Say rượu loạn tính
← Ch.017 | Ch.019 → |
Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề, liền hỏi tới, Ôn Phủ Mịch, tại sao ngươi không muốn làm với ta, thẳng thắn mà nói ra lý do đi.
Hắn hơi bất đắc dĩ nhìn tôi nói, có ai như ngươi hỏi vấn đề này không?
Tôi vội vàng nhào lại cắn cổ hắn, thịt mềm mềm quả là mùi vị không tệ a.
Tôi nói, ta mặc kệ dù sao thì ta say rồi, đang phát điên lên đây, nếu hôm nay ngươi không đáp ứng ta, vậy ta liền cưỡng bức, đến lúc làm đau ngươi rồi, đừng có mà khóc sướt mướt đấy.
Răng của tôi, nhẹ nhàng cắn vào yết hầu của hắn, tôi cảm thấy đây chính là chỗ gợi cảm nhất của đàn ông.
Một khi Ôn Phủ Mịch mở miệng nói, yết hầu của hắn sẽ nhẹ nhàng chuyển động, kéo theo trái tim của tôi, cũng dao động nhộn nhạo theo.
Cẩn thận suy ngẫm lại, nguyên nhân chủ yếu tôi thích cái yết hầu này chắc cũng tại vì tôi không có.
Con người thường thích những thứ mà bản thân mình không có, cũng như thích những người mà mình không có được.
Nghĩ tới đó thấy con người thật sự là động vật rất đáng khinh a.
Ôn Phủ Mịch nói, Thực Sắc ta chỉ sợ ngươi sẽ hối hận
Kỳ thực tôi định nói, ngươi yên tâm, người hối hận khẳng định sẽ là ngươi.
Nhưng miệng tôi lại thốt lên, ta sẽ không hối hận, hơn nữa ta còn cam đoan ngươi cũng sẽ không hối hận, ta thề, hai cái bánh bao trước ngực tuyệt đối không phải loại nhỏ như bánh bao Vượng Tử a[1], mặc dù không như cao nguyên Thanh Hải Tây Tạng, nhưng ít ra cũng là ngọn đồi núi phía tây nam, hơn nữa hình dạng hoàn hảo, chất thịt tươi mới, không quá béo, giàu chất dinh dưỡng, hàm lượng protein cao, tuyệt đối không chứa chất kích thích.
Thân mình Ôn Phủ Mịch chợt run lên một cái, nói, ngươi cho là nơi đó của ngươi là thịt ba chỉ chắc.
Hương rượu xộc lên, miệng tôi cắn cũng có chút mạnh hơn, hương vị có chút giống với quỷ hút máu người.
Ôn Phủ Mịch cũng không né tránh, luôn luôn là mặc cho tôi đây tùy ý cắn, hắn nhẹ nhàng thở dài nói, Thực Sắc hãy chờ đến khi chúng ta kết hôn đã. Nếu có một ngày, ngươi thực sự không thích ta, lại hối hận rồi làm sao?
Nghe vậy, trái tim tôi nhất thời nhói lên một cái, một người nam nhân có trách nhiệm như vậy tôi thực sự phải hoài nghi Hàn Thực Sắc tôi là mẹ của ông trời a, bằng không ông trời làm sao chiếu cố tôi như vậy, ban cho tôi một nam nhân tốt đến thế này.
Tuy nhiên cảm động được một chút liền lập tức tắt ngúm, kết hôn xong mới làm - không phải là chờ thêm ít nhất bốn năm nữa chứ?
Nước miếng của tôi lúc này lại giống như sông Hoàng Hà tràn ra.
Vì vậy, tôi lôi kéo y phục của hắn vội vàng la lên: Không, sẽ không, Hàn Thực Sắc vĩnh viễn chỉ thích Ôn Phủ Mịch.
Hắn nở nụ cười và nói rằng, vĩnh viễn dễ dàng nói ra như vậy sao?
Tôi không có tâm trạng cùng hắn nói đùa như thế, đành bật người ngồi dậy, dùng miệng phủ lấy cái miệng hắn, sau đó đưa tay từ từ thâm nhập vào vạt áo sơ mi của hắn.
Lần đầu tiên trong đời, tôi chạm vào lồng ngực của hắn, thực nhẹ nhàng khoan khoái, không có lông khiến người ta ghê tởm, làn da thậm chí so với nữ sinh còn bóng loáng hơn, giống như loại đậu hủ mà tôi thích ăn nhất.
Bất quá suy ngẫm lại, tôi quả thực là đang ăn đậu hủ của hắn nha.
Lưỡi của tôi và hắn đang mãnh liệt mà quấn lấy nhau, mà tay của tôi thì đang ở trong lồng ngực của hắn tha hồ vuốt ve, ngây ngô mà câu dẫn.
Cơ thể Ôn Phủ Mịch càng ngày càng nóng dần dần đón nhận sự ấm áp của tôi.
Tôi đem thân mình gắt gao quấn chặt lấy hắn, dùng hai ngọn núi trước ngực chậm rãi cọ.
Tuy rằng Hàn Thực Sắc tôi đúng là được sinh ra dưới màu cờ của Đảng, là nữ thanh niên tốt của Đảng, nhưng đồng thời, từ nhỏ cũng xem manga《 Người yêu Bá Vương [2] siêu H của bạn học Mayu Shinjo mà lớn lên.
Không phải là tôi không yêu nước, tôi chủ yếu muốn từ thời trung học tìm hiểu chút kiến thức sinh lý, để chuẩn bị trước khỏi họa sau này thôi.
Chúng tôi từ nhỏ đến lớn mỗi khi học tới tiết sinh lý, giáo viên luôn dùng một câu bảo chúng tôi tự học liền xong việc.
Kỳ thật càng lảng tránh, loại chuyện này trong mắt chúng ta càng trở nên thần bí, mọi người liền càng muốn đi tìm hiểu đến cùng.
Chỉ cần hai người tự tìm hiểu loạn xạ là có thể tìm hiểu ra thôi.
Cho nên nói, phương thức lãng tránh trong chuyện này là cực kỳ không nên.
Ở Hà Lan, học sinh tiểu học đã được phát đồ tránh thai, tiên tiến hơn nhiều, cho dù không thể dùng cũng có thể cầm lên thổi bong bóng chơi, bắt chước bát giới, thổi một quả cầu, thổi một quả đại Cầu Cầu, thổi đại Cầu Cầu chơi với Cầu Cầu
Cho nên tỉ lệ người Hà Lan độc thân mang thai thấp nhất ở Châu Âu cũng không phải không có đạo lý
Tổ tiên dạy chúng ta, đọc nhiều sách vở để bổ sung những khiếm khuyết trong kiến thức, vì thế đối với những kiến thức này, tôi chỉ có thể thỉnh giáo sự giúp đỡ của truyện tranh Nhật Bản.
Chiêu cọ xát hai quả đồi này chính là tôi học hỏi được từ ở trên.
Tôi cọ, tôi cọ, tôi cọ cọ cọ, cũng không tin không quyến rũ được hắn!
Quả nhiên, dưới những nỗ lực không mệt mỏi của tôi, thân thể Ôn Phủ Mịch bắt đầu có phản ứng.
Hơi thở của hắn trở nên hỗn độn, cái lưỡi kia di chuyển càng kịch liệt hơn, Tiểu Phủ Mịch nhà hắn cũng bắt đầu thức tỉnh.
Tôi rất kích động a, giống như Đảng ở dưới đất ẩn nấp nhiều năm, cuối cùng cũng đánh được vào quân doanh của địch.
Kết quả là, tôi không ngừng cố gắng, không cọ nữa, mà bắt đầu áp sát vào.
Tôi áp, tôi áp, tôi dùng sức áp vào, không xem hai bánh bao trước ngực như sinh vật sống nữa mà áp.
Không cẩn thận, dùng quá nhiều sức nên thiếu chút nữa đem nhân thịt ở bên trong ép lòi ra, đau đến tôi nhe răng nhếch miệng, nước mắt lưng tròng.
May mà cố gắng không có uổng phí, Ôn Phủ Mịch ôm chặt lấy tôi, cùng quấn lấy nhau lăn lộn trên giường.
Tôi thiếu chút nữa là vui mừng đến nhồi máu cơ tim, thưa các đồng chí Hàn Thực Sắc tôi nằm mơ cũng hi vọng, ăn cơm cũng hi vọng, đi nhà cầu cũng hi vọng, tắm rửa cũng hi vọng, làm bài tập ở nhà cũng hi vọng, nghe giảng bài cũng hi vọng, rốt cục cũng đã chờ được đến một ngày cùng Ôn Phủ Mịch lăn lộn trên giường.
Để ăn mừng thời khắc vĩ đại này, tôi quyết định cùng Ôn Phủ Mịch lăn trên giường thêm vài vòng nữa.
Vì thế, tôi liền ôm lấy hắn, bắt đầu học tập cảnh tượng lãng mạn của nam nữ nhân vật chính trên phim truyền hình Trung Quốc lăn qua lăn lại trên sa mạc hoặc là lưng chừng núi.
