Truyện:Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư - Chương 17

Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư
Trọn bộ 34 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-34)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vị thiếu niên đó, một thân lãnh y, mái tóc bạc dài dễ nhìn, trên trán có một viên bảo thạch màu lam giá trị không hề nhỏ. Khi khuôn mặt lãnh đạm của hắn nhìn sang, nàng cảm thấy có chút quen thuộc. Một kẻ mặt lạnh cũng khiến cho mình cảm thấy quen thuộc, Phượng Cửu thấy tối nay nàng quả thực đã uống rất say.

Đang suy nghĩ xem đây là ai, lại ngồi xuống bên cạnh mình, Phượng Cửu thấy Thượng quân mỉm cười nhìn tới chỗ nàng và hắn, cao giọng nói: "Tức Trạch đã tới rồi. Bổn quân thấy A Lan Nhược uống rượu có chút buồn lòng, may mắn có ngươi đến chiếu cố. Lần này mặc dù ngươi vì Quân Nặc mang bệnh mới xuống núi, nhưng ngươi cùng A Lan Nhược đã lâu không gặp mặt, hai vợ chồng cũng nên nói chuyện với nhau nhiều một chút".

Bên trong phòng khách bỗng yên lặng vô cùng, người được gọi là Tức Trạch ở bên cạnh nàng nhạt giọng đáp: "Được". Trong chốc lát, Phượng Cửu lập tức tỉnh rượu. Đêm trăng sáng chiếu rọi mặt nước, không gian tràn ngập ánh trăng mờ ảo. Dưới ánh trăng, nơi đuôi thuyền, Phượng Cửu cùng Tô Mạch Diệp ngồi dưới gốc hạch đào tâm sự.

Tâm sự của hai người lần này có liên quan tới vị phò mã mới xuất hiện của Phượng Cửu, Tức Trạch Thần Quân. A Lan Nhược còn nhỏ như vậy, tại sao lại có vị phò mã lớn tuổi như vậy, chuyện này nói ra rất dài dòng. Tô Mạch Diệp vừa bảo Phượng Cửu bóc vỏ quả hạch đào, vừa kể lại chuyện xưa.

Theo lời Tô Mạch Diệp, Tức Trạch là một người có địa vị rất lớn. Trong Phạn Âm cốc có một Kỳ Nam Thần cung, Thần cung do Thần quan trường trấn giữ. Thần quan từ xưa do trời tuyển định, thường là những chức quan nhàn tản không quan tâm chính sự. Nhưng một khi quân vương thất đức, Thần quan có thể phế truất quân vương, bảo đảo cho sự tồn tại lâu dài của Phạn Âm cốc, nói cách khác, Thần quan trong Phạn Âm cốc chính là mang trọng trách giám sát Thượng quân.

Các thế hệ Thần quan trường trôi qua đều mang địa vị lớn, chỉ ngay sau Thượng quân mà thôi. Chủ nhân hiện tại của Kỳ Nam Thần cung là Trầm Diệp, chủ nhân trước kia chính là Tức Trạch. Cha của A Lan Nhược cũng vì Tức Trạch là chủ nhân Kỳ Nam Thần cung nên từ năm nàng mới ba mươi tuổi đã tổ chức hôn sự cho hai người.

May mắn là khi đó A Lan Nhược còn nhỏ nên hai người sau khi thành thân không hề ở chung với nhau. Hai năm sau, Tức Trạch vì thân mang bệnh nặng nên đã từ chức, thoái ẩn sau Kỳ Nam sơn, truyền lại địa vị cho Trầm Diệp. Tô Mạch Diệp nhìn vầng trăng tròn trên trời, nói: "Tức Trạch đã rời khỏi Kỳ Nam Thần cung.

Hắn không có tình cảm với A Lan Nhược, thêm nữa hai người họ cũng chưa từng ở chung, vậy là chuyện này cũng không còn ai nhắc tới nữa". Hắn liếc mắt nhìn Phượng Cửu: "Trước kia hắn thoái ẩn ở Kỳ Nam sơn, A Lan Nhược mặc dù là vợ trên danh nghĩa của hắn, nhưng khi nàng chết, hắn cũng không hề xuống núi ghé thăm lấy một lần, cho nên ta cũng không nhắc tới hắn với ngươi, khiến ngươi hôm nay có chút bất ngờ, là ta suy tính chưa chu toàn".

Cau mày nói: "Chẳng hiểu vì sao ta và ngươi ở trong thế giới này chỉ một thời gian này lại có thể gặp được Tức Trạch". Lại nói: "Tức Trạch này, trước kia ta chưa từng gặp qua hắn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn". Phượng Cửu cân nhắc một hồi mới nói: "Cha ta nói hắn tựa hồ vì Quất Nặc có bệnh nên mới xuống núi".

Tô Mạch Diệp ngẩn người: "Tức Trạch đúng là y thuật cao minh, nhưng nếu ta nhớ không nhầm, Quất Nặc đâu phải là mang bệnh, nàng đang trong thời gian mang thai nên có một số chứng bệnh...". Vỏ quả hạch đào trong tay Phượng Cửu rơi đầy mặt đất, nàng ngạc nhiên nói: "Quất Nặc chưa thành thân, làm sao lại có thể có thai, có phải thượng vị đã nhầm với ai đó không?".

Tô Mạch Diệp bật cười, lấy ống tiêu trong tay áo ra, ước chừng: "Ngươi vừa nói ta... cái gì thượng?". Phượng Cửu cười, đưa quả hạch đào đã lột vỏ cho hắn, chân thành nói: "Nói phẩm vị của ngài vừa mới được tăng, thật đáng mừng". Tô Mạch Diệp không chút khách khí, nhận lấy quả hạch đào từ trong tay nàng, trên mặt vẫn giữ nụ cười thâm ý: "Chuyện của Quất Nặc kia, ta có nói nhảm hay không, khi thời cơ đến ngươi sẽ tự biết", đứng lên sửa lại quần áo: "Đã không còn sớm nữa, có cần ta đánh ngươi bất tỉnh không?".

Phượng Cửu sợ run người, vẻ mặt đau khổ nói: "Trời cao đẹp thế này, ngươi cho ta ở đây thêm nửa canh giờ nữa rồi đến đánh ngất ta sau". Tô Mạch Diệp miễn cưỡng cười một tiếng, cầm ống tiêu trở về phòng, để nàng một mình ở lại hóng gió. Ban ngày bị Thanh Điện làm cho kinh sợ, vừa rồi ở trong điện cũng bị kinh sợ, lại được cả Tô Mạch Diệp nói dông dài một hồi lâu, Phượng Cửu càng cảm thấy mệt mỏi, du thuyền chưa có gì vui đã cảm thấy đau đầu rồi.

Đang ngồi ngẩn ngơ ngắm ánh trăng, bỗng nhiên nghe thấy từ xa có tiếng người nói chuyện với nhau. Một âm thanh thanh thúy vang lên: "Trong bữa tiệc tỷ tỷ mới ăn được có một chút, vừa rồi đã nôn mất hơn nửa, Tức Trạch đại nhân tự mình nướng khoai rồi sai người mang tới cho tỷ ỷ, tỷ tỷ ăn thử xem có được không?", lại nói: "Cứ ngỡ rằng Tức Trạch đại nhân là người cao quý như vậy, chắc chắn sẽ không gần gũi gì với việc bếp núc, không ngờ món khoai nướng này cũng làm tốt lắm".

Một thanh âm mềm mại đáp lời: "Tức Trạch đại nhân thoái ẩn ở phía sau Kỳ Nam sơn, không muốn người khác quấy rầy sự thanh tịnh của mình, đã nhiều năm không cần tôi tớ hầu hạ, việc nướng khoai này ngài đương nhiên làm rất thuần thục". Nghe tới đây, Phượng Cửu liền biết hai người đang nói chuyện với nhau là ai, họ, không ai khác, chính là hai tỷ muội của nàng.

Nàng vốn không phải ở góc tường này để nghe lén, nhưng khi nãy nàng và Tô Mạch Diệp đã chọn ngồi ở góc này nói chuyện, sắc trời đã tối, tỷ muội hai người đó không hề chú ý tới việc ở đây còn có người. Nghe tiếp thì không ổn, nếu lúc này ra ngoài cũng không được. Đang rối rắm lại thấy nụ cười ha hả thanh thúy của Thường Lệ: "Tức Trạch đại nhân biết làm những việc như vậy, chuyện này có lẽ chỉ mình tỷ tỷ biết thôi.

Theo muội biết, Tức Trạch đại nhân xuống núi cũng chỉ vì tỷ tỷ mà đến. Ngài tới cung được mười ngày, chưa một lần tới thăm A Lan Nhược, có thể thấy đúng như lời đồn, ngài không hề để ý đến A Lan Nhược. Tỷ tỷ chắc không để ý, buổi tối hôm nay A Lan Nhược nhìn Tức Trạch đại nhân rất đắm đuối, lúc nghe phụ thân nói đại nhân xuống núi vì tỷ tỷ, khuôn mặt nàng chớp nhoáng đã trắng bạch như tờ giấy, đến tối còn chưa hết giận".

Quất Nặc thấp giọng nói: "Muội nói nhảm gì vậy, lời này mà có người khác nghe thấy sẽ không tốt đâu". Thường Lệ hừ một tiếng: "Tỷ tỷ lúc nào cũng thật tốt bụng, không để ý nàng dạo gần đây rất khoa trương. Tự cho rằng năm nay phụ thân cho phép nàng đi du thuyền cùng chúng ta, hừ, vậy mà không thèm nghĩ đến mình là cái loại bẩn thỉu được rắn nuôi lớn", lại nói: "Muội cũng không thể hiểu, Tức Trạch đại nhân nếu không thèm để ý tới nàng, vậy sao không hưu nàng luôn đi, để như vậy vừa cho nàng được lợi, vừa liên lụy bản thân".

Mấy câu nói theo gió lọt vào tai Phượng Cửu, nàng không biết nên tiếp tục nghe hay rời khỏi. Phượng Cửu không hề rối rắm. Nàng biết A Lan Nhược và hai tỷ muội của mình quan hệ không tốt, nhưng không ngờ lại tồi tệ đến như vậy. Phượng Cửu ngáp dài, đi từ bên trong góc tường ra ngoài: "Tối nay thật may mắn, ngồi ở đuôi thuyền hóng gió cũng có thể nghe được tỷ muội hai người nói chuyện với nhau, hai người lại chú ý tới tỷ muội phu của mình, làm những việc vô sỉ như vậy, không sợ tai vách mạch rừng sao?".

Phượng Cửu xuất hiện khiến Quất Nặc và Thường Lệ đều ngẩn người. Thường Lệ phản ứng nhanh hơn, sau một lát ngẩn người bỗng cười lạnh: "Ngày đó chính ngươi thành thân với Tức Trạch đại nhân là ngươi với cao, Tức Trạch đại nhân trong lòng chỉ có tỷ tỷ, ngươi ghen sao? Thân phận ngươi như vậy, xứng cùng với đại nhân sao, xứng cùng chúng ta nói chuyện liêm sỉ sao?".

Làm muội muội mà chửi tỷ tỷ thật nhanh mồm nhanh miệng, vừa nhìn đã biết là kẻ thiếu giáo dục. Tiên nhân trên Thanh Khâu trước nay đều do Phượng Cửu quản giáo, Thường Lệ này hôm nay chọc đúng phải nàng, nàng không thể bỏ qua. Phượng Cửu cười nói: "Bởi vì thân phận của Thường Lệ ngươi còn chưa xứng để nói tới chuyện liêm sỉ, nói chuyện với ngươi cũng trở thành kẻ vô sỉ mất, hôm nay A Lan Nhược đã biết".

Thường Lệ tức giận, căm hận nói: "Ngươi", bị Quất Nặc ngăn cản, nói: "Tức Trạch đại nhân có nói hiện tại đã đến giờ bắt mạch, cùng tỷ tỷ trở về thôi". Ánh mắt vô tình liếc qua Phượng Cửu, chẳng biết là nói nàng hay nói Thường Lệ: "Tranh giành với một số kẻ, chỉ làm bản thân mình thêm hèn hạ mà thôi".

Nói xong kéo Thường Lệ xoay người bỏ đi. Trong một sương phòng nhỏ, Tô Mạch Diệp tự mình rót rượu, trên bàn dài, viên ngọc châu bên trong con trai tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Bộ tộc Tỷ Dực Điểu mặc dù chỉ là địa tiên nhưng của cải so với Tứ Hải Thủy Quân còn nhiều hơn rất nhiều.

Chén rượu trong tay Tô Mạch Diệp bị nắm chặt, không hiểu là do vô tình hay cố ý như vậy. Cả đám người bên ngoài đều thề rằng đây là chấp niệm của A Lan Nhược biến thành mộng, thật ra thì người đã tan thành mây khói, làm sao còn có chấp niệm, sao có thể có được cảnh trong mơ? Đáng tiếc là hắn chỉ nghe nói sơ sơ như vậy đã hy vọng, thiếu chút nữa là tin thật.

Lúc nghe một lão nhân trong tộc Tỷ Dực Điểu nói đây là chấp niệm của A Lan Nhược, hắn liền gấp gáp muốn vào bên trong. Chấp niệm của nàng là gì, chỉ cần hắn vào bên trong chắc chắn sẽ hiểu được. Nhưng sự thật khi vào bên trong, thấy người thấy cảnh, hắn hiểu được nơi này chỉ là một thế giới giống hệt với thế giới A Lan Nhược từng sống mà thôi.

Hắn không khỏi thất vọng. Hắn đến cứu người, thực sự là có tư tâm. Lời nói của Liên Tống ngày ấy hắn còn nhớ rõ: "Có Đông Hoa ở trong đó, nhất định che chở an toàn cho Phượng Cửu, chuyện này bản thân ta không hề lo lắng, Đông Hoa nhất định ở chung một chỗ với Phượng Cửu, tìm được Đông Hoa là sẽ tìm được Phượng Cửu, lần này ngươi đi, điều quan trọng nhất là phải tìm được hai người bọn họ trước".

Việc tìm Phượng Cửu, đối với chàng thật dễ dàng. Ngày hôm đó uống rượu trong tửu quán hắn đã chứng kiến một màn va chạm giữa A Lan Nhược và Trầm Diệp, trong lòng có nghi vấn, ngày hôm sau liền tới phủ của nàng lừa gạt. Có điều, những chuyện Liên Tống nói về Đông Hoa thì không hề đúng.

Đông Hoa tới hôm nay mới hiện thân, hắn và Phượng Cửu không hề ở cùng một chỗ. Hôm nay những điều hắn nói về Tức Trạch với Phượng Cửu cũng chỉ là lừa nàng. Hắn chưa từng nhìn thấy Tức Trạch. Sau khi hắn rơi vào trong thế giới này đã quên bộ dạng Đế Quân trông thế nào, Đế Quân vì vậy mà cũng không thể nhận ra hắn.

Nhưng mấy ngày trước hắn có thăm dò ở Kỳ Nam Thần cung, ở trong mật thất của Thần cung đã nhìn thấy bức họa của Tức Trạch, không hề có bộ dạng tử y tóc trắng như vậy. Đông Hoa muốn mượn thân phận của Tức Trạch, với tiên pháp của hắn, sử dụng một chút thuật pháp, khiến cho trí nhớ của toàn bộ tộc Tỷ Dực Điểu về Tức Trạch mang bộ dạng của hắn là không hề khó.

Thuật tu chỉnh cũng không hề khó, hơn nữa còn không phức tạp chút nào. Tô Mạch Diệp cảm thấy, Đông Hoa thà rằng sử dụng thuật pháp kia cũng nhất định không chịu biến mình thành bộ dạng của Tức Trạch để diễn trọn vai của mình, đúng là tác phong làm việc của Đế Quân. Tô Mạch Diệp nhíu mày trầm tư suy nghĩ nguyên nhân mọi chuyện.

