Truyện:Ta Muốn Đến Cửu Châu - Chương 31

Ta Muốn Đến Cửu Châu
Trọn bộ 38 chương
Chương 31
0.00
(0 votes)


Chương (1-38)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đối mặt với sự hoài nghi của Nhược Nhất,

Huân Trì im lặng rất lâu, cuối cùng lắc đầu: "Thiên ma quả thực sinh ra vì thần Câu Mang, nhưng ta không phải là trái tim thiên ma...".

Huân Trì tính tình ôn hòa, thường ngày cho dù là bị hiểu nhầm cũng sẽ không giải thích điều gì, nhiều nhất chỉ là chớp mắt, khó xử nhìn Nhược Nhất. Vì thế hôm nay giải thích thế này, hắn nói vẻ rất khó khăn.

"Ngụy biện!". Đột nhiên Anh Lương chủ nhảy từ trên ghế xuống, chỉ vào Huân Trì quát mắng: "Tộc phượng hoàng của ta trải qua đại nạn từ thời thượng cổ, bây giờ chỉ còn lại ta và Nguyệt Hoàng may mắn sống sót, chuyện này nếu không phải ta biết rõ chân tướng thì chúng nhân của yêu tộc và tiên tộc đã thật sự bị ngươi lừa rồi!".

Huân Trì cau mày, ánh mắt đột ngột lướt lên người Anh Lương chủ.

Tử Đàn bước lên một bước, chắn ánh nhìn của Huân Trì: "Không phải ta không tin Huân Trì, chỉ là, với hiểu biết của ngươi có lẽ ngươi biết rất rõ cách giải quyết ma khí đại loạn ở Cửu Châu hiện nay như thế nào, đúng không?".

Huân Trì gật đầu: "Ta biết".

"Nếu đã vậy, vì sao ngươi vẫn chưa chịu ra mặt giải quyết?".

Huân Trì ngừng một lát, nhìn Nhược Nhất rồi khẽ thở dài: "Chuyện này... quả thực là ta có lòng riêng...".

"Khá khen cho từ 'lòng riêng', trái tim thần minh cứu giúp thiên hạ, yêu thương chúng sinh, ta không biết khi nào lại có lòng riêng như thế". Tử Đàn mỉm cười."Chuyện đến nước này rồi, Huân Trì hãy nói ra phương pháp trừ ma, nếu ngươi không đích thân làm việc ấy thì hãy giao lại cho yêu tộc".

Huân Trì im lặng một lúc, gượng cười nói: "Bây giờ ta nói ra, Hàn Ngọc chủ chắc chắn sẽ không tin ta".

Tử Đàn nhướn mày: "Vì sao Huân Trì biết ta sẽ không tin?".

Huân Trì sững người một lúc, khẽ thở dài nói: "Sau khi thần thượng cổ Câu Mang tâm sinh ma ý, đã tinh luyện để đưa ma khí ra ngoài và tiến hành phong ấn, không ngờ ma khí tràn ra ngoài và nhiễm vào đại yêu thượng cổ. Thần Câu Mang dùng hết thần lực trấn áp các yêu ma dưới núi, đồng thời moi tim ra, luyện hóa thành người và đặt tên là Huân Trì... Ta trấn giữ Không Tang, khống chế linh khí tứ phương. Nhưng bây giờ Cửu Châu lan tràn ma khí, bởi vì kết giới ở Không Tang đã vỡ, sức mạnh phong ấn dưới mấy ngọn linh sơn giảm đi. Cách duy nhất bây giờ, chỉ có thả yêu ma, sau đó lại phong ấn chúng".

Tử Đàn im lặng, Anh Lương chủ ở phía sau Tử Đàn đột nhiên cười lạnh lùng: "Thả yêu ma? Cách này của Huân Trì quả thực rất hay! Giúp ngươi đỡ phải bôn ba khắp nơi, trăm phương ngàn kế lật đổ Cửu Châu!".

Huân Trì nhìn chăm chăm Anh Lương chủ. Tử Đàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thả yêu ma ra thì sẽ thế nào, bây giờ ai có thể phong ấn chúng một lần nữa?".

Huân Trì im lặng: "Có".

"Ai?".

Huân Trì không trả lời, Anh Lương chủ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đừng hòng dùng kế hoãn binh, Tử Đàn, hà tất phải nhiều lời với hắn, cứ bắt hắn tra khảo là được thôi mà".

