Truyện:Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư - Chương 30

Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư
Trọn bộ 34 chương
Chương 30
0.00
(0 votes)


Chương (1-34)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngày hay đêm đều có cảnh sắc phong phú, lúc nàng phiền muộn, ngẩng đầu lên là có thể ngắm cảnh giải lao thư giãn, khi muốn ngủ, nàng chỉ cần buông sáu tấm rèm xuống là thành phòng ngủ. Tâm ý này của Đế Quân khiến cho nàng có chút cảm động. Phượng Cửu ăn ngủ trong ngôi đình này, nàng rất vội, nhưng tự đáy lòng nàng cũng cảm thấy, nếu thiên giới đưa ra bảng xếp hạng thần tiên thanh nhàn, Đế Quân nhất định phải đứng hàng tam giáp.

Nàng vì một thân công việc mà phải bất đắc dĩ trú lâu dài trong đình, thế nhưng Đế Quân cũng dời việc ăn ngủ đến bên trong đình này. Tuy rằng nước trà của nàng hơn phân nửa là do Đế Quân đưa đến, nàng loay hoay vội đến mức quên không ăn cơm, Đế Quân còn động tay cho nàng ăn, nhưng kỳ thật hầu như mọi lúc, Đế Quân ở bên trong đình đều là đọc sách giải trí.

Lúc nàng vẽ hình dáng hộp kiếm, Đế Quân ngồi bên cạnh nàng xem sách, lúc nàng chọn vật liệu là gỗ để chế tạo, Đế Quân nằm cạnh nàng xem sách, lúc nàng từ bỏ vật liệu gỗ, Đế Quân ngủ bên cạnh nàng xem sách, lúc nàng thử lắp ráp sơ lược cái hộp kiếm, cuốn sách úp trên mặt Đế Quân đang ngủ... Nhoáng cái mười ngày đã trôi qua, hộp kiếm cơ bản là đã hoàn thành, duy chỉ còn miếng ngọc vu phủ trang trí nữa là xong, Phương Cửu thả lỏng cơ bắp, thư giãn.

Ngả người xuống ngủ, hôm đó đang ngủ bỗng giật mình nhớ tới một chuyện. Mấy ngày trước Đế Quân hình như đã hỏi nàng khi nào thì nàng đưa hắn đến Thanh Khâu gặp cha mẹ nàng, lúc đó nàng đã nói như thế nào nhỉ? Lúc ấy nàng đang đẽo một khúc gỗ, không để ý lắm, hình như nàng đã nói thật: "Để ta thuyết phục bà ngoại xong sẽ đưa chàng tới".

Nàng lúc ấy bận đến váng đầu, lúc này nhớ lại, thoáng giật mình, tại sao lúc đó nàng lại nói thật chứ. Lúc ấy Đế Quân đang đắp cuốn sách trên mặt, thật lâu sau không nói gì, nàng cũng không để ý, lúc này nhớ tới, Đế Quân hẳn là đã tức giận, nhưng mấy ngày này Đế Quân tựa hồ như không có gì khác thường.

Nàng không khỏi mở mắt ra, trước mặt là Đế Quân đang điềm tĩnh ngủ, nàng sờ sờ mặt Đế Quân, xấu hổ nói nhỏ: "Ta chắc chắn sẽ sớm thuyết phục bà ngoại và cha ta, sớm đưa chàng về Thanh Khâu, chàng tạm thời chịu ủy khuất mấy ngày, đừng vì thế mà giận ta nhé". Rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu Đế Quân.

Bày tỏ sự áy náy với Đế Quân xong, cảm thấy như tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, nhìn thấy sắc trời vẫn còn tối, có thể ngủ thêm nửa canh giờ nữa, Phượng Cửu vùi đầu vào ngực Đế Quân né ánh trăng sáng rồi lại ngủ thiếp đi. Lễ binh tàng được tổ chức vào ngày mười tám tháng hai, Phượng Cửu vất vả mười bốn ngày đêm, rốt cục vào canh năm ngày mười sáu tháng hai, quăng dao khắc xuống, cuối cùng hộp kiếm cũng xong, vui mừng quên luôn cả chuyện trọng đại nhất.

Hộp kiếm dài bốn thước làm bằng gỗ lim, là một cái hộp có thể rút ra đẩy vào được, những chỗ được ghép hầu như không nhìn thấy dấu vết, dưới đáy và hai bên hộp khắc hoa văn năm con hồ ly nô đùa, mặt bên trên gắn hai miếng ngọc vu phủ đã được chạm hình hoa phật linh.

Tay nghề chạm khắc của Phượng Cửu rất tốt, thường ngày nàng khắc củ cải, chạm bí đỏ, lần này hoa văn trên hộp kiếm nàng làm cũng hết sức tinh tế nhã nhặn. Không biết hộp kiếm này có sánh được với hộp kiếm mà gia gia và mấy thúc bá của nàng làm trước kia không, nhưng so với cái hộp của cô cô nàng làm năm đó, cái hộp này của nàng thực sự tốt hơn rất nhiều.

Phượng Cửu nhìn chiếc hộp đặt trên án, cảm thấy thật thỏa mãn, trông có vẻ không sai biệt lắm so với ý tưởng lúc đầu, chợt muốn đi ngủ. Trong ánh dạ minh châu, Đế Quân nằm bên án không biết đã ngủ từ lúc nào, nàng đưa tay kéo tấm chăn đang đắp trên đầu Đế Quân ra, sau đó cẩn thận dựa vào bên cạnh hắn.

Thế nhưng nằm xuống hồi lâu lại không hề buồn ngủ, trằn trọc một lát, lại ngồi dậy, xoay người đứng lên trải giấy lấy bút, suy nghĩ trong chốc lát bắt đầu múa bút vẽ loạn xạ, vẽ đến lúc ngáp ngủ mới thu bút, đang muốn đi ngủ thì bỗng nhiên nghe được thanh âm của Đế Quân phía sau truyền đến: "Ta nhớ là nàng đã vẽ hình dáng hộp kiếm xong, trễ thế này còn muốn vẽ cái gì nữa?".

Phượng Cửu thích nghe nhất thanh âm lúc mới tỉnh ngủ của Đế Quân, giọng mũi khàn khàn, cảm giác rất dễ nghe, muốn nghe thêm hắn nói vài câu nên cố ý không nói chuyện. Vì dạ minh châu rất sáng, khó ngủ nên vừa rồi nàng chỉ thắp một ngọn nến bên thư án, lúc này trong đình là một vầng sáng nhạt.

Đế Quân một tay khoác lên vai nàng, từ ánh sáng nhạt của ngọn nến nhìn về phía bức vẽ: "Thoạt nhìn... giống như là vẽ phòng ốc?". Nghiêng đầu nhìn nàng nói, "Đúng không? Tại sao nàng không nói gì?". Bận rộn mười mấy ngày, nàng nghĩ lại thấy mấy ngày qua kỳ thật mình và Đế Quân cũng ít khi nói chuyện, sớm đã mong được trò chuyện thỏa thích với Đế Quân, liền vui vẻ đem ngọn nến lại gần nói: "Hộp kiếm làm xong rồi, ta nhất thời không ngủ được, liền lấy bản vẽ trúc lâu ra xem.

Ở động hồ ly của cô cô tại Thanh Khâu ta quả thực có chút không quen, sớm đã nghĩ đến việc làm một tiểu trúc lâu phía bên trong rừng trúc, nhưng trước đây khi vẽ, ta không có tính thêm nơi cho chàng và tiểu hồ ly nên muốn vẽ thêm một chút để cho Mê Cốc làm. Tuy rằng một năm chàng chỉ có thể ở lại Thanh Khâu một nửa thời gian, nhưng ta cảm thấy...".

Đế Quân có phần cao hứng, cầm bức tranh lên chỉ nơi nàng vừa vẽ, nói: "Nàng nói chỗ này là của ta?". Lại nói, "Thực ra ta rất rảnh rỗi, đến Thần cung hay ở Thanh Khâu không phải là chuyện phức tạp, ta cũng có thể ở lâu dài tại Thanh Khâu, nhưng ta cho là ta ở cùng phòng với nàng, tại sao còn cho ta thêm một gian phòng nữa?".

Phượng Cửu tự đắc nói: "Đây chính là ta suy nghĩ chu đáo, nếu như chúng ta cãi nhau, ta đuổi chàng ra khỏi phòng, không có chỗ này thì chàng sẽ ngủ ở đâu? Tuy rằng vẫn có một gian thư phòng nhưng nếu ngủ thư phòng sẽ làm phiền Mê Cốc phải lo trải giường chiếu, có chút phiền phức".

