Kê kê gãy
← Ch.021 | Ch.023 → |
"Kê kê của ngươi, nhu nhược mang thương tích
Xương thể bọt biển bị gãy, nghiêng qua ngã lại
Đêm dài đằng đẵng, ngưng tụ thành sương
Là ai đang ở trên giường nệm hiệu Simmon [1] lạnh lẽo mà tuyệt vọng.
Ống tiêm và kim châm, giường bệnh trắng tinh
Cả đời ngươi ở bệnh viện, bị nữ thượng vị chà đạp
Mộng ở phương xa hóa thành một làn hương
Hình dáng của ngươi phiêu tán trong gió.
Kê kê gãy rồi, hoàn toàn chết yểu, nụ cười của ngươi héo tàn
Hoa rơi kê kê gãy, tính phúc sẽ không trở lại
Gió bắc loạn, đêm chưa tàn, tương lai ngươi phải làm sao?
Đi rồi chỉ còn lại tôi và Sài Sài, ở trong góc, cười điên loạn
Âm nhạc
Kê kê đã tàn tạ, không bao giờ có thể tươi sáng nữa
Một đêm tình héo úa, khiến ngươi không cứng được nữa
Đừng tự sát, ngươi còn có hoa cúc chưa tàn
Có thể cùng mãnh nam lên giường, lay động cả đêm
Ai công ai thụ, tiếng rên rỉ không ngừng
Ngươi mặc trang phục nữ vương đỏ tươi gợi cảm
Ngươi nhẹ nhàng than vãn khi trời sắp sáng
Một đêm bị xỏ xuyên thật là ngắn ngủi
Kê kê gãy rồi, hoàn toàn chết yểu, nụ cười của ngươi héo tàn
Hoa rơi kê kê gãy, tính phúc sẽ không trở lại
Gió bắc loạn, đêm chưa tàn, tương lai ngươi phải làm sao?
Đi rồi chỉ còn lại tôi và Sài Sài, ở trong góc, cười điên loạn
Kê kê gãy rồi, hoàn toàn chết yểu, nụ cười của ngươi héo tàn
Hoa rơi kê kê gãy, tính phúc sẽ không trở lại
Gió bắc loạn, đêm chưa tàn, tương lai ngươi phải làm sao?
Hát xong
Lần này, đổi lại là lông mày của Đồng Diêu giống như làn sóng run rẩy không ngừng
Tôi đắc ý cười cười
Quả táo gọt xong rồi, tôi đưa cho Đồng Diêu, sau đó lấy tay chùi chùi trên người hắn, lau sạch nước táo dính trên tay
Đồng Diêu để mặc cho tôi chà lau, hắn nhìn quả táo đã được gọt trơn bóng, đột nhiên nói "Muốn biết tình hình gần đây của Ôn Phủ Mịch như thế nào không?"
Tay tôi dừng lại trong chốc lát, sửng sốt ba giây, đột nhiên không nể tình hung hăng nhéo hai điểm nhỏ nổi lên trước ngực hắn
Đồng Diêu phát ra tiếng kêu đau đớn, hớp một ngụm khí lạnh, nói "Làm cái gì vậy? Đinh mũ (đầu ngực) sắp bị ngươi nhéo đứt ra rồi"
Tôi ra vẻ nói lý lẽ: "Dù sao chúng cũng chỉ là đồ trang trí, không có tác dụng, còn không bằng nhổ đi"
"Ai nói?" Đồng Diêu hai tay che hai điểm trước ngực mình, nói "Về sau mẹ em bé không có sữa, ta có thể tạm thời cho em bé bú"
"Ngươi làm sao có thể sinh em bé?" Tôi liếc mắt nhìn hắn
"Ngươi có thể sinh thì ta cũng có thể sinh" Đồng Diêu liếc tôi
"Rõ ràng chính là đồng xu, còn giả bộ là máy bán hàng tự động" Tôi hừ mũi một tiếng
Đồng Diêu vừa cười vừa gặm quả táo, tiếp tục nói "Nói lâu như vậy rồi ngươi cũng nên trả lời vấn đề của ta đi"
Vẫn là bị hắn nhìn ra, tôi âm thầm khinh bỉ, Đồng Diêu thật sự đáng ghét
Tôi không dễ dàng mới có thể chuyển đổi đề tài như vậy, nhưng kết quả một câu nói của hắn lại kéo tôi trở về
Tôi chuẩn bị đoạt lấy dao gọt hoa quả tiếp tục hành hung uy hiếp, Đồng Diêu lại ra tray trước đem hung khí giấu đi
Tôi nheo mắt lại, duỗi tay chuẩn bị tấn công tiểu kê kê của hắn
Đồng Diêu nhanh nhạy đứng dậy chuẩn bị né tránh, vì thế, cái mông hoa lệ của hắn lộ ra liền trở thành mục tiêu.
Nghĩ đến việc hôm nay không có lý do gì mà bị nhéo, tôi giận chó đánh mèo với Đồng Diêu, xông lên, mỗi tay cấu một bên mông hắn, tay trái theo chiều kim đồng hồ xoay tròn 720 độ, tay phải hướng chiều nghịch kim đồng hồ xoay tròn 720 độ
"A!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Tiếng kêu thảm thiết lần thứ hai lại vang lên tại bệnh viện trong hôm nay
Đang so tài thì tiếng điện thoại của Đồng Diêu vang lên
Tôi ngừng lại để cho hắn nhận điện thoại
Chắc là điện thoại liên quan đến việc kinh doanh, bởi vì Đồng Diêu ngay lập tức khôi phục lại bộ dáng đứng đắn
Hắn chính là như vậy, lúc vui đùa thì sẽ điên không ai bằng nhưng khi công tác thì cũng sẽ nghiêm túc hơn so với bất cứ ai
Lại nói, giờ phút này không trốn còn đợi đến khi nào?
Tôi thừa dịp hắn không để ý, len lén đi ra khỏi phòng bệnh
Khi trở lại phòng mình, tôi phát hiện Thịnh hồ ly đã mất tích nên đi đến đứng cạnh cửa sổ
Đang là mùa xuân, màu lá cây xanh tươi khắp nơi, cây bông gòn đã nở hoa, hương thơm phiêu tán trong không khí.
Bầu trời một màu xanh lam tinh khiết, êm dịu, vô hại
Tôi vươn tay ra hướng về ánh mặt trời, đầu ngón tay trong phút chốc bỗng như trong suốt, giống như sáng lên một ánh lửa màu cam
Lật lòng bàn tay lại, tôi nhìn thấy nốt ruồi màu nâu trong lòng bàn tay
Nhìn giống như một giọt nước mắt được điêu khắc
Muốn biết tình hình gần đây của Ôn Phủ Mịch không? Vừa rồi Đồng Diêu đã hỏi như vậy?
Tôi đương nhiên biết, hai người họ vẫn luôn giữ liên lạc
Thật ra, tôi rất muốn biết Ôn Phủ Mịch hiện tại như thế nào, nhưng tôi sợ, sợ sẽ nghe được những chuyện không muốn nghe, sợ lòng mình lại đau như muốn nổ tung
Cho nên tôi tận lực trốn tránh, trốn tránh tất cả mọi thứ liên quan đến Ôn Phủ Mịch.
Giống như hắn từ trước đến nay chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của tôi.
Nhưng chỉ là giống như
Ánh mắt nhìn chăm chú vào ánh mặt trời, suy nghĩ dần dần rời rạc, tôi lại nghĩ về quá khứ.
Sau kỳ nghỉ hè năm lớp 12 là thời gian bước vào trường đại học
Tôi học khoa y, còn Ôn Phủ Mịch thì lại học khoa kiến trúc, chúng tôi ở xa cách hai đầu thành phố.
Tuy rằng thời gian gặp mặt ít nhưng tình cảm lại không thay đổi chút nào
Tôi và Ôn Phủ Mịch có thời gian rảnh thì sẽ điện thoại cho nhau nói chuyện, tình cảm thắm thiết khiến cả người tôi như tỏa ra hương vị sô cô la ngọt ngào
Bình thường Ôn Phủ Mịch rất ít nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng hắn rất quan tâm chăm sóc tôi.
Kỳ kinh nguyệt mỗi tháng, bụng tôi luôn đau, không thoải mái, hắn đều sẽ mua canh gà từ hiệu ăn, tự mình đưa đến lầu dưới ký túc xá, lần nào cũng làm đám ngươi cùng phòng của tôi cảm động đến muốn khóc, cả đám hận đến nỗi muốn tôi mắc xương gà đến chết, sau đó sẽ tiếp nhận Ôn Phủ Mịch
Cha mẹ Ôn Phủ Mịch mua cho hắn một phòng ở bên ngoài trường đại học, mỗi cuối tuần, chúng tôi đều ở lại nơi nhỏ bé đó, xem phim đĩa, chơi trò chơi, ăn đồ ăn, còn có chuyện quan trọng nhất chính là... làm tình
Phòng ở của hắn đối diện dòng sông, vào thời gian chạng vạng tối, bóng mặt trời ngả về tây, ánh sáng màu vàng trải rộng trên sông, vỡ ra thành nhiều tia sáng trong suốt lấp lánh.
Mỗi lần đến thời khắc yên tĩnh này, tôi sẽ cùng Ôn Phủ Mịch ngồi ở trước cửa sổ sát đất
Hắn ôm tôi từ phía sau, đôi môi mềm mại để gần sát vành tai, nhẹ giọng nói "Thực Sắc, sau này chúng ta sẽ mua một ngôi nhà có thể nhìn thấy sông như thế này, sau đó ta đi làm ngươi ở nhà, ngươi giúp ta sinh hai đứa con, một trai một gái"
Tuy rằng hiện nay, địa vị phụ nữ được nâng cao, đề cao khả năng tự nuôi sống bản thân mình, nhưng khi nghe một người đàn ông nói muốn nuôi mình thì trong lòng vẫn sẽ cảm thấy mềm mại.
Nhưng tôi nhiều lần cố ý làm trái ý hắn, nói "Tại sao không phải là ngươi ở nhà nuôi con, ta đi làm?"
Hắn vươn đầu lưỡi liếm vành tai tôi, nói "Bởi vì ngươi lười a, mỗi buổi sáng không rời được cái giường, dựa vào ngươi nuôi, cả nhà chúng ta chết đói hết"
Tôi xoay người, một tay đặt trên cổ hắn, một tay duỗi xuống tiểu Phủ Mịch, ái muội nói "Không sao cả, chỉ cần mỗi buổi sáng ngươi dùng tiểu đệ đệ nhà ngươi đến gõ cửa tiểu muội muội nhà ta, ta nhất định có thể tỉnh lại liền"
Anh làm ra vẻ mất hứng nói "Chẳng lẽ tác dụng của ta là cái đồng hồ báo thức?"
Tôi như sói mẹ vồ mồi, mạnh mẽ xông lên, đẩy hắn ngã trên mặt đất, sau đó khẽ cắn yết hầu khêu gợi của hắn, nhe răng nói "Sai, ngươi là một con búp bê bơm hơi miễn phí"
Hắn nhắm lại hai con ngươi đen tối, hàng lông mi dài mà cong, để lại trên gương mặt trắng nõn một bóng râm sâu sắc
Mà tôi lại tình nguyện ở trong bóng râm đó, vĩnh viễn không đi ra
Ôn Phủ Mịch nói "Được, ta sẽ làm theo nguyện vọng của ngươi, từ giờ trở đi, ta chính là một con búp bê bơm hơi"
Ý nghĩa chính là, hắn có chết cũng không động, xem tôi phải làm sao bây giờ?
Người con gái bỉ ổi như Hàn Thực Sắc tôi làm sao có thể bị chuyện như vậy làm khó chứ?
Tôi xếp đặt hắn thành hình chữ đại (大), sau đó ngồi ở trên bụng hắn, hai tay khống chế cổ tay của hắn, sau đó cúi đầu xuống, hôn cái cổ bóng loáng hấp dẫn của hắn.
