Vay nóng Tinvay

Truyện:Ta là Minh Tuệ - Chương 16

Ta là Minh Tuệ
Trọn bộ 47 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Siêu sale Shopee


Đầu óc ong lên một tiếng, vạn vạn không nghĩ tới Huệ phi lại nói ra một câu như vậy, máu toàn thân ta giống như chảy về trên mặt, hai má đỏ hồng giống như muốn vỡ ra vậy. Ta nghĩ vạn lần cũng không thể nào đoán ra được chân tướng sự việc là như vậy... không thể suy nghĩ được! bất quá trong lòng ta cũng có chút suy nghĩ thắc mắc, công phu bắt mạch của cổ đại lại có thể có công năng cao như vậy?

Vụng trộm liếc Dận Tự một cái, ta thấy sắc mặt của hắn biến đen, hai gân xanh trên trán nổi lên, hàm cắn chặt lại, không nói được một lời.

Nghi phi tự mình đi tới, nâng đỡ ta đứng dậy, thương tiếc nói: "Minh Tuệ nha đầu ngốc này, bị ủy khuất to lớn như vậy mà cũng không nói ra. Nếu không phải là lần này La thái y bắt mạch phát hiện ra manh mối, ngươi còn muốn giấu giếm chúng ta cả đời, sau đó đem theo cái tiếng không thể sinh con cả đời sao?"

Ta cúi đầu, nhất thời không biết nói gì, nói cái đề tài như vậy, lại nói trước mặt nhiều người, ta thật sự là rất thẹn thùng nha.

"Ngươi cũng đừng có lo lắng!" Nghi phi lôi ta ngồi ở trên ghế, ôn hòa nói: "Ta đã lấy phương thuốc ở chỗ La đại phu rồi, hắn nói độc này cũng không khó giải!"

"Độc?" Lần này ta hoàn toàn kinh ngạc, Dận Tự cũng đứng lên, không thể tin được nhìn ta: " Minh Tuệ, nàng trúng độc sao?"

"Như thế nào, các ngươi cũng không biết sao?" Biểu hiện của Huệ phi cực kỳ khiếp sợ, bỗng dưng lại chuyển sang buồn bực: "nếu là không biết, thì tại sao hai ngươi đã thành thân hai năm vẫn chưa viên phòng?"

Sắc mặt của Dận Tự đột nhiên thay đổi, đi nhanh tới trước mặt của Huệ phi, lớn tiếng hỏi: " Ngạch nương, đến tột cùng thì Minh Tuệ trúng loại độc gì?"

Huệ Phi đôi mắt lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạc Linh Xuân!"

"Thử hỏi phù du bối, ninh biết quy Hạc Niên." Dận Tự thấp giọng tự nói, quay đầu nhìn về phía ta, theo trong mắt hắn, ta nhìn thấy là xin lỗi, hơn nữa, tựa hồ như có mang theo vài phần... May mắn.

Mấy người đều trầm mặc không nói lời nào, đợi một lúc lâu sau, ta thật sự nhịn không được sợ hãi hỏi: "Khi nào thì ta chết?"

Nghi phi không nhịn được, phù một tiếng nở nụ cười. Ta lại nhìn Huệ phi và Lương tần, trên mặt đều có chút ý cười, ta thật sự nghi hoặc nhìn Dận Tự, hắn thế nhưng lại khụ một tiếng quay đầu đi, sắc mặt có chút phiếm hồng.

Nghi phi tức giận nói:" đây là chuyện của hai ngươi, chính mình trở về cân nhắc đi!"

Lương tần cười nói: "Đừng sợ, độc này không dễ dàng lấy đi mạng người đâu!" ta cẩn thận suy nghĩ một lúc, xác thực ta cho tới bây giờ cũng không có cảm thấy chỗ nào không khỏe, hẳn là đó không phải loại độc gì nguy hiểm. Nhưng nó có tác dụng gì? Vì sao sắc mặt của mọi người lại lạ như vậy?

Huệ phi thấy ta ngây thơ, nói với Dận Tự: "Lão Bát, độc này tất nhiên là bị người ở trong phủ của ngươi hạ, chiếu theo thời gian xem, tự nhiên chính là lúc đại hôn của hai ngươi. Ngươi trở về trong phủ hảo hảo mà sửa trị một phen, tất cả muốn tạo phản rồi!" Bà lại cười khụ một tiếng, nói: "Thuận tiện, nói cho Minh Tuệ biết đây là loại dược gì?"

