Truyện:Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ - Chương 054

Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Trọn bộ 202 chương
Chương 054
Nàng nói nàng là người hầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-202)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Muc Nham cúi đầu nhìn nàng. Nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Giờ đã là 12h đêm, biệt thự của họ cách đây khá xa, lại rất ít người, bình thường taxi cũng rất khó bắt. Nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì trong đầu? không biết nguy hiểm hay sao? Còn nữa, tại sao lại cúi đầu. Mỗi khi sợ anh, nàng đều cúi đầu. Anh không tỏ ra tức giận nhưng khí thế lại rất bức ngưới. Anh nhìn nàng, không biết tại sao, lúc này đây, anh có cảm giác như toàn thân được bao bọc bởi một thứ ánh sáng vô cùng ấm áp.

" Tổng tài, cũng nhờ có tiểu thư đây. Nếu không có cô ấy, chúng tôi cũng không biết thang máy xảy ra vấn đề". Người bảo an đứng bên cạnh, lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Hiện tại đang là mùa đông, nhưng anh ta vẫn toát mồ hôi. Có thể thấy, anh ta đang chịu áp lực rất lớn. Nếu thực sư hôm nay, tổng tài có chuyện gì, 100 lần bọn họ cũng không thể bồi thường được. Như vậy, không sợ mới là lạ.

"Câm miệng" Mục Nham dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua bảo an 1 cái. Ánh mắt ấy có thể so sánh với gió lạnh mùa đông. Bảo an lui vè sau từng bước, trông rất thảm. Họ không khỏi lo sợ sẽ phải về nhà sống bằng tiền dành dụm.

" Tu sửa thang máy cho cẩn thận. Nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ đuổi các anh ra đường". Anh xoay người, ngữ khí rất gay gắt, âm điệu có thể nghe ra sự giận dữ. Nhưng là ngoài ý muốn, anh nói lần sau, cũng tức là buông tha bọn họ.

" Đúng vậy, tổng tài". Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dù sao thang mày bị hỏng là thang máy dùng riêng cho tổng tài. Anh cho bọn họ tu sửa thang máy cũng là bỏ quá cho họ. Từ đây, họ có cái nhìn mới về người đàn ông này. Hóa ra tổng tài cũng không phải là người quá tàn nhẫn.

Mục Nham khép hờ hai mắt mọt chút rồi lại mở ra, trở về dáng vẻ của một nam nhân ngạo nghễ. Anh đi về phía trước, được vài bước thì quay đàu lại nhìn về phía nàng " Diệp An An" Giọng anh rất nhỏ nhưng đầy uy hiếp " Cô muốn đứng đó đến bao giờ?"

" A, xin lỗi" Diệp An An bước nhanh đuổi kịp anh. Nàng không nhìn thấy nụ cười của anh khi xoay người bước đi. Khóe miệng hơi dịch ra, mỉm cười. Nụ cười như đóa phù dung, sớm nở tối tàn, có chút tuyệt mỹ.

Mục Nham đi phía trước, nàng ở đằng sau luôn theo sát anh. Lúc này, bước chân của anh hơi chậm lại. Nếu không phía sau nàng sẽ phải chạy đi lên.

Quả thực là một cô gái bình thường. Nhưng không thể không nói, hôm nay nàng đã làm cho anh có chút cảm động. Dù sao, xưa nay cũng chưa ai vì anh mà làm chuyện như thế này. Thế nhưng, anh cũng chỉ cảm động một chút mà thôi. Cũng có thể từ nay, anh sẽ đối với nàng tốt hơn một chút. Dù sao, suy cho cùng, nàng cũng là vợ anh, người vợ danh chính ngôn thuận của anh, không phải sao?

" Người hầu của tổng tài, thật có trách nhiệm". Lúc này không biết ai đó ở phía sau lên tiếng, rồi sau đó những người còn lại cũng gât đầu phụ họa.

