Mộng xuân có chút điểm lạ
← Ch.107 | Ch.109 → |
Hồi ức tiếp tục sang trang.
Từng chút một, đem toàn bộ những dây dưa lộn xộn giữa tôi và Đồng Diêu tái hiện lại.
Mảnh mù mịt trước mắt tôi, dần dần trở thành màu trắng.
Một loại màu trắng mới tinh sáng ngời.
Tôi bị một trận cãi vã làm cho tỉnh giấc.
"Ngươi có phải là đàn ông không hả? Sao lại có thể dùng sức đem Thực Sắc đẩy lên tường, thật sự là rất ghê tởm!" Sài Sài khinh bỉ.
"Cô ta vừa vọt vào liền cắn ngay vào hai điểm trước ngực ta, ta căn bản không kịp phản ứng, thân thể liền tự động mở ra chức năng phòng ngự. Lại nói, ta cũng không có dùng sức quá mạnh." Kiều bang chủ giải thích: "Ngươi không nghe thấy bụng cô ta đang kêu vang một trận hay sao? Là đói quá mà ngất xỉu đó."
"Hai điểm trước ngực của ngươi cũng chỉ mọc ra để đó thôi, có quý giá như vậy sao. Cắn liền cắn." Sài Sài giúp tôi hả giận.
"Vậy lúc ta cắn vào hai điểm của ngươi, sao ngươi lại tức giận đến như vậy?" Kiều Bang Chủ cười khẽ, trong giọng nói mang theo một chút tư vị ái muội.
"Sao ngươi không cầm loa tới phía trước rống đi a?!" Sài Sài tức giận: "Còn sợ chuyện giữa chúng ta chưa đủ mất mặt sao?"
"Tốt a, đây là ngươi nói, ta sẽ đi rống ngay bây giờ." Kiều Bang Chủ vừa nói liền chuyển bước.
"Trở lại, tên khốn kiếp này!" Sài Sài nóng nảy.
Nghe thấy tiếng hai người quen thuộc cãi vã, lòng của tôi, lại trở nên yên bình.
Thật tốt quá, cuối cùng cũng trở lại thời gian như trước kia.
Đúng vậy, không có chuyện gì phát sinh nữa.
Tôi chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng mà một giây kế tiếp, sắc mặt của tôi lập tức tái nhợt như tờ giấy A4.
Bởi vì, tôi nhìn thấy cặp mắt âm u kia của Đồng Diêu.
Khoảng cách này, gần kề khiến tôi nhìn thấy cả bên trong con ngươi trong trẻo của hắn hiện lên ghèn mắt của tôi.
"A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Tôi điên cuồng kêu to, tay chân cũng sử dụng, cuộn mình lên đầu giường.
Đồng Diêu bình tĩnh nhìn tôi.
Mà tôi, là kinh hoàng nhìn hắn.
"Hai người các ngươi, thế nào?" Sài Sài nheo lại đôi mắt đẹp.
Nhiều năm kết bạn khiến cho nàng đối với quan hệ khác thường giữa tôi và Đồng Diêu sinh ra hoài nghi của giác quan thứ sáu.
"Không có gì!" Tôi vội vàng phủ nhận.
Nhưng mà Đồng Diêu giống như đã quyết tâm muốn đem tất cả làm rõ, hắn dùng lời nói rõ ràng nhất, nói: "Ta nói với Thực Sắc, ta thích cô ấy đã lâu."
"A!" Sài Sài trợn mắt há mồm nửa ngày, thật vất vả mới hồi phục lại tinh thần, lẩm bẩm nói: "Ta còn tưởng rằng người ngươi thích là ta."
Nghe vậy, lông mày Đồng Diêu như gợn sóng, có chút dao động.
"Nói cách khác." Kiều Bang Chủ giống như đăm chiêu nói: "Về sau, lại có thêm một người tới xin cơm."
Lần này đến lượt lông mày của tôi dao động.
"Vậy ngươi trả lời thế nào?" Sài Sài vội hỏi tôi.
