← Ch.05 | Ch.07 → |
Thực ra trong một năm vừa qua, ta và Thẩm Triệt rất ít khi ngủ chung giường.
Hắn đã cứu đích tỷ của ta từng rơi vào cảnh làm kỹ nữ, không chỉ chuộc thân cho nàng, còn mua cho nàng biệt viện trong thành.
Sau đó rõ ràng là, số lần hắn quay về có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đến mức khi Tạ Từ siết chặt eo ta mà áp sát người lên, ta đau đến mức không nhịn được cắn vào đầu vai hắn.
"Nàng cứ thả lỏng đi, hắn sẽ không đến đâu."
"Hơn nữa, chỉ lần này thôi, chúng ta sẽ thanh toán xong, Cố Tang."
Tạ Từ thoạt nhìn cũng không chịu nổi, hắn căng thẳng, mồ hôi ướt đẫm hai bên thái dương.
Mồ hôi chảy dọc theo yết hầu của hắn, sau đó rơi xuống người ta.
Có chút mát lạnh.
"Nàng muốn hòa ly với hắn, không bằng đi theo ta, trong phủ ta còn thiếu một nữ chủ nhân đấy."
Ta quay mặt đi.
"Tạ đại nhân đừng nói đùa nữa."
Hắn lại đột nhiên nắm chặt cánh tay ta, hăng hái tiến lên.
Ta thất thanh hét chói tai, ngón tay cắm sâu vào thịt hắn.
Người ta va mạnh vào đầu giường có viên minh châu.
Cơn đau mà ta tưởng tượng không hề truyền đến, Tạ Từ đã bảo vệ đầu ta.
Viên minh châu phát ra ánh sáng lấp lánh, chiếu sáng đôi mắt nghiêm túc của Tạ Từ.
Thời điểm ta được Tạ Từ đánh thức, hắn đã mặc xong y phục.
Tạ Từ hôn lên trán ta, tư thế vô cùng thân mật.
Ta cảm thấy không thoải mái, giơ tay đẩy hắn ra.
Ngoài cửa lại đột nhiên vang lên giọng của Thẩm Triệt, "Phu nhân ở trong phòng ngủ à, sao còn không ra tiễn ta?"
"Lão gia, phu nhân vẫn đang nghỉ ngơi."
"Hừ, nghỉ ngơi, hôm qua náo loạn như vậy, nàng còn có tâm trạng nghỉ ngơi."
"Thẩm lang, có thể muội ấy vẫn còn giận, chàng lên triều trước đi, ta thay chàng dỗ dành muội ấy."
Là giọng của Cố Kiều, uyển chuyển dễ nghe.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, dù trong lòng đã lạnh như tro tàn, nhưng vẫn thấy nghẹn ngào nơi sống mũi.
"Thẩm Triệt, ta không muốn gặp ngươi, để Cố Kiều tiễn ngươi đi."
Thẩm Triệt đang định đẩy cửa vào thì dừng lại, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
"Như Ý, ngươi lui xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lúc."
Tạ Từ nhìn ta đang cố gắng giả vờ bình tĩnh diễn kịch, khóe miệng vẫn lóe lên ý cười.
Cho đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, ta mới miễn cưỡng thở phào, nhìn theo bóng dáng Tạ Từ rời đi.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |