Quả nhiên gặp cướp sắc
← Ch.074 | Ch.076 → |
Tuy rằng tôi ủ rũ, chán chường, nhưng trong đầu vừa nghĩ đến cảnh bạn học Đồng Diêu bị một đám đại hán bạo cúc một trận, andrenalin lập tức tăng vọt, cũng đã có sức lực.
Kế đó, bạn học Đồng Diêu liền bắt tôi đến trong phòng tắm, buộc tôi tẩy trừ một phen.
Sau khi đem mái tóc trơn nhờn dựng đứng như con nhím gội rửa, đem ghèn dính ở mắt tẩy sạch, đem hơi thở có lực sát thương sánh với vũ khí sinh hóa thanh trừ, rốt cuộc Đồng Diêu đã vừa lòng.
Tiếp theo, hắn bèn kéo tôi lên chiếc Audi R8 sơn đen một màu, đồng thời cũng bóng lưỡng kia của hắn.
Cái xe không có giá thị trường[1] này, vừa ra không bao lâu đã được hắn rinh về.
Về điều này, tôi và Sài Sài không hề bất ngờ.
Dù sao, bạn học Đồng Diêu trong việc sống phóng túng cùng phô trương, vẫn là rất có thiên phú.
Bất quá, đem chiếc siêu xe thể thao tối độ tối đa 300 km chạy giữa phố xá giống như chứng táo bón bài tiết không thông này, quả thật là phung phí của trời.
Phỏng chừng là nhìn ra tôi không có ý muốn ăn cơm, Đồng Diêu tùy tiện mua chút thức ăn nhanh, tiếp theo, liền nhấn ga, kéo tôi đến bờ sông bên đường.
Mặt sông trong vắt, tất cả đèn đóm của thành phố gần như đều chiếu xuống trên mặt, những ánh sáng lung linh hoa mỹ này, theo làn sóng gợn lăn tăn nhấp nhô, nghẹn ngào.
Gió lạnh hiu hiu thổi tới, tựa như một ánh mắt, trực tiếp len vào trong gáy người ta.
Lạnh lẽo bất thình lình, sẽ làm con người nhớ đến rất nhiều thứ.
Tôi uể oải mà ăn cái hamburger, lại bắt đầu uống rượu.
Gió lạnh, rượu lạnh.
Không biết vì gì, đột nhiên nhớ tới những lời này của Bảo tỷ tỷ[2]: "Tính rượu rất nóng. Phải uống nóng thì phát tán nhanh; nếu uống lạnh thì đọng lại ở bên trong, ngũ tạng sẽ bị lạnh, như thế chẳng có hại hay sao?".
Sau khi nghĩ vậy, càng trối chết mà đổ rượu lạnh cho mình.
Ngã bệnh, thân thể bận rộn kháng chiến với vi khuẩn, thì cũng ít nhàn rỗi mà đi nghĩ chuyện khác.
Bạn học Đồng Diêu không uống rượu, mà đặt khuỷu tay phải ở phía sau, nhàn hạ mà chống người, còn tay trái thì cầm lấy một điếu Hồng Hà[3]. Châm lên, hút lấy.
Quên nói, hắn là một người thuận tay trái.
Tôi rất thích nhìn dáng vẻ hút thuốc của Đồng Diêu.
Ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ, liền như vậy đưa thuốc vào trong miệng, nhẹ nhàng hút một hơi, khuôn mặt thoáng thả lỏng, sau đó, chậm rãi phun ra.
Mùi thuốc nhàn nhạt vương lên toàn thân hắn, rất dễ ngửi.
Trên cơ bản, tên Đồng Diêu này là một tên lưu manh tao nhã.
Thân xác thối tha của hắn kia, quả thật không tệ.
Làn da là màu lúa mì mạnh khỏe, lông mày đậm, cả đôi mắt đủ thâm thúy, xấp xỉ đầy đủ nguyên vật liệu cơ bản của soái ca.
Nhưng điểm đẹp nhất của Đồng Diêu là môi của hắn.
Chắc nịch, đầy đặn, mọng nước, dáng môi hoàn mỹ hơn cả nữ nhân, lại không nhìn giống con gái.
Cong nhẹ, như là luôn luôn muốn hôn, gợi cảm đến chết người.
Bộ dạng tốt là một mặt, thậm chí nguy hiểm hơn là, bạn học Đồng Diêu vô cùng biết cách lợi dụng.
Lúc vui đùa, mắt của hắn là một hồ nước trong suốt, giống như một đứa nhỏ lớn xác.
Mà càng nhiều lúc, mặt của hắn lại viết một chữ "Hư"nho nhỏ
Ánh mắt hư hỏng, những cái cười bất cần đời kia nơi khóe miệng hư hỏng, cái loại hư hỏng đẹp trai này, mang theo một sự phong lưu, có thể làm xuân tâm của tiểu nữ sinh tràn ngập đến rối tinh rối mù.
Nếu như là tôi vừa mới gặp phải hắn, phỏng chừng cũng sẽ không chịu nổi.
Đầu thuốc đang cháy, sắc đỏ kia trong bóng đêm như ẩn như hiện.
Tôi tiếp tục uống rượu, chất lỏng lạnh lẽo mà nồng đậm kia, liền như vậy theo yết hầu đi vào ngũ tạng lục phủ.
Thân thể có hơi hơi rét lạnh.
Ngay khi tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ trầm mặc thế này đến lâu ngày dài tháng, Đồng Diêu mở miệng: "Tổn thương lần này, lại muốn tĩnh dưỡng bao lâu?"
"Sao?" Tôi hỏi.
Tôi nghĩ, kỳ thật tôi là nghe hiểu, nhưng mà tôi không muốn thừa nhận.
Sư kiên nhẫn của Đồng Diêu rất nhiều, hắn tiếp tục nói: "Lần thất tình trước, ngươi tĩnh dưỡng năm năm, lần thất tình này, lại muốn tĩnh dưỡng bao lâu?"
"Dựa theo quy luật mà nói, " tôi nhìn bầu trời sao, đó là một loại sắc màu tím thẫm: "Hẳn cũng là năm năm."
"Cũng là nói, gần ba mươi ngươi mới có thể lại nói chuyện yêu đương lần nữa?" Đồng Diêu thở ra một làn khói.
Làn khói hắn thở ra, rất có hàm lượng kỹ thuật, lượn lờ quanh quẩn, đặc biệt tao nhã.
"Có lẽ, ai mà biết được?" Mắt của tôi vẫn nhìn chằm chằm vào nền trời trên mặt sông, thành phố quá sáng, tất cả vì sao dày đặc đều lẩn trốn mất.
"Ngươi còn đang nghĩ đến Ôn Phủ Mịch sao?" Đồng Diêu tiếp tục hỏi.
Khói thuốc của hắn bao trùm lấy tôi, trong tiết cuối thu này, có luồng ấm áp.
Mà dáng vẻ lướt nhẹ kia, làm cho người ta nhớ lại rất nhiều việc đã qua.
Tôi vươn tay, muốn bắt lấy làm khói trong bóng đêm kia.
Nhưng chỉ là uổng công.
Có lẽ là đêm cuối thu này, có lẽ là sự tĩnh lặng của bờ sông này, có lẽ là tôi đã uống nhiều rượu, tóm lại, tôi nói thật với Đồng Diêu: "Ta cảm thấy, ta là không quên được Ôn Phủ Mịch... Cũng vậy, ta cũng không quên được Thịnh Du Kiệt."
"Không lạ." Đồng Diêu quay đầu nhìn tôi, trong mắt chiếu ra ánh sáng mùa thu trong trẻo: "Bản thân Hàn Thực Sắc chính là một người nhớ tình cũ."
"Nói vậy giống như là ngươi rất hiểu ta." Tôi ngửa đầu, đổ xuống một ngụm rượu.