" Đúng vậy, nếu không có cô ấy, chắc tổng tài phải ở trong thang máy cả đêm. Trời lạnh thế này, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Mà chúng ta, ngày mai, có thể sẽ phải về nhà sống bằng tiền dành dụm". Bọn họ thấp giọng bàn tán, song tất cả đều rơi vào tai Diệp An An và Mục Nham.

Diệp An An cúi đầu về phía trước đi tới. Cũng bởi hai chữ " người hầu" kia mà khiến ngực nàng đau nhói. Đây là minh chứng tốt nhất, anh và nàng vĩnh viễn có khoảng cách rất lớn.

Mục Nham hơi dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn người con gái đang đi bên cạnh anh, không nói một lời. Thần sắc của nàng thật khó nắm bắt. Chẳng lẽ nàng thực sự xem mình như vậy? Người hầu, nàng thật đúng là vì anh mà suy nghĩ, nàng thật là một cô gái ngốc.

Mà cái câu " người hầu" cũng khiến anh vừa có chút không thoải mái, lại vừa có chút hưng phấn. Lúc này, tâm trạng của anh rất rối loạn. Anh đột nhiên dừng lại. Diệp An An nhìn anh khó hiểu. Dưới ánh đèn đường. Mặt nàng trông có vài phần trong suốt, đôi môi xanh tái, cho thấy nàng đang rất lạnh. Chiếc áo rộng thùng thình bao bọc lấy thân thể mảnh dẻ của nàng, làm như thể cho gió lạnh chui vào. Anh đột nhiên mỉm cười, vươn tay về phía nàng. Diệp An An nhìn cánh tay trước mặt nàng không hiểu anh muốn gì, anh cần gì ở nàng sao? Nhưng hiện tại, nàng lại chẳng mang gì hết, cánh tay của người ấy nàng khó có thể nắm lấy.

*****

Anh đợi một lúc lâu, lông mày càng lúc càng nhíu lại, bên người gió lạnh vẫn thổi. Anh có chút không kiên nhẫn, " Cô gái này có phải là quá ngốc hay không?", anh đã biểu thị rõ ràng như vậy mà... Trầm mặt xuống, anh kéo tay nàng một cách thô lỗ, giữ chặt tay nàng trong tay anh, mới phát hiện ra, tay nàng rất nhỏ, rất mềm mại, nhưng... lạnh đến độ tưởng như không có một chút hơi ấm.

" Thật là ngốc" Muc Nham thấp giọng nói, đoạn kéo nàng đến bãi đỗ xe.

Diệp An An nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau. Tay anh thật ấm áp. Dường như bàn tay ấy đang sưởi ấm toàn bộ thể xác và tâm hồn nàng. Đây là lần đầu tiên anh cầm tay nàng, tuy rằng chỉ là một hành động rất đơn giản nhưng lại khiến nàng vô cùng hạnh phúc, nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này thì thật là tốt.

Lúc này, thời gian chậm rãi trôi đi, cái giá lạnh của mùa đông thỉnh thoảng lại rơi xuống người họ. Nhưng thật kỳ lạ, trái tim của cả hai, dường như lại rất tĩnh lặng, rất bình thản. Quang cảnh xung quanh vừa hoang vắng lại vừa yên tĩnh, gió không ngừng thổi tới, tóc cũng rối tung lên, nàng nhìn anh. Trong chốc lát, vẻ măt của anh rất ôn nhu, dịu dàng.

Anh vẫn nắm tay nàng kéo đi, rất chặt, rất chặt, tựa như cả đời cũng sẽ không buông.

Khi họ đi tới bãi đỗ xe, đứng trước một chiếc xe hơi màu đen rất xa hoa. Mục Nham mới buông lỏng tay Diệp An An. Một tay cho vào túi áo tìm chìa khóa, rồi đột nhiên, thất thần buông tay kia ra, khiến cho không khí dường như cũng lạnh hơn rất nhiều.

Diệp An An nắm lấy bàn tay mình thật chặt, cố gắng để lưu lại chút hơi ấm của anh. Với nàng chỉ cần như vây đã đủ thỏa mãn rồi.

" Chồng, nếu có thể cầm tay anh đi hết cuộc đời này thì tốt biết bao"

Mục Nham mở cửa xe, ngồi xuống, mà Diệp An An vẫn đứng ngây tại chỗ.

" Cô còn đứng đó làm gì, lên xe đi". Mục Nham nói giọng điệu lạnh lùng.

Diệp An An nghe lời, ngồi lên xe, cửa kính được đẩy lên. Bên trong, bật điều hòa, không khí rất ấm áp, không giống bên ngoài, vừa có gió, nhiệt độ lại thấp.

Lúc này ban đêm rất lạnh nhưng ở đây không gian lại vô cùng ấm áp.

Diệp An An ngồi trong xe không được tự nhiên. Đây là lần đầu tiên nàng ngồi trên chiếc xe này. Bên trong xe có thể nói là thập phần rộng mở, không gian cũng rất lớn. Nàng tựa đầu vào ghế trên cảm giác rất mềm mại. Gió thi thoảng lại xẹt qua bên cửa sổ, tạo ra những âm thanh vù vù. Bên trong, hơi thở của hai người lại khiến không gian có phần ấm áp.

Là anh cùng nàng.

Nàng quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang lái xe. Bàn tay của anh nắm tay lái, khuôn măt nhìn nghiêng vô cùng bình tĩnh, nhưng cũng rất bá đạo. Môi anh mím chặt lại. Chiếc xe lao nhanh đi trên đường.

Không giống với ngồi trên xe taxi, bên trong lúc này rất ấm áp và cũng rất an toàn.

Mục Nham có cảm giác ai đó đang nhìn mình, bất giác cũng quay sang nhìn về phía nàng. Rất nhanh, anh dùng một tay với sang bên cạnh, lấy một chiếc áo khoác đưa cho nàng.

" Lo ình trước đi" Sau đó thì không nói gì nữa tập trung lái xe. Anh không thể không thừa nhận rằng: ánh mắt của nàng chẳng những không khiến anh cảm thấy chán ghét mà còn khiến anh có cảm giác thích thú kỳ lạ.

*****

Bất chợt, anh hơi cúi đầu, Lần này, quả thực phải cảm ơn nàng, nếu hôm nay không có nàng, có lẽ anh đã phải ở trong thang máy cả đêm.

Diệp An An cầm lấy áo khoác, vô cùng ấm áp và mềm mại. Nàng cầm cái áo một hồi lâu rồi đem đặt lên đùi anh.

Mục Nham cúi đầu nhìn cái áo, rồi lại ngay lập tức nhìn lên. Con ngươi ánh lên, có chút phức tạp thoáng qua.

Diệp An An, nàng thật là một người con gái khó hiểu. Từ trước tới nay, anh đối với nàng không tốt, cũng chưa từng dịu dàng với nàng, thậm chí, với nàng, anh như có cũng được mà không có cũng không sao. Còn nàng đối với anh, lại là thứ tình cảm chưa từng có ai mang đến được cho anh, đơn thuần là quan tâm, đơn thuần là rất tốt, không có một chút tư lợi.

Đối với người con gái này, hiện tại thực sự anh cũng không biết phải đối xử như thế nào. Nhưng anh biết rằng mình không thể đối với nàng lạnh lung, lãnh đạm như trước. Có lẽ, anh nên đối xử với nàng tốt hơn trước một chút.

" Ngồi lại gần đây một chút" Mục Nham nói, vẫn là cái giọng điệu nghiêm khắc của một vị tổng tài.

Diệp An An nghe lời xích lại gần anh một chút đã thấy môt phần của chiếc áo khoác được trùm lên người nàng.

" Mục Nham" Diệp An An gọi tên anh, không phải chồng mà chỉ là một cái tên.

Mục Nham nghe tên mình từ miệng của nàng, có cảm giác rất lạ, có vài phần lại tưởng mình nghe lầm, nhưng cũng không làm anh giận. Những người đàn bà của anh đều chỉ gọi anh là Nham, chỉ một mình nàng gọi anh như vậy mà thôi.