Nghĩ tới Phượng Cửu lúc trước bị trọng thương, có lẽ cần mang hồn ra khỏi cơ thể để điều dưỡng. Chuyện điều dưỡng hồn phách, thần tiên bọn họ đều biết mang hồn phách đặt vào bên trong thai nhi là phương pháp tốt nhất. Chẳng lẽ... Đế Quân đem hồn phách của Phượng Cửu đặt vào cái thai trong bụng của Quất Nặc? Như thế này, hắn đã hiểu được vì sao Đế Quân lại coi trọng Quất Nặc tới như vậy.

Nhưng không ngờ Phượng Cửu là một biến số, hồn phách của nàng lại nhập vào thân thể của A Lan Nhược. Nhìn bộ dạng của Đế Quân có vẻ như vẫn chưa phát hiện ra điều này. Tuồng vui này, đúng thật là thú vị. Tô Mạch Diệp mỉm cười. Cuối cùng hắn cũng đã hiểu được toàn bộ câu chuyện.

Phượng Cửu và Đế Quân hiện tại đang ở đây, hắn lại có chuyện cần Phượng Cửu giúp đỡ, đương nhiên không thể để cho hai người họ xa cách nhau được. Đây cũng không phải hắn không trượng nghĩa, từ trước tới nay, vướng phải hồng trần đều sẽ nảy sinh chấp niệm, hắn chỉ thấy một mình Phượng Cửu không bị chấp niệm quấn lấy.

Cả đời hắn, trước khi gặp A Lan Nhược, hắn chưa từng suy nghĩ đến ai nhiều như vậy. Cho tới ngày hôm nay, hắn vẫn nhớ rõ có một ngày gió đêm ấm áp, thiếu nữ còn nhỏ mặc giá y đỏ thẫm, ngón tay chỉ vào bàn cờ, hỏi hắn: "Sư phụ vì sao lại buồn rầu như vậy? Người buồn vì chuyện A Lan Nhược thành thân sao? Chuyện này, nếu suy nghĩ mà chẳng được gì, vậy suy nghĩ làm gì? Nếu suy nghĩ mà có hiệu quả, cũng đâu có thể dùng được? Chi bằng nhân tiện khi kiệu hoa chưa đến, để A Lan Nhược bồi sư phụ một ván cờ".

Một con người có tính tình như vậy, làm sao có thể vì tự ái mà bỏ mình? Chén rượu ở trong tay ấm dần, ngón tay cầm chén rượu đã trắng bệch, bạch y nam tử nghiêng chén rượu đổ xuống, nhẹ giọng nói: "Bích Liên Xuân, sau cơn mưa sẽ có mùi hương đậm đà nhất, thử một chút đi xem có phải là mùi vị mà ngươi luôn yêu thích hay không?", giọng nói ôn hòa, hàm chứa một chút lạnh lẽo cô đơn.

Bên ngoài cửa sổ, gió thổi mạnh dần lên, trong tiếng gió rít như thể có tiếng người đang khóc thầm. Sáng hôm sau, Phượng Cửu ngồi một mình ở đầu giường suy nghĩ sự đời. Đêm qua may mắn Tô Mạch Diệp đã đánh ngất nàng rồi để nàng ngủ cùng với Thanh Điện trên chiếc thuyền hoa.

Nghe nói Thanh Điện bò vòng quanh nàng cả nửa đêm mà không được gì, mãi cho tới sáng khi chim chóc bắt đầu kêu ríu ran, nó mới mệt mỏi tiến vào bên trong khoang thuyền nghỉ ngơi. Phượng Cửu vừa mừng vừa lo. Mừng bởi vì hôm nay nàng không phải gặp Thanh Điện, đây là chuyện tốt, lo vì chẳng lẽ đêm nay lại để cho Tô Mạch Diệp đánh ngất nàng thêm lần nữa? Cho dù thủ pháp của Tô Mạch Diệp có tài giỏi tới mức nào, nàng ngất đi liền một đêm, ngày hôm sau nhất định đầu sẽ choáng váng, cổ đau nhức, cứ như thế mãi không phải là cách hay.

Trà Trà ở bên cạnh nàng cũng đang trong tâm trạng vừa mừng vừa lo. Vui mừng bởi vì tối qua, trước mặt Thượng quân, Tức Trạch đại nhân đã quan tâm một chút tới điện hạ, điện hạ cuối cùng cũng khổ tận cam lai. Lo bởi vì Tức Trạch đại nhân tối qua không có ghé qua thăm điện hạ, chẳng lẽ bản thân mình để cửa mở quá nhỏ, đại nhân không nhận ra được? Như vậy, tối nay có lẽ không nên đóng cửa, cũng không hạ rèm.

Thế nhưng trên sông gió rét, điện hạ lại mang hàn tính, biết làm sao đây... Chủ tớ hai người đang say sưa trong suy nghĩ của mình thì nghe được một tiếng truyền báo ở bên ngoài, nói Thanh Điện ngủ được nửa canh giờ, khi tỉnh dậy không thấy điện hạ đâu, nhớ đã hứa cùng điện hạ ăn sáng nên cố gắng tỉnh dậy, hiện đang đợi ở bên ngoài.

Phượng Cửu trong lòng than thở Thanh Điện đúng là kẻ âm hồn bất thiện, ngoài mặt lại tỏ vẻ quan tâm lo lắng: "Mới ngủ nửa canh giờ làm sao đủ, nó đã thức suốt một đêm, hiện tại sẽ rất mệt mỏi, phải ngủ nhiều hơn, các ngươi mau dẫn nó đi ngủ đi, nếu như nó mệt mỏi, người tỷ tỷ như ta sẽ thương tâm...".

Trà Trà kinh ngạc nói: "Tính ra đã hai ngày không thấy Thanh Điện, ngày thường điện hạ nhất định sẽ để Thanh Điện vào trong nằm ngủ dưới chân mình, hôm nay tại sao...". Phượng Cửu giật mình một cái. Trà Trà đột nhiên yên lặng, trên mặt bỗng hiện lên vẻ đỏ ửng khác thường, một hồi lâu sau ngượng ngùng nói: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ, hôm nay điện hạ muốn đi tìm Tức Trạch đại nhân nên không muốn Thanh Điện quấy rầy sao?".

Khuôn mặt đỏ ửng tiếp: "Tức Trạch đại nhân là phu quân của điện hạ, nếu đem so sánh với Thanh Điện, đương nhiên Thanh Điện còn kém một chút". Lại nghĩ tới điều gì đó, thẹn thùng nói: "Hiện tại điện hạ lập tức tới phòng Tức Trạch đại nhân ăn sáng cùng đại nhân sao? A, chuyện này quả nhiên là không thể đợi được, Trà Trà ngu dốt, không hiểu được dụng ý của điện hạ, lại nói hồ đồ rồi.

Điện hạ yên tâm, Trà Trà sẽ đi tới thông báo với Tức Trạch đại nhân ngay!". Vừa nói xong đã chạy nhanh như bay ra ngoài. Phượng Cửu còn chưa kịp nói "Không", bóng dáng của Trà Trà đã hoàn toàn biến mất. Phượng Cửu ngồi yên lặng một hồi. Cũng được, hai kẻ khiến nàng đau đầu, một là Thanh Điện, một là Tức Trạch, dùng đầu ngón chân để nghĩ nàng cũng cảm thấy nên chọn Tức Trạch thì hơn.

Năm xưa cô cô nàng từng một lần sợ hãi vì gặp phải rắn, nàng cảm thấy nàng lúc này sớm muộn cũng bị sợ mất mật bởi Thanh Điện âm hồn bất thiện đó. Người Thanh Khâu bọn họ quả nhiên không hợp với loài rắn. Bởi vì đang ở trên thuyền nên gian phòng của Tức Trạch Thần Quân cũng không rộng lắm.

Sau khi mở tấm bình phong, Phượng Cửu đẩy cửa bước vào, thấy hai tỷ muội Quất Nặc và Thường Lệ đang ngồi quanh một chiếc bàn bằng gỗ lim, thoải mái ăn cháo. Tức Trạch ngồi cách xa đó một chút, đang xem xét một chiếc lư hương. Lúc nàng mở cửa đã gây ra tiếng động khá lớn, vậy mà Tức Trạch không hề ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi Thường Lệ cong lên, chế giễu nhìn nàng, Quất Nặc thì vẫn mải mê ăn cháo.

Phượng Cửu nhíu mày, mặc dù Quất Nặc có bệnh, Tức Trạch lúc nào cũng cần phải quan tâm tới nàng, nhưng đáng lẽ ra Tức Trạch phải tới nơi Quất Nặc ở để thăm bệnh, hai tỷ muội này lại đích thân tìm tới đây, hơn nữa còn ung dung tiêu sái hơn cả nàng, trong đáy lòng nàng thực khâm phục bọn họ.

Thường Lệ thấy Tức Trạch không hề để ý chút nào tới Phượng Cửu, trong lòng đắc ý vô cùng, đoán rằng nàng lần này bị lúng túng như vậy, chắc chắn không dám ở lại, khuôn mặt lại đỏ hồng lên, nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nụ cười trên khuôn mặt nàng đã cứng ngắc.

Thường Lệ đã đánh giá quá thấp da mặt của Phượng Cửu, nàng ở trong Phạn Âm cốc này, được Đông Hoa Đế Quân chỉ giáo hết lần này tới lần khác, hiện tại da mặt dày mặc dù chưa đạt tới mức độ đao kiếm bất xâm, nhưng để ứng phó với những tình huống như thế này là hoàn toàn nằm trong khả năng của nàng.

Phượng Cửu không thèm để ý ai, tự mình tìm ghế ngồi, sau đó múc cháo trên bàn ăn, từng muỗng từng muỗng một, nhìn bộ dạng đó quả thực vô cùng vui vẻ. Thường Lệ không hiểu được, A Lan Nhược nhắm mắt bám đuôi Tức Trạch, thực sự đối với Tức Trạch đại nhân hết sức chung tình, nhưng vừa sáng ra đã bị Tức Trạch lơ đi, tại sao trong lòng nàng không có chút ủy khuất nào? Tại sao nàng không chút không cam lòng? Tại sao không oán hận? Tại sao không chút bi thương? Có điều, A Lan Nhược luôn diễn kịch rất giỏi, nói không chừng là đang miễn cưỡng cười.

Nếu quả thực như vậy, nàng nên kích nàng ta vài câu thì hơn. Thường Lệ suy nghĩ vậy, liền cười một tiếng: "Nghe nói A Lan Nhược tỷ tỷ lần này là tới ăn sáng cùng Tức Trạch đại nhân, nếu tỷ tỷ đã ăn xong, tốt nhất nên rời đi, chớ cản trở đại nhân chẩn bệnh cho Quất Nặc tỷ tỷ".

Phượng Cửu từ trong tay áo lấy ra một cuốn sách: "Không sao, các ngươi chẩn bệnh thì cứ chẩn, ta ở đây xem sách giải trí cũng được, đừng tỏ ra khách khí sợ làm ảnh hưởng tới ta. Yên tâm đi, ta rất rộng lượng". Thường Lệ nổi gân xanh: "Không biết giữ mặt mũi, không biết xấu hổ! Ai sợ làm ảnh hưởng tới ngươi?".

Quất Nặc ho một tiếng cắt ngang: "Chớ có vô lễ!", rồi hướng về phía Phượng Cửu nói: "Muội muội chắc không biết, nếu mấy ngày này tinh thần tỷ tỷ tốt, muội tới thăm hỏi, đương nhiên tỷ tỷ vui mừng vô cùng, có điều trong phòng có quá nhiều người sẽ khó chịu...". Nói tới đây liền ngập ngừng đưa mắt nhìn Tức Trạch.

Phượng Cửu tỏ vẻ tha thiết quan tâm nói: "Tỷ tỷ chính là bị chứng bệnh như vậy sao? Nếu như vậy, tỷ tỷ nên mau mau trở về phòng nghỉ ngơi, nằm ở đây dường như không tốt cho lắm, chờ ta một chút rồi hai muội chúng ta đưa tỷ tỷ về", vừa nói xong liền làm ra vẻ muốn đứng dậy.

Quất Nặc sửng sốt. Thường Lệ tức giận, cắn răng nhìn Tức Trạch: "Ngài xem nàng...". Phượng Cửu khiêm tốn nói: "Muội cần phải khen ngợi ta suy nghĩ chu đáo, như vậy mới là hiểu lễ nghĩa". Mấy lời định nói ra của Thường Lệ đều nghẹn lại trong bụng. Lúc này xem ra nàng còn chưa hiểu lễ nghĩa rồi, cục tức này, phải làm sao để nuốt xuống đây? Tâm tư vừa thay đổi đã thấy Quất Nặc vịn chặt vào mình, hốt hoảng nói: "Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?".

Quả là một đôi tỷ muội tâm linh tương thông, Quất Nặc đưa tay lên sờ trán: "Đột nhiên ta thấy hơi choáng váng...". Màn kịch này diễn thật tốt. Phượng Cửu thấy vậy liền đi ra ngoài, nàng từ nhỏ tới giờ, mỗi lần gây họa đều diễn trò này, không biết đã bao nhiêu lần, vô cùng quen thuộc với nó.

Trong lòng nàng thầm chê kỹ thuật diễn xuất của Thường Lệ còn quá kém, nhưng chỉ như vậy thôi đã khiến Tức Trạch đang ngồi bên lư hương đi tới đỡ lấy Quất Nặc, ánh mắt tựa như lướt qua bụng nàng. Nhìn bộ dạng này của phu quân A Lan Nhược, có vẻ như đang muốn ra lệnh đuổi khách.

Phượng Cửu trong lòng than vãn. Nếu như Thanh Điện đang ngủ, nàng đương nhiên không muốn ở chỗ này chút nào, nhưng Thanh Điện lại không ngủ, nếu nàng ra khỏi đây, bọn nha hoàn nhất định bắt nàng đưa Thanh Điện đi dạo một vòng... Nàng đổ mồ hôi lạnh, nếu như lúc này mình ngất đi, chẳng phải vừa tránh được Thanh Điện, vừa có thể bắt đền được Tức Trạch sao? Phượng Cửu ngất không thành, bởi ngay lúc đó Trà Trà đã đẩy cửa bước vào.

Trà Trà tự cho rằng Phượng Cửu yêu quý Thanh Điện, tình trạng của Thanh Điện lúc nào cũng phải lập tức được thông báo cho nàng nên nói nhỏ vào tai Phượng Cửu: "Thanh Điện đã ngủ yên, lại ngủ rất say, điện hạ không cần lo lắng". Tức Trạch đang bắt mạch cho Quất Nặc vội vàng ngẩng đầu lên, không hề chú ý tới nàng, nói: "Ngươi...".

Nhưng chữ ngươi còn chưa kịp nói xong, Phượng Cửu đã mặt mày hớn hở như muốn nhảy cẫng lên: "Ta quên mất sang nay có hẹn với sư phụ hóng gió, các ngươi không thể hóng gió, nên ở lại trong phòng nghỉ ngơi an giấc thì hơn, ta xin cáo từ, khi nào rảnh rỗi sẽ tới thăm". Vừa ra tới cửa lại ghé đầu vào, chân thành nhìn về phía Quất Nặc nói: "Tỷ tỷ bảo trọng, có bệnh phải trị, đúng giờ cần uống thuốc, như vậy mới sớm bình phục".

Quất Nặc ngẩn người. Tức Trạch yên lặng một lúc lâu mới nhìn Thường Lệ nói, như thể nghe theo lời Phượng Cửu: "Ngươi giúp ta lấy túi bột thuốc trên cửa lại đây". Mặc dù thuyền lớn nhưng nếu muốn tìm Tô Mạch Diệp chỉ có thể tìm ở hai nơi, hoặc là ở trong phòng hắn, hoặc là ở mui thuyền.

