Cao thủ quyết đấu (hạ)
← Ch.112 | Ch.114 → |
Hiện tại tôi cùng Đồng Diêu giống như Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết cùng quyết chiến ở trên đỉnh Tử Cấm thành.
Cao thủ so chiêu không cần động tác võ thuật đẹp.
Chỉ cần một động tác cũng có thể quyết định sinh tử.
Mà hiện tại, tôi và Đồng Diêu đang cân nhắc động tác này.
Tay tôi đặt ở vị trí trọng yếu của hắn.
Tay hắn đặt ở vị trí trọng yếu của tôi.
Tiểu đệ đệ của Đồng Diêu.
Tiểu đệ đệ mà tôi khao khát đã lâu hiện đang gần trong gang tấc.
Rốt cuộc là lớn, hay là vừa, hay là bé.
Rốt cuộc là dài, là trung, hay là ngắn.
Rốt cuộc là mịn màng như bút máy, hay là xù xì như chuối tiêu.
Lòng hiếu kỳ của tôi đạt tới đỉnh điểm.
Thế nhưng tôi không thể chạm.
Bởi vì sau khi chạm vào, tay hắn liền tiến vào trong cơ thể tôi.
Như vậy tôi chẳng phải là bị hắn ăn đậu hủ?
Tôi bây giờ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan
Rốt cuộc là bất cứ giá nào, trực tiếp nắm.
Hay là nhận thua, buông ra?
Tôi hận nhất là lựa chọn.
Ngay lúc này, tôi nhìn Đồng Diêu, con ngươi của hắn, yên lặng như mặt hồ.
Tháng 3 hoa đào bên bờ nở rộ, phản chiếu bóng trên mặt hồ.
Mờ mờ ảo ảo, quyến rũ khôn cùng.
Tư chất lang sói trong tôi trong nháy mắt bành trướng trong hoàn cảnh này.
Đồng Diêu là một tên playboy.
Tiểu đệ đệ của playboy chắc chắn không phải là "hàng" bình thường.
Cả đời Hàn Thực Sắc tôi nếu không thể đụng đến, tôi thà rằng cắt cổ tự sát!
Sau khi nói xong lời nói độc ác này trong lòng, tôi hít một hơi thật sâu, tay liền theo bản năng hướng đến sờ vào tiểu Đồng Diêu mà tôi đã tưởng niệm từ lâu, dùng hết mọi phương pháp, vắt kiệt trí não, sử dụng hết mọi mưu kế cũng chưa từng thấy được.
Nước miếng trong suốt chảy ra từ kẽ răng của tôi.
Ánh sáng dâm đãng sáng lấp lánh lóe ra từ đôi mắt của tôi.
Hơi thở kích động phun ra từ hai lỗ mũi của tôi.
Tôi bất chấp tất cả, tôi tán tận lương tâm, tôi bại hoại nhân tính, tôi dục vọng công tâm, tôi tâm lý vặn vẹo.
Tôi lệch khỏi quỹ đạo khoa học phát triển.
Tôi thậm chí vứt bỏ thể diện 3 đời.
Tôi liền đem bàn tay tội lỗi hướng về phía cội nguồn tội ác.
Tay tôi đã chạm phải tiểu Đồng Diêu.
Tôi thậm chí cảm giác được nhiệt độ của nó.
Tôi thậm chí tưởng tượng hình dạng của nó.
Thế nhưng ngay đúng lúc này, phía bên ngoài của nơi thần bí của tôi bị một ngón tay mở ra.
Trên ngón tay này, nhuộm đầy những cảm xúc nhàn hạ.
Không chút hoang mang, vô cùng tự tin.
Nó quanh quẩn sát bên cạnh.
Nó tuyên bố một ý nghĩa vô cùng rõ ràng.
Chỉ cần tôi còn dám tiến thêm một bước, nó sẽ tiến quân thần tốc vào hoa viên bí mật của tôi.
Cửa sen của tôi sắp bị mạnh mẽ mở ra.
Cơ thể của tôi trong nháy mắt bỗng trở nên cứng đờ.
Khóe miệng Đồng Diêu thể hiện vẻ đẹp trai lưu manh, là khêu gợi yêu mị, là thản nhiên tự đắc.
"Tâm can bảo bối của ta." Hắn nói: "Xem ra, ngươi không tin lời ta nói."
Tôi tin tưởng.
Tôi không thể không tin.
Đồng Diêu, là một người mạnh mẽ đến mức hải tảo thể (xương bọt biển) cũng có thể gãy đoạn, hắn còn có cái gì gọi là liêm sỉ, còn có cái gì gọi là đạo đức, còn có cái gì gọi là nguyên tắc con thỏ không ăn cỏ gần hang.
Cho nên hắn xác định chắc chắn sẽ tiến vào.
Đúng vậy, hắn nhất định sẽ tiến vào.
Lượng máu của tôi đã xuống dưới mức báo động.
Theo lời nói của lão viện trưởng chính là: "Đồng chí Hàn Thực sắc, lão tổ tông lỗi thời ngươi hôm nay phải bị tẩy trắng rồi."
Đúng vậy, tôi sắp phải đi đời nhà ma rồi.
Tôi cùng Đồng Diêu căn bản là không phải đứng ngang vị trí.
Không thể lấy cứng đối cứng
Chỉ có thể dùng trí.
Cho nên, tôi thở thật thật thật thật dài: "Thôi bỏ đi, không chơi nữa, mọi người đều là bạn, chơi đùa quá điên cuồng sẽ tổn thương hòa khí".
"Không sai." Đồng Diêu mỉm cười.
"Lấy tay ra đi, ta phải đứng dậy." Trước khi nói lời này, tôi muốn làm gương tốt, đưa tay ra khỏi đũng quần Đồng Diêu.
"Được" Đồng Diêu như trước mỉm cười nghe lời.
Hai tay tôi chống trên mặt đất, làm ra bộ dáng muốn mượn lực để đứng dậy.
Tiếp theo, ngay tại giờ phút này, tôi cố ý nhẹ hạ cánh tay xuống.
Có như vậy, khuỷu tay cứng rắn kia của tôi mới có thể huých thẳng về phía Đồng Diêu tiểu đệ.
Trong mắt tôi dày đặc khí lạnh.
Trên mặt tôi nở nụ cười lạnh bạc.
Trong lòng tôi vang lên tiếng nói lạnh lùng hung ác: "Đồng Diêu ơi Đồng Diêu, hôm nay nếu như ta đánh hòa với ngươi, nếu truyền ra ngoài, làm sao có thể lăn lộn trên giang hồ nữa? Cho nên, chớ trách ta nhẫn tâm."
Hàn Thực Sắc tôi ở trên phương diện tàn phá tiểu đệ đệ của các nam đồng bào cơ hồ là thiên phú rất cao.
Về cơ bản, không tiểu đệ đệ nào có thể thoát khỏi bàn tay của tôi.
Lần này cũng giống như vậy.
Trong đầu tôi bắt đầu tưởng tượng sau khi nơi thầm kín của Đồng Diêu bị tôi đụng mạnh, hắn mặt đỏ tai hồng, nhảy dựng lên, ôm tiểu Đồng Diêu giơ chân với bộ dáng chật vật.
Nhưng mà đi đêm nhiều có ngày gặp ma.
Mà hôm nay tôi gặp yêu quái còn đang sợ hơn so với ma.
Ngay lúc khuỷu tay phải cứng rắn của tôi huých đến tiểu Đồng Diêu yếu ớt của Đồng Diêu, thân thể Đồng Diêu bỗng nhiên dịch nhẹ.
Động tác hắn thật tiêu sái, biên độ di động cũng không lớn.
Nhưng vừa khéo làm cho tay tôi đập xuống mặt đất.
Tôi thừa nhận mình không phúc hậu.
Tôi ôm ý niệm trong đầu là muốn cho Đồng Diêu đoạn tử tuyệt tôn.
Cho nên, sức lực kia là vô cùng kinh người, cơ hồ đạt tới trình độ hủy thiên diệt địa.
Mà lực là tương tác qua lại.
Hay nói cách khác là, tay tôi nện lên mặt sàn xi măng kia cũng là đau tới độ hủy thiên diệt địa.
Nước mắt tôi ngay lập tức như dòng suối phun trào ra.
Không chỉ có nước mắt, trong nháy mắt khuỷu tay tôi cũng bùng phát cơn đau.
Cho nên, khuỷu tay tôi nhất thời thả xuống dưới.
Cho nên, cơ thể tôi không có vật gì chống đỡ.
Cho nên, mặt của tôi hướng về mặt đất với một tốc độ phi thường.
Kế tiếp, một chuyện tốt cùng với một chuyện xấu đã xảy ra.
Chuyện tốt chính là mặt tôi không đụng vào mặt đất.
Chuyện xấu chính là mặt tôi đụng vào phía dưới của Đồng Diêu.
Vừa khéo xui rủi làm sao, miệng tôi đúng lúc đụng vào tiểu Đồng Diêu mà tôi mong nhớ ngày đêm.
Chính xác hơn mà nói, miệng tôi hôn lên tiểu Đồng Diêu.