"Ta còn nhớ rõ, hồi lớp 11 ta thấy ví tiền của ngươi đã cũ, liền mua cái mới tặng ngươi làm quà sinh nhật, tuy rằng từ đó về sau ngươi đều là dùng cái mới ta tặng kia, nhưng mà lại vẫn giữ cái cũ thật tốt, không nỡ bỏ đi." Đồng Diêu nhớ lại nói: "Lúc ấy ta đã nghĩ, cô gái này, thật là nhớ tình cũ."
"Đây quả thật là cái khuyết điểm chết người." Tôi lại ngửa đầu uống một ngụm rượu đầy.
"Cũng không chính xác." Đồng Diêu nói: "Mọi việc đều có tốt có xấu."
Lại một luồng gió lạnh thổi tới, tôi nheo mắt lại.
"Như vậy, bây giờ ngươi dám gặp Ôn Phủ Mịch không?" Đồng Diêu hỏi.
Tôi không suy nghĩ, lập tức lắc lắc đầu: "Không dám."
Dừng một chút, tôi nói: "Không chỉ là Ôn Phủ Mịch, Thịnh Du Kiệt cũng thế, ta cũng không dám gặp bọn họ nữa... Có lẽ có người trong tình cảm là khoáng đạt, nói bỏ thì bỏ, không một chút ướt át dây dưa... Nhưng đó không phải Hàn Thực Sắc, ta thật sự rất sợ gặp người tình cũ."
"Vậy không gặp là đúng." Đồng Diêu nói: "Dù sao thế giới lớn thế này, có lẽ thật sự có thể cả đời không gặp."
"Nhưng, đó hẳn xem như là một loại trốn tránh rồi." Tôi hỏi.
"Có lẽ có một ngày, khi ngươi đang đi dạo phố, sẽ bỗng nhiên gặp một người trong bọn họ, khi đó, có thể ngươi như là bị sấm sét đánh trúng, phát hiện bản thân vẫn còn yêu hắn, liền xông đến, quấn lấy hắn, yêu đến long trời lở đất, sông cạn đá mòn. Cũng có thể, tâm linh của ngươi trong nháy mắt thanh thản, phát hiện bản thân thì ra đã buông hắn xuống rồi. Những cái đó, đều là không thể biết trước, sự tình chỉ có khi đó mới có thể rõ ràng chân tướng. Cho nên, tại khoảng khắc trước khi nó đến, tạm thời thì theo ý thức của mình trốn tránh đi, dù sao..."
Đồng Diêu liếc tôi một cái, tiếp theo đưa ra câu cửa miệng của hắn: "Tất cả đều là mệnh a."
Trong bóng đêm, bộ dạng thâm trầm này của Đồng Diêu, nhất thời làm cho tôi nảy sinh... ý nghĩ muốn trêu hắn trong đầu.
Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân sột soạt, tôi còn không phục hồi tinh thần lại, chợt nghe thấy một cái giọng nói trầm thấp uy hiếp nói: "Các ngươi, muốn bị giật tiền hay là cướp sắc?"
Rượu vừa mới uống xong liền biến thành mồ hôi lạnh theo từng lỗ chân lông của tôi tuôn ra.
Thật sự là không thể nói được a, quả thực gặp tội phạm cướp giật cường gian.
Thời khắc mấu chốt, tôi dồn khí đan điền, mắt ánh hung dữ, toàn thân chợt nổi lên một luồng sát khí cuồng ngạo, tiếp theo, tôi tung hai chưởng, một chiêu gấu đen trộm tâm mạnh mẽ... nắm lấy vạt áo của bạn học Đồng Diêu, sau đó đẩy hắn qua bọn tội phạm cướp bóc cường gian ở phía sau bên kia, cũng lớn tiếng nói: "Vị đại ca này ngươi chấp nhận một chút, cúc hoa của tiểu tử này còn mới hơn đại cô nương, cướp sắc của hắn đi! Cướp đi... Đồng Diêu, bảo trọng, hai tiếng sau ta sẽ tới đón ngươi!"