Phượng Cửu tới mui thuyền tìm Tô Mạch Diệp, thấy ở đó có một cái bếp lò đỏ rực, một bộ đồ pha trà bằng men sứ màu xanh biếc, Mạch Thiếu đang châm trà, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Xuân qua rồi mới cảm thấy sách vô vị, khi rảnh rỗi chỉ dựa lan can thưởng trà. Cô nương vội vã tới đây, có cần Tô mỗ pha một chén trà mời không?".

Phượng Cửu cuối cùng cũng hiểu được vì sao Tô Mạch Diệp lại nổi tiếng phong lưu trong tứ hải bát hoang. Với nàng, phản ứng có lẽ chỉ là mí mắt có hơi nháy một chút, nhưng với những nữ tử tầm thường khác, được một công tử nho nhã chân thành pha trà mời, làm sao có thể cưỡng lại được? Dựa vào cách pha trà thôi cũng thấy được Đông Hoa Đế Quân và Tô Mạch Diệp khác nhau rất nhiều.

Nếu như Đế Quân pha trà, xét theo tính cách bình thường của chàng, chắc chắn sẽ không nói một lời dài hoa mỹ như vậy, Đế Quân thường chỉ nói ba từ: "Có uống không?" mà thôi. Phượng Cửu nhẹ nhàng cười một tiếng. Thực ra gần đây nàng rất ít khi nhớ tới Đông Hoa Đế Quân.

Khi đó nàng chỉ lo đi lấy trộm quả tần bà, rồi không may rơi vào trong thế giới này, không biết Đế Quân cùng Cơ Hoành sau này thế nào. Có lẽ khúc mắc giữa hai người đã được hòa giải, đã bên nhau như hình với bóng rồi, đúng như Cơ Hoành đã từng nói, hai người bọn họ sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau.

Phượng Cửu nhẹ thổi hơi ấm vào hai bàn tay. Mặc dù thi thoảng cũng có thể nhớ đến Đế Quân, nhưng đó đã là quãng thời gian nàng từng trải qua với hắn, không cần thiết phải quên hẳn đi, sau này Đông Hoa Đế Quân bốn chữ này, đối với nàng chỉ là bốn chữ mà thôi. Tô Mạch Diệp đưa cho nàng một chiếc ghế, nói: "Ta chỉ đùa với ngươi một chút lại gợi ra chuyện gì đau buồn sao?".

Phượng Cửu sửng sốt: "Ta tuổi còn nhỏ, làm gì có chuyện gì đau buồn", lại không nhịn được tò mò mạnh dạn hỏi Tô Mạch Diệp: "Lời mà ngươi vừa nói khi nãy, có phải từ trước tới giờ đều nói với A Lan Nhược như vậy?". Tô Mạch Diệp khẽ nhíu mày. Phượng Cửu nghiêng người gần tới hắn, hỏi thêm: "A Lan Nhược là người như thế nào?".

Bàn tay đang pha trà của Tô Mạch Diệp khẽ run rẩy, tựa hồ như trước mắt vừa xuất hiện một thiếu nữ đang mỉm cười, nháy mắt với hắn mấy cái, rồi nhìn về phía nhóm vũ cơ cách đó không xa nói: "Sư phụ muốn mời mọi người uống trà, các vị tỷ tỷ sao còn chưa qua đây?", chỉ một lát sau đó, hắn đã bị vây quanh bởi tầng tầng lớp lớp vũ cơ, không thể tìm được đường trốn thoát.

Tô Mạch Diệp ngừng rót trà, sảng khoái cười một tiếng: "Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?". Phượng Cửu ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: "Vậy thôi", nhăn nhó một hồi lại nói: "Thật ra thì, hiện tại ta tới tìm ngươi là có việc muốn nhờ ngươi. Đêm qua ngươi đánh ngất ta, có thể đối phó qua một đêm, nhưng không thể đêm nào cũng vậy.

Nghe nói tối nay thuyền sẽ cập bến, ở nơi đó có một vùng đất có cảnh trí rất đẹp, ta muốn tới, nhưng nếu có A Thanh đi theo, tất nhiên sẽ không vui nữa. Trên đường tới đây ta đã nghĩ ra được một biện pháp, ngươi nghe thử xem được không". Tô Mạch Diệp gật đầu nói: "Chỉ vì muốn tránh được Thanh Điện mà khiến ngươi dụng tâm vất vả như vậy".

Phượng Cửu nghĩ ra biện pháp này, quả thực dụng tâm khá nhiều. Ánh mắt của Thanh Điện không tốt, nếu như muốn tìm được nàng, luôn luôn phải dựa vào khứu giác. Đêm nay, thuyền sẽ cập bến ở bên dãy núi, ở bên dãy núi có một cái sườn dốc, ở bên sườn đó có một dòng suối nhỏ.

Phượng Cửu đang muốn tối nay tới đó ngắm trăng, nàng biết tới đó có thể tránh được Thanh Điện nhưng với tính tình của Thanh Điện, nếu không tìm được nàng chắc chắn sẽ giận dữ, đến lúc đó không biết chừng lại nuốt cả chiếc thuyền vào thì không ổn. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu có người mặc đồ của nàng, lây mùi của nàng thì thật tốt.

Nhưng Thanh Điện đáng sợ như vậy, tìm ai nàng cũng thấy không đành lòng. May sao, trời không phụ lòng người, nàng đang trong lúc suy nghĩ rối rắm thì Thường Lệ đã xuất hiện trước mặt nàng. Phượng Cửu nói với Tô Mạch Diệp: "Theo ta thấy, Thường Lệ dường như có chút tình cảm với Tức Trạch, tối nay ta sẽ lấy danh nghĩa của Tức Trạch viết cho nàng một bức thư, mời nàng gặp nhau ở bên bờ sông, thân hình ngươi cùng Tức Trạch không khác nhau là mấy, tới lúc đó ngươi giả trang Tức Trạch, ta đảm bảo nàng sẽ không nhận ra".

Ngừng một chút lại nói: "Chúng ta sẽ làm một cái động ở phía trước bờ sông, dẫn nước vào đó rồi dùng chướng nhãn pháp che lại, khi Thường Lệ tới chắc chắn sẽ rơi vào trong động. Ta ở trong chiếc thuyền hoa nhỏ, chuẩn bị sẵn quần áo, ngươi chỉ cần nhảy xuống nước vớt nàng lên rồi đưa nàng đi thay đồ là được.

Chuyện này hoàn thành, coi như ngươi mang đại ân với ta, ta sẽ dẫn ngươi đi thưởng hoa". Tô Mạch Diệp nhìn Phượng Cửu lấy nước trà cẩn thận vẽ ra bản đồ mô phỏng, cười nhạo nói: "Tiểu thúc của ngươi vẫn nói ở Thanh Khâu ngươi được nuông chiều quá, đâm ra tính cách quỷ quái, họa gì cũng dám gây ra, trước đây ta còn không tin, lần này được chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền".

Phượng Cửu tức giận: "Tiểu thúc ỷ có tiểu thúc phụ là chỗ dựa, mới là người họa gì cũng dám gây ra, tiểu thúc như vậy mà cũng còn mặt mũi nói ta", ủy khuất nói: "Thật ra thì, ta và cô cô mỗi lần gây họa đều được châm trước", lại đau khổ: "Cô cô giờ đây đã có cô phụ làm chỗ dựa, tương đối thoải mái rồi, còn ta, ta đáng được châm trước gấp ba lần".

Tô Mạch Diệp sặc một ngụm trà, khen: "... Cũng coi như là thói quen tốt", chớp chớp mi rồi nói: "Kế hoạch này của ngươi khá hay, nhưng nếu Tức Trạch Thần Quân đã vào...", sắc mặt khó lường nói: "Tức Trạch Thần Quân không phải là người dễ tính toán, nếu như hắn biết được có người giả mạo hắn, ngươi không sợ gặp phiền toái sao?".

