Hồi cuối
← Ch.20 |
Edit: Lavender - Blue
Nửa năm sau.
Nhìn bộ lễ phục trước mắt, khóe miệng Cam Nhĩ Toàn giật giật, mở miệng nói: "Mẹ, con quyết định, con nhường lại quyền đặt tên cho đứa bé thôi."
Anh tình nguyện sau này bị đứa bé oán giận, cũng không muốn mặc bộ lễ phục kỳ quái do mẹ thiết kế này trong hôn lễ của mình, sẽ mất mặt xấu hổ.
"Cái người này con hy vọng mẹ đặt tên cho đứa bé sao?" Nghe vậy ánh mắt Cam phu nhân sáng lên.
"...... Đúng vậy." Không phải rất hi vọng, nhưng quyết định chọn ra một phương án đúng đắn nhất.
"Thật đáng tiếc, tên tuyệt vời nhất mẹ nghĩ đã dành cho con anh cả con, " vẻ mặt Cam phu nhân khổ sở đôi mày thanh tú nhíu lên, "Chỉ là không sao, dù sao con của con cũng chưa biết phải chờ tới năm tháng nào mới có thể ra đời, cho nên trước hết con nên mặc bộ lễ phục này mẹ đã vì con tỉ mỉ thiết kế, tương lai con của con ra đời, mẹ có thể cũng nghĩ cái tên khác hay hơn đặt cho nó."
"...... Mẹ, con còn muốn làm người." Cam Nhĩ Toàn có ý vùng vẫy giãy chết. Anh chỉ chăm sóc hai con mèo do bà đưa tới có mấy ngày, tại sao anh phải thê thảm, đau đớn trả gái cao như vậy, nhượng lại quyền thiết kế lễ phục kết hôn.
Được rồi, mẹ muốn thiết kế lễ phục anh không có ý kiến, nhưng ít nhất cũng phải có hình dáng một chút, thiết kế ra loại quần áo này có thể nhìn được sao?
"Con bây giờ quan trọng nhất không phải là làm người, mà là làm chú rể mới, nhanh lên một chút mặc lễ phục vào, không nên chậm trễ thời gian, con còn phải chạy tới nhà họ Khuất cưới vợ." Cam phu nhân không nói lời nào cởi quần áo trên người con trai, mặc bộ lễ phục do bà thiết kế.
"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô......"
"Con xem, ngay cả Bảo Bảo và Bối Bối cũng cho là bộ lễ phục này mẹ thiết kế là vô cùng đẹp mắt đấy."
Ngay cả hai con mèo ngu xuẩn cơ bản cũng đang cười anh có đúng không/ Liếc nhìn cái gương to, Cam Nhĩ Toàn rất muốn lập tức trợn mắt ngất xỉu thôi, cái này cơ bản không phải là lễ phục, mà là quần áo chú hề.
Hôm nay là ngày trọng đại của anh, mẹ lại muốn anh mặc bộ quần áo kỳ quái này đến nhà họ Khuất cưới vợ, thật không dám tưởng tượng nhà họ Khuấy sau khi nhìn thấy có cho là anh cố ý hay không, sau đó giận dữ hủy bỏ hôn lễ.
"Nhĩ Toàn, có thể lên đường chưa?" Cam Nhĩ Khiêm đi tới, nhìn thấy mặc toàn thân hoa hoa lục lục đệ đệ, không khỏi ôm bụng cười cuồng tiếu ra tiếng, "Oa, ha ha ha ha...... Nhĩ Toàn, làm sao em ăn mặc như vậy?"
" Nhĩ Khiêm anh cười cái gì, đối với bộ lễ phục mẹ thiết kế anh có ý kiến gì không?"Giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên.
Lau nước mắt khóe mắt vì bật cười, Cam Nhĩ Khiêm nén cười nói: "Không có, Nhĩ Toàn mặc vào lễ phục mẹ thiết kế, thật là đẹp hết chỗ nói luôn."
"Thật, anh cũng cảm thấy đẹp mắt?"
"Đẹp mắt, đẹp mắt." Anh ấy gật đầu qua loa lấy lệ.
"Vậy sau này con kết hôn mẹ cũng sẽ thiết kế cho con một bộ lễ phục." Cam phu nhân say mê cuồng nhiệt nói.
"Không cần, mẹ, " Cam Nhĩ Khiêm hoảng sợ khoát tay cự tuyệt, "Nhĩ Toàn, anh đi xuống trước chờ em." E sợ rằng mẹ sẽ đánh chủ ý lên mình, anh ấy chạt trối chết.
Vừa ra cửa chính, ngồi vào trong xe, Cam Nhĩ Toàn lập tức cởi bộ lễ phục buồn cười sặc sỡ trên người xuống xuống, từ trong túi đã chuẩn bị sẵn lấy ra một bộ lễ phục sậm màu. Hừ hừ, anh đã sớm ngờ tới mẹ tuyệt đối sẽ chơi xấu, cho nên sớm một chút còn có chuẩn bị."Đây là cái gì?" Anh không dám tin nhìn chằm chằm trong túi y phục. Một mảnh giấy rơi xuống. Bộ quần áo này cũng là mẹ tự tay thiết kế, nếu như con không phải thích bộ trên người kia, cũng có thể đổi bộ này. Nhìn chằm chằm lễ phục trong tay, cuối cùng Cam Nhĩ Toàn hiểu cái gì gọi là đạo cao một thước rồi. Anh nhất định trở thành trò cười trong đám cưới của mình. Anh không đoán được, trong hôn lễ một tràng tiếng cười, rất tốt, anh giải trí cho mọi người. Chỉ là nguyên nhân chin1jh xác khiến tâm tình anh tốt hơn, là cô dâu mới bên cạnh nhịn không được nở nụ cười."Anh mặc như vậy rất đẹp mắt."
"Thật?" Cam Nhĩ Toàn hoài nghi nhướng mày.
"Thật, giống như một gốc cây thông noel." Khuất Lam Sơ cười ha ha.
"Em dám trêu đùa anh, xem anh trừng phạt em thế nào." Anh bất thình lình bế ngang cô.
"Anh muốn làm gì?" Cô la nhỏ một tiếng, đôi tay vội vàng thắt chặt cổ của anh."Các vị, mọi người từ từ ăn, tôi muốn cùng cô dâu mới đi hưởng tuần trăng mặt." Trong phòng ăn vang lên một tràng vỗ tay cùng tiếng cười vui vẻ tiễn bôn họ.
【Hoàn 】
← Ch. 20 |