Dận Tự quỳ một gối xuống, đối với ba người thành khẩn nói: "Thỉnh Nghi phi nương nương, Huệ ngạch nương, ngạch nương yên tâm, con sẽ đi tìm La thái y lấy giải dược, sau đó sẽ hồi phủ tra rõ, rất nhiên sẽ cấp cho Minh Tuệ một cái công đạo!"

Ta khỏi Dực Khôn cung, Dận Tự muốn đi Thái y viện, phân phó Liễu Nhi, Phương Nhi và Liên Hỉ đưa ta xuất cung, đi tới cửa Thuận Trinh, thì ta thấy hai chiếc xe ngựa, ta đánh giá một chút, một chiếc chắc là của Dận Tự, một chiếc khác là của...

Lúc này, bên trong màn của chiếc xe kia vươn ra một bàn tay trắng nõn thon dài, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy trong suốt, giữa buổi trưa tỏa ánh sáng rực rỡ giống như một hồ nước xanh trong. Ngay sau đó màn xe bị đẩy ra, bên trong bước xuống một người, người đã sớm phải xuất cung: Dận Đường.

Hắn vội vàng đi tới hỏi: "Bát tẩu, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Bát ca đâu? Hắn vì sao không đi ra cùng tẩu?"

Ta có chút xấu hổ, sự thật này thật đúng là quá khó nói. Trầm ngâm một lát, ta khẽ cười nói: "Bát gia đi Thái y viện. Một chút nữa sẽ đi ra!"

"Thái Y Viện?" hắn từng chữ một lập lại "Chẳng lẽ là thân thể Bát tẩu có bệnh gì sao?" Hắn rất nhanh đánh giá ta vài lần, còn có chút nghi hoặc hỏi.

"Cửu gia, ta có chút chuyện không rõ, có thể thỉnh giáo ngươi sao?" Ta không biết phải đáp lại hắn như thế nào, đột nhiên nhớ tới một chuyện, đơn giản hỏi hắn một chút sẽ tốt lắm!

Hắn híp mắt lại, cười yếu ớt hỏi: "Thỉnh giáo thì không dám, Bát tẩu có việc gì thì cứ hỏi, ta biết thì sẽ giải đáp cho tẩu!"

"Hạc Linh Xuân là độc dược gì?"

Khi câu hỏi của ta vừa ra khỏi miệng, thì chỉ thấy Dận Đường tựa hồ như là bị sặc, ánh mắt hắn mở to, mặt trướng đỏ bừng, chỉ vào người của ta lắp bắp nói không ra lời.

"Hay là ngươi cũng không biết?" Ta nhìn hắn "Hoặc là, độc này là loại độc rất khó lường sao?"

Hắn vuốt vuốt ngực, bình tĩnh một lát rồi hỏi: "Truyền thuyết nói đây là yêu vật tà môn, tẩu tại sao lại nghe tới nó?"

"Thái y nói, độc ta trúng chính là Hạc Linh Xuân!" Ta nhìn hắn, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Cái gì?" Sắc mặt của Dận Đường đột biến "Là ai hạ dược?"

"Ta làm sao biết? Nếu biết ai là kẻ kê đơn, thì ta cũng không tới mức hôm nay mới biết là mình bị hạ độc!" Ta cười khổ lắc đầu.

"Thuốc này sẽ không làm chết người đi?" Trước mắt ta lo lắng nhất vẫn là vấn đề này.

Hắn ngừng một chút mới nói: "Ách, vấn đề này..." Hắn lại tạm ngừng "Độc này cần có chút nguyên nhân, chỉ cần không động tới nó, nó sẽ không phát độc!"

"vậy nguyên nhân dẫn tới là gì?" Ta vội hỏi. Chê cười, chuyện này rất trọng yếu nha, quan hệ tới việc ta có thể hay không bị chết yểu nha.

"Bát ca đang tới, tẩu hỏi bát ca thì tốt lắm!"Dận Đường nói xong, hướng phía sau ta thi lễ, rồi vội vàng nhảy lên xe ngựa, xe lập tức quay đầu, nghênh ngang mà đi.

Trong lòng ta thầm nghĩ, cái gì mà lại khó mở miệng tới như vậy? Xoay người, ta chỉ thấy Dận Tự đã ra tới cửa cung, tiểu thái giám ở phía sau trong tay mang theo mấy túi thuốc, đang rất nhanh chạy tới chỗ ta.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-47)