Rốt cuộc cũng không thể tìm lại được nữa
← Ch.030 | Ch.032 → |
"Y Y, không phải sợ, không phải sợ, có anh ở đây, anh sẽ không làm hại em." Người đàn ông cúi đầu, rất mềm mại hôn lên khuôn mặt của nàng, môi của nàng, như thể cảm thấy nàng đang bất an, muốn dùng sự ôn nhu của mình hóa giải những bất an cùng sợ hãi của nàng, chẳng qua chính anh cũng không biết, loại an ủi này của anh lại làm cho người con gái phía dưới càng cảm thấy bi thương và thống khổ hơn nữa.
Quần áo trên người không biết thế nào lại bị người đàn ông xé nát toàn bộ, người đàn ông hai mắt có chút đắm say lờ đờ, mơ hồ, tay của anh không ngừng vỗ về toàn thân nàng, Diệp An An quay mặt đi, không dám nhìn mặt người đàn ông lúc này, có thể nói là tình cảm sâu nặng, thâm tình, chỉ là vì người khác, không phải vì nàng.
Chồng của nàng, lúc này, chẳng qua là coi nàng là người phụ nữ khác. Nàng chỉ cảm thấy thật đáng buồn, thế thân thôi, nàng muốn cười, nhưng lại càng muốn khóc, cho dù bàn tay người đàn ông này lướt qua phần thân thể chưa từng có người chạm qua, cho đến cuối cùng, nàng lại như cũ nhìn vào cơ thể người đàn ông, ngón tay đang nắm chặt nới lỏng mở ra, đưa lên cổ anh, trong mắt nhanh chóng chảy xuống một giọt lại một giọt nước mắt.
Nàng rất ngốc có phải không, rất đần có phải không, rất đáng thương có phải không, cho dù, anh coi nàng là người khác, chỉ lấy nàng làm thế thân, nàng vẫn thương anh, vẫn như vậy mà mãnh liệt yêu anh.
Chồng à, anh có biết không, em thật sự rất yêu anh, yêu anh, yêu bất kể mọi thứ, lại càng không kể bản thân mình.
Tay Mục Nham đúng lúc này đột nhiên dừng động tác, không biết vì sao, hắn cảm giác đầu mình rất đau, phân không rõ là cái gì, trong lúc mơ hồ luôn cảm thấy có cái gì không đúng, người đàn bà phía dưới có thân thể mềm mại, đã hoàn toàn phá hủy tất cả lí trí của anh, nhất là cái mùi thơm nhàn nhạt kia, không ngừng lẫn vào trong hô hấp của anh, không ngừng làm cho anh hết sức say đắm. Thậm chí say đắm đến không thể chịu nổi, chỉ muốn cứ như vậy mà tiếp tục trầm luân.
Trong mơ hồ, anh không nhìn thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ kia, chỉ có thể cảm giác, vừa xa lạ, mà vừa quen thuộc, đúng rồi, chỉ có Y Y của anh mới có thể mang đến cho anh cảm giác đó.
"Y Y, đừng rời xa anh, anh yêu em." Người đàn ông ồ ồ thở hổn hển, động tác thô lỗ nhưng lại không thiếu nhẹ nhàng.
Diệp An An tại thời điểm anh tiến vào, rốt cục cũng nếm được vị mặn mặn trong nước mắt của mình.
Môi của nàng khẽ động, như là không có bất kỳ một âm thanh nào, "Chồng à, em yêu anh."
Nước mắt mông lung, nàng lặng lẽ mà khóc, không phát ra tiếng động, phía dưới bị xé nứt đau đớn, nhắc nhở nàng đã từ một cô bé biến thành một người phụ nữ, lần đầu tiên của nàng, lại là do người đàn ông sau khi say rượu cướp đi, mà người đàn ông này đang ở trên người của nàng, lại cư nhiên kêu tên người phụ nữ khác.
Chồng à, em là Diệp An An, không phải là Y Y, không phải, không phải.
Người đàn ông động tác cuồng mãnh, căn bản không phát hiện người con gái đang vô cùng run rẩy cùng thống khổ, anh chẳng qua là đem mình cứ một lần lại một lần tiến vào bên trong cơ thể của nàng, như là muốn đem tất cả nhiệt tình của mình phát tiết ra ngoài, mà Diệp An An vô lực chịu đựng, hai mắt đẫm lệ, nàng chỉ có thể ôm thật chặt cổ của người đàn ông kia, nhưng nàng lại không cảm nhận được bất kỳ khoái hoạt nào, mà nếu có, cũng chỉ là toàn tâm đau đớn cùng khổ sở.
Thì ra kết hợp là như vậy, thật sự thống khổ.
Bên trong phòng, vẫn ấm áp như thế, trên giường lớn là hai người đang cùng nhau dây dưa, người đàn ông ôm thật chặt người phụ nữ trong ngực, môi mỏng thỉnh thoảng hôn nàng, lưng trần rộng rãi để lộ trong không khí, vô cùng gợi cảm và đẹp đẽ, nhưng khuôn mặt người phụ nữ lại tái nhợt, trong mắt có chút trống rỗng, cho đến khóe mắt nàng rơi xuống một giọt nước mắt, theo mặt nàng rơi xuống trên giường, nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Ở nơi khát vọng đan quyện vào nhau bên dưới, người đàn ông chiếm được tất cả của nàng, mà nàng dĩ nhiên đã mất đi tất cả, thân thể, còn có tấm lòng của nàng. Toàn bộ đã mất đi, cũng không thể tìm trở lại được nữa...
← Ch. 030 | Ch. 032 → |