Nói xong, nhanh chóng cất bước chạy trốn.
Nhưng Đồng Diêu lại giữ chặt tôi.
Tôi cố gắng mà hất cái tay nắm chặt tôi của hắn, nhẫn tâm nói: "Đồng Diêu, không sao, loại chuyện này trước lạ sau quen, ông trời đã ban cho ngươi tuyến tiền liệt đẹp đẽ, không dùng thì thật là đáng tiếc, cho nên nói... Mau bỏ ra, buông ta ra!"
Đồng Diêu bình tĩnh mà nói: "Hắn là bạn của ta." Thì ra là sợ bóng sợ gió một hồi, tôi cũng trong nháy mắt bình tĩnhlại.
Quay đầu, nhìn thấy một người nam nhân trẻ tuổi, trên vành tai bên phải có đeo cái khuyên tai rất mốt, trong bóng đêm phát sáng lập lòe, chiếu ra nụ cười có những tia mờ ám nơi khóe miệng hắn.
Hắn nhìn thấy tôi, nói với Đồng Diêu: "Đồng ca, lại một người a?"
Tôi đương nhiên hiểu hắn ám chỉ, vội nói sáng tỏ: "Không, ta là thân tỷ tỷ của hắn."
Tiểu tử trẻ tuổi kia dùng đôi mắt đảo tới lại đảo lui trên mặt tôi và Đồng Diêu, cuối cùng nói: "Nhìn thế nào cũng không quá giống a?"
"Ngoài ý muốn." Đồng Diêu nghiêm túc[4] mà nói: "Khi mẹ ta mang thai nàng, không cẩn thận bụng đụng phải một chút, vừa vặn đã đụng vào mặt nàng... Cho nên nói, đây là một tấn bi kịch."
Tôi nhớ rõ, có câu thành ngữ có thể hình dung tôi vào lúc này—— tự rước lấy nhục.
Tiểu tử trẻ tuổi sờ sờ đầu, phỏng chừng cũng rối không rõ chúng tôi đang làm cái gì, bèn lôi ra một câu khác: "Đồng ca, chúng ta đang đấu với Triệu Tam, ngươi cũng đến đi, đến rồi chúng ta thắng chắc."
Đồng Diêu quay đầu liếc tôi một cái, hỏi: "Muốn kích thích một chút không?"
Tôi chỉ mong sao phát sinh cái kích thích gì đó, miễn cho tôi cả ngày đắm chìm ở trong tình tự bi xuân thương thu. Vì thế, ba người chúng tôi liền đến trên đường bờ sông.
Nơi này đường rộng xe thưa, do đó vừa đến buổi tối, liền có rất nhiều người đua xe ở nơi này.
Đương nhiên, phần lớn đều là ăn chơi trác táng.
Mỗi người nam đều lái một chiếc xe xịn, ôm một cô xinh đẹp.
Những cô này, quả thật là tuyệt diệu, từng người chân dài lưng mảnh mông vểnh, còn có bộ ngực kia, một cái cũng hơn hai cái của tôi.
[1] 有价无市:Không có giá thị trường. Có 3 nghĩa
- Một là sẵn sàng trả giá cao để mua.
- Hai là hàng hoá có giá trị khá cao, giá cả khá cao, và không ai mua.
- Ba là một lĩnh vực nào đó của thị trường khả quan.
[2] 宝姐姐: Bảo tỷ tỷ - Tiết Bảo Thoa trong "Hồng lâu mộng"
[3] 红河: Hồng Hà - tên một loại thuốc lá
[4] 正儿八经: chính nhi (nhân) bát kinh. Có 3 nghĩa:
- Nghiêm túc, nghiêm chỉnh
- Thật sự, xác thực
- Xứng danh
← Ch. 074 | Ch. 076 → |