Đây cũng không phải là cái tôi muốn.
Lấy tay cầm và dùng miệng hôn hoàn toàn là hai khái niệm không giống nhau.
Cái trước, cho thấy Đồng Diêu bị tôi trêu ghẹo.
Mà cái sau, thì lại là tôi bị Đồng Diêu trêu ghẹo.
Đầu tôi đang trống rỗng, chợt giọng nói Đồng Diêu hàm chứa vẻ kiều diễm mờ ám trêu tức vang trên đỉnh đầu tôi: "Thân ái à, ngươi nóng lòng như vậy a?"
Lửa giận của tôi, nhất thời giống như núi lửa được châm ngòi, bùng phát.
Tôi thật sự là thiệt thòi đến tận nhà luôn rồi.
Chảy nhiều mồ hôi như vậy, nước mắt đổ nhiều như vậy, máu trào ra nhiều như vậy.
Từ đầu đến cuối, tôi đều bị Đồng Diêu xoay vòng vòng, bị hắn đùa giỡn đủ kiểu.
Không có thiên lý, không còn lời nào để nói được.
Dưới sự tức giận, lý trí của tôi xuất ra bay đến tận chân trời.
Tôi nghiến răng nghiến lợi thề, hôm nay, tôi nhất định phải đem quần của Đồng Diêu kéo xuống dưới.
Nhất định nhất định!
Ánh mắt tôi đã trở thành màu đỏ như máu.
Tôi há răng hướng về... phía dưới của Đồng Diêu nhào lên.
Tôi đã bị một loạt đùa giỡn cùng tình huống diễn biến tương phản làm cho gần như điên cuồng.
Vì vậy, tôi ở trong phòng truy đuổi Đồng Diêu.
Vừa đuổi, tôi vừa rống như sư tử Hà Đông: "Đứng lại cho ta, hôm nay ta nhất định phải kéo quần ngươi tụt xuống dưới!!!!!!!!!!"
Chân tôi được lửa giận tiếp nhiên liệu, trong nháy mắt tốc độ tăng lên, chỉ chốc lát đã bức Đồng Diêu tới góc tường.
Tôi xoa xoa tay, miệng vừa cười vừa chảy nước miếng, ánh nhìn dâm đãng, từng bước từng bước một tiến gần Đồng Diêu: "Bây giờ ta xem ngươi còn muốn chạy trốn nơi đâu?"
"Ngươi muốn làm gì?" Trên mặt Đồng Diêu bỗng nhiên lóe lên thần sắc sợ hãi, giọng nói cũng có chút run rẩy, vang lên trong không khí như tơ nhện phiêu dật.
Trong ánh mắt ánh lên ánh sáng bị vỡ ra.
Nhìn qua, thật sự giống như là một mĩ nam vô tội bị sói mẹ háo sắc bức bách đến góc tường.
"Làm gì?" Tiếng cười của tôi vô cùng cầm thú, vô cùng dâm đãng: "Đương nhiên là, phải ăn ngươi!"
"Van ngươi không nên xằng bậy." Đồng Diêu nhìn qua điềm đạm đáng yêu, cư nhiên làm cho người ta có khát vọng yêu thương luyến tiếc: "Nể tình chúng ta nhiều năm bạn tốt, thả ta."
"Thả ngươi?" Lưỡi tôi từ môi trên thong thả địa chuyển động một vòng, trong mắt tinh quang tăng vọt, một chữ lại một chữ tắt dần hy vọng của hắn: "Không có khả năng... Hôm nay, ta nhất định phải cởi quần của ngươi, ta muốn nhìn tiểu Đồng Diêu ngươi đến tột cùng bộ dạng là tròn hay là dẹt!"
Nói xong, tôi đẩy Đồng Diêu thật mạnh, làm cho hắn tựa sát vào tường.
Tiếp theo, tôi tiến người lên trước, không để cho hắn có cơ hội chạy thoát, hai tay bắt đầu ra sức nắm lấy quần hắn, liều mạng kéo xuống.
"Tại sao?" giọng nói Đồng Diêu tràn ngập bi ai như sắp khóc, vô tội, đầy bất lực: "Nhiều năm như vậy, vì sao ngươi luôn không từ bỏ ý niệm nhìn thấy phía dưới của ta?"
Tôi như là hái hoa đại đạo, ngửa mặt lên trời cười dài, cười đến tà khí vô cùng, đáng đánh vô cùng: "Bởi vì, mục tiêu nhân sinh của ta chính là cởi quần của mỗi một người đàn ông ta nhìn thấy, xem xét tiểu đệ đệ của bọn họ, nếu hình dạng hoàn hảo liền cắt xuống bảo tồn, nếu hình dạng không đẹp, liền quăng cho chó ăn!"