Tôi cảm thấy bản thân hô hấp bắt đầu khó khăn.
"Đáp ứng đi." Sài Sài khuyên nhủ: "Mọi người đều quen thuộc như vậy mà."
"Không thể đáp ứng!" Kiều Bang Chủ cau mày: "Ta không rảnh để nấu cơm thêm cho một người nữa."
"Ngươi không phải là người a, lại có thể vì loại chuyện nhỏ này mà chia rẽ nhân duyên của người khác!" Sài Sài rống giận.
"Vậy ngươi không phải thường xuyên đòi phá đi nhân duyên giữa ta và ngươi sao." Kiều Bang Chủ đánh trả.
"Chúng ta không phải là nhân duyên mà là nghiệt duyên, ta với ngươi là tuyệt duyên, tương lai ta và ngươi còn lại là vô duyên." Sài Sài trợn mắt nhìn lại.
Lại một trận cãi vã ồn ào, Đồng Diêu từ đầu đến cuối đều là bình tĩnh.
Một kiểu thấy rõ phương hướng của bản thân nên bình tĩnh.
Tôi bị ánh mắt của hắn bức bách, da đầu bắt đầu tê dại.
Không được, lại không biết phải làm gì rồi.
Tôi thở sâu, tiếp theo, vượt qua Đồng Diêu liền chạy ra bên ngoài.
Nhưng mà, cùng lúc khi tôi làm như vậy thì cánh tay của tôi bị hắn giữ chặt lại.
Sau một luồng tiếng gió vù vù, tôi phát hiện bản thân đã bị kéo đến giữa phòng ngủ của Kiều Bang Chủ.
Cửa, cứ như vậy bị đóng lại.
Đồng Diêu đứng chắn ở cửa.
Tôi không có đường để trốn.
Đồng Diêu cúi đầu, nhìn tôi, trong con ngươi, màu đen nở rộ phiếm chút ưu nhã của ánh sáng mị hoặc.
Tôi hơi nhíu trán: "Ngươi rốt cuộc bị thương tổn tới chỗ nào?"
Đồng Diêu từ từ đếm: "Ngực, chân, còn có đầu."
Tôi vỗ vỗ bờ vai của hắn, lấy thái độ của người anh em, nói: "Đây chính là đáp án, Đồng Diêu, ngươi bị thương ở đầu, dây thần kinh tạm thời bị nối nhầm, bây giờ ngươi đang ở vào trạng thái hỗn loạn, căn bản không biết bản thân đang làm những gì."
"Ta biết." Bông hoa trong con ngươi của Đồng Diêu lẳng lặng nở rộ: "Ta đương nhiên biết bản thân mình đang làm cái gì... Ta chỉ làm điều ta cho là đúng mà thôi, ta mong chờ chuyện này từ lâu rồi. Ta chỉ là đang nói cho một người con gái, nàng ở trong lòng ta đã lâu rồi."
"Không thể nào!" Giọng nói tôi hốt hoảng mà không tin: "Đồng Diêu ngươi là playboy, ngươi sẽ không yêu bất kỳ người nào, cô đơn tới già chính là kết cục cuộc đời của ngươi a."
"Nhưng mà ta lại yêu ngươi." Giọng nói Đồng Diêu bình tĩnh như nước: "Đây là chuyện mà không ai có khả năng đoán trước được."
Tôi lấy tay che lỗ tai.
Tôi không muốn nghe nữa.
Tôi không dám nghe nữa.
Nhưng giọng nói của Đồng Diêu, cứ tiếp tục không ngừng mà chui vào lỗ tai tôi: "Thực Sắc, ta không có yêu cầu cái gì, ta chỉ hy vọng, ngươi có thể công bằng mà cho ta một cơ hội."
"Là ngày cá tháng tư sao?" Tôi hỏi, giọng nói vội vàng, tràn ngập chờ đợi, giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Không sai, ngày cá tháng tư sắp đến rồi, các ngươi đang cấu kết lại chỉnh ta."
Nhưng mà tôi từ biểu cảm trên mặt Đồng Diêu không có được đáp án mình mong muốn.
Hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi và ta đều biết, đây là sự thật."
Nói xong, Đồng Diêu đưa tay, dường như muốn vuốt ve khuôn mặt tôi.
Nhưng, tôi theo bản năng co rúm lại.
Tay của Đồng Diêu, dừng lại giữa không trung.
Tiếp theo, chậm rãi buông xuống.
"Ta không tin." Tôi lẩm bẩm nói: "Ta không tin ngươi sẽ thích ta, làm sao có thể chứ, vừa mấy ngày trước, chúng ta còn là bằng hữu tốt nhất... Sẽ không, nhất định không, ngươi lại đang chỉnh ta sao?"
Ánh mặt trời, theo đường nét khuôn mặt Đồng Diêu trượt xuống.
Lướt qua con ngươi âm u kia của hắn.
Lướt qua cánh mũi thẳng tắp xinh đẹp.
Lướt qua đôi môi căng mọng ướt át khêu gợi.
Lướt qua thanh âm phảng phất như dòng nước xuân chảy qua.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt như nước, trên môi đóa hoa nở rộ ôn nhu: "Hàn Thực Sắc, chòm sao Cự Giải, sinh nhật là ngày 28 tháng 6, nhóm máu O, màu sắc yêu thích là màu tím nhạt, nhìn như cái gì cũng ăn được, nhưng lại là một người vô cùng kén ăn, chán ghét cà tím cùng bí đỏ, lúc 5 tuổi đã từng nuôi một con chó đực gọi là bánh vừng, 10 năm sau con chó qua đời, thương tâm rất nhiều nên đã thề không bao giờ nuôi động vật nhỏ nào nữa, thích nhất là bộ phim Forrest Gump[1] từng trong vòng một ngày xem liên tục bốn lần, buổi sáng mỗi ngày tỉnh dậy đều phải uống một cốc nước trong, lúc đi thích bước chân trái trước, khi phải suy nghĩ một vấn đề thì nhíu mày cắn đầu bút, khi mệt rã rời thì thích dụi mắt, từ năm 23 tuổi, lúc cười to còn phải đè lại khóe mắt, đề phòng xuất hiện nếp nhăn. Lúc ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, trên cổ tay phải của ngươi đeo một cái dây bện tơ hồng, mặt trên dùng hạt châu nhỏ làm trang sức, câu đầu tiên nói với ta là "Bạn học, phiền ngươi tránh ra một chút, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm kia của ngươi cùng cái đầu vướng víu vừa vặn chặn lại tầm mắt của ta."
Đúng vậy, mỗi một chữ Đồng Diêu nói, đều là chính xác.
Thậm chí có rất nhiều chi tiết, đều là sau khi được hắn nhắc nhở tôi mới phát hiện lần đầu.
Năm đó, khi huấn luyện quân sự tập đi bước, Đồng Diêu xếp hàng trước tôi, mà Ôn Phủ Mịch thì xếp hàng phía trước hắn.
Tầm mắt nhìn trộm Ôn Phủ Mịch của tôi thường xuyên bị Đồng Diêu che khuất.
Rốt cuộc có một ngày, tôi không thể nhịn được nữa, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói ra câu nói kia.
Đây tất cả, thì ra là, Đồng Diêu đều nhớ rõ.
Hắn nói một cách lưu loát, đem tất cả nói ra liên tục.
Dường như mỗi một sự kiện, cũng đã chạm khắc ở trong lòng của hắn, là quen thuộc như thế.
Hắn hiểu rõ tất cả về tôi.
Hắn luôn luôn lặng lẽ để ý tới tôi.
Chẳng lẽ nói, Đồng Diêu hắn là thật sự...
Tôi không thể tin: "Rốt cuộc, tất cả chuyện này... rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào?"
"Cấp hai trung học." Đồng Diêu nói.
"Ta không biết, ta luôn luôn không biết." Tôi lắc đầu: "Ngươi cho tới bây giờ đều không có biểu hiện ra ngoài."