Phượng Cửu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: "Quản hắn khỉ gió". Đêm đến, Phượng Cửu đeo một chiếc mặt nạ đứng bên trong bãi sậy xanh mướt nơi bờ sông, hai mắt lấp lánh dò xem tình hình bên ngoài. Tối nay nàng gặp được một nữ tử trong núi, nghe nàng nói thì trong núi có một tập tục từ vạn năm, vào đêm trăng sáng, nam nữ trẻ tuổi chưa kết hôn đều có thể mang mặt nạ, lấy ca hoặc vũ tỏ tình, định ra mối lương duyên cả đời.

Thật may mắn, đêm nay lại là một đêm như vậy, nàng đeo mặt nạ, ẩn vào trong núi là chuyện vô cùng đơn giản. Một cơn gió sông thổi qua khiến bãi lau lay động, Phượng Cửu hắt xì một cái, lấy chiếc khăn trong tay áo ra lau nước mắt nước mũi, vừa nhìn lên đã thấy Tô Mạch Diệp mặc tử y giả trang Tức Trạch đã vào vị trí.

Ánh trăng đã treo trên đầu ngọn liễu, người được hẹn cuối cùng cũng tới. Thanh y thiếu nữ từng bước, từng bước một tiến về phía thiếu niên, nhưng đúng lúc đến trước chướng nhãn pháp nàng lại dừng lại, yên lặng nhìn Tô Mạch Diệp. Phượng Cửu tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm: "Thêm một bước, một bước nữa...".

Thường Lệ dừng chân lại, không đi thêm nữa, xấu hổ e thẹn nhìn Tô Mạch Diệp: "Tức Trạch đại nhân gửi thư đến cho Thường Lệ, Thường Lệ thấy trong thư nói đại nhân đã quý Thường Lệ lâu ngày, mỗi lần nghĩ tới Thường Lệ đều trằn trọc trở mình, đêm không thể say giấc...".

Phượng Cửu thấy thân thể Tô Mạch Diệp trong gió đêm thoáng lung lay một cái. Thường Lệ ngượng ngùng ngẩng đầu lên: "Đại nhân còn nói ban ngày có nhiều người phức tạp, không thể chú ý cẩn thận tới Thường Lệ, cho nên chỉ có thể viết thư cho Thường Lệ, sợ rằng làm như vậy là đường đột...".

Phượng Cửu thấy thân thể Tô Mạch Diệp trong gió đêm thoáng lung lay thêm một cái. Thường Lệ liếc mắt, tỏ vẻ hờn dỗi xem thường: "Hôm nay Thường Lệ đã tới đây, cớ tại sao đại nhân lại chỉ nhìn mà không nói lời nào? Đại nhân, đại nhân còn nhìn người ta không chớp mắt như vậy, thật, thật khiến Thường Lệ xấu hổ...".

Phượng Cửu thấy thân thể Tô Mạch Diệp lung lay thêm cái nữa, lùi về phía sau một bước. Phượng Cửu trong lòng thầm cổ vũ: "Mạch Thiếu, cố gắng!". Thường Lệ nhìn thẳng Tô Mạch Diệp, uyển chuyển cười một tiếng: "Thật ra thì đại nhân không cần phải lo lắng làm vậy là đường đột, Thường Lệ đối với đại nhân cũng...", không kìm nổi lòng bước về phía trước một bước.

"A...". Thường Lệ rơi vào trong động. Phượng Cửu thoáng sững sờ một lát, may sao kịp phản ứng, đưa tay lên trán lau mồ hôi, thấy Tô Mạch Diệp vẫn đứng sững ở đó, liền vội vàng nhảy lên ra hiệu cho hắn nhảy vào bên trong cứu người. Tô Mạch Diệp thấy vậy, chỉ do dự trong chốc lát, sau đó đem cây tiêu tùy thân trong tay biến thành cây tiêu dài hai trượng, đưa vào trong động chọc chọc.

Trong động truyền ra thanh âm ủy khuất: "Đại nhân, người chọc vào đầu Thường Lệ...", Tô Mạch Diệp nhận ra mình hơi quá tay, vội vàng nói: "Ta xin lỗi, là ta không để ý, ngươi theo cây cột này lên, ta dẫn ngươi đi thay đồ". Phượng Cửu ngồi xổm bên trong bãi sậy, khẽ vén mấy cây sậy ra, thấy Thường Lệ toàn thân ướt sũng theo cây tiêu của Tô Mạch Diệp đi lên, thút tha thút thít đi theo phía sau hắn lên chiếc thuyền hoa.

Chuyện này hữu kinh vô hiểm, coi như đã thành công một nửa, chẳng qua là lúc sau tinh thần của Mạch Thiếu có chút không ổn định, Phượng Cửu liền nghĩ lại, chẳng lẽ lời lẽ để lại cho Thường Lệ trong bức thư kia đã quá mức mãnh liệt, mãnh liệt tới mức lãng tử Mạch Thiếu cũng không chịu nổi sao? Không biết ngày mai Tức Trạch biết nàng lấy danh nghĩa của hắn mà mời Thường Lệ tới, hắn sẽ có phản ứng gì nữa.

Phượng Cửu thở dài một tiếng, lại nghe thấy bên tai có một thanh âm vang lên: "Ngươi ở đây làm gì?". Phượng Cửu quay đầu nhìn, thấy người vừa tới liền hớn hở nói: "Đương nhiên là đang đợi ngươi, không phải là ta đã nói sau khi xong việc sẽ dẫn ngươi đi thưởng hoa sao?".

Đưa mắt nhìn về thuyền hoa phía xa xa: "Động tác của ngươi quả nhiên mau lẹ, vừa mới đây đã xong rồi". Quay đầu lại nhìn: "Tại sao vẫn còn giữ bộ dạng của Tức Trạch, mau biến đổi trở về đi, lúc này ngoài ta ra không còn ai khác nữa". Vừa rẽ đám sậy đi ra, sực nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong ngực áo ra một chiếc mặt nạ, chạy tới đeo vào cho Tức Trạch: "Thiếu chút nữa thì ta quên, muốn vào được trong núi thưởng hoa thì phải đeo mặt nạ vào, ta đã chuẩn bị cho ngươi một cái.

Ngươi không biết đường, nên theo sát ta một chút". Rồi lại vỗ vai hắn: "Đúng rồi, nếu như có cô nương hát tặng ngươi, nhớ kỹ tám chữ này 'Cố gắng phòng thủ, giữ vững tiên căn', nếu như có ai đó tới muốn cướp ta đi, thì hãy nhớ lấy tám chữ: 'Đừng khách khí, nhanh chóng đánh ngất ta'.

Đoạn đường này của chúng ta trước lang sau hổ, nhiều khó khăn, cần hỗ trợ lẫn nhau cho tốt, khụ khụ, dĩ nhiên, thật ra thì chủ yếu là ngươi phải hỗ trợ cho ta". Tô Mạch Diệp ừ một tiếng. Phượng Cửu nghiêng đầu: "Tại sao thanh âm của ngươi lại nghe giống Tức Trạch vậy? Không phải là ta bảo ngươi biến trở lại sao?", vừa nhìn lên bầu trời vừa nói: "Thôi thôi, thời gian không còn sớm, chúng ta mau mau đi kẻo không kịp".

Vào sâu bên trong núi, không có ánh sáng mặt trời, bầu trời đêm xuân cũng không có lấy một vì sao, Phượng Cửu phải lấy một viên minh châu để soi đường đi, may sao cũng có thể nhìn được cây cối bên đường, coi như là ngắm phong cảnh.

Dòng suối nhỏ sắp tới là Phượng Cửu biết được từ một cuốn sách cổ, trong đó cũng có cả bản đồ chỉ dẫn. Lúc này Phượng Cửu đang cầm bản đồ đó trong tay tìm phương hướng. Qua một đoạn đường núi thì thấy những cây đuốc rực rỡ, kèm theo đó là rất nhiều tiếng ca hát, xem ra đoạn đường này là đoạn đường tương tư, qua đêm nay không biết sẽ có bao nhiêu cặp uyên ương tìm được nhau nữa.

Trong núi rất náo nhiệt, nhưng Tô Mạch Diệp phía sau nàng lại yên lặng vô cùng, Phượng Cửu thông cảm, hiểu được điều này bởi tối nay hắn đã bị kinh sợ, bèn chiều theo hắn, không hề hỏi hắn một câu nào. Nhưng đoạn đường núi này đang có lễ hội, bọn họ đi sâu vào bên trong, khó tránh được việc phải gặp gỡ các đôi uyên ương.

Chuyện nam nữ, trừ chữ 'thân' đã nghiên cứu ra, những điều khác Phượng Cửu không hiểu cho lắm. Qua một con đường mòn, ánh sáng của viên minh châu thi thoảng chiếu tới mấy đôi uyên ương tay trong tay cuốn lấy nhau, nàng lắng tai nghe, lại nghe được mấy tiếng thở dốc. Phượng Cửu nghi ngờ, đưa tay chỉ ra, hỏi Tô Mạch Diệp: "Bọn họ đang làm gì vậy?".

Tô Mạch Diệp nhìn theo nơi nàng vừa chỉ tay, có chút sững người, nói: "Đánh nhau". Phượng Cửu nghe tới đánh nhau liền cảm thấy hứng thú, túm lấy áo của Tô Mạch Diệp, đề nghị: "Đi nhiều ta đã cảm thấy đau chân rồi, chi bằng chúng ta đánh cuộc xem bọn họ đánh nhau ai sẽ thắng, ai sẽ thua, tiện thể nghỉ chân một lát ở đây".

Tô Mạch Diệp trầm mặc. Phượng Cửu hăng hái, khí thế bừng bừng, lấy từ trong tay áo ra một thỏi vàng, lại thấy bộ dạng cau mày của Tô Mạch Diệp, cao giọng nói: "Tại sao ngươi không nói lời nào? Chê ta ít tiền sao?". Đôi uyên ương đang dây dưa trong rừng nghe thấy giọng nói của nàng vang lên, cả kinh nhìn ra, thấy Phượng Cửu đang cười hì hì ngoắc tay với bọn họ, đôi uyên ương lập tức ôm xiêm y bỏ chạy.

Đôi mắt Tô Mạch Diệp sâu thăm thẳm, hồi sau mới nói: "Người đã chạy rồi, làm sao biết được ai thắng ai thua, nên đi thôi". Người đã chạy, việc xem náo nhiệt coi như không thành, đương nhiên nên chịu khó đi tiếp cho kịp giờ. Có điều, hai người khi nãy đang đánh nhau, tại sao khi thấy nàng lại vội vã bỏ chạy? Trước giờ nàng đều thấy, mỗi khi đánh nhau không phải là có người tới cổ vũ sẽ càng hưng phấn sao? Nhưng nếu không phải đánh nhau, hai người họ quấn lại một chỗ làm gì? Phượng Cửu nghi ngờ, khẽ lắc đầu, lại thấy Tô Mạch Diệp đã đi trước liền vội vã đuổi theo.

Càng đi vào sâu bên trong núi, khung cảnh càng tịch mịch, thi thoảng lại có vài tiếng hổ gầm thét, Phượng Cửu cảm thấy lần này mang Tô Mạch Diệp cùng đi quả là quyết định sáng suốt. Những tiếng ca hát đã dần mờ nhạt ở phía sau, khi tới được khe suối, xung quanh đều mang một màu đen của màn đêm, không gian tĩnh lặng không có một tiếng động, so với thanh sắc phồn hoa ở trước núi quả nhiên là khác biệt rất nhiều.

Phượng Cửu cất viên minh châu vào trong tay áo, nằm xuống bãi cỏ xanh mướt, đồng thời bảo Tô Mạch Diệp nằm xuống cùng mình. Mạch Thiếu tối nay khá im lặng, Phượng Cửu cho rằng là do sự cố khi nãy, vừa rồi trên đường đi nàng mới nghe được một khúc ca gồm bốn câu chính là 'Kết tóc thành phu thê, ân ái không nghi ngờ.

Sống thì luôn hòa thuận, chết sẽ nguyện tương tư một đời', nghe xong khúc hát đó, Phượng Cửu đột nhiên hiểu ra. Mạch Thiếu là ai? Một người phong lưu như hắn, cho dù có trải qua chuyện khi nãy cũng đâu thể cả kinh tới mức suốt dọc đường không hề nói tiếng nào? Mạch Thiếu không nói chuyện, có lẽ bởi vì những gì vừa diễn ra gợi cho hắn nhớ lại A Lan Nhược.

Nếu như vị bằng hữu Mạch Thiếu của nàng chỉ vì chuyện này mà buồn rầu, tốt nhất không nên để cho hắn nghĩ thêm nữa, nàng cần tìm cách chuyển chủ đề nói chuyện với hắn. Bóng tối đập vào mắt, Phượng Cửu nhẹ ho một tiếng, lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: "Hoa nguyệt lệnh đến cuối giờ Tuất mới bắt đầu nở hoa, chúng ta có lẽ còn phải chờ thêm một lát nữa.

Có bài ca dao nói về hoa nguyệt lệnh, ngươi đã nghe bao giờ chưa?", vừa nói vừa gõ tay theo nhịp hát lên: "Hoa nguyệt lệnh, tuyết trên trời, bị hái xuống, mới héo tàn, một khắc sinh, một khắc diệt, trăng không thấy hoa, hoa nở không thấy trăng, nguyệt lệnh hoa không biết, hoa cũng không biết trăng, hoa nở một khắc sinh, hoa tàn một khắc diệt".

Phượng Cửu hồi còn nhỏ rất lười học mấy việc liên quan đến sổ sách, khiến Bạch Chỉ Đế Quân hết sức đau đầu, nhưng về ca múa lại có khả năng thiên phú, rất hay khoe khoang, mãi sau này khi thấy mấy cuốn sách của cô cô nói ca múa là việc của con hát, nàng liền thôi luôn. Tối nay vì an ủi Tô Mạch Diệp mà nàng không tiếc công trở thành ca cơ, Phượng Cửu nghĩ bản thân mình vì giúp bạn bè có thể không tiếc cả mạng sống, quả thực đủ hào hùng, đủ trượng nghĩa.

Khúc ca ưu thương, Phượng Cửu hát rất truyền cảm, nhưng Tô Mạch Diệp sau khi nghe xong lại chỉ nói một câu: "Hát cũng không tệ", sau đó không nói gì nữa. Phượng Cửu cảm thấy Mạch Thiếu tối nay không hề bình thường, nhưng với bộ dạng hiện tại của hắn, nàng nên an ủi hắn thì hơn.

Phượng Cửu nhìn vào bóng tối, tiếp tục nói: "Ta vốn không có hứng thú với hoa cỏ, nhưng vừa rồi cũng có xem qua một số chuyện kể về hoa nguyệt lệnh. Có lẽ ngươi không biết, theo truyền thuyết, hoa nguyệt lệnh nở vào những lúc không có trăng, cho nên hằng năm mỗi khi hoa nở đều không thấy có ánh trăng.

Thực ra thì hoa nguyệt lệnh khi nở, cũng giống như ngươi và A...". Khóe miệng vừa định nói tới A Lan Nhược, Phượng Cửu đã vội vàng ngừng lại. Mạch Thiếu lúc này đang thương tâm, mà nguyên nhân là bởi vì A Lan Nhược, theo kinh nghiệm của nàng, lúc này tốt nhất là không nên nhắc tới tên của A Lan Nhược.

Nàng tự cho rằng bản thân mình rất sáng suốt, liền lấy một chữ 'nàng' để thay thế: "Ngươi và nàng, hai người đã có một quá khứ đẹp, ngươi xem, hoa nguyệt lệnh, thực ra nó cũng rất muốn được thấy ánh trăng một lần, nhưng là khi trăng sáng thì hoa không nở, khi hoa nở thì không có trăng, hữu tình lại vô duyên, đây chẳng phải là một chuyện bi thương hay sao?".