Đế Quân im lặng rồi nói: "Ta cảm thấy nếu có lúc ta chọc nàng tức giận, nàng cũng không nên đuổi ta đi". Phượng Cửu vung tay lên nói: "À, cái đó không quan trọng, đều là chút chuyện nhỏ không đáng kể, tạm thời không đề cập tới, quan trọng hơn là việc thêm vài phòng để chuẩn bị cho tiểu hồ ly, ta tính toán sẽ ngụ tại trúc lâu này khoảng một nghìn năm, cho nên xây bao nhiêu gian phòng đều cần tính toán, theo chàng nên xây thừa mấy gian?".

Đế Quân nói: "Lưu bao nhiêu gian chính là sinh bấy nhiêu đứa, là ý tứ này phải không? Thế thì lưu một gian là đủ rồi". Phượng Cửu trong lúc trò chuyện lại buồn ngủ, ngáp dài nói: "Thực ra ta vốn muốn lưu lại hai gian, vì có hai tiểu hồ ly mới náo nhiệt, đúng không? Nhưng lại lo lắng bọn chúng tự chơi với nhau, không gần gũi ta, mẹ con bất đồng thì phải làm sao? Giống như cô cô chỉ có một Cục Bột, hắn luôn dính lấy cô cô, ta nghĩ như vậy thật tốt, cho nên trong bản đồ này chỉ vẽ thừa một gian, nếu chàng không đồng ý...".

Đế Quân quyết định thật nhanh nói: "Vậy sinh hai đứa, bản vẽ này nàng cũng không cần phải lo nữa, để ta làm cho bọn nhỏ, coi như việc này định xong". Phượng Cửu mới vừa ngáp xong một cái, che miệng nói: "Nhưng...", Đế Quân đã thổi tắt ngọn nến. Hoa bồ đề vãng sinh trên bức tường quanh tiểu lâm viên tỏa chút ánh sáng khiến trong đình không đến mức quá u tối, Đế Quân đưa tay ra, sáu tấm rèm bao quanh hạ xuống, môi Đế Quân chạm lên trán nàng một cái, nhấc chăn mây đang đắp trên người lên, ôm gọn nàng vào trong lòng: "Nếu nàng không ngủ là sẽ trời sáng đó, đã thức nhiều ngày như vậy mà không thấy mệt sao?".

Phượng Cửu lập tức quên sạch mấy lời vừa định nói, nắm vạt áo trước ngực Đế Quân hàm hồ gật đầu: "Mời vừa rồi nói chuyện với chàng thấy bình thường, không hiểu sao giờ lại buồn ngủ vậy, nhưng mà chàng đã nhìn cái hộp kiếm ta mới làm chưa? Có được không?". Đế Quân ôm nàng vào trong ngực: "Ừ, đã nhìn, làm tốt lắm".

Bên ngoài Đông Hải, ở giữa Đại Hoang, đó chính là Thanh Khâu. Lần gần nhất Thanh Khâu làm lễ binh tàng chính là mười vạn năm trước, khi Bạch Thiển thượng thần lên ngôi. Theo sử sách ghi lại, lúc đó lễ đài đặt trên Đình Đường sơn của Đông Hoang, trên đài có hoa cỏ lạ kết thành hơn trăm bậc thang, nối thẳng lên đỉnh núi cao nhất của Đình Đường sơn.

Bạch Thiển thượng thần còn nhỏ, một thân bạch y, hai tay nâng hộp kiếm bước dọc theo thềm cỏ đi lên. Tới đỉnh Đình Đường sơn rồi mới lấy đào chú kiếm ra, phong tư ngày ấy được chư tiên không ngớt lời tán dương. Đường Đình sơn không hổ là thánh sơn Đông Hoang, đã mười vạn năm qua vẫn xanh tốt um tùm, không hề thấy dấu hiệu của sự già nua.

Đỉnh núi được dùng làm lễ đài cho lễ binh tàng là nơi đón nhận ánh dương đầu tiên chiếu xuống thế gian, đài cao rộng rãi, xung quanh đều là tường mây, mà là những bức tường mây không chút tạp sắc, mây mù mờ ảo che phủ trên đài quả thực là tiên cảnh, nhìn qua đã có thể thấy được đây là một nghi lễ hết sức phô trương.

Đối diện lễ đài là hàng ghế cho người đến xem, mặc dù đều lấy loại gỗ quý hiếm trên đỉnh núi để tạo thành, nói thì rất xa hoa, nhưng so với mây mù cuồn cuồn quanh núi thì lại có chút thấp kém. Tại chỗ ngồi thấp kém ấy lúc này có ba người. Phía bên phải chính là Cửu Trùng Thiên Thái tử điện hạ Dạ Hoa Quân, ngồi bên trái là Nguyên Cực cung Liên Tống Quân, và Thái Thần cung Đông Hoa Đế Quân.

Đế Quân ngồi chính giữa, trong tay cầm một cái hộp lưu ly tinh xảo thi thoảng lại đưa mắt nhìn, quay sang Liên Tống nói: "Đệ đến sớm như vậy thì ta có thể hiểu, đơn giản chỉ là vì xem náo nhiệt, Dạ Hoa đến sớm như vậy, chẳng lẽ là nhớ nhầm canh giờ sao?". Liên Tống Quân cười đầy ẩn ý nói: "Huynh coi như là có phúc phận, được đến chứng kiến tận mắt lễ binh tàng của Phượng Cửu.

Thanh Khâu bọn họ hiếm khi có được một nghi lễ quan trọng như vậy, cả đời ước chừng chỉ có ngày lễ này là quan trọng nhất. Tương truyền năm đó Bạch Thiển thượng thần còn nhỏ, tại lễ binh tàng, dung nhan đã làm khuynh đảo chúng tiên. Mấy ngày hôm trước Dạ Hoa tiểu tử kia uống rượu với đệ, nói rằng bản thân vô cùng tiếc nuối không được chứng kiến lễ binh tàng của Bạch Thiển, chỉ có thể dựa vào những dòng chữ miêu tả trong sử sách mà tưởng tượng ra ngày hôm ấy.

Hôm nay hắn đến sớm như vậy có lẽ là vì muốn chiêm ngưỡng quang cảnh nơi diễn ra lễ binh tàng mà thôi". Đế Quân liếc sang Dạ Hoa Quân đang ngồi trầm tư nhìn mây mù, bỗng nhiên nói: "Đệ nói... khi mới sinh, bộ dáng của Tiểu Bạch là như thế nào?". Liên Tống bị sặc nước trà, nói: "Không nói điều này, đệ không muốn Dạ Hoa nghe được, nếu không hắn sẽ tưởng huynh cố ý chọc giận hắn, lại giữ trong lòng một số chuyện của huynh", ánh mắt nhất thời bị chiếc hộp ngọc lưu ly trong tay hắn thu hút, cầm cây quạt chỉ vào chiếc hộp nói, "Cái gì ở trong tay huynh đấy?".

Đế Quân mở tay ra: "Đệ nói cái này? Đây là đồ ăn vặt Tiểu Bạch làm cho ta, sợ phơi nắng sẽ chảy nên lấy hộp lưu ly đựng". Liên Tống cảm thấy như thể đột nhiên có sét đánh ngay giữa trời nắng: "Ăn vặt? Đưa cho huynh?". Trước mắt là một chiếc hộp màu lam nhạt trong suốt, bên trong chắc chắn là kẹo mật đường, còn làm thành hình hồ ly nữa.

Liên Tống run run khóe miệng nói: "Đệ quen biết huynh đã nhiều năm như vậy mà không hề biết huynh còn có thói quen ăn quà vặt, nhưng chuyện này tạm thời không nói tới, hôm nay Phượng Cửu sẽ tiến hành đại lễ trước mắt ngàn vạn tiên giả, hẳn là phải vô cùng căng thẳng, thế mà huynh vẫn còn bắt nàng làm đồ ăn vặt cho, huynh quả thực là quá vô sỉ rồi...".

Đế Quân vẫn vuốt ve cái hộp như trước, khóe miệng hiện lên nụ cười nói: "Không nên vu oan cho ta, ban ngày nàng ngủ nhiều quá nên tối qua ngủ không được, bắt ta dậy làm cùng nàng. Vả lại, lần thứ hai ta nhìn thấy nàng, nàng còn dám đá chậu hoa về phía đầu ta, sau đó vẫn trấn tĩnh thản nhiên giá họa cho Mê Cốc", ánh mắt liếc một lượt qua nhìn bốn phía khán đài, chậm rãi nói, "Chỉ là một trận chiến nho nhỏ thế này, đệ cho là nàng dễ căng thẳng như vậy sao?".