"Bởi vì, " giọng nói Đồng Diêu, mang theo ánh sáng ố vàng của ký ức: "Khi ta ý thức được bản thân thích ngươi, cũng phát hiện, ngươi yêu Ôn Phủ Mịch, tuy rằng ngươi luôn giả vờ ra dáng điềm nhiên như không có chuyện gì, nhưng mà, ánh mắt của ngươi, luôn dừng lại trên người hắn."
Đôi môi của tôi, không cách nào ngậm lại được.
Nói cách khác, Đồng Diêu từ lúc lớp 10, liền...
Tôi còn tưởng rằng, hắn sau khi Ôn Phủ Mịch rời đi, hoặc ít nhất là sau khi chia lớp 11 mới có cảm giác với tôi.
Đợi chút...
"Cuộc thi chia lớp lần đó..." Tôi kinh ngạc.
Đồng Diêu không nói gì, nhưng tôi từ vẻ mặt của hắn nhìn thấu tất cả.
Đôi môi của tôi, bởi vì khiếp sợ, mà há hốc ra.
Cuộc thi lần đó, thì ra là Đồng Diêu cố ý thi trượt.
Hắn làm như vậy, là vì muốn cùng tôi ở một chỗ.
Đúng vậy, tuy rằng hắn luôn luôn không nghiêm túc học tập, nhưng dựa vào thiên phú, kết quả mỗi cuộc thi luôn luôn là đứng đầu khóa học.
Thành tích lần đó, thật là làm rơi vỡ mắt kính của không ít người.
Ý thức được điểm này, lòng tôi tràn đầy một loại tâm tình phức tạp không biết tên.
Đầu óc tôi, cũng trở nên đần độn.
Tôi hoảng hốt hỏi: "Nếu là thật như thế, như vậy, tại sao, tại sao sau khi Ôn Phủ Mịch rời đi, ngươi vẫn không nói cái gì?"
"Bởi vì, " Đồng Diêu chậm chạp nói: "Khi đó, trong lòng của ngươi, là tường đồng vách sắt, ta không có đủ lòng tin để mở nó ra."
Tôi lại bắt đầu mơ màng.
Nhưng tôi không thể không thừa nhận, lời nói của Đồng Diêu, là chính xác.
Cho đến trước khi Thịnh Du Kiệt xuất hiện, lòng tôi đang bị phong bế.
Thậm chí, dũng khí để nhắc tới tên của Ôn Phủ Mịch cũng không có.
Đồng Diêu nói tiếp: "Cũng có thể là, ta quá nhát gan. Ta không có lòng tin đối với năng lực của mình."
"Ta biết a, ngươi ở trong cuộc đời của ta đã chiếm một vị trí chính là "bạn tốt nhất" nhưng bây giờ... Ta nên làm như thế nào? Ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?"
"Thuận theo tự nhiên." Đồng Diêu trả lời.
"Làm sao có thể tự nhiên?" Tôi có chút uể oải: "Chúng ta, có thể trở lại như trước sao?"
"Thật xin lỗi." Đồng Diêu nhìn tôi: "Ta đã muốn quá nhiều."
"Đây không phải là vấn đề có lỗi hay không." Tôi có chút phiền loạn: "Đồng Diêu, từ đầu tới cuối, ta đều chỉ coi ngươi là bạn, cũng không có sinh ra ý nghĩ khác."
"Ta biết." Trong con ngươi của Đồng Diêu, giống như ngôi đình viện, bên trong, là vườn hoa lặng lẽ nở rộ: "Mỗi lần ngươi thấy ta cùng với người phụ nữ khác ở một chỗ, ngươi luôn cười trêu tức, chưa bao giờ có một tia khác thường."
"Ta không biết nên làm thế nào." Tôi gục đầu xuống, nhìn chân hai người chúng tôi.
Chân, đương nhiên là thứ đồ không có tình cảm nhất.
Đồng Diêu bất ngờ đưa cho tôi một vấn đề khó khăn.
Sau này, tôi phải đối xử với hắn như thế nào?
Tôi và Đồng Diêu, không thể trở về được thời gian trước kia nữa.
Đồng Diêu nhẹ giọng nói: "Ta hiểu, điều này với ngươi mà nói, là bất ngờ. Thậm chí đối với ta mà nói, cũng là bất ngờ... Ta không nghĩ đem tâm tư của mình nói cho ngươi biết vào lúc này. Tất cả kế hoạch của ta, đều bị lời nói ngày đó làm rối loạn. Nhưng ta không hối hận. Chuyện tình cảm này, cho dù là kẻ nào cũng đều không thể đoán trước, giống như ta bỗng nhiên trong lúc đó lại yêu cái bộ dạng đói bụng của ngươi vậy."
Không biết là vì động tác lắc đầu của tôi, hay là tâm tình vào giờ khắc này.
Tóm lại, tôi không ngừng thở hổn hển.
"Ta cần thời gian." Tôi nói: "Ta cần thời gian để tiêu hóa tất cả."
Tôi ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo lờ mờ khẩn cầu mà bản thân cũng không phát hiện ra: "Đồng Diêu, ngươi về bệnh viện trước được không? Không được lấy thân thể của chính mình ra đùa."
Đồng Diêu yên lặng nhìn tôi.
Một trận gió thổi qua, bông hoa trong mắt của hắn, ngay lập tức lay động.
"Được, ta nghe lời ngươi." Đồng Diêu bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười kia giống như đám mây mềm, nhẹ không có một tia áp lực: "Ta cho tới bây giờ đều không quan tâm phải chờ bao lâu."
Nói xong, Đồng Diêu xoay người, rời đi.
Tôi giống như bị rút đi gân cốt, cả người mệt mỏi tựa vào trên tường, lấy tay che mặt.
Cho dù tôi cố gắng khép thật chặt kẽ tay, nhưng, vẫn còn ánh mặt trời theo những kẽ hở không nhìn thấy lọt vào.
Trước mắt tôi, là thứ ánh sáng đỏ như trái quất.
Tôi cứ như vậy mà nhìn tia lửa ấm áp kia, suy nghĩ dừng lại.
"Đồng Diêu đi rồi." Không biết đã qua bao lâu, Sài Sài đi tới bên cạnh tôi, nhẹ giọng nói.
Tôi cũng chỉ gật đầu một cái.
Ngay cả sức lực để gật đầu, cũng đã không còn.
"Thật ra thì, nghe tin hắn thích ngươi, ta cũng rất kinh ngạc..." Sài Sài dừng một chút, dường như đang đắn đo câu nói: "Như vậy, hiện tại ngươi muốn làm sao bây giờ?"
Tôi đem hai tay buông xuống, hạ quyết tâm: "Bây giờ, ta muốn ăn cơm."
Nể mặt của Sài Sài, Kiều Bang Chủ tạm thời không so đo mối thù bị tôi cắn tiểu meo meo, trong thời gian ngắn liền vì tôi mà làm xong thức ăn.
Vì báo đáp công lao nấu cơm của hắn, tôi dùng tốc độ nhanh nhất có thể, gió cuốn mây tan tiêu diệt hết một bàn đồ ăn.
Sau khi ăn xong, giống như cũ lại sờ sờ cái bụng, đánh ợ một cái, chùi chùi miệng.
Thuận tiện, hỏi Sài Sài về chuyện bị bắt về như thế nào.
Đáp án rất rõ ràng, là vì tôi tâm trí lúc đó mơ hồ bán đứng.
Tôi mới nhớ ra, lúc ấy tôi thậm chí còn vì Kiều Bang Chủ mà vẽ ra bản đồ nhà Vân Dịch Phong.
Thật sự là vì kế hoạch bị bắt của Sài Sài đã tạo ra một cống hiến vĩ đại không thể xóa nhòa.
Thứ nhất là không dám nhìn ánh mắt oán hận của Sài Sài, thứ hai là không muốn bị nàng lôi vấn đề của Đồng Diêu để hỏi không ngừng, tôi quả quyết đứng dậy, đi ra ngoài tản bộ.