"Không được!". Nhược Nhất im lặng nãy giờ chợt lên tiếng, đứng chắn trước mặt Huân Trì."Huân Trì không phải là người như thế! Ta không biết Cửu Châu thời thượng cổ có những câu chuyện xa xôi nào, nhưng Huân Trì ở trước mặt ta, Huân Trì bằng xương bằ thịt sẽ không làm chuyện lật đổ Cửu Châu như vậy!".

Anh Lương chủ thở dài: "Tiểu nha đầu, biết người biết mặt mà không biết lòng, làm sao ngươi biết hắn không làm những chuyện ấy?".

Nhược Nhất nhìn Anh Lương chủ nói: "Ta chỉ tin vào con mắt của ta".

Tử Đàn đang định nói, Huân Trì bỗng nắm cổ tay của Nhược Nhất, nhìn Tử Đàn: "Nếu đã không tin ta thì hà tất phải nhiều lời như vậy? Huân Trì cáo từ". Nói rồi hắn kéo Nhược Nhất đi.

Anh Lương chủ giận tím mặt: "Hỗn xược!".

Nhược Nhất chỉ thấy một luồng khí nóng rát phía sau nhanh chóng ập tới, cô nghiêng người định tránh, nhưng Huân Trì vung tay áo, tạo ra một vòng sáng vàng chống lại luồng khí nóng rát ấy. Nhược Nhất tưởng chiêu này của Huân Trì chắn chắn có thể chống lại được sự tấn công, nhưng không ngờ luồng khí nóng rát ấy chỉ tiêu tan một lúc rồi lại bất chợt lao tới.

Anh Lương chủ đã hạ sát chiêu! Lưng nóng rát, Nhược Nhất vẫn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì nghe Huân Trì kêu một tiếng, hắn kéo Nhược Nhất, quát khẽ: "Đi!". Trong nháy mắt, hai người biến mất.

Tử Đàn nhìn chỗ hai người vừa biến mất như nghĩ ngợi điều gì đó, nàng không hề ra tay. Anh Lương chủ giận dữ, quay sang mắng Tử Đàn: "Vì sao ngươi thả bọn chúng đi? Không phải là ngươi tin những lời tên ma vật ấy nói đấy chứ?".

Tử Đàn nhìn Anh Lương chủ: "Vì sao sư phụ vội vàng ra sát chiêu như vậy?".

Nét mặt của Anh Lương cứng đờ, cười lạnh nói: "Là ta quản chuyện bao đồng, Cửu Châu này như thế nào thì có liên quan gì tới ta. Đến khi hắn thả hết yêu ma thì ngươi tự đi mà phong ấn!".

Lông mày Tử Đàn hơi cau lại, một lúc sau nàng khẽ thở dài: "Huân Trì chịu một đòn tấn công của người, lại đưa Nhược Nhất đi theo nên họ sẽ không đi xa, chắc chắn là họ vẫn ở trong U Đô, chỉ cần sai người lục soát là được".

"Tùy ngươi". Anh Lương chủ xua tay, cụt hứng bỏ đi.

Đúng như Tử Đàn dự liệu, Huân Trì dẫn theo Nhược Nhất nên không đi xa. Khi Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn thấy bức hoành phi với ba chữ "Nhan La điện", đột nhiên cô có cảm giác dở khóc dở cười. Hai trăm năm trước, nơi đây vốn có tên là Phù Vân các, Nhược Nhất đã bắt Thương Tiêu đổi tên Phù Vân các thành "Nhan La điện" rồi viết hoành phi treo lên, cũng chính là nơi Nhược Nhất từng ở. Không ngờ nơi đây không hề thay đổi, chí ít là nhìn từ bên ngoài cô cũng không thấy có gì đổi khác.

Không cho Nhược Nhất quá nhiều thời gian nhớ về quá khứ, Huân Trì cúi người, miệng ộc máu. Nhược Nhất giật mình, cô vội dìu hắn, luôn miệng hỏi hắn làm sao thế. Khi chạm tay vào lưng Huân Trì, Nhược Nhất thấy dính dớp và ẩm ướt, cô nhìn kỹ mới phát hiện, lớp áo phía sau của Huân Trì đã ướt đẫm máu.

"Hắn... Anh Lương chủ nặng tay như vậy sao!".

Huân Trì lau vết máu trên khóe miệng, yếu ớt nói: "Nhược Nhất, bọn họ có lẽ sắp tới đây rồi, tìm chỗ... tìm chỗ để bọn họ khó phát hiện ra chúng ta".

Nhược Nhất cố bình tĩnh, vắt óc nghĩ rồi nói: "Đỉnh Hàn Ngọc! Chắc chắn bọn họ sẽ đuổi theo chúng ta xuống núi nên tạm thời sẽ không lên đỉnh Hàn Ngọc, hơn nữa Thương Tiêu ở đó, nếu là chàng... chàng chắc chắn sẽ không để ngươi bị oan uổng như vậy đâu!".

Huân Trì dừng một lát rồi khẽ hỏi Nhược Nhất: "Vì sao cô nương khẳng định ta bị oan? Ma khí đầu tiên trên thế gian này quả thực là do thần thượng cổ Câu Mang sinh ra...".

"Là Câu Mang chứ không phải Huân Trì". Nhược Nhất nói: "Ta thừa nhận lúc mới nghe những lời Tử Đàn nói, ta có chút hoài nghi, nhưng nếu Huân Trì nói không phải, vậy thì nhất định là không phải. Ta tin vào nhận định của mình, ta ở bên ngươi lâu như vậy, ta không đến nỗi ngu dốt tới mức không biết phân biệt thiện ác".

Huân Trì cụp mắt, nhếch miệng cười khẽ: "Huân Trì may mắn có được một người bạn tri kỷ".

Nhược Nhất dìu Huân Trì, tìm được con đường nhỏ lên đỉnh Hàn Ngọc một cách quen thuộc. Tất cả những gì trên U Đô sơn gần như đều không biến đổi, con đường nhỏ đá xanh này vẫn ngoằn ngoèo kéo dài như không có điểm cuối. Càng lên trên, gió càng lạnh buốt thấu xương. Nhược Nhất không thích cảm giác này, bởi vì nó luôn gợi lại cho cô những kỷ niệm buồn, dù rằng bây giờ cô biết rất rõ những gì đã qua đều là quá khứ.

"Nhược Nhất, đi vào bạch môn", giọng nói của Huân Trì khàn tới mức gần như hư ảo.

"Nhưng Thương Tiêu...".

"Bạch môn...".

Nhược Nhất cắn răng, đỡ cơ thể càng lúc càng yếu ớt của hắn, loạng choạng đi vào bạch môn trong động Hàn Ngọc. Cảnh sắc ở bạch môn trong hồi ức của Nhược Nhất chỉ là một bình đài trống trải, hoa tuyết tung bay bên ngoài kết giới và mầm cây nhỏ lặng lẽ sinh trưởng trong góc bình đài. Nhưng cô không ngờ, hai trăm năm sau quay trở lại đây, trước mắt cô lại là cảnh tượng như thế này.

Vụn băng đầy đất, hàn khí lan tràn, còn có một cây khô trong suốt. Cây khô...

Nếu Nhược Nhất không đoán nhầm, có lẽ đó là chân thân của Huân Trì. Nhưng vì sao lại là một cây khô? Không có lá, chỉ có chạc cây trơ trọi và thân cây đầy vết nứt.

"Đây... là cái gì?".

"Huyền băng phong ấn Thương Tiêu", Huân Trì nói: "Sau khi hắn phá phong ấn, thứ còn lại là vụn băng không thể tan chảy".

Nhược Nhất bất giác đưa tay chạm vào vụn băng như thủy tinh lấp lánh, nhưng cô chưa chạm vào thì bị hàn khí chích vào tay, cô không dám chạm vào nữa. Nhược Nhất kinh hãi, Thương Tiêu ở trong huyền băng như thế này hai trăm năm sao... lại còn ở nơi này?

Nhược Nhất nhìn cây khô cách đó không xa, rồi lại nhìn vết sẹo dài trên mặt Huân Trì, ánh mắt dừng lại ở mái tóc trắng tới mức trong suốt. Cuối cùng Nhược Nhất cũng hiểu vì sao bây giờ Huân Trì có bộ dạng này, ngay cả chân thân cũng khô héo như vậy, hắn sao có thể khá hơn được...

"Huân Trì, vì sao ngươi biến thành thế này?".

Huân Trì lảo đảo cố đi tới gần cây khô ấy, dựa vào thân cây và từ từ ngồi xuống. Hắn nghỉ một lúc, mỉm cười, vẫy tay với Nhược Nhất: "Nhược Nhất, lại đây". Khi Nhược Nhất đi đến bên cạnh, Huân Trì đột nhiên cắn ngón trỏ của mình. Hắn cầm tay Nhược Nhất, mở lòng bàn tay của cô ra, rồi lấy máu mình làm mực, vẽ vài nét trên lòng bàn tay ấy. Hắn nhẩm thần chú, dường như là thần chú từ thời thượng cổ, Nhược Nhất nghe không hiểu, nhưng cô biết hắn đang kết khế ước gì đó với mình.

Không lâu sau, Huân Trì buông tay Nhược Nhất ra."Nhược Nhất, cô nương còn nhớ đã từng nói với ta về ông lão đã đưa cô nương quay về Cửu Châu không?".

Nhược Nhất gật đầu.

"Nếu ta đoán không nhầm, đó có lẽ là thần Câu Mang".

"Cái gì!". Nhược Nhất ngừng một lát, nói: "Nhưng... nhưng chẳng phải ông ấy tiêu tán giữa đất trời Cửu Châu rồi sao? Trái tim duy nhất còn lại cũng hóa thành ngươi rồi mà".

"Thần là bất tử bất diệt, thần thức của thần Câu Mang tiêu tán giữa đất trời nhưng không hề mất đi. Hai trăm năm trước sau khi cô nương bỏ đi, Thương Tiêu nhập ma, khiến cho linh lực giữa đất trời không áp chế được ma khí nữa. Hơn nữa, kết giới Không Tang đã bị ma khí xâm nhập một lần, không thể khống chế ma khí đang ngày một tăng lên, lại thêm có kẻ đứng sau thúc đẩy... Tuy về sau Thương Tiêu tự phong ấn bản thân, nhưng lúc ấy đã muộn. Khi đó, thần thức của thần Câu Mang tiêu tán giữa đất trời mới một lần nữa ngưng tụ và tìm đến cô nương, cũng đem thần lực hàng vạn năm chuyển vào cơ thể cô nương".

Huân Trì mỉm cười bối rối: "Nhưng thần Câu Mang chắc chắn không biết thể chất đặc biệt của cô nương nên cô nương chưa thể phát huy tác dụng vốn có của thần lực. Thực ra, muốn giúp cô nương phát huy thần lực, chỉ cần một vị thuốc là được...". Huân Trì ngừng một lát rồi nói tiếp: "Đây vốn là chuyện ta nên làm, nhưng không ngờ lại để Thương Tiêu đi trước một bước, dùng dấu ấn của cửu vĩ bạch hồ để thay đổi thể chất của cô nương, khiến thần lực trong cơ thể cô nương được thi triển, nhưng thần lực ấy lại không chịu sự khống chế của cô nương. Vì dấu ấn của hắn mà ta không dám áp dụng phương thuốc ấy với cô nương, nhưng bây giờ hắn đã giải ấn cho cô, ta cũng không có lý do trì hoãn nữa".

Câu nói này của Huân Trì rất kỳ quái, Nhược Nhất không kìm được muốn rụt tay mình lại: "Thuốc gì?".

"Muốn học cách sử dụng năng lực của thần minh thì vị thuốc tốt nhất dĩ nhiên là trái tim của thần minh...".

Nhược Nhất rụt mạnh tay lại, lùi về phía sau hai bước: "Ngươi đang nói cái gì thế hả? Huân Trì, ngươi điên rồi?".

Huân Trì mỉm cười lắc đầu: "Nhược Nhất, ta vẫn còn tỉnh táo. Ta vừa nói, cách duy nhất bây giờ là thả hết yêu ma, rồi tiến hành phong ấn chúng một lần nữa. Nhược Nhất, nếu cô nương đã mang thần lực, vậy thì phải gánh trách nhiệm này. Còn ta, ta là kẻ không làm tròn bổn phận, không bảo vệ được Không Tang, nên sẽ trải đường cho cô nương".

Nhược Nhất lắc đầu, lùi lại hai bước nữa: "Cái gì mà không làm tròn bổ phận, cái gì mà trải đường. Huân Trì, con đường trải bằng mạng sống của ngươi, Nhan Nhược Nhất không có dũng khí bước lên đó!".

"Vốn dĩ, ba năm trước ta nên đưa vị thuốc này cho cô nương, nhưng... Nhược Nhất, có thể gặp lại cô, ta thật sự rất vui".

Nhược nhất nhớ lại lúc mới quay về Cửu Châu và sự xuất hiện của nam tử thần bí lúc nào cũng bịt mặt. Từ lúc ấy hắn lặng lẽ đi theo cô, luôn luôn bảo vệ cô... dùng phép thuật nhân từ để siêu độ Mã Phúc, giết xà yêu, cuối cùng còn đỡ thiên kiếp cho Tầm Tầm.

Huân Trì nói: "Nhược Nhất, ta ích kỷ muốn sống lâu hơn một chút; ta không muốn chết như vậy; ta muốn dùng đôi mắt này để nhìn muôn dân mà ta đã dùng cả đời mình để bảo vệ; ta muốn dùng đôi chân này để đi khắp sông núi Cửu Châu mà ta dùng cả đời để chở che; ta muốn ngắm nhìn thế gian muôn màu trong sách viết; ta muốn một lần được nếm trải tình người ấm áp như trong sách kể...". Huân Trì thản nhiên cười nói: "Thật may mắn là ta đã được ngắm nhìn không ít. Đúng như Nhược Nhất nói, thế gian này đặc sắc hơn những gì được miêu tả trong sách rất nhiều".

"Có thể đánh cắp ba năm để ngắm nhìn phong cảnh nhân gian là ta đã mãn nguyện lắm rồi".

Nhược Nhất gật đầu rồi lại ra sức lắc đầu: "Ba năm ngắn ngủi, Huân Trì, ngươi có thể nhìn ngắm được bao nhiêu chứ? Thế gian này còn có những chuyện đặc sắc hơn đang chờ ngươi khám phá, bây giờ ngươi không cần mất mạng! Nhất định chúng ta còn có cách khác! Ngươi thấy đấy, bây giờ Thương Tiêu cũng thành thần rồi, chàng chắc chắn có thể phong ấn chúng ma, chàng nhất định...".

"Phong ấn các yêu ma, thần thức của Câu Mang đã tiêu tán, thần lực của Thương Tiêu là riêng biệt, nếu muốn hắn phong ấn yêu ma, Nhược Nhất, cô nương nỡ để thần thức của hắn cũng tiêu tán sao?".

Nhược Nhất sững người. Huân Trì nói: "Nhưng Nhược Nhất thì khác, trong cơ thể cô nương có thần lực của Câu Mang, tuy nói là phong ấn yêu ma, nhưng thực chất là tăng cường lực phong ấn, nhiều nhất là dùng hết thần lực mà cô nương có được. Ta biết Nhược Nhất là một người độ lượng, sẽ không tiếc thần lực này".

Cây khô mà Huân Trì dựa vào dần phát ra ánh sáng lấp lánh, trong ánh sáng vàng dịu dàng, hắn vẫn nở nụ cười như trước đây: "Ta mượn cớ Thương Tiêu hạ ấn cho cô, không chịu trao cho cô phương thuốc, khiến Cửu Châu lâm vào tình trạng như bây giờ. Nhược Nhất có trách ta không?".

*****

Nhược Nhất lắc đầu, thấy nụ cười của Huân Trì càng lúc càng hư vô.

Lòng thắt lại, Nhược Nhất vội bước tới cầm tay Huân Trì, cuống quýt nói: "Có! Nếu ngươi dám tự ý đưa trái tim gì đó cho ta, ta chắc chắn sẽ trách ngươi suốt đời! Không bao giờ tha thứ cho ngươi!". Dường như nghĩ đến một cách khả thi, mắt Nhược Nhất bừng sáng: "Thương Tiêu! Chàng đang bế quan trong động Hàn Ngọc, chàng đang ở trong một cửa khác, bây giờ chàng đã thành thần, chàng nhất định sẽ có cách!".

Huân Trì lắc đầu nói: "Ý trời đã định, trái tim này vốn đã định trước là của cô. Có thể đánh cắp được ba năm này...".

"Không phải!", Nhược Nhất hét lên ngắt lời Huân Trì, "Không phải của ta! Không có cái gì là của ta! Cái gì mà ý trời, cái gì mà đã định... toàn là những lời nhảm nhí! Vì sao phải cam chịu số phận! Ngay cả việc giành giật với số phận ngươi cũng không làm, sao ngươi biết là không có hy vọng...". Nói đến đây, giọng cô đã nghẹn ngào. Cô nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Huân Trì, khàn giọng nói: "Tiêu hồ ly nhất định sẽ có cách! Chàng ở đây! Chàng ở đây! Thương Tiêu...".