Tôi giống như con quỷ hút máu trong bóng đêm, khát vọng dòng máu ngọt ngào của hắn
Cái cổ bóng loáng tao nhã kia thật hấp dẫn làm tôi lưu luyến ở trên đó.
Làn da Ôn Phủ Mịch giống như ngọc trắng, mang theo một loại hơi lạnh khiến người khác chìm đắm trong đó
Đầu lưỡi tôi khẽ liếm cổ của hắn, từng chút từng chút một, lưu luyến ở trên làn da non mịn đó, không nỡ tách rời.
Mà tay của tôi cũng không có nhàn rỗi, bắt đầu kéo vạt áo hắn lên, thuần thục cởi ra.
Sau đó, lồng ngực gầy gò trắng nõn của Ôn Phủ Mịch liền phơi bày trong không khí
Tôi hít sâu một hơi, tiếp theo, liền cúi mình xuống, vươn đầu lưỡi, giống con chó Nhật, không ngừng liếm lên trên cho đến khi ngực hắn dính đầy nước miếng của tôi
Lần này, Ôn Phủ Mịch vẫn đang nhắm hai mắt giả làm con búp bê bơm hơi, thản nhiên nói "Quên nói với ngươi, ngày hôm qua ta không tắm"
Lại có thể dùng chiêu này?
Tôi hừ lạnh một tiếng, tiếp theo tỉnh bơ nói "Không có việc gì ta ngày hôm qua ăn đậu hủ thúi, đế giờ cũng chưa có súc miệng"
Nghe vậy, thân hình Ôn Phủ Mịch cứng ngắc
Người nào đó cười nham hiểm
Môi của tôi tiếp tục đi xuống phía dưới, lướt qua bụng hắn
Bụng hắn bằng phẳng, không có một miếng thịt thừa, thật sự làm người ta hâm mộ
Tay tôi chậm chạp cởi thắt lưng của hắn ra, từ từ với vào bên trong, mang theo một chút ý tứ khiêu khích trêu chọc
Hô hấp của Ôn Phủ Mịch bắt đầu thở dồn dập
Tôi hắng giọng, hơi nhíu mày, nói "Ồ, búp bê bơm hơi sao có thể phát ra tiếng? Thật là không chuyên nghiệp nha!"
Ôn Phủ Mịch từ từ nhắm hai mắt, thật lâu sau mới nói một câu "Ta là hàng hóa cao cấp có trí thông minh."
"Được được được" Tôi cười trộm: "Coi như ta chưa biết sự đời."
Tiếp theo, tôi không hề khách sáo, trực tiếp cởi quần của Ôn Phủ Mịch xuống
Vì thế, đôi chân dài của Ôn Phủ Mịch liền hiện ra trước mắt tôi
Tôi lập tức biến thành một lang sói háo sắc thời cổ đại, híp mắt, chảy nước miếng, say mê nói "Tiểu nương tử, chân của em thật là nhỏ nha, để cho đại gia sờ thử coi."
Tiếp theo, tay của tôi bắt đầu ở trên hai chân hắn tàn sát bừa bãi, ở mọi nơi đều lưu lại dấu ấn của Hàn Thực Sắc tôi.
Đang lang thang trên chân hắn, tôi nhất thời hưng phấn, bỗng nhiên nhổ ra một cọng lông tơ
Thân mình Ôn Phủ Mịch run lên
Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên "Quả nhiên là búp bê bơm hơi cao cấp, ngay cả lông tơ cũng có! Xem ra, ta nên nhổ thêm mấy cọng nữa"
Đúng lúc tôi ra vẻ cố sức nhổ, Ôn Phủ Mịch mở to mắt, đôi con ngươi đen nhánh như mực đó ẩn chứa ý tứ cảnh cáo.
Vẫn là đừng nên đùa quá trớn
Tôi cười hắc hắc, nói "Giỡn thôi, ta biết ngươi là người rán sành ra mỡ, vắt cổ chày ra nước, một cọng lông cũng không rút[2] mà."
← Ch. 021 | Ch. 023 → |