Hôn mê cả một buổi chiều, lúc đi ra cũng đã là chạng vạng.
Tôi đưa tay xỏ vào trong túi quần, đá những hòn đá nhỏ trên đường phố chơi.
Xung quanh thỉnh thoảng có một vài chiếc xe đi qua, bánh xe và mặt đất phát ra tiếng động soàn soạt.
Trong thời gian này, mọi người dường như đều về nhà ăn cơm đi, cùng đi trên đường, cũng không có mấy người.
Tôi cúi đầu, cố gắng muốn sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra vài ngày nay.
Tôi nhớ, khi mùa xuân năm nay vừa mới tới, tôi còn đang ca thán bản thân mệnh cô loan.
Nhưng bỗng nhiên, cái cây vạn tuế như tôi, tự nhiên lại dính phải hai đóa hoa đào.
Đáng tiếc, là đào hoa không cách nào tiêu thụ.
Thật sự không có cách nào tiêu thụ.
Đóa hoa đào màu đen Vân Dịch Phong, tôi đối với hắn không có tình cảm gì.
Mà đóa hoa đào mạo xưng là hòa tình bạn Đồng Diêu cũng không thể hái.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, tôi nhìn thấy một khung cảnh đẹp.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng dắt một con chó giống Labrador[2] hướng về phía tôi đi tới.
Tác phong nhanh nhẹn, phong tư thanh nhã.
Cho dù tôi trong lòng đang buồn rầu, nước miếng vẫn nhanh chóng chảy ra.
Quan trọng hơn chính là, người kia rõ ràng dừng lại trước mặt tôi.
"Chào, ta là người mới chuyển đến, ở cùng tiểu khu với ngươi." Người nọ giơ tay ra, nói: "Ta tên là Tiêu Thường."
Tôi vội đưa tay ra nắm, nói ra tên của mình.
Tiêu soái ca cười nói: "Thật ra thì, có nhiều lần, ta cũng muốn ra chào hỏi với ngươi, nhưng ngươi mỗi lần đi làm đều vội vội vàng vàng, ta cũng ngại quấy rầy."
Tôi nghi ngờ, hắn đây có coi là, tới đây bắt chuyện.
Tiêu soái ca đưa tay nắm thành quyền, đặt trên môi, hắng giọng, nói: "Cái đó, ta có thể mạo muội hỏi một chuyện được không?"
Hắn vừa nói xong, trên má nổi lên một tầng đỏ ửng.
Tôi máu sói sôi trào.
Nhìn dáng vẻ của hắn, nhất định là hỏi: cô nương, ngươi có hôn ước không, nếu không có, có thể cho tại hạ một cơ hội không?
Chẳng lẽ, sao hồng loan của tôi chuyển động lợi hại như vậy?
Hai đóa hoa đào trước còn chưa có tàn, đóa thứ ba lại nở?!
Dù sao, cái tên Tiêu Thường này, là người bình thường nhất trong ba đóa hoa.
Đàn ông thích động vật, nhất định sẽ là một người đàn ông tốt.
Có lẽ, hắn chính là chân mệnh thiên tử của tôi cũng chưa biết chừng a!
Cho nên, tôi cố gắng ức chế bản thân kích động, chờ đợi hắn tỏ tình.
"Ta muốn hỏi ngươi... Ta muốn hỏi ngươi... Ta muốn hỏi ngươi."
Tiêu Thường cắn môi, lỗ tai đã hồng thành quả ớt nhỏ.
Trên mặt tôi tuy là làm bộ như nghi hoặc, nhưng trong lòng lại đang chiêng trống vang trời.
Nói đi, nói đi, nói ngươi yêu ta đi!
Tiêu Thường phun ra nuốt vào hồi lâu cuối cùng cũng cắn răng nói: "Ta muốn hỏi thăm, một người đàn ông thích dùng tay trái thường xuyên ra vào nhà ngươi... Có thể cho ta số điện thoại của hắn không?"
Người đàn ông thích dùng tay trái, chính là Đồng Diêu.