Liên Tống gập chiếc quạt, gõ gõ trong lòng bàn tay, thở dài nói: "Nói chuyện với huynh quả thật không thú vị bằng nói chuyện cùng Dạ Hoa", nhìn những đám mây cuồn cuộn phía đông nói, "Có vài vị rảnh rỗi cũng đến rồi kìa, người nhà Bạch Chỉ Đế Quân chắc cũng sắp tới, đệ qua tìm Dạ Hoa một chút, huynh nên ngồi vào chỗ của mình bên trên đi, kẻo mọi người đến nhìn thấy huynh ngồi ở chỗ này lại không dám ngồi xuống".

Ánh mắt đảo qua mấy chỗ ngồi cao bên trên, cười một tiếng nói: "Theo địa vị, gia gia của Phượng Cửu phải ngồi bên dưới huynh, ơ, vậy mà Phượng Cửu lại tóm được huynh, rơi vào hoàn cảnh này nàng quả nhiên không cần phải căng thẳng rồi". Ba mươi hàng ghế bên ngoài là chỗ cho người xem lễ, chính là tiểu tiên khắp bát hoang.

Lễ binh tàng của Bạch Thiển thượng thần cũng đã diễn ra quá lâu rồi, những người được xem lễ này phần lớn đều đã qua đời, bọn tiểu tiên đồng lứa sau này chỉ được biết đến qua những ghi chép ít ỏi trong sử sách, từ xưa đến giờ vẫn luôn tò mò về nghi lễ này, cho nên từ ba ngày trước, đám tiểu tiên đã chen chúc lên Đường Đình sơn giành chỗ.

Đám tiểu tiên nhìn lễ đài mây phủ xung quanh, tái hiện một khung cảnh bao la hùng vĩ, không khỏi thở dài vì hài lòng, cảm thấy quả là không uổng công. Được gặp ba vị thần tiên sớm xuất hiện trên lễ đài, mỗi người một diện mạo trác tuyệt không giống nhau, lại không khỏi thở dài, cảm thấy quả là rất không uổng công.

Đại lễ còn chưa bắt đầu mà đã có nhiều chuyện tốt như vậy để xem, không biết đến khi bắt đầu đại lễ thì sẽ còn đẹp mắt đến chừng nào, một lần nữa không khỏi kích động thở dài, cảm thấy quả là vô cùng không uổng công. Vẫn còn chưa đến giờ hành lễ, các vị tiên giả liền bắt chuyện xã giao.

Thí dụ như, dưới lễ đài có một vị thần tiên ngoài cốc, ngồi bên cạnh một tiểu tiên Thanh Khâu, hỏi: "Xin hỏi huynh đài chính là thần tiên Thanh Khâu? Huynh đài có biết trong ba vị thần tiên đến sớm, vị huyền y và vị bạch y kia là vị Thần Quân nào không?". Tiểu tiên Thanh Khâu chớp chớp mắt tự hào nói: "Vị huyền y kia chính là con rể của Thanh Khâu chúng ta, Cửu Trùng Thiên Thái tử điện hạ Dạ Hoa Quân, vị áo trắng đang cầm quạt kia ta không biết.

Nhưng sao huynh đài chỉ hỏi ta về hai vị thần tiên đó, chẳng lẽ huynh đài lại biết vị thần tiên mặc áo tím là ai sao? Vị thần tiên kia nhìn thật đẹp mắt, vậy mà sao ta thấy các vị thần tiên khác đều phải bái kiến hắn, mặc dù nhìn còn trẻ tuổi, nhưng ắt hẳn là có địa vị không nhỏ đúng không?".

Lại cao hứng nói: "Đúng là trong trời đất không tránh được những chuyện trùng hợp, thật giống Phượng Cửu điện hạ của chúng ta, Phượng Cửu điện hạ tuổi còn trẻ nhưng cũng có địa vị không nhỏ". Tiểu tiên ngoài cốc nuốt nước miếng nói: "Vị tôn thần kia địa vị có thể so sánh Phượng Cửu điện hạ của các ngươi sao? Lúc ta thăng tiên đã từng được lên trời bái lạy vị tôn thần kia", lại nuốt nước miếng nói: "Vị này đã từng là chủ thiên địa, về sau ở ẩn trong Thái Thần cung, Đông Hoa Đế Quân, Đế Quân tiên thọ ngang trời đất, tiên dung ngang nhật nguyệt, Phượng Cửu điện hạ của các ngươi...".

Nói chưa hết câu đã bị tiểu tiên Thanh Khâu đang trợn tròn mắt chen ngang: "Hả... là Đông Hoa Đế Quân sao? Đúng là Đông Hoa Đế Quân?". Bàn tay kích động nắm chặt lại: "Quả... quả nhiên hôm nay không có uổng công giành chỗ!". Từ trước đến giờ, quy củ của Thanh Khâu là khi làm lễ không phát thiệp mời, tiên giả trong bát hoang ai rảnh rỗi đến đây đều là khách, vô tình hoặc không rảnh rỗi đều không bị miễn cưỡng, đây chính là cách đối xử của Thanh Khâu.

Tuy vậy, vẫn phải giữ đúng quy cách, cho dù là tình huống nào thì cũng có thể đoán ra được một vài người nhất định có mặt. Nhưng hôm nay Thanh Khâu làm lễ này, vì sao Đông Hoa Đế Quân lại xuất hiện? Đương gia Thanh Khâu - Bạch Chỉ Đế Quân nghĩ mãi mà không hiểu được. Bạch Chỉ nhìn về phía người bạn thân của mình - thượng thần Chiết Nhan tinh thông mọi chuyện – dò hỏi, nhưng Chiết Nhan cũng tỏ vẻ chính mình không hiểu gì.

Liên Tống ngồi bên cạnh Dạ Hoa Quân với vẻ nhẫn nại khổ sở, u oán nhìn Dạ Hoa Quân nói: "Theo cháu vì sao bọn họ không đến hỏi thúc?". Dạ Hoa quân bưng chén trà nhướn mi nói: "Cháu nghe đồn, loại người Thành Ngọc hận nhất trên đời chính là người thích đi kể chuyện cho người khác".

Liên Tống lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "À, bản quân chẳng qua là lòng nhân từ muốn giúp người bỗng nhiên trỗi dậy, lúc này nhìn bọn họ có vẻ như cũng không cần bản quân tương trợ nữa". Bạch Thiển thượng thần dẫn Cục Bột Nhỏ đi đến, nghi hoặc nhìn hai người: "Hai người đang nói gì vậy?".

Liên Tống ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Dạ Hoa đang đau khổ hồi tưởng phong tư của cháu năm đó". Bạch Thiển thuận tay nâng chung trà uống cho nhuận cổ họng, ngồi sát vào người Dạ Hoa, ánh mắt sáng ngời nhìn xuống đám tiểu tiên đang ngồi dưới đài, chậm rãi nói: "Năm đó ta kỳ thật so với bây giờ có nhỏ hơn một chút, nhưng phong tư cũng không sánh với những gì chàng đang hoang tưởng hôm nay đâu".

Cục Bột lập tức ra vẻ là bậc lão thành, phụ họa nói: "Aiz, phụ quân, người thật sự rất hoang tưởng, hoang tưởng như vậy không tốt, không tốt". Liên Tống nhướn mi cười nói: "Hai người các ngươi, mười dặm hoa đào thì mỗi người chiếm năm dặm*, ta thấy cứ gần nhau là lại càng tăng thêm sức mạnh, kỳ thật không cần mỗi người phải oán giận đối phương như thế đâu".

*Giải thích: ý nói Dạ Hoa và Cục Bột kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng được Bạch Thiển yêu quý Dạ Hoa Quân thản nhiên nói: "Mười dặm hoa đào của Thành Ngọc, tam thúc đã từng có khi nào chiếm được nửa dặm chưa?". Liên Tống cười khan nói: "Ta hôm nay đâu có trêu chọc ai chứ, đấu khẩu không phải chuyện tốt đâu...".

Ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu một luồng hào quang rực rỡ lên vạn vật ở Đường Đình sơn, càng khiến cho ngày lễ thêm an lành. Bỗng có tiếng nhạc vang lên, trời quang mây tạnh, trên Tường Vân lễ đài bỗng hiện ra một pháp trận do mười vị tiên giả cầm kiếm kết thành, chính là để thử xem thanh kiếm của ngày hôm nay có đủ tư cách để được cất giữ tại thánh sơn hay không.