Nhưng là tôi quên, phim truyền hình luôn luôn không tả thực, những nam nữ diễn viên chính này lăn lên lộn xuống rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng đến lượt tôi cùng Ôn Phủ Mịch làm thì gọi là tạo nghiệp a.
Cứ như vậy mà lăn lăn đến chóng mặt hoa mắt, hơn nữa tôi lại uống quá say nên thiếu chút nữa liền nôn ra.
Bất quá tôi là ai a, để đạt được ước mơ đã chờ đợi từ lâu này, tôi đem những thứ đang trào lên tới yết hầu kia cố gắng một lần nữa nuốt xuống hết, một giọt cũng không lãng phí..
Không thể không nói, tôi thật sự bội phục bản thân mình, không hổ là mama của lão thiên gia a.
Cứ như vậy, chúng tôi lăn a lăn a lăn a, không để ý chuyện sân bãi có giới hạn, liền rớt xuống giường, "Binh" một tiếng sao bay đầy đầu chân tay run rẩy.
Ôn Phủ Mịch vội giúp tôi xoa đầu, quan tâm hỏi han, không sao chứ.
Tôi vung mạnh tay, đôi mắt sáng lên, phát huy tinh thần không biết sợ của mình nói "Không có việc gì, tuyệt đối có thể cùng ngươi đại chiến 300 hiệp"
Nói xong kéo tay hắn quay lại trên giường.
Lần này tôi ngồi ở trên, đừng có ý kiến nha, làm như thế này thật là có cảm giác nữ vương chỉ còn thiếu roi da và ngọn nến.
Lúc này, tôi đã không thể đợi được nữa, vội cúi người xuống bắt đầu cởi quần áo của Ôn Phủ Mịch.
Không đến một lúc, một khối băng ngọc hoàn mỹ liền như vậy phơi bày ở trước mắt của tôi.
Tôi ừng ực ừng ực mà nuốt nước miếng, sau đó cúi người xuống, dùng môi của mình phủ phục trước lồng ngực của Ôn Phủ Mịch.
Từng tấc từng tấc một, môi của tôi ở trên lồng ngực của hắn mà di chuyển, một bên cảm thấy may mắn, hoàn hảo vì Ôn Phủ Mịch nhà chúng ta không có hiện tượng lai giống tổ tiên nghiêm trọng, bằng không trên lồng ngực sẽ có lông mao đen, bảo tôi như thế nào hạ miệng xuống a.
Da thịt của hắn giống như bạch ngọc hoàn mỹ, lồng ngực không có cơ bắp rõ ràng, nhưng cũng không gầy yếu, xinh đẹp vừa phải.
Tôi vươn đầu lưỡi, bắt đầu liếm hai quả trên đó, một vòng lại một vòng, hết sức hấp dẫn.
Tôi dùng đầu lưỡi mất hai năm luyện tập đã trở nên linh hoạt, liên tiếp không ngừng gảy điểm hồng trước ngực hắn.
Đầu lưỡi ma sát, mang theo ướt át, dần dần khiến nó dựng đứng lên.
Hô hấp của Ôn Phủ Mịch trở nên dồn dập nôn nóng hơn, trong mắt phủ đầy tình dục giống như tôi.
Tôi tiếp tục trêu chọc, một hồi dùng lưỡi bao vây ở điểm đỏ sẫm kia, một hồi lại bắt đầu truy đuổi.
Mặc dù bản thân không có cảm giác thoải mái, nhưng lại có cảm giác rất thành tựu.
Quậy phá một hồi khóe miệng cũng bắt đầu bủn rủn tôi liền dừng lại, vận động xương hàm, hít một hơi, nhìn Ôn Phủ Mịch nói, "meo meo" của đàn ông các ngươi cũng quá nhỏ đi, giống như hai cái mục bị muỗi chích.
Ôn Phủ Mịch nhịn không được nở nụ cười, nếu cũng giống như phụ nữ các ngươi thì không phải là hù dọa chết người sao?
Tôi cười đắc ý nháy mắt mấy cái nói, ôi chao làm sao anh biết phụ nữ bọn em đều là ngực to hả? Không lẽ đã lén xem phim đồi trụy rồi sao?
Ánh mắt của Ôn Phủ Mịch dưới ánh đèn sáng tối không ngừng nói, vậy bây giờ để ta xem thử xem.
Tiếp theo, tôi chỉ cảm thấy một trận trời đất xoay chuyển, đã bị hắn đè xuống giường.