Cái này không phải là trọng yếu, quan trọng là, thì ra đối tượng của Tiêu soái ca là Đồng Diêu?
Tôi hữu khí vô lực nói cho Tiêu soái ca, nói rằng Đồng Diêu 200% là thích phụ nữ.
Tiêu soái ca rời đi với kiểu biểu cảm tinh thần sa sút vì thất tình.
Tôi cũng than thở đi về nhà.
Đóa hoa đào thứ ba lại là hoa đào giả.
Xem ra, tôi hẳn phải dành thời gian vào trong miếu bói một quẻ.
Aiz.
Sau khi liên tục đi dạo trên đường suốt 4 giờ liền, đạp phải ba đống phân chó, nhìn thấy hai trận cãi nhau ở đầu đường, tôi mua một tá bia về nhà.
Tiếp theo, nằm trước cửa sổ, vừa nhìn cảnh đêm, vừa nâng cốc rót vào trong bụng mình.
Tôi hiểu, mấy ngày nay ngủ liên tục, phỏng chừng là giấc ngủ một năm nay của tôi đều bị ngủ hết rồi.
Vì vậy, tôi chỉ có thể dựa vào việc uống rượu say để trốn tránh thực tế.
Rượu là một thứ tốt, có điều gì phiền não, uống xong là có thể quên mất không còn một mống.
Mặc dù chỉ là tạm thời.
Uống được một hồi, tinh thần hỗn loạn.
Mọi thứ trong phòng, bắt đầu không ngừng đung đưa.
Mà cả người tôi, giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ.
Tôi từ dưới đất đứng lên, tiếp theo, loạng choạng chạy đi mở cửa.
Dùng đôi mắt say rượu nhìn, phát hiện người tới là Vân Dịch Phong.
"Ngươi tới làm gì?" Tôi hỏi.
"Ta tới đòi đồ phải thuộc về ta." Vân Dịch Phong nhìn tôi, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Đồ thuộc về hắn.
Nam chính trong mấy bộ phim thần tượng đều dùng những lời này để nói về nữ chính.
Ý tứ chính là, hắn đến là bắt tôi phải về?
Tôi bỗng nhiên cảm thấy tức giận, nói: "Hàn Thực Sắc ta mới không phải là đồ vật."
Lời nói vừa ra, mới phát hiện có cái gì đó không đúng.
Làm thế nào lại như mắng chính bản thân mình?
Tôi vẫy vẫy tay, nói: "Đi về đi, đừng có học theo mấy bộ phim thần tượng này, ta sẽ không đi theo ngươi!"
Vân Dịch Phong dùng biểu cảm kỳ quái nhìn tôi, nói: "Ta có nói là cho ngươi đi theo ta sao?"
"Vậy ngươi tới lấy cái gì?" Tôi cảm thấy kỳ quái.
Tôi hình như cũng không lấy của hắn cái gì a.
Tay Vân Dịch Phong vẫn luôn luôn đặt ở phía sau, mà giờ phút này, hắn bỗng nhiên đưa tay giơ lên trước mặt tôi.
Tôi bỗng hút một ngụm khí lạnh - trên tay hắn, cầm một cái nhíp.
Trong mắt Vân Dịch Phong, lóe ra một tia phấn khởi: "Lần trước, ngươi rút lông ta, lần này, đến lượt ta rút lông ngươi."
Tôi hét thảm một tiếng, vang đến tận trời.
Vân Dịch Phong đem tôi đặt trên giường, thuần thục, liền kéo quần tôi xuống.
Hai tay hai chân tôi quơ loạn trên không trung, kêu gào cứu mạng.
Vân Dịch Phong tà mị điên cuồng cười, nhếch môi, lộ ra một miệng răng trắng bạc, nói: "Đừng kêu, không có người đến cứu... lông của ngươi đâu."
Nói xong, hắn cúi đầu, dùng cái nhíp nhổ.
Tôi chống cự không hợp tác, dùng hai chân kẹp lấy đầu hắn, chuẩn bị đến lưới rách cá chết.