Nói một cách khác, Phượng Cửu cần mang theo thanh hợp hư kiếm vừa đúc thành xuyên qua trận pháp này, qua trận rồi thì bước lên trăm bậc thảo cấp, đặt kiếm bên trong thánh sơn, nếu như không qua được thì có thể đoán rằng không quá một trăm năm sau sẽ có một lễ binh tàng nữa.

Như vậy không những công sức đúc kiếm cả trăm năm đổ xuống sông xuống bể mà còn rất mất mặt, chính vì vậy nên Liên Tống mới có thể suy luận rằng hôm nay Phượng Cửu nhất định sẽ căng thẳng. Ngày lễ này sở dĩ quan trọng, quan trọng hơn cả lễ thành thân của tân quân, cũng bởi vì nó rất khắt khe đối với tân quân.

Bạch Dịch, cha của Phượng Cửu là người chủ trì ngày lễ hôm nay. Phượng Cửu ẩn sau một đám mây giữa không trung, nhìn cha nàng nói liên miên trên lễ đài mà cằn nhằn, chỉ chờ cha nàng nói đâu đâu xong là nàng sẽ bay xuống. Cha nàng nói những gì, nàng không hề nghe thấy vì may mắn đứng cách đó khá xa, nhưng thật xui xẻo, bên tai còn có một Mê Cốc cứ lải nhải.

Mê Cốc ôm hộp kiếm của nàng, nhìn pháp trận mười người phía sau Bạch Dịch mà lo lắng, không kiềm chế được nói: "Điện hạ cần phải bình tĩnh, kỳ thực nếu điện hạ không qua được pháp trận này cũng không sao, ở tuổi hiện tại của điện hạ, Thanh Khâu chưa từng có ai phải làm lễ này, tuy rằng một thần tử nói lời này là không hợp, nhưng quả thực quân thượng đã quá nóng nảy đối với việc ngày hôm nay của điện hạ...".

Lời nói của Mê Cốc đi vào tai phải rồi đi ra khỏi tai trái của Phượng Cửu. Thật ra, ánh mắt của nàng còn đang đặt trên người gia gia và Đông Hoa Đế Quân, trong lòng đột nhiên nhận ra một điểm sáng. Nàng cân nhắc gia gia nàng mới là người cao nhất ở Thanh Khâu, hôn sự của nàng và Đông Hoa, nếu thuyết phục được gia gia mới là điểm quyết định, cần gì phải thuyết phục bà ngoại và mẹ nàng nữa? Nhưng phải làm thế nào mới thuyết phục được gia gia nàng? Gia gia nàng không phải là người thích khách sáo, có lẽ nên trực tiếp nói với gia gia: "Gia gia, con đã tìm được phu quân, chính là người ngồi trên gia gia hôm nay - Đông Hoa Đế Quân, con cầu xin người ân chuẩn cho hôn sự chúng con".

Nhưng nói như vậy, có phải rất cứng nhắc? Trước đây cô cô nàng có dạy nàng thủ đoạn thuyết phục, cô cô nói như thế nào nhỉ? À, đúng rồi, cô cô nói muốn thuyết phục một người, tốt nhất là phải nhắc đến quan hệ trước đó, nếu như có thể khiến người đó nhớ lại một chút thì rất tốt, nhưng quan trọng hơn là phải khiến cho người có cảm giác thân thiết, cuối cùng thể hiện sự chân thành đối với người đó thì càng tốt hơn.

Nhớ tới đây, nàng cảm thấy đã thông suốt, bắt đầu sửa đi sửa lại lời thuyết phục khô cứng kia, âm thầm nói: "Gia gia, con đã tìm được phu quân, chính là người ngồi trên gia gia hôm nay - Đông Hoa Đế Quân, nghe nói trước đây chàng đã học cùng trường với gia gia, gia gia cũng từng theo chàng đi đánh trận nhỉ!".

Tốt lắm, quan hệ có, cảm giác thân thiết cũng có, còn phần trung thành... "Con và chàng về sau nhất định sẽ hiếu thuận với gia gia, con cầu xin gia gia ân chuẩn cho hôn sự của chúng con!". Rồi, như vậy trung thành cũng đã có đủ. Nàng thật muốn bay ngay đến chỗ đó, nhưng Mê Cốc bên cạnh kéo kéo tay áo nàng: "Điện hạ, đến giờ rồi, nên vào pháp trận đi".

Mê Cốc dặn dò nàng: "Không qua được cũng không sao, không sợ người khác chê cười, nhất thiết không được miễn cưỡng xông vào!". Phượng Cửu nghe lời nói bên tai, "a" một tiếng. Nhưng nàng kỳ thật không quá đồng tình với cách giải thích của Mê Cốc. Nếu nói về kinh Phật hay văn vẻ thì nàng quả thật không đọ được với những người bề trên, nhưng luận về rút kiếm đánh nhau, nàng không hề thua kém hơn các thần tiên bằng tuổi ở Thanh Khâu, năm nào nàng cũng giành vị trí thứ nhất.

Mê Cốc lo lắng thật uổng công. Bạch Dịch vừa xuống lễ đài, trong không trung liền vang lên một thanh âm kỳ lạ, pháp trận lập tức được triển khai, trên cao, phía sau đám mây đột nhiên hiện ra một luồng ngân quang, bổ đôi lễ đài Tường Vân, một hồng y thiếu nữ cầm kiếm theo gió lao đến, trong nháy mắt đã nhập vào pháp trận.

Vị Đế Quân ngồi trên đài cao đang lười nhác thưởng thức cái hộp đựng kẹo đường hồ ly bỗng thay đổi tư thế, hơi ngẩng đầu lên. Pháp trận nhất thời dày đặc bóng trắng xen lẫn hồng, vang lên trong sự yên tĩnh của trời đất là tiếng kiếm va chạm không ngừng. Đến chiêu thứ mười, đúng lúc thời điểm hồng y thân ảnh định cầm kiếm xông ra thì, đáng tiếc, vào thời khắc quan trọng, trận pháp mười người bỗng nhiên biến thành ảnh hàng trăm người, tạo thành một bức tường phòng thủ chắc chắn, đẩy người muốn thoát ra vào bên trong.

Dưới đài, các tiểu tiên, nhất là các tiểu tiên của Thanh Khâu, nhìn cảnh đó mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay điện hạ của bọn họ. Pháp trận này được tạo ra cho lễ binh tàng từ thuở hồng hoang, Bạch Chỉ Đế Quân đích thân tạo ra pháp thuật cho pháp trận từ thần lực của Đường Đình sơn, đợi đến khi lễ đài Tường Vân được mở ra, pháp thuật cũng tự động mở ra, hợp lại khiến người ta khó có thể dự đoán được pháp trận.

Phượng Cửu nhăn mày, mới vừa rồi nàng liều mạng tung ra một chiêu sắc bén, là để thầm tính toán, bởi vì chiêu đó đã giúp nàng nhận thấy được kiếm pháp của mười vị tiên tử không bằng mình, có lẽ sẽ nhanh chóng giải quyết được, rồi qua trận. Nhưng pháp trận này lại không quan trọng ở chỗ người sử dụng kiếm tinh thông thế nào, mà cứ đến thời điểm mấu chốt, luôn luôn có một trăm thân ảnh hiện ra ngăn nàng qua trận.

Thật là một thế cục tốt. Cứ đánh như vậy đến lúc nào mới xong? Sau trận của cô cô nàng hồi trước, mười vị tiên giả kết trận này đã ngủ liền mười vạn năm, đến hôm nay làm khó cho nàng, tinh lực bọn họ đương nhiên cao hơn nàng một chút, xem ra cần phải tìm được phương pháp tiến công bằng sức mạnh.

Gia gia tạo ra pháp thuật này, mặc dù mỗi lần pháp trận được kết lại không giống nhau, nhưng chung quy vẫn chỉ có mười vị tiên giả, không lẽ đến lượt nàng lại đột nhiên có trăm người kết trận? Gia gia mặc dù luôn xem nàng là nhân tài, nhưng cũng không đến mức kỳ vọng như vậy chứ? Mí mắt nàng giật giật, nói như vậy... ảnh của một trăm người kia, có thể chỉ là ảo ảnh.

