Hêt
← Ch.7 |
Dương Dương tức giận lấy hết hạt dưa trong lồng: "Con chim ngu ngốc gọi nhầm tên rồi!"
Nhưng vào ngày hôm sau, con vẹt bị người ta đầu độc và không thể nói nữa.
Ám vệ của ta nói là người của Giang An ra tay.
Dương Dương đau lòng khóc: "Biết thế ta đã tặng cho Giang An, nhưng con vẹt cũng sẽ không gọi tên hắn, hắn cần làm gì chứ!"
Giang An đã âm thầm tranh giành với ta nhiều năm, phụ hoàng chỉ dùng những việc đơn giản để an ủi hắn.
Khi Giang An lớn lên, tham vọng cũng ngày càng lớn, để lập bè kết đảng không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí còn phái người bắt Dương Dương.
Nhưng Giang An không biết, ám vệ của ta đã theo dấu bọn bắt cóc tìm được đến Thượng Thư Bộ Binh, khi người của ta chuẩn bị hành động thì lại tự diễn trò cứu Dương Dương.
Thừa tướng bảo ta tạm thời án binh bất động, vì sau lưng Giang An không chỉ có Thượng Thư Bộ Binh, mà hiện tại tốt nhất là ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ ra tay một lần giành thắng lợi.
Kể từ đó, Dương Dương không bao giờ vào cung nữa, mà trái lại Giang An được phong làm Tấn vương, thường xuyên đến phủ Thừa tướng.
Càng lui tới nhiều, tin đồn Giang An và Dương Dương có tình ý với nhau cũng lan truyền ra ngoài.
Phụ hoàng nghe được tin đồn này, liền bảo Dương Dương là nữ nhi độc nhất của Thừa tướng, là lựa chọn tốt nhất cho vị trí thái tử phi.
Nhưng phụ hoàng chưa kịp ban hôn đã qua đời trong ngự thư phòng, sau khi làm lễ tang xong, Giang An dù có trăm phần không phục cũng chỉ có thể trở về đất phong.
Khi hết tang lễ, Hoàng thái hậu tỏ ý muốn để Lâm Tuyết nhập chủ Đông cung. Ta đã sắp xếp các đại thần trong triều liên tục nhắc đến Dương Dương.
Thừa tướng vốn luôn đối lập với ta, đã tận dụng cơ hội, trực tiếp đưa Dương Dương lên làm Hoàng hậu.
Nhưng không ngờ vào ngày đại hôn, một tia sét đánh khiến chúng ta đổi cảm giác cho nhau.
Chúng ta nằm trong chăn bàn bạc xem có phải bị pháp thuật gì đó không, Dương Dương đột nhiên nắm chặt đùi mình: "Cũng không tồi, nếu có nguy hiểm, chúng ta có thể báo hiệu cho nhau."
Chiêu này của Dương Dương thật sự hữu dụng, nàng phát hiện Tiểu Cận Tử có điều khác thường thì đã lập tức nắm c. h. ặ. t t. a. y trái.
Ta nhìn bữa sáng để bên trái và Dương Dương đang giả vờ ngủ, quyết tâm chỉ uống vài ngụm cháo.
Khi thuốc phát tác, Dương Dương đau đến mặt trắng bệch: "Nếu muốn tính kế thì uống ít thôi!"
"Trong cháo có độc là do Tiểu Cận tử bỏ vào khi nhận từ tay cung nữ, hắn đã dùng đầu ngón tay khuấy nhiều lần trong bát của chàng."
Ta vừa xoa n. g. ự. c cho Dương Dương vừa suy nghĩ: "Cận Kỷ An đã được cài vào bên cạnh trẫm nhiều năm, trong cung không biết còn bao nhiêu nội gián nữa."
"Cả triều đình cũng vậy, ta đã sai người theo dõi Thừa Viễn Hầu và đám thuộc hạ của Tấn vương ở Thượng Thư Bộ, nhưng ta vẫn không biết bọn họ sợ điều gì mà chưa có động tĩnh."
"Nếu hắn không phản, thì ép hắn một lần."
Dương Dương ngáp một cái, khóe mắt đọng nước, "Cha ta đã thâm nhập vào hàng ngũ của Giang An, Giang An còn nói nếu hắn thành công thì ta vẫn là Hoàng hậu."
Ta và Dương Dương đã đồng lòng đổ hết mọi việc lên đầu nàng và cha nàng, còn chỉ rõ âm mưu của Giang An, ban chỉ cho Thượng Thư Bộ Binh bắt giữ Giang An.
Người đã được giao cho Giang An, nếu không phản thì sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa.
Khi Dương Dương vào lãnh cung một tháng, trong cung ồn ào náo nhiệt, người bên cạnh ta không hay không biết đã bị Cận Kỷ An thay thế bảy tám phần
Còn phối hợp cả trong ngoài, một chén trà để đánh thuốc mê ta. Ta dặn dò ám vệ, nếu Cận Kỷ An không muốn g. i. ế. c ta, thì tạm thời để hắn sống.
Dù sao năm xưa khi Dương Dương bị bắt cóc có dấu tay của Cận Kỷ An, có những thù phải để nàng tự tay báo.
Cuộc phản loạn đột ngột này đã được dập tắt nhanh chóng và triệt để.
Thời tiết ấm dần, mọi việc đã ổn định, Dương Dương cũng đã có thai.
Điều duy nhất đáng sợ là sinh con thực sự rất đau!
May mắn, ta là một Hoàng đế kiên cường!
Nhưng khi Dương Dương nói muốn có thêm một đứa nữa, ta cảm thấy mình không còn kiên cường như vậy nữa.
-Kết truyện-
← Ch. 7 |