Hiện tại vị trí đã thay đổi, hắn ở trên còn tôi ở dưới.
Nữ vương biến mất rồi, lòng tôi cảm thấy thật bi thương nha.
Trong mắt Ôn Phủ Mịch hiện lên tia mông lung, hắn rất dịu dàng, rất thong thả từ từ giúp tôi cởi ra áo khoác sau đó liền cúi đầu hôn xuống cổ.
Mẹ tôi ơi, mùi vị thật sự là quá mất hồn.
Bàn tay Ôn Phủ Mịch nhẹ nhàng vuốt đầu của tôi.
Không phải nói khoe khoang chứ, ưu điểm lớn nhất của Hàn Thực Sắc tôi là có mái tóc đẹp, đen thẳng mượt mà hơn nữa còn không bị chẻ ngọn.
Ôn Phủ Mịch tựa hồ rất thích vuốt tóc của tôi.
Học kỳ hai năm lớp 10, khi chúng tôi ở trong giai đoạn trên mức tình bạn nhưng chưa làm người yêu, tôi phát hiện hắn thường nhìn mái tóc của tôi đến ngây người.
Sau khi kết giao, hắn liền thường xuyên vuốt ve đầu của tôi, ánh mắt rất ôn nhu.
Tôi thường hay giả bộ đùa giỡn hỏi hắn, ngươi có phải hay không phải là bị bệnh nghiện tóc a?
Hắn cười cười không nói.
Một luồng hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng khoan khoái lướt nhẹ trên gáy cổ làm tôi phục hồi tinh thần lại, mà cơ thể tôi cũng bắt đầu run rẩy.
Làn môi mềm mại kia lưu luyến ở trên làn da tôi, giống như mang theo sóng điện, di chuyển đến đâu liền tê dại đến đó.
Cái lưỡi ướt át trơn mềm kia lại đang men theo vành tai, trêu trọc lỗ tai của tôi, loại kích thích mãnh liệt này làm cho con người ta chỉ muốn thét lên.
Tôi cắn chặt môi, nhưng âm thanh nửa khó chịu nửa rên rỉ vẫn là từ trong miệng thoát ra.
Bờ môi của Ôn Phủ Mịch dần dần di chuyển xuống phía dưới, nhẹ nhàng cắn cổ tôi.
Sự mê mang đắm chìm này khiến tôi khẽ rên rỉ một tiếng.
Thanh âm của Ôn Phủ Mịch mập mờ vang lên bên tai, lúc bình thường nguơi đều cắn ta như vậy.
Phản rồi, phản rồi, lại còn dám báo thù tôi.
Tôi vội giải thích, ta cắn ngươi để chứng minh tình yêu của ta đối với ngươi a.
Thanh âm Ôn Phủ Mịch mang theo ý cười, vậy ta cắn ngươi cũng là thể hiện tình yêu với ngươi a.
Bạn lớp trưởng đã từng nói, các bạn sinh viên, chúng ta giờ nào làm việc đó, nói cách khác, ở lớp chính trị chúng ta nên làm bài tập chính trị mà không phải là bài tập môn toán học. Đương nhiên tôi cũng không có nói là vào giờ toán học thì không thể làm bài tập chính trị.
Điều này cho thấy, trong lúc "make love" không thích hợp để đấu võ mồm.
Mắt thấy hiện tại bầu không khí tình dục đang bắt đầu trở nên nhạt nhẽo, tôi hoảng hồn vội kéo áo lót ra, lộ ra bộ phận ra hồn nhất trong tất cả các bộ phận không ra gì của mình, đắc ý nhìn hắn, ý tứ chính là, ta không có nói sai, hình dạng hoàn hảo, chất thịt tươi mới, béo gầy vừa phải.
Ôn Phủ Mịch nhất thời ngơ ngẩn, thân mình cũng trở nên cứng ngắt.
Trong lòng tôi thầm kêu một tiếng thật thích a, sâu sắc thể nghiệm được cảm giác của Ngọc Oánh trong Thâm cung nội chiến thoát y trước mắt của Tôn Bạch Dương, nhìn thấy bộ dạng bị mê hoặc của hắn mà cảm thấy đắc ý.
Nhưng ngay sau đó Ôn Phủ Mịch chậm rãi nói, Thực Sắc, động tác của ngươi đừng dũng mãnh như vậy được không, vừa rồi ta còn có cảm giác tưởng nhầm ngươi là đàn ông đó.
Tôi kìm nén xúc động muốn đạp hắn xuống giường, mỉm cười, lại mỉm cười, cười đến khóe miệng run rẩy.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |