, đứa con của người mẹ kế địa vị thường tương đối thấp; Càng huống hồ bố dượng của cậu ta không những là thẩm phán nghiêm khắc mà còn là nguồn kinh tế chính của gia đình, ông ta có con gái của mình, bên dưới lại còn có một em trai nhỏ, sự khó xử của cậu ta có thể thấy được.
Nhưng bỏ nhà đi và gia đình bình thường không hài hòa lại không giống nhau, chắc chắn là đến một mức độ không thể vượt qua nổi Thẩm Khâm Ngôn mới từ bỏ gia đình một mình lang thang bên ngoài.
Rất lâu sau tôi hỏi cậu ta, "Bố dượng cậu là thẩm phán, cậu rời nhà mấy năm nay ông ấy có lẽ dễ dàng tìm được tung tích của cậu."
Thẩm Khâm Ngôn cúi đầu chăm chú nhìn đơn xin nhập học sau khi sửa xong, không để ý mà "Ừ" một tiếng.
"Họ đã từng tìm tôi."
Tôi cứng họng, nhất thời không biết nên nói gì.
"Đương nhiên, cứ cho là tìm tôi, tôi cũng sẽ không trở về. Bây giờ tôi sống rất tốt, " Thẩm Khâm Ngôn mỉm cười, trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy sự vui vẻ chân thành, hoàn toàn không bị những chuyện cũ làm phiền, "Có thể quen biết chị, tốt hơn tất cả mọi chuyện."
Tâm tình tôi cực tốt, tất cả sương mù đều không cánh mà bay.
Thư viện mở cửa cả đêm, chúng tôi liên tiếp cày đêm mấy tối trong thư viện—lúc ngủ dậy thì nhìn thấy cậu ta cũng đang tỳ lên một quyển sách tranh có liên quan đến diễn xuất, ngủ rất ngon. Không biết mơ gì mà khóe miệng còn vẽ nên nụ cười, khuôn mặt vô lo vô nghĩ, tóc đen nhánh mềm mại nhè nhẹ che mắt. Cậu ta có lông mi rất dài, giống như một chiếc bàn chải nhỏ vậy, lúc mi mắt hơi khép sẽ khiến vô số các cô gái gào thét và ghen tị.
Không biết tại sao bỗng nhiên nhớ tới câu An Lộ nói "Học tỷ chị nỡ à.", tự cười chính mình.
Không sai, tôi thực sự vẫn không nỡ, tiếc là tôi không tư cách nào không nỡ.
Thu lại suy nghĩ, nhìn thấy điện thoại của cậu ta trên bàn rung, tôi cầm lên xem, là một tin nhắn không biết tên, vốn muốn giúp cậu ta tắt đi để cậu ta ngủ ngon một giấc. Nhưng tôi không quen dùng điện thoại của cậu ta, không những không tắt đi được mà lại mở ra đọc được nội dung.
--Thẩm tiên sinh, chuyện hợp đồng cậu có thể suy nghĩ lại. Cậu nên biết cơ hội này hiếm có nhường nào.
Lòng hiếu kì có thể giết chết người. Nhưng không có lòng hiếu kì, nhân loại vẫn là người tiền sử ăn lông ở lỗ, sẽ không tiến về phía trước, những công nghệ cao mà hiện tại chúng ta đang hưởng thụ cũng sẽ không xuất hiện.
Tôi lẳng lặng chuẩn bị tâm lý, liếc Thẩm Khâm Ngôn, nhấn nút mở lịch sử tin nhắn của cậu ta với số điện thoại này, sau đó phát hiện ra: tin nhắn qua lại của Thẩm Khâm Ngôn và đối phương khoảng ba lần, nội dung tương tự nhau. Nhưng không chút ngoài dự liệu, cậu ta đều từ chối hết lời mời của công ty điện ảnh.
Tôi tự nhủ: Công ty điện ảnh thực sự xem trọng cậu ta. Có lẽ bọn họ nhìn thấy tiềm năng trên người Thẩm Khâm Ngôn nên mới cứ mời gọi như vậy, Thẩm Khâm Ngôn thực sự không nên bỏ qua cơ hội tốt như này.
Nhưng sự quyết định của cậu ta, tôi không thể can thiệp, ủng hộ hết sức là được.
Hai ngày sau chính là phỏng vấn của khoa kịch nghệ.
An Lộ và Kiều Tử Manh truyền thụ cho cậu ta không ít kĩ xảo, vừa may Thẩm Khâm Ngôn là người có bề ngoài khiến người ta yêu thích, chỉ cái này đã đủ lọt vào mắt xanh của các giáo sư phỏng vấn. Học viện kịch nghệ xem trọng tài năng và khí chất, những bài bình phim và video các vở kịch mà bao nhiêu năm nay Thẩm Khâm Ngôn viết ra, với trình độ của tôi mà đánh giá, tuyệt vô cùng; Nhưng đến nơi mới bị những bản lý lịch hoa lệ của đám đến phỏng vấn dọa cho một trận.
Cho dù nói thế nào cũng chỉ có thể xem biểu hiện của cậu ta thôi.
Bây giờ danh tiếng của An Lộ nổi như cồn, hiếm có trở về trường một chuyến cũng đặc biệt đến cổ vũ cậu ta.
Chúng tôi đưa cậu ta vào phòng phỏng vấn, sau khi ra ngoài An Lộ lại hỏi tôi: "Nếu như cậu ấy không được chọn, chị định làm thế nào?"
"Chị cũng không biết, cái có thể làm cũng đã làm rồi..."Tôi trầm ngâm, "Nếu như thực sự không được, chỉ đành khuyên cậu ta nhận hợp đồng của công ty điện ảnh vậy."
An Lộ vô cùng kinh ngạc, "Hợp đồng? Hợp đồng nào cơ?"
Tôi nói cho con bé một lượt chuyện hợp đồng của công ty điện ảnh Gaiya.
Ban đầu An Lộ trợn tròn mắt, sau đó thì suy nghĩ, vuốt vuốt cằm một lúc lâu không nói gì.
Đứa ngày thường nói chuyện nhiều kinh khủng lại bỗng nhiên im lặng, tôi thấy không quen.
"Sao thế?"
An Lộ thở dài, vỗ vai tôi rõ mạnh: "Học tỷ, cơ hội vào ngành như này sao chị có thể để Thẩm Khâm Ngôn bỏ qua? Chị biết đấy, cho dù đám sinh viên được đào tốt nghiệp như bọn em, không có đường đi, không trả giá bằng một chút đau thương, tuyệt đối không thể có được điều kiện tốt như vậy."
"Nhưng cái kiểu chuyện chẳng hiểu sao cả, bánh từ trên trời rơi xuống này.."Suy nghĩ của tôi tương đối nhiều, "Đều khiến cho người ta cảm thấy không yên tâm ấy."
"Đối với đa số mọi người, chỉ cần thành danh thì đến linh hồn cũng có thể bán. Trừ kiểu như Cố Trì Quân, vô cùng may mắn, hoặc gia thế tốt ví dụ như em đây, " Anh Lộ cũng không nói dối, "Người bình thường, đặc biệt là thanh niên như Thẩm Khâm Ngôn, đẹp trai thì đã làm sao? Trên thế giới này đàn ông đẹp trai không cần quá nhiều. Nếu muốn thành danh thì phải có tài năng hơn người. Nếu như tìm được đúng người, muốn đưa cậu ấy trở thành Cố Trì Quân tiếp theo cũng chỉ là một câu nói, một chuyện gợi ý mà thôi. Theo ý của em, học viện kịch nghệ cũng không cần thi, bây giờ lập tức nhân lúc người ta còn chưa đổi ý thì trực tiếp giành lấy hợp đồng."
"Cô nói có lý, " Tôi dừng lại, "Lẽ nào vô tình Thẩm Khâm Ngôn lại quen ai có địa vị cao trong giới?"
Khóe miệng An Lộ rung rung, giống như đang cười lại giống như nghiêm túc không có gì.
Vẻ mặt này đâm tôi đau, tôi nhịn không được hỏi: "Cô muốn nói cái gì?"
An Lộ lắc lắc đầu, thở dài nói, "Học tỷ, lần này chị thực sự nghe em. Hợp đồng này, tuy chị chỉ nói đại khái nhưng em có thể xác định nó còn có tác dụng hơn mười trường đại học. Thẩm Khâm Ngôn quá trẻ, nhất thời làm theo cảm tính. Chị khuyên cậu ấy đi. Không nhỡ sau này cậu ta sẽ hối hận chết mất."
Lời nói của An Lộ, khiến tôi rơi vào hai vấn đề khó.
Sao gần đây tôi cứ phải đối mặt với những sự lựa chọn khó vậy?
Tôi nghĩ ngược nghĩ xuôi, thời gian nhanh chóng trôi qua. Kỳ thực sau sinh nhật hai mươi tuổi, tôi liền cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều, mà hiện tại sắp tốt nghiệp đại học, càng cảm thấy tốc độ thời gian trở nên tương đối gấp—mở mắt, nhắm mắt sau đó thì đã hết ngày, nhưng tôi tính toán vẫn không nói với Thẩm Khâm Ngôn.
Càng gần tốt nghiệp thì việc càng nhiều, tôi mất không ít thời gian viết luận văn, tốc kí và tính toán số lượng lớn, quen thuộc một số phần mềm phức tạp muốn điên.
Tôi định ra cho bản thân một kế hoạch hoàn hảo, bận rộn không ngớt đến khi gần tốt nghiệp, trước hôm bảo vệ luận văn một ngày, tôi nhận được tin tức đầu tiên, Thẩm Khâm Ngôn vô cùng không may, không qua được vòng phỏng vấn của học viện kịch nghệ. Tôi ngạc nhiên, nhờ Kiểu Tử Manh tìm người nghe ngóng mới biết, mấy vị giáo sư phỏng vấn ấn tượng sâu sắc với Thẩm Khâm Ngôn, đánh giá cũng rất cao, thiên phú cao, tính dẻo dai cực tốt.