"Nga." Đồng Diêu nhẹ nhàng trả lời một tiếng như vậy.
Một tiếng "Nga" của hắn phải nói là ngàn quay trăm chuyển, rung động tâm can, rất có thâm ý.
Ngay lập tức đầu óc tôi trấn tĩnh một chút.
Không đúng, Đồng Diêu như thế nào lại có thể sợ tôi?
Trừ phi...
Tôi quay đầu, thấy em trai đến giao thức ăn nhanh đứng ở cửa.
Tôi quả thật không biết cửa mở ra khi nào.
Cũng không biết em trai kia tới khi nào.
Càng không biết, em trai kia nghe thấy được bao nhiêu.
Tôi chỉ thấy, em trai kia mang theo hộp thức ăn nhanh, ngây ra như phỗng nhìn chúng tôi, sắc mặt trắng bệch, môi run run, hai chân cũng run run.
Mồ hôi lạnh của tôi toát ra, chảy xuống quanh co giống như con giun bò.
Xong đời, hắn hình như là nghe được rất nhiều.
Tôi ổn định tinh thần, mặt hé ra nụ cười giống đóa hoa cúc, chậm rãi bước tới, dùng từ ngữ ôn hòa nhất trên đời này nói với hắn: "Bạn nhỏ a......"
Bạn nhỏ a, ngươi đừng để ý, cô và chú đang tập thoại kịch bản a.
Tôi vốn dĩ muốn nói như vậy, nhưng khi tôi mới vừa từng bước hướng về em trai giao thức ăn nhanh kia thì hắn liền giống như thấy quỷ, kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết.
Sau đó, hắn thở hổn hển hổn hển phì phò, con mắt hoảng sợ mở to, hàm răng cao thấp đánh vào nhau kêu lộp cộp.
"Không cần cắt ta!!!!!!!!!!!!!"
Em trai giao thức ăn kêu lên một tiếng thất thanh, tiếp theo ném hộp thức ăn nhanh lại, rất nhanh bỏ chạy xuống lầu.
Tôi nhìn hộp thức ăn nhanh kia lộn mấy vòng hoàn mỹ trên không.
Tiếp theo, ánh sáng tươi đẹp và nước cuồn cuộn bên trong đều rơi vãi ra, trên mặt đất trở thành một mảnh địa đồ rực rỡ.
Trong không khí tràn ngập mùi thức ăn.
Tôi ngơ ngác nhìn hết thảy mọi thứ ngay lúc này.
Đồng Diêu bên cạnh, dường như không có việc gì, khí định thần nhàn, vô cùng tao nhã sửa sang quần áo, nhẹ nhàng nói: "Thực đáng tiếc, xem ra, chúng ta hay là đi ra ngoài ăn."
Cố ý.
Đồng Diêu là cố ý!
Hắn đã sớm thấy em trai giao thức ăn đứng ở ngoài cửa.
Hắn dụ tôi nói ra những lời trong lòng mình.
Hắn phá hủy hình tượngcủa tôi!
Hắn là cố ý!
Bắt đầu từ ngày đó, chỉ cần tôi xuất hiện ở tiểu khu, mọi người sẽ chỉ trỏ vào tôi, nghị luận không ngớt.
Quán thức ăn nhanh dưới lầu đạt được hiệp nghị, không buôn bán cho tôi, bởi vì em trai giao hàng quá sợ hãi đã ra đi không trở lại.
Bác gái hội trưởng chung cư mỗi lần thấy tôi, đều lôi tôi lại, lời nói sâu xa kiêm lải nhải công tác tư tưởng cho tôi.
Đại ý chính là: em gái à, hôm nay thời tiết thật trong lành, cuộc sống chúng ta thật là tốt đẹp, sinh sống trong hoàn cảnh như vậy nên cảm tạ, phải phóng hạ Đồ Long đao, lập địa thành Phật. Nếu thật sự không nhịn được, nên đi mua những đồ chơi giống như sinh thực khí của đàn ông về mà chém a, đừng chém người thật.
Thậm chí, ngay cả những con chó rất lợi hại ở trong tiểu khu gặp người sủa người, gặp quỷ cắn quỷ, nhìn thấy tôi, cũng cụp đuôi, chọn đường vòng mà đi.
Hình tượng thục nữ tôi vất vả gây dựng nhiều năm bỗng nhiên bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Tôi lại một lần nữa đại bại dưới tay Đồng Diêu.
← Ch. 112 | Ch. 114 → |