Truyện:Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây - Chương 06

Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Trọn bộ 41 chương
Chương 06
Một vị bổ đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)

Tạ Thừa Phong định thần nhìn kỹ, nguyên lai là Thẩm bổ khoái đã trở về. Chỉ thấy vị đại hán thân hình vạm vỡ kia, sắc mặt bừng bừng lửa giận, vung đao chém tới, lưỡi đao hàn quang lấp loáng, bổ thẳng xuống đầu.

Tạ Thừa Phong hốt hoảng, lăn lộn bò khỏi bệ cửa sổ, chui tọt xuống dưới gầm bàn mà tránh.

Thẩm bổ khoái tiếc cửa sổ tốt bị hủy, thu đao lại, đứng ngoài cửa cao giọng quát:

“Ngươi, còn không mau chui ra đây cho ta!”

Tạ Thừa Phong trong bụng thầm mắng: Ta đâu phải kẻ ngu ngốc.

Lúc ấy, Thẩm Gia Gia từ trong phòng cất tiếng hỏi vọng ra qua song cửa:

“Phụ thân, giờ hãy còn chưa đến lúc tan ca, người về làm chi? Có chuyện chi gấp lắm sao?”

Thẩm bổ khoái đập trán, “Suýt nữa thì quên chính sự, đều tại con điểu điên này khiến ta tức lộn ruột. Ngày mai đem nó vặt lông quay ăn là vừa!”

Nói đoạn, ông sải bước tiến vào chính sảnh, bưng bát trà lớn, ừng ực uống cạn, rồi ngồi phịch xuống ghế.

Gia Gia cũng từ phòng trong bước ra, vừa đi vừa nói:

“Nó thường ngày rong chơi nơi đầu phố cuối ngõ, lỡ học vài câu điên khùng cũng không có chi lạ. Con sẽ dạy bảo lại sau. Nhưng… phụ thân, nha môn xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Thẩm bổ khoái đặt chén trà xuống, trầm giọng nói:

“Ấy là có đại sự. Tam nương, lần này phụ thân muốn nhờ con xuất thủ tương trợ một phen. ”

Gia Gia ngạc nhiên hỏi:

“Con có thể giúp được ư? Xin phụ thân cứ nói rõ. ”

“Là thế này… Sáng nay, ngự sử Tiền Thái bị phát hiện treo cổ 𝒸♓-ế-✝️ tại tư gia. Người nhà thấy lạ, lập tức báo án. Sau khi ngỗ tác tới xem xét, khẳng định Tiền đại nhân không phải tự vẫn, mà là bị người dùng dây siết cổ đến c*𝐡*ế*𝐭, rồi mới bị treo lên xà nhà để ngụy trang như tự sát. ”

Gia Gia hỏi:

“Ngỗ tác dựa vào đâu mà nói vậy?”

Thẩm bổ khoái đáp:

“Dấu vết treo cổ và bị siết cổ khác biệt rõ ràng, trạng thái 𝐭-h-𝖎 𝖙ⓗ-ể cũng không giống nhau. Người treo cổ thường sẽ lè lưỡi như vầy này—”

Nói đoạn ông trừng mắt, thè lưỡi bắt chước, khiến Gia Gia không nhịn được phì cười.

Tạ Thừa Phong từ dưới bàn đã lén chui ra, lặng lẽ đứng phía sau Gia Gia, dựng tai mà nghe. Hắn quả thật rảnh rỗi đến sắp mốc meo.

Gia Gia hỏi tiếp:

“Nếu đã xác định là bị hại, vậy có người khả nghi hay chăng? Tiền đại nhân có cừu nhân ư?”

“Tiền đại nhân vốn chuyên giám sát các quan viên trong triều, bản sự là bắt lỗi người khác. Bình thường cứ cách vài hôm lại có tấu chương dâng lên, hạch tội mắng người. Kẻ bị ông ta đắc tội, e là nhiều không đếm xuể. Ngay ngày hôm trước, ông ta còn vừa dâng sớ hạch tội Chu thị lang, chửi đến mức Chu đại nhân giận đến đỏ mặt, mắng rằng muốn 𝐠1ế.ⓣ hắn cho hả. Ai ngờ ngày hôm sau, Tiền đại nhân liền ⓒ♓ế_ⓣ. Bởi vậy Chu thị lang hiện đang bị mời về quan phủ thẩm vấn, trở thành kẻ tình nghi lớn nhất. ”

Gia Gia yên lặng nghe xong, nhẹ giọng hỏi:

“Phụ thân nói vậy… chuyện này thì có liên quan gì đến con?”

Thẩm bổ khoái đáp:

“Hiện trường làm rất sạch sẽ, không lưu lại mảy may dấu vết. Kỳ lạ hơn, cửa phòng, cửa sổ đều cài then từ bên trong. Rõ ràng là một vụ 𝐠·𝖎ế·t người trong mật thất. Phụ thân tra mãi không có đầu mối, bèn nhớ tới vụ trộm trong nhà ta trước kia cũng là mật thất, khi ấy con nhìn thấu manh mối trong nháy mắt. Bởi vậy mới mạn phép nhờ con ra tay thử một lần. ”

Gia Gia thoáng do dự:

“Con? Nhưng… người trong nha môn liệu có lấy làm phật lòng?”

Thẩm bổ khoái xua tay:

“Tam nương chớ lo. Lão bổ đầu trong nha môn do tuổi cao sức yếu, đã cáo lão hồi hương. Nhi tử của lão muốn thay thế chức vụ, trước phải làm bổ khoái, vị trí bổ đầu hiện đang bỏ trống. Quan trên đã truyền lời: vụ án này liên quan đến hai vị quan trong triều, ai phá được án, liền có thể được thăng chức. ”

Nói đến đây, ông hơi ngượng ngùng, chép miệng một tiếng:

“Ta và Lý Tứ đều đang tranh đoạt chức ấy, mỗi người tự lập một nhóm điều tra. Chỉ là ta tự xét mình tài mọn, không dám chắc phần thắng, bèn đến cầu con giúp sức. ”

Tạ Thừa Phong nghe tới đây, không khỏi sửng sốt trong lòng:

Tốn bao tâm cơ, chẳng qua chỉ để làm một chức bổ đầu nho nhỏ? Quả thật chí hướng cao xa…

Chương (1-41)