Anh có chút thô lỗ kéo chiếc áo khoác phủ lên người nàng rồi không nói lời nào lại tiếp tục lái xe. Diệp An An ngồi bên cạnh cũng không có cảm giác anh đang giận mình, nên nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Đến gần nửa đêm, ho cũng về tới biệt thự. Lúc này, biệt thự, tất cả đều một màu đen, không có chút ánh sáng, bởi giờ đây Diệp An An đang ngồi ở bên anh.

Cửa xe được mở ra, khiến gió lạnh tràn vào, Diệp An An hơi rụt cổ lại. Mục Nham đi nhanh về phía trước, cho tay vào túi áo tìm chìa khóa mở cửa.

Diệp An An hấp tấp đuổi theo sau. Nàng lại nhìn xuống tay mình " Chồng à, anh có thể lại cầm tay em một lần nữa được không?"

Nhưng nàng không thể có câu trả lời. Nàng lại cười, nụ cười đau khổ. Nàng biết, đó chỉ là hy vọng xa vời, mà thôi.

Nàng đi vào ngôi biệt thự. Điều hòa đã được bật lên. Chiếc đèn tỏa ra thứ ánh sáng màu trắng ảm đạm. Trên bàn, bày biện rất nhiều thức ăn, lúc này đều đã nguội lạnh.

Mục Nham ngồi trên sô pha, nhìn nàng không chớp mắt rồi lại chuyển ánh nhìn sang chỗ cái bàn, đồng tử hơi rụt một chút.

" Để em đi hâm lại thức ăn" Diệp An An bỗng nhiên cười. Quả thật, họ đang rất đói, nhất là anh, bị nhốt trong thang máy lâu như vậy.

" Ừ" Mục Nham gật đầu một cái, sau đó không nói gì nữa. Ánh mắt mơ hồ. Có nhà, có cơm ngon, lại có một người phụ nữ gọi mình là chồng. Đây là gia đình. Mục Nham tựa hồ đang cảm nhận được tất cả, nhưng cũng lại có chút không thật, bất giác đứng dậy.

Diệp An An bưng chỗ thức ăn trên bàn đi vào phòng bếp. Mục Nham nới lỏng cà - vạt, cũng bắt đầu đi lên lầu thay quần áo. Người anh lúc này nồng nặc mùi thuốc lá. Anh cần phải tắm để tẩy sạch cái mùi này đi. Đứng dưới vòi nước ấm, những tia nước hắt vào người anh, khiến dáng người hoàn mỹ càng thêm khêu gợi, da thịt săn chắc. Trong nước, ánh mắt cũng vẫn giữ được cái nhìn lợi hại sắc bén. Khi đi ra, anh vẫn còn cầm chiếc khăn tắm lau lai mấy sợi tóc còn ướt. Phía dưới màu trắng của chiếc khăn lộ ra chỗ xương quai xanh khỏe khoắn. Theo bước chân của anh, những sợi tóc ở trước chán thình thoảng lai xẹt qua mang theo một chút thâm trầm, nhưng bây giờ lạ tạo ra cái cảm giác mờ ảo. Lúc này, anh cảm thấy rất thoải mái.

Anh đi xuống lầu. Diệp An An lúc này đang đứng ở giữa phòng khách, dưới ngọn đèn, thân hình mảnh dẻ. Quả thực, mặc dù không phải quá thu hút, nhưng thân hình nàng rất nhỏ nhắn, mềm mại. Anh vẫn đứng ở chân cầu thang nhìn nàng đang bận rộn. Khuôn mặt nàng khá thanh tú nhưng cũng không phải là quá đẹp. Đúng nàng không đẹp, ít nhất cũng không thể so sánh được với Cố Y Y, hay những người đàn bà khác của anh. Tuy vậy, nàng vẫn là vợ anh, người vợ duy nhất của anh, cho dù anh không thừa nhận.

Crypto.com Exchange

Chương (1-202)