Xem đến mức tôi muốn lật bàn, muốn đi mài dao chạy tới phòng phỏng vấn của giáo sư, tại sao đánh giá cao như vậy lại không cho người ta cơ hội đi học?
Nhưng thực sự vẫn phải đối mặt. Tôi tìm tới dưới lầu căn phòng Thẩm Khâm Ngôn mới thuê nói cho cậu ta tin tức này. Tôi hướng cậu ta lựa chọn con đường học đại học thì phải có nghĩa vụ nói cho cậu ta kết quả. Căn hộ mới của cậu ta là do Đại Quách giới thiệu, rất cũ, mấy người thuê khác là làm về âm nhạc, mỗi người đều nhạc nhẽo khắp người, lúc tôi đến tiếng thử trống ồn ào không ngớt, dường như không có cách nào nói chuyện.
Thẩm Khâm Ngôn kéo tôi xuống lầu. Lối đi trong tòa nhà bao xung quanh chúng tôi dán những...kì lạ, viết những chữ cả người lẫn thần đều khó nhận ra, giống như móng vuốt của dị thú, phẫn nộ như muốn nhảy ra từ trên tường.
Thẩm Khâm Ngôn đối với tin tức này biểu hiện yên lặng hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.
"Năm nay không được thì sang năm, " Cậu ta nhìn tôi, "Hứa Chân, tôi không tiếc, chỉ là thấy có lỗi với chị...Chị tốn nhiều thời gian cùng tôi ôn tập như vậy, mà tôi lại không thi đỗ."
Tôi nghe ra sự ăn năn trong ngữ khí của cậu, cảm thấy hơi bi thương. Vì thực hiện ước mơ, cậu ta đến công việc ở Menlo cũng mất rồi. Toàn tâm toàn ý chuẩn bị nhập học, vất vất vả vả gom góp tiền bạc. Rõ ràng đã là mùa hè rồi, tôi lại thấy rùng mình.
"Thẩm Khâm Ngôn, "Tôi đẩy cậu ta nhè nhẹ, "Cậu kí hợp đồng đi."
Cậu ta không để ý, "Sớm đã từ chối rồi, một đi không trở lại rồi."
"Đương nhiên có thể trở lại, tôi đã xem tin nhắn của cậu, bọn họ vẫn có hứng thú đối với cậu, " Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Khâm Ngôn vụt sáng, tôi nhanh chóng nói, "Tôi không cố ý xem trộm tin nhắn của cậu, thuần túy trùng hợp."
Thẩm Khâm Ngôn nói rõ ràng từ câu từng chữ, "Không, tôi không định nhận."
"Tại sao? Lẽ nào có điều kiện hà khắc tới mức biến thái sao?"
Cậu ta không nói gì, vẻ mặt cũng thầm thừa nhận.
Tôi không nghĩ được nhiều thế, dựa vào tường nhíu mày nói, "Thế tôi cùng cậu đến Gaiya nhé, thực sự không được tôi gọi mẹ tôi..."
Vừa nói trong đầu vừa tính toán, "Ba Chương Cam Kết" có lẽ công diễn vào tháng sáu, mẹ tôi là số ít đạo diễn có quyền cắt những cảnh trong phim vẫn phải tiếp tục bận rộn, nhưng với địa vị của bà ở trong công ty nói một câu tuyệt đối không khó khăn gì.
Thẩm Khâm Ngôn nhẹ nhàng cầm tay tôi, thấp giọng nói: "Hứa Chân, tôi không thể chuyện gì cũng dựa vào chị. Chị đã dắt tôi bước vào con đường này, còn thừa lại tự tôi có năng lực đi tiếp."
Bị ngữ khí dịu dàng như vậy từ chối, đối với tôi mà nói là kinh nghiệm chưa từng có. Chuyện như này tôi vì cậu ta mà dự định có lẽ trong lúc không để ý đã tổn thương đến lòng tự tôn của cậu ta. Tôi quên rút tay về, nghiêm túc nhìn chàng trai đẹp trai mà tôi luôn coi là em trai này. Khoảnh khắc đó, tôi nhớ đến Thẩm Khâm Ngôn ở Menlo vì tôi che chắn bị mắng mỏ, cậu ta tuy trẻ nhưng trầm ổn đáng tin cậy như vậy. Có lẽ là cậu ta trước mặt tôi nghe lời quá lâu rồi, tôi đã quên mất cậu ta là một người đàn ông đảm đang.
Vì vậy mới nói, trong lúc không được như ý nhất mới có thể nhìn ra sự trưởng thành và sự phong độ của người đàn ông.
Tôi mỉm cười, rút tay vỗ vai cậu ta, "Nhưng bây giờ công việc cậu cũng nghỉ rồi."
Cậu ta không quan tâm, còn lạc quan hơn nhiều so với tôi, "Tìm việc khác là được, tôi vẫn còn chút kĩ năng mà."
Nhịn không được mỉm cười, dựa vào điều kiện của cậu ta tìm việc thực sự không phải buồn làm gì. Chỉ là bây giờ cậu ta không còn là nhóm trưởng nữa, lại phải làm lại từ đầu rồi.
← Ch. 38 | Ch. 40 → |