Chẳng biết tại sao, nghĩ đến đây, nàng không khỏi phân tâm thoáng nhìn tới chỗ ngồi cao nhất, chính là chỗ Đế Quân đang ngồi, thấy ánh mắt nàng, khóe môi hắn khẽ mang ý cười không rõ ý tứ, hai ngón tay để ở đuôi mắt. Nàng nhất thời hốt hoảng, mười tiên giả kết trận chợt chiếm được lợi thế xông đến, nàng hít một hơi lui lại phía sau mấy trượng, trong đầu bỗng hiện ra lúc Đế Quân giúp nàng luyện kiếm trên cọc tuyết tại Phạn Âm cốc, lúc đó trong rừng có mấy cây hạnh mờ mờ ẩn ẩn, khi nàng bịt mắt luyện kiếm, Đế Quân thích nằm dưới cây hạnh uống trà.

Đúng rồi, ánh mắt. Mẫu thân Phượng Cửu nhìn sang bà ngoại nàng, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng: "Tại sao Cửu nhi lại đụng phải trận pháp xui xẻo này chứ, pháp trận này đến con cũng chưa chắc có thể qua được, Cửu nhi còn nhỏ như thế, tu vi chưa thật cao, mẹ xem liệu có kết cục tốt không?".

Trong mắt bà ngoại Phượng Cửu chợt lóe lên một tia sáng, rất có tính toán nói: "Không qua được cũng tốt, mẹ luôn không đồng ý với cách làm của cha chồng con, con gái trong nhà ta nên được dạy dỗ như châu ngọc, tìm một người chồng tốt, gia thế êm đẹp chứ không phải kế thừa tổ nghiệp, quân vị gì cả.

Chuyện này cũng chỉ tại các con trước kia giao nàng cho mẹ chồng con. Nếu năm đó giao Cửu nhi cho ta, tất sẽ không đến nỗi này. Có nam tử nào lại thích nữ tử vung đao múa kiếm chứ, nói không xa như em chồng Bạch Thiển của con, chẳng phải mấy năm gần đây không vung đao múa kiếm mới tìm được người chồng tốt sao? Nếu hôm nay Cửu nhi qua được pháp trận này, đến lúc đó trong hồng hoang còn thanh niên tuấn kiệt nào dám tìm đến nó?".

Hai giọt lệ rớt ra từ khóe mắt mẹ Phượng Cửu: "Nghe phu quân con nói, cha chồng con năm đó tạo ra trận pháp khắc nghiệt như thế này, nguyên nhân chính là để đánh giá kiểm tra tân quân, khích lệ bọn họ phải tận tâm nỗ lực, nếu lần này Cửu nhi không qua, cha chồng con nhất định sẽ nghĩ nó không cố gắng hết sức, cho dù thế nào cũng sẽ bị phạt, nhưng nói như mẫu thân, nếu Cửu nhi qua được trận này, lại không lấy được chồng tốt, thực là tiến thoái lưỡng nan, điều này, điều này...".

Bà ngoại Phượng Cửu vung tay lên, dứt khoát nói: "Gia gia nó có phạt nó thì các con phải khuyên gia gia nó rằng, điều quan trọng nhất với nó là phải tìm được người chồng tốt". Quay đầu lại nhìn lễ đài Tường Vân, ngữ khí mang vẻ vui mừng: "Cửu nhi hôm nay đánh nhau, rõ ràng là ở thế yếu, con xem, nó vừa qua được mấy chiêu đã khiến cho biết bao người thương xót, nhìn tình trạng này, bại trận chắc chắn là... Bốn chữ "kết cục định sẵn" bị ngậm lại trong miệng bà ngoại Phượng Cửu, trong khoảnh khắc, bà ngoại nàng chỉ tay về phía lễ đài Tường Vân, cả người run rẩy như chiếc lá vàng trong gió thu: "Nó... sao nó lại qua được?".

Phượng Cửu phá trận này như thế nào, bà ngoại nàng vì đang bận giáo huấn mẹ nàng nên chưa kịp nhìn, chỉ có đám tiên giả trên lễ đài cùng các tiểu tiên là nhìn rõ ràng rành mạch. Vị tiểu đế cơ vừa rồi còn mới bị bức đến sườn của lễ đài, bọn họ vô cùng sốt sắng, đột nhiên thấy nàng thu kiếm chặt đứt ống tay áo của mình, buộc mảnh vải lại, che kín hai mắt.

Khi mọi người còn đang nghi hoặc, nàng đã không do dự rút kiếm nhằm phía pháp trận mà xông tới, kiếm pháp lại sinh động như mây bay nước chảy, hơn nhiều so với khi mở mắt, chỉ trong vòng ba chiêu đã tạo ra thời cơ xông ra khỏi trận, đúng lúc ảnh của trăm người xuất hiện, nàng đơn giản cầm kiếm đâm về bên phải một nhát, mọi người chưa kịp phản ứng, nàng đã đánh tan ảo ảnh quanh trận pháp.

Trận pháp bị phá. Tiểu đế cơ trẻ tuổi chống trường kiếm đứng hiên ngang trên đài, mảnh vải hồng đeo ngang mắt được tháo xuống, ngẩng đầu nhìn lên đài cao, khuôn mặt không son phấn vì vừa qua đánh nhau mà ửng hồng, ánh mắt trong suốt sáng ngời, long lanh nhìn vào nơi nào đó, khoảng cách như được thu ngắn lại.

Bình thường trông có vẻ như dễ bị trêu chọc, nhưng khi gặp pháp trận quá phiền toái như thế, nhất là lại còn ở dưới cái nhìn chằm chằm của chúng thần bát hoang mà nàng không lộ ra chút khiếp sợ nào, tiến lui thong dong bình tĩnh, trên đài dưới đài đều rất yên tĩnh, nàng vẫn vững vàng đứng giữa đài, còn có thể định thần thu kiếm vào vỏ, thở phào một hơi: "Rốt cục đã có thể khoe cái hộp kiếm ta làm năm nay rồi".

Trong lễ binh tàng, cho đến lúc phải đi dọc theo trăm bậc thảo cấp lên thánh sơn để cất giữ kiếm mới khi cần dùng hộp kiếm, nếu không qua được pháp trận, hộp kiếm sẽ không có cơ hội xuất hiện. Phượng Cửu nhẹ nhàng xuất một chiêu, trong hư không bỗng xuất hiện một luồng kim quang, vững vàng dừng lại trước mắt nàng, trong luồng kim quang chính là hộp đựng trường kiếm.

Hợp hư kiếm đột nhiên kêu lên một tiếng, hộp kiếm lập tức mở ra, chỉ trong chốc lát thanh kiếm ba thước đã nằm gọn trong hộp. Người chủ trì Bạch Dịch nhìn về phía thánh sơn, thi lễ: "Mời lấy hợp hư, cất tại Đường Đình, muôn đời vững mạnh, bảo hộ Đông Hoang". Trước lời ca tụng, thánh sơn ầm ầm mở ra, hồng y đế cơ giơ hai cánh tay lên cao, thần sắc trang trọng, nâng hộp kiếm trước trán, bước từng bước trên trăm bậc thảo cấp.

Chư tiên Đông Hoang cũng nhất tề quỳ gối, lời chúc vang rền: "Thiếu quân đại đức, hoàn thành lễ nghi, mời lấy hợp hư, cất tại Đường Đình, muôn đời vững mạnh, bảo hộ Đông Hoang". Lời ca tụng vang vọng khắp núi, qua một hồi lâu vẫn chưa dứt. Liên Tống lần này tới Đường Đình sơn, thứ nhất vì muốn gặp Thành Ngọc Nguyên Quân, thứ hai là bản thân cũng muốn đến xem náo nhiệt để giải sầu.

Vì có mục đích rõ ràng nên hôm nay Liên Tống đã chuẩn bị không ít. Thí dụ như vừa rồi, cây quạt trên tay hắn vừa dịch chuyển một chút, liền nhìn thấy tiểu hồ ly cùng Đông Hoa hai người cách xa nhau như thế mà vẫn liếc mắt nhìn nhau mờ ám. Mọi người không chú ý tới, nhưng Liên Tống là loại mắt tinh tai thính, đương nhiên nhìn thấy khi Phượng Cửu vừa phá trận xong, ánh mắt nàng liền hướng ngay lên lễ đài, mà trên ghế cao nhất của lễ đài, Đế Quân đổi tay trái chống má, nhìn nàng có vẻ lạnh lùng nhưng khẩu hình lại rõ ràng tạo thành mấy chữ "Đánh rất đẹp", miệng tiểu hồ ly toát ra ý cười, nhưng lại vì sợ gia gia mà kiềm chế nụ cười, cẩn thận thu mắt nhìn về thân hợp hư kiếm, chờ lời nói của cha nàng, còn làm bộ như vô tình quét mắt xuống bốn phía xem có ai chú ý đến bọn họ không.