Một lúc lâu sau, Tô Mạch Diệp vẫn không trả lời, Phượng Cửu lại muốn gợi chuyện, nhưng đột nhiên đôi mắt bừng sáng nhìn về phía trước. Bên bờ suối bát ngát những bụi cây hoa nguyệt lệnh, trong chốc lát những bông hoa bừng nở, tỏa ra bạch quang mông lung, những cánh hoa phiêu diêu trong gió, tựa như trên cánh hoa đang có những màn sương trăng bồng bềnh.

Cả một vùng hoa nở như thể một đóa hoa lớn trải rộng khắp một góc trời. Cảnh đẹp như vậy, Phượng Cửu chưa được thấy ở Thanh Khâu hay ở Cửu Trùng Thiên cả, quả nhiên diệu kỳ. Phượng Cửu kích động quay đầu lại nhìn Tô Mạch Diệp, thấy Mạch Thiếu đang gối đầu lên tay, vẫn hết sức trầm mặc, trầm mặc theo đúng nghĩa của nó, không khỏi trong lòng muốn than thở.

Có thể khiến cho một lãng tử phong lưu nổi tiếng trên tình trường thương tâm suốt hai trăm năm, A Lan Nhược thực là một nhân tài. Nhìn Tô Mạch Diệp chán nản không hề nói một lời, Phượng Cửu không nỡ, đưa tay lên như đón lấy những bông hoa nguyệt lệnh, nói: "Ngươi xem, vì sao hoa nguyệt lệnh khi nở lại đẹp đến như vậy? Bởi vì nó nở lúc đêm khuya, chỉ một mình nó tỏa ánh sáng, khiến chúng ta chỉ có thể nhìn thấy nó, cho nên nó là đẹp nhất".

Nàng quay mặt lại nhìn chiếc mặt nạ trên mặt Tô Mạch Diệp, chân thành khuyên nhủ: "Nhiều năm như vậy mà ngươi chưa thể quên được nàng, bởi vì trong hồi ức của ngươi không có ai ngoài nàng, thời gian trôi qua đi, càng lúc càng khắc sâu, lại càng khiến ngươi đau khổ", nàng khoa tay múa chân, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc: "Nhưng kỳ thực như vậy là không đúng, ngoại trừ nàng ra còn có rất nhiều người khác, có nhiều khi bởi vì bản thân mang chấp niệm quá lớn mà không chịu buông tay.

Mạch Thiếu, không phải ngươi không hiểu được điều này, chỉ là ngươi không muốn hiểu mà thôi", nàng đã nói hết lời, nếu như Mạch Thiếu còn không thể ngộ ra, nàng cũng hết cách. Thật không ngờ Mạch Thiếu lại mở miệng: "Chỉ đặt một người trong ký ức của mình có gì không ổn? Những người khác có gì đặc biệt mà ta phải chú ý?".

Mạch Thiếu có thể thản nhiên nói như vậy khiến cho Phượng Cửu trong lòng rất bội phục. Khâm phục tự trong đáy lòng, không khỏi mềm giọng nói: "Nhưng chấp niệm của ngươi như vậy sẽ chỉ khiến cho ngươi thêm đau khổ...". Mạch Thiếu cắt ngang lời nói của nàng, trong lời nói hàm chứa chút bất mãn: "Ta đau khổ khi nào?".

Phượng Cửu cảm thấy Mạch Thiếu là kẻ có chết cũng không nhận rằng bản thân mình yếu ớt, liền phụ họa: "Ta biết, ta biết đây mặc dù là đau khổ, nhưng là một loại đau khổ ngọt ngào, nhưng đau khổ ngọt ngào thì sẽ bám chặt lấy con người ta, bám chặt lấy trái tim...".

Mạch Thiếu lại cắt đứt: "Ta cảm thấy ngươi còn chưa biết rõ". Phượng Cửu nhíu mày: "Aiz, nam tử hán đại trượng phu, nếu như đau đớn thì thừa nhận, đâu có điều gì mà phải lo?", chợt nhận ra muốn an ủi người khác cần phải nhẹ nhàng, liền hạ giọng nói: "Ngươi như vậy là đang trốn tránh.

Nếu như ngươi không đau khổ, vì sao tối nay ngươi lại ít nói như vậy?". Mạch Thiếu đưa mắt nhìn nàng một cái, sau đó trở mình, không nói lấy một lời. Phượng Cửu ngạc nhiên, không phải là nàng nhìn thấy tâm sự của hắn, khiến hắn thẹn quá hóa giận rồi đấy chứ? Mạch Thiếu này cũng thật là hẹp hòi.

Coi như hắn đang tức giận, có lẽ nàng nói chuyện hắn cũng chẳng thèm để ý, đành phải gác chuyện này sang một bên. Có điều nàng vẫn tò mò, nàng đã nghe người ta nói rất nhiều về A Lan Nhược, nhưng A Lan Nhược thực sự trông như thế nào, nàng vẫn còn chưa rõ, chi bằng nhân lúc hắn đang tức giận lừa gạt một chút xem sao.

Phượng Cửu tỏ ra bình thản, lơ đãng nói: "Ngươi vừa mới nói chỉ muốn để một người trong ký ức của mình, bộ dạng của nàng trông thế nào?". Đêm tĩnh lặng, không biết từ đâu nơi trước núi truyền đến tiếng ca mơ hồ xa vời. Nàng nghe được giọng nói trầm lặng mà chân thành của Mạch Thiếu.

"Rất đẹp", hắn nói: "Càng lớn lại càng đẹp", dừng một lát lại bổ sung: "Tính cách cũng tốt", dường như chợt nhớ ra gì đó: "Lại rất có tài, mặt nào cũng tài năng", tổng kết lại: "Điểm gì ở nàng cũng tốt", cuối cùng tự lầm bầm: "Ta đã chọn, đương nhiên phải điểm gì cũng tốt".

Phượng Cửu suy đi ngẫm lại câu nói của Mạch Thiếu. Ngoại hình đẹp, tính tình tốt, lại rất tài năng, không trách được A Lan Nhược là hồng nhan bạc mệnh. May mà nàng và cô cô, mặc dù ngoại hình khá được nhưng tính tình cũng chưa hẳn được coi là tốt, lại không có tài cán gì, không cần lo lắng.

Phượng Cửu cảm thấy lời nói chân thành của Mạch Thiếu, muốn phụ họa một câu, lại không biết nói gì, đành buột miệng: "Ta trước kia từng thích một người, trong ấn tượng thì cũng là một người khá đẹp, nhưng thực sự là kẻ đáng ghét", thêm một câu: "Cho nên hắn có thể sống rất lâu".

Mạch Thiếu như vô tình nói: "Có ta rồi, nàng ấy cũng có thể sống lâu". Phượng Cửu thở dài trong lòng. Năm đó nếu Mạch Thiếu ở đây, với khả năng của hắn chắc chắn có thể giữ được mạng của A Lan Nhược, đáng tiếc vận mệnh lại trêu ngươi. Mạch Thiếu nói ra lời này, không biết trong lòng hắn đang xót xa tới nhường nào.

Mạch Thiếu thực si tình, cũng thực đáng thương. Chợt thấy những bông hoa nguyệt lệnh phiêu dạt trong gió đang mờ nhạt dần, Tô Mạch Diệp đứng lên nói: "Đi thôi". Phượng Cửu đứng dậy sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu, bỗng nhiên sửng sốt. Vừa rồi khi nằm trên bãi cỏ nàng cũng không chú ý cho lắm, lúc này đứng dậy mới thấy khuôn mặt tuấn tú trước mắt mặc dù được che bằng mặt nạ nhưng mái tóc lại mang một máu trắng bạch.

Một ý niệm bỗng nhiên hiện ra trong đầu khiến Phượng Cửu giật mình. Một hồi lâu sau, nàng tiến tới giơ tay lên trước mặt tử y thiếu niên, run rẩy tháo chiếc mặt nạ xuống, minh quang của hoa nguyệt lệnh chiếu thẳng vào hai người bọn họ. Phượng Cửu kinh ngạc nói: "Tức Trạch Thần Quân?", thấy hắn không nói gì, lại hỏi: "Tại sao ngươi lại gạt ta?".

Crypto.com Exchange

Chương (1-34)