Đang dãy dụa, ánh mắt tôi dừng lại, đã phát hiện không biết khi nào, Đồng Diêu ngồi ở bên giường.
Tôi vừa thẹn vừa giận, nói: "Ngươi ở đây làm gì? Mau tới giúp ta!"
Đồng Diêu chỉ lẳng lặng mỉm cười, bất động không lên tiếng.
"Mau tới giúp ta, ngươi có nghe thấy không?" Tôi gấp đến độ nước mắt sắp trào ra.
Nhưng Đồng Diêu vẫn như lúc trước, ngoài mỉm cười ra, vẫn chỉ là mỉm cười.
Lúc này, tôi cảm giác được đầu Vân Dịch Phong đã thoát ra khỏi hai chân tôi.
Hơn nữa, hắn còn dùng dây thừng trói lại chân của tôi.
Tiếp theo, "trên mặt cỏ" của tôi có cái gì đó lành lạnh mát mát.
Ánh mắt Vân Dịch Phong, răng nanh của hắn, làn da trên xương gò má, đều hiện lên tia dâm đãng.
"Hàn Thực Sắc, nạp lông đi." Vân Dịch Phong gào thét lớn, cầm thật chặt cái nhíp trong tay kẹp một nắm lông màu đen của tôi, hung hăng nhổ.
"Lông của ta!!!"
Tôi thảm thiết kêu to một tiếng, tiếp theo chợt tỉnh lại.
Mở mắt ra, nhìn vòng quanh căn phòng yên tĩnh.
Lúc này mới ý thức được, mình vừa rồi là đang nằm mơ.
Cúi đầu, phát hiện một chai bia đá đang đặt ở bụng dưới của tôi.
Khó trách lại mơ như vậy.
Hướng trên trán lau một cái, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Tôi kinh ngạc nhìn trên sàn nhà hồi lâu, đột nhiên nhảy dựng lên.
Cơn mộng hỗn loạn mới vừa nãy, giống như cuộc sống hỗn loạn của tôi lúc này.
Hàn Thực Sắc tôi, nhất định phải sớm đem bọn họ giải quyết.
Tôi phải nhanh chóng giải quyết dứt khoát.
Tôi muốn lần nữa có một cuộc sống yên bình.
Nói là làm liền.
Một giờ sau, tôi liền đi tới nhà Vân Dịch Phong.
Bởi vì Vân Dịch Phong đang ở trong thư phòng cùng người bàn bạc chuyện quan trọng trong bang phái, tôi liền chờ hắn ở phòng khách.
Bọn đàn em nhìn thấy tôi, trong đôi mắt mọi người, đều ngân ngấn nước mắt, rối rít tố cáo với tôi tội ác của Sài Sài.
Nghe nói thậm chí còn có mấy tên đàn em bị Sài Sài trêu trọc đến mức phải rời khỏi hắc đạo.
Ngoài ra, trong miêu tả của nhóm đàn em, tôi còn biết được chuyện Sài Sài lần trước được cứu đi, hay là nói tình cảnh cướp đi.
Nghe nói, đó là một đêm sấm chớp ầm ầm, bọn đàn em không có việc gì làm, nhao nhao ở phòng khách xem đài truyền hình phát đi phát lại "Hoàn Châu cách cách tổng hợp đủ bộ 1-2-3."
Bỗng nhiên, một cái mặt mũi dữ tợn, mắt lệch miệng vẹo, đá văng cửa môn cứng như sắt, như một trận gió xách Sài Sài đi mất.
Bọn tiểu đệ sửng sốt 3 giây, mới phản ứng được, lập tức mở sâm panh ăn mừng.
Mồ hôi của tôi tí tách rơi, người đẹp như Kiều bang chủ, lại có thể bị bọn tiểu đệ tưởng tượng thành một thằng gù nhà thờ đức bà.
[1] Forrest Gump là một bộ phim của điện ảnh Hoa Kỳ về cuộc đời của Forrest Gump, một người có chỉ số IQ là 75.
[2] Chó giống Labrador
← Ch. 107 | Ch. 109 → |