Trước mặt công chúng mà còn liếc mắt đưa tình với nhau, hành động này, hoa hoa công tử (playboy) Liên Tống nghĩ lại, chính mình cũng chưa bao giờ làm, nhất thời cảm thấy quá uổng khi mang danh tình thánh, không khỏi đưa mắt nhìn về phía đám tiểu tiên thiên đình đang ngồi xem, tìm bóng dáng của Thành Ngọc trong đó.

Thành Ngọc Nguyên Quân từ khi cắm rễ ở bên kia, luôn luôn ở bên cạnh Ti Mệnh Tinh Quân tham khảo xem cây hạch đào đến tột cùng có bao nhiêu cách ăn, mà lại rất hăng hái lắng nghe, một cái liếc mắt đến chỗ hắn cũng không có. Liên Tống lẳng lặng nhìn bóng lưng kia một hồi lâu, có chút sầu não, có chút u buồn.

Liên Tống đang trong lúc u buồn cực độ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên liền một đám mây dày đặc đang từ từ tiến tới. Đợi đến khi kẻ ẩn sau đám mây xuất hiện, hắn bỗng nhiên hết u buồn. Ngày lễ như hôm nay còn gặp được người đến phá đám, Liên Tống phe phẩy cây quạt, dựa vào ghế, cảm thấy được có chút ý vị.

Phượng Cửu lúc đó đang mang hợp hư kiếm lên trên thánh sơn, việc còn chưa xong nhưng lại nhìn thấy càng lúc càng có nhiều mây kéo đến, bước chân không khỏi hơi chậm lại. Ngay lúc đó, phía sau đám mây truyền đến một tiếng cười: "Quả nhiên là ngày lễ chư thần cùng hội tụ, có điều tại lễ binh tàng này của Phượng Cửu điện hạ, Niếp mỗ cảm thấy dường như còn thiếu mất một phần".

Đám mây tan dần, một thân nam tử mặc áo lông chồn, trong tay cầm lò sưởi, cùng một đám người hầu vây xung quanh đang mỉm cười đứng giữa đám mây. Nếu thế gian này có duy nhất một người có thể làm cho Phượng Cửu nhìn thấy liền không khỏi thay hắn cảm thấy hốt hoảng, chính là Huyền chi Ma Quân Niếp Sơ Dần.

Hắn nói ra những lời như vậy, rõ là Niếp Sơ Dần muốn phá đám. Có điều các trưởng bối của Bạch gia đều ở đây, Phượng Cửu tự hiểu không cần một tiểu bối như nàng can thiệp vào nên thu hồi hộp kiếm, đưa mắt nhìn Bạch Dịch cha nàng. Trong các vị trưởng bối của Thanh Khâu, người có mặt mũi, công phu nhất phải tính đến cha nàng, nhạc trên lễ đài ngừng lại, vẻ mặt Bạch Dịch tươi tỉnh như gió xuân: "Bản quân thường nghe nói Ma tộc vốn tiêu sái không câu nệ lễ nghi, không ngờ Huyền chi Ma Quân lại trọng lễ nghi như vậy, Thanh Khâu chúng ta hôm nay tổ chức một ngày lễ truyền thống, lại cần tới Huyền chi Ma Quân chỉ điểm, quả là xấu hổ, xấu hổ!".

Ánh mắt Niếp Sơ Dần có chút kích động, nhưng trên mặt vẫn hàm chứa nụ cười nói: "Lời ấy của Bạch Dịch thượng thần sai rồi, nói hai chữ "chỉ điểm" như vậy quả thật là làm khó Niếp mỗ, thế nhưng Niếp mỗ đã được hai lần xem lễ binh tàng của Thanh Khâu từ thưở hồng hoang, trong lòng rất là ngưỡng mộ.

Niếp mỗ vẫn còn nhớ trước đây sau khi thử kiếm còn có một trận so kiếm, mọi người đều bị thu hút mởi màn này, nhưng hôm nay Phượng Cửu điện hạ làm lễ binh tàng, sau khi thử kiếm đã được cất kiếm luôn rồi sao?". Rốt cục Niếp Sơ Dần muốn gì, chư tiên đến xem lễ lúc trước còn mờ mịt, giờ đã hiểu rõ.

Lễ binh tàng của Thanh Khâu từ trước đã có màn tỷ thí với tân quân, các thế hệ tiên giả đều có thể khiêu chiến tân quân, bại bởi tân quân thì không sao, nhưng nếu thắng tân quân thì có thể được tân quân thực hiện cho một ý nguyện. Tương truyền Bạch Chỉ Đế Quân tạo ra hai vòng thử kiếm và so kiếm, vòng thứ nhất là để tân quân nỗ lực hết sức mà vươn lên, vòng thứ hai là để khích lệ Bạch gia binh sĩ có thể đọ sức cùng người đứng đầu.

Người nào vượt qua được người đứng đầu thì đích thân tân quân phải dành cho người đó một lời hứa, quyền thế quá lớn, con trai Bạch gia tuy rằng mỗi người đều tự do lớn lên, cuối cùng ai cũng thành tài. Bốn người con trai của Bạch Chỉ Đế Quân đều bị gây sức ép quá lớn, đến phiên tiểu nữ Bạch Thiển, lại thêm Đế hậu không bằng lòng với sức ép đó vì nàng là nữ nhân, mỗi ngày đều khóc lóc trước mặt Bạch Chỉ Đế Quân, khóc lên khóc xuống khiến Bạch Chỉ Đế Quân động lòng trắc ẩn, đã bỏ đi vòng so kiếm trong lễ binh tàng, vả lại phải thừa nhận người kế vị sau đó của Thanh Khâu vẫn là nữ, vì vậy lễ binh tàng của nữ tử so với nam tử cần bỏ đi một vòng so kiếm.

Chiết Nhan thượng thần hơi hơi nghiêng người hỏi Bạch Chỉ Đế Quân đang ngồi bên cạnh: "Lễ binh tàng cho tân quân kế vị là một đại lễ truyền thống, nếu đã có những sửa đổi thì nhất định phải sửa cả trong sách sử của Thanh Khâu để lưu lại cho bát hoang, có phải ngươi đã quên sửa rồi không?".

Bạch Chỉ Đế Quân bóp trán nói: "Thanh Khâu không câu nệ quá nhiều lễ tiết, ngươi cũng hiểu được điều này, quả thực việc này ta đã quên". Chiết Nhan thượng thần lại nói: "À... người có thể khiêu chiến tân quân phải cùng thế hệ, có phải ngươi cũng đã quên giới hạn là chỉ có thần tộc Thanh Khâu mới được khiêu chiến?".

Bạch Chỉ Đế Quân mơ hồ nói: "Mấy lần lễ trước đây đều ở thời hồng hoang thượng cổ, lúc đó thói đời còn thuần phác, Ma tộc nào có tâm ý đến đòi tiện nghi của ta, sơ sẩy này của ta không thể coi là bất ngờ được". Chiết Nhan thượng thần thở dài một tiếng nói: "Cũng bởi vì ngươi sơ sẩy quên vụ này nên mới để hôm nay Niếp Sơ Dần đến đòi chiếm tiện nghi, ngươi đâu có thể nói hắn cái gì chứ".

Bạch Chỉ Đế Quân cau mày nói: "Hắn lớn hơn Cửu nha đầu những bảy tám vạn năm, nếu như so kiếm cùng Cửu nha đầu, chẳng phải là làm trò cười bắt nạt tiểu hài tử sao, ta nghĩ da mặt hắn không dày như vậy chứ. Trong đám tùy tùng của hắn, ta thấy không có ai đánh thắng được Cửu nha đầu đâu".

Chiết Nhan thượng thần chưa nói thêm gì, hai người bưng chén trà nhấp một ngụm cho nhuận cổ họng, ánh mắt nặng nề chuyển hướng đến đám mây giữa không trung, nghe thấy Niếp Sơ Dần nói: "Nếu sử sách nghi lễ trong lễ binh tàng của Thanh Khâu chưa thay đổi, hôm nay ắt hẳn phải có một trận so kiếm, Niếp mỗ đã sớm nghe danh kiếm thuật xuất thần nhập hóa của Phượng Cửu điện hạ, Niếp mỗ cũng là người say mê kiếm thuật, chẳng biết liệu có được tiếp điện hạ đôi chiêu?".

Khuôn mặt Bạch Dịch vừa mới tươi như gió xuân đã phút chốc phủ một tầng băng lạnh: "Mặc dù nên có một trận so kiếm, nhưng Ma quân và tiểu nữ không cùng thế hệ, làm sao có thể đấu được, kính xin Ma Quân tự trọng". Mắt thấy Bạch Dịch vì lời nói của mình mà nổi giận, Niếp Sơ Dần cười rất dụng tâm: "Phượng Cửu điện hạ chính là thế hệ cháu của Thanh Khâu, Niếp mỗ cũng là đời thứ ba của Ma Quân, nói như vậy, Niếp mỗ không phải là cùng thế hệ với Phượng Cửu điện hạ sao? Niếp mỗ chẳng qua chỉ là say mê kiếm thuật thôi, thực tâm muốn tỷ thí cùng Phượng Cửu điện hạ, tuy là tỷ thí nhưng Niếp mỗ thân là đời sau của Ma tộc, cũng không đến mức thua không dậy nổi, chẳng lẽ Phượng Cửu điện hạ là đời sau của Thần tộc, lại là người chưa đánh đã chịu thua sao?".

Nếu tính toán theo các đời, Niếp Sơ Dần quả thật là đời thứ ba của Ma Quân, nhưng ngôi vị Ma quân xưa nay đều dựa vào sức mạnh chứ không phải huyết thống, vì thế nếu nói hắn và Phượng Cửu cùng thế hệ thực là gượng ép, nhưng mặc dù là gượng ép thì nếu đi tranh cãi thì lại tỏ rõ sự kém cỏi.

Vả lại vốn là tỷ thí trong tộc, nhưng theo như hắn nói lại trở thành việc đánh giá hai tộc, Thần – Ma mấy năm gần đây mặc dù là láng giềng hữu hảo, nhưng vẫn là dò xét tìm kẽ hở của nhau, Niếp Sơ Dần đã châm ngòi, tứ hải bát hoang chứng kiến, Phượng Cửu không muốn cũng phải nhận lời.

Các thần tiên đến xem có người thực lòng lo lắng, có kẻ xem như trò vui. Trong đám người lo lắng cho Phượng Cửu thì Thương Di Thần Quân đứng đầu, còn trong đám người xem như trò vui thì nghĩa muội của Đông Hoa đế quân, Tri Hạc công chúa lại đứng đầu. Chiết Nhan thượng thần đảo mắt xem tình thế, không thể không nói với Bạch Chỉ Đế Quân: "Ngươi xem, cũng chỉ vì ngươi xem nhẹ chuyện này, xưa nay đại sự có thành hay không không liên quan đến da mặt, da mặt, thứ này mà có tác dụng sao? Niếp Sơ Dần đến đây là đã quyết tâm không để ý đến thể diện, quyết ý lấy mạnh ức hiếp yếu cùng Cửu nha đầu đánh một trận, mục đích là muốn lấy một lời hứa của Thanh Khâu giúp hắn trở thành thanh đao chí mạng khi hắn làm đại sự.

Đáng tiếc ngươi luôn là kẻ xem trọng thể diện, có buồn phiền cũng đành phải nuốt vào trong bụng, bảo Cửu nha đầu lên tiếp hắn đôi chiêu đi". Bạch Chỉ Đế Quân đặt chén trà lên bàn nói: "Trước hết cứ để cho Cửu nha đầu đi lên tiếp hắn đôi chiêu đi", vừa nói vừa hất hàm nhìn về phía Bạch Dịch, vuốt râu gật đầu.

Bạch Dịch thấy thái độ của cha, lại thêm Niếp Sơ Dần ngày càng lộ rõ ý tươi cười bên trong, trên mặt phủ một tầng băng lạnh, gọi Phượng Cửu đang trên đỉnh núi đi xuống. So với vẻ bi đầy buồn bực của cha, Phượng Cửu lại có vẻ vô cùng thong dong. Dưới đài trừ bỏ vài vị không hiểu chuyện, các tiểu tiên nhìn nàng với đầy vẻ mong chờ, mặc dù còn nhỏ nhưng đều hiểu được nàng tuyệt đối không đánh lại được Niếp Sơ Dần.

Nàng nghĩ không nên cậy sức mà đánh, bởi vậy trong lòng thực bình tĩnh. Phượng Cửu bình tĩnh rút hợp hư kiếm ra khỏi bao, lại bình tĩnh giương kiếm chỉ vào thanh kiếm của Niếp Sơ Dần, trong miệng nói: "Xin chỉ giáo". Loại đối thủ này không phải lúc nào cũng đánh được, mặc dù nhất định đánh không lại, nhưng đánh một hồi nhất định sẽ thu được kết quả gì đó.

Trên đài nhất thời loang loáng bóng kiếm, trường kiếm lao tới mềm mại, lúc kiếm va chạm như có lửa bùng lên. Qua chiêu thứ mười, kiếm của Niếp Sơ Dần đã chỉ thẳng vào cổ Phượng Cửu. Một giọt mồ hôi trên trán Phượng Cửu chảy xuống gò má, chung quy là vì thực lực cách nhau quá xa.

Niếp Sơ Dần thu kiếm vào vỏ, ra vẻ tiếc hận nói: "Cũng là bởi Niếp mỗ xem trọng kiếm thuật của điện hạ, kiếm pháp của thần tộc hóa ra cũng chỉ có thế này". Dưới đài đôi mày kiếm của Bạch Dịch cau chặt lại nhìn cha, cắn răng nói với Bạch Chỉ: "Cho hắn chiếm được tiện nghi, nhưng để hắn nhục nhã Thanh Khâu chúng ta sao?".

Trên đài Phượng Cửu đã khiêm tốn nói: "Mặc dù Ma quân lớn hơn Phượng Cửu tám vạn tuổi, lớn hơn ta ba vòng đời, nhưng dù sao cũng cùng thế hệ, trong mười chiêu mới thắng Phượng Cửu, Phượng Cửu thật sự là tâm phục khẩu phục". Khóe mắt Niếp Sơ Dần hiện lên một ý cười lạnh: "Điện hạ thật nhanh mồm nhanh miệng, nhưng Niếp mỗ đã thắng trận này, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, điện hạ là người giữ chữ tín, chắc sẽ không từ chối cho Niếp mỗ một...", lời nói chưa kịp buông, trên lễ đài đột nhiên vang lên một tiếng: "Từ từ".

Mọi ánh mắt đều hướng về phía phát ra âm thanh, chính là vị tiên giả áo lam, gương mặt đầy hòa khí, đúng là Hàn Sơn chân nhân bên cạnh Nữ Oa. Hàn Sơn chân nhân ở chỗ Nữ Oa nương nương mấy vạn năm, phẩm cấp mặc dù không tính là cao, nhưng lại là người mai mối ghi chép hôn nhân trong thần tộc, tiên giả bằng tuổi thấy hắn đều chắp tay, tránh đi hai chữ Hàn Sơn, khách khí gọi hắn một tiếng "Chân nhân".

Thần tộc có ai lập gia đình, bái tế thiên địa, văn khế hôn ước phải cần đến vị chân nhân này, hắn phải ghi lại trong sổ sách thì mới chính thức được coi là lập gia đình. Theo lý thì vị chân nhân này chẳng liên quan chút nào tới lễ binh tàng cả. Hàn Sơn chân nhân lúc này ngồi ở vị trí hẻo lánh bên phải lễ đài, hướng tới lễ đài chắp tay: "Tiểu tiên mặc dù kiến thức nông cạn, nhưng cũng biết được trận so kiếm của lễ binh tàng ở Thanh Khâu chính là do vợ chồng tân quân cùng thực hiện.

Ma Quân mặc dù đánh bại tân quân Phượng Cửu điện hạ, nhưng chưa qua được phu quân của tân quân đã đòi hỏi Thanh Khâu phải hứa hẹn, có vẻ như như hơi sớm rồi". Dưới đài một trận yên tĩnh, tiếp đó là một trận xôn xao. Bạch Chỉ Đế Quân ngồi im bên bàn trà, trên mặt Chiết Nhan thượng thần mang một vẻ kinh hoàng, mẹ Phượng Cửu há to miệng không cất nổi tiếng, Bạch Dịch thượng thần suýt chút nữa ngã xuống, Bạch Thiển thượng thần vô ý thức hỏi Dạ Hoa Quân: "Nó lấy chồng? Gả cho ai? Gả khi nào?".

Dạ Hoa Quân tỉ mỉ nói: "Hàn Sơn chân nhân đã nói như thế, đại để là đúng như vậy". Dứt lời hồ nghi nhìn về phía Tam điện hạ ngồi ngay bên cạnh, Tam điện hạ làm ra vẻ chính nhân quân tử kêu lên một tiếng: "Ta không thích đi tám chuyện". Phượng Cửu ngước nhìn lên vị trí cao nhất trên lễ đài, không thấy bóng dáng vị tử y Thần Quân đâu.

Niếp Sơ Dần quay về phía kẻ quấy rầy Hàn Sơn chân nhân trầm mặc một lát, cười lạnh nói: "Niếp mỗ chưa bao giờ nghe nói Phượng Cửu điện hạ còn có vương phu, mặc dù có, Niếp mỗ cũng chưa chắc đánh thua hắn, ai là vị ấy, xin mời lên đài". Phượng Cửu thầm nghĩ, ta thấy quả thực ngươi đánh không lại hắn.

Chư vị thần tiên nhất tề nhìn lên không trung, chờ vương phu của tân quân trong lời Hàn Sơn chân nhân xuất hiện, lại thấy một vị tử y Thần Quân từ bên phải không nhanh không chậm bước lên lễ đài, không chút để ý sửa sang ống tay áo tím, nói: "Có thể đánh sao? Ta vừa mới ra ngoài mài kiếm".

Mái tóc dài màu bạc, trên ngạch* buộc một sợi dây màu lam, diện mạo tuấn mỹ, khi cầm kinh Phật thì nghiêm trang tĩnh tâm không vướng chút bụi trần, khi cầm kiếm lại sắc bén giống như cơn lốc có công lực phá hủy vạn vật. Đây chính là người vừa ngồi trên vị trí cao nhất của lễ đài, Đông Hoa Đế Quân, cũng từng là người đứng đầu thiên địa.

*Ngạch: trán, trên chỗ lông mày dưới mái tóc gọi là ngạch Niếp Sơ Dần sững người, dưới đài hoàn toàn im lặng, một lát sau tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, bên trên lễ đài cao nhất, ngay cả các vị thượng thần cũng nhất tề đứng dậy, Đế Quân đứng, chư thần làm sao dám ngồi? Phượng Cửu nhớ mang máng trong Phạn Âm cốc cũng từng xảy ra chuyện như vậy, người này vừa xuất hiện, chúng thần liền nhất tề quỳ xuống.

Phượng Cửu rốt cục cũng đã hiểu được vì sao Đế Quân không mấy khi xuất môn, bởi vì đi tới chỗ nào cũng thấy cảnh quỳ bái, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy mệt. Đế Quân nhìn chúng thần đồng loạt quỳ dưới đài, có cảm giác giống như nơi đây toàn là các giống cây trong trời đất hội tụ, khẽ nâng tay miễn lễ cho chư thần, xoay người an ủi Phượng Cửu đứng bên cạnh: "Sớm biết là nàng sẽ thua, không cần phải cảm thấy mất mặt cho ta", đưa cho nàng một chiếc khăn: "Nàng qua được mấy chiêu?".

Phượng Cửu một bên cầm khăn lau mồ hôi, một bên ngập ngừng nói nhỏ: "Mười chiêu". Đông Hoa gật gật đầu: "Cũng khá". Lại nhìn về phía Niếp Sơ Dần nói: "Ngươi cảm thấy có thể đấu với bản quân mấy chiêu?". Huyền chi Ma Quân Niếp Sơ Dần là kẻ có mộng lớn, Ma tộc kể từ khi Ma tôn Thiếu Quán qua đời đã chia ra làm bảy, do bảy vị Ma Quân khác nhau cùng quản lý, Niếp Sơ Dần sau khi thừa kế ngôi vị Huyền chi Ma Quân, luôn một lòng nghĩ muốn thống nhất Ma tộc, trở thành vị Ma Quân duy nhất được sùng bái.

Muốn thực hiện giấc mộng của mình, cách tốt nhất là cưới con thần tộc, nhưng thật đáng buồn là các thượng thần có địa vị trong thần tộc đều là nam tử, mà hắn là cô nhi, không giống Húc Dương Quân còn có muội muội. Hắn từng nghĩ tới nếu lúc nào có một vị thượng thần đoạn tụ, vì mục tiêu thống trị của mình, hắn sẵn sàng hy sinh bản thân, nhưng kết quả là không thể.

Hắn lại nghĩ, mặc dù hắn không có quan hệ với họ, nhưng tốt nhất không nên đắc tội mà nên đòi bọn họ một yêu cầu. Hắn hôm nay tới đây, kỳ thực là đã tính toán chu đáo chặt chẽ, hắn hiểu được hành động này của mình nhất định đắc tội Thanh Khâu Bạch gia, nhưng nhận được một lời hứa của họ, cái đắc tội này thật sự có giá trị.

Có điều hắn chưa từng nghĩ tới lại dính dáng đến Đông Hoa Đế Quân. Nếu như đã đến nước này, vừa đắc tội Bạch gia lại đắc tội cả Đế Quân, lời hứa kia của Thanh Khâu càng phải nắm chắc trong tay. Hắn ắt hẳn không phải đối thủ của Đế Quân, đánh với Đế Quân là không thể.

Trên mặt Niếp Sơ Dần hàm chứa nét cười, nụ cười này cực kỳ miễn cưỡng: "Đế Quân đã quá để tâm rồi, vòng so kiếm này vốn chỉ dành cho những người cùng thế hệ, Niếp mỗ và Phượng Cửu điện hạ có thể coi là cùng thế hệ, nhưng Đế Quân lại là người từ thuở hồng hoang, Niếp mỗ làm sao có thể làm đối thủ của Đế Quân? Vòng này tuy nói khiêu chiến Phượng Cửu điện hạ là khiêu chiến Đế Quân, nhưng Đế Quân đức cao vọng trọng, dù sao chúng ta cũng không cùng thế hệ, nếu phải so kiếm với Niếp mỗ, thực sự là Niếp mỗ thất lễ!".

Bạch Thiển thượng thần vừa bớt chút khiếp sợ, quay nhìn Dạ Hoa và Liên Tống, cau mày nói: "Hắn vì sao nên cùng Phượng Cửu so kiếm là lý luận của hắn, Đông Hoa vì sao không nên cùng hắn so kiếm, cũng là lý luận của hắn, người này mồm mép thật lợi hại, đạo lý đều bị hắn chiếm hết.

Lần này Đông Hoa mà tùy tiện đưa ra kết luận thì có vẻ như là khi dễ vãn bối mất". Dứt lời liền phiền muộn, trong lòng có chút lo lắng. Liên Tống xòe cây quạt lười biếng cười nói: "Thật ra ta cảm thấy Niếp Sơ Dần đã đánh giá quá cao quá da mặt của Đông Hoa". Dưới đài mặc dù chúng thần đều đang rôm rả bàn tán, trên đài Đế Quân vẫn rất thong dong bình tĩnh, trong vẻ thong dong còn lộ ra vài phần khó hiểu, sau khi Niếp Sơ Dần nói xong liền trầm ngâm một lúc.

nói: "Ngươi nói... bản quân và ngươi không cùng vai phải lứa sao?", rồi cau mày, "Bản quân vì sao lại không cùng vai phải lứa với ngươi?". Niếp Sơ Dần sửng sốt. Dưới đài. chư thần cũng sửng sốt. Đế Quân nhìn thoáng qua Niếp Sơ Dần, lại nhìn thoáng qua Phượng Cửu bên cạnh, chậm rãi nói: "Nàng là Đế hậu của bản quân, đương nhiên là ngang hàng với bản quân, ngươi mới vừa nói ngươi ngang hàng với nàng, vậy ngươi cũng đương nhiên ngang hàng với bản quân, bản quân so kiếm với ngươi, có thể thấy được đúng là người cùng thế hệ so kiếm, có làm trái với lễ nghi của Thanh Khâu sao?".

Niếp Sơ Dần thần sắc cứng ngắc nói: "Cái này...". Đế Quân chậm rãi vung kiếm nói: "Nghe nói ngươi say mê kiếm thuật, thật là trùng hợp là bản quân cũng say mê kiếm thuật, có thể thấy được ta và ngươi có duyên, cùng đánh đi!". Chúng thần toàn bộ choáng váng, Bạch Thiển thượng thần phun nước trà trong miệng ra, Liên Tống bấu hai tay dựa vào ghế tránh được, rồi buông nói với Bạch Thiển: "Xem đi, ta mới vừa nói đó, Niếp Sơ Dần làm bộ ngụy biện nhưng cơ bản ở nơi này hắn không thể thực hiện được, da mặt, Đế Quân luôn cho nó là vật ngoài thân".

Crypto.com Exchange

Chương (1-34)