Huân Trì lắc đầu nói: "Ta đã giành giật rồi". Hắn cố sức giơ tay lên, đặt lên đầu Nhược Nhất, dịu dàng tới mức đáng sợ."Ta đã giành giật rồi, ba năm, như bây giờ... cũng là ta cam tâm tình nguyện. Nhược Nhất, đừng oán trách".

"Ngươi thích núi sông ở Cửu Châu như vậy, ngươi vẫn chưa đi hết những mảnh đất mà ngươi đã dùng cả đời để bảo vệ, ngươi... Huân Trì, rõ ràng ngươi muốn sống tiếp. Cái gì mà cam tâm tình nguyện chứ. Ta chỉ biết nếu hôm nay ngươi dám làm như vậy... nếu ngươi dám làm như vậy...". Nhược Nhất run rẩy, nếu Huân Trì dám làm như vậy, cô cũng không biết sẽ như thế nào. Cô ngừng một lát, nói gần như là cầu xin: "Ta sẽ ghi hận suốt đời, Huân Trì, ngươi nghe cho rõ, ta sẽ mãi mãi hận ngươi!".

Nụ cười bên môi Huân Trì khẽ khàng như hư ảo, hai mắt cụp xuống, khuôn mặt nhợt nhạt càng trở nên mơ hồ trong ánh sáng dần tăng. Hắn nói: "Như thế... cũng tốt...". Giọng nói yếu ớt khiến người ta không thể nghe thấy.

Nhược Nhất thoáng nhận ra bờ môi khẽ mấp máy của Huân Trì, hắn nói: "Chí ít thì Nhược Nhất vẫn nhớ ta". Một nam tử dịu dàng như ngọc, cô đơn nghìn năm, cả đời bảo vệ Cửu Châu, nhưng cuối cùng lại chỉ có một người ở thế giới khác là cô biết tên của hắn, nhớ tới hắn.

Một luồng sáng vọt lên từ lồng ngực Huân Trì, nhanh chóng đi vào lòng bàn tay của Nhược Nhất. Ánh sáng tỏa ra xung quanh, Nhược Nhất muốn chạm vào Huân Trì, nhưng cô chỉ có thể chạm vào thân cây khô đầy vết nứt sau lưng hắn. Khuôn mặt và cơ thể của Huân Trì dần trở nên trong suốt.

Nhược Nhất hoảng hốt ôm lấy cơ thể của hắn. Nhưng trong khoảnh khắc cô lao tới, cô lại xuyên qua cơ thể dần trở nên hư vô của Huân Trì và ôm lấy thân cây khô. Nhược Nhất chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thấy một tiếng vỡ giòn tan. Vết nứt trên thân cây bỗng lan rộng, nứt ra như thủy tinh bị đập vỡ, trong thoáng chốc hóa thành bột mịn.

"Không!". Chân thân của hắn... ngay cả chân thân cũng không giữ được."Huân Trì! Huân Trì...". Nhược Nhất hoảng hốt gọi, chỉ thấy hình bóng của Huân Trì hóa thành từng đường sáng vàng bay đi, ánh sáng rực rỡ tới chói mắt. Mắt Nhược Nhất cay cay, đau nhức, cuối cùng rơi lệ."Ngươi chờ đã... sẽ có cách. Thương Tiêu, chàng sẽ có cách". Cô nghẹn ngào thất thanh."Thương Tiêu... Thương Tiêu, hãy cứu hắn. Cứu hắn...". Nhược Nhất ôm ngực, khuỵu xuống run rẩy. Cái lạnh trên đài cao ùa tới, cô thấy lạnh tới mức muốn ngất đi.

Những ánh sáng tung bay ấy không phân tán mà nhẹ nhàng bay đến quanh người Nhược Nhất. Chẳng bao lâu, một luồng khí ấm áp lan khắp cơ thể Nhược Nhất, giống như nụ cười ấm áp của nam tử ấy. Cô nắm chặt lòng bàn tay mình, vết máu của Huân Trì ở đó đã khô. Cô cúi đầu, nhắm chặt mắt, không dám mở ra. Bởi vì không mở mắt ra thì sẽ không nhìn thấy Huân Trì đã biến mất.

Nhược Nhất không biết mình đã quỳ dưới đất bao lâu, tới khi sau lưng có tiếng bước chân vang lên, đầu gối của cô đã không còn cảm giác, ánh sáng bao quanh người cô cũng đã tan biến. Nhược Nhất biết, lần này Huân Trì thật sự sẽ không quay lại nữa, không bao giờ quay lại nữa.

"Tiểu nha đầu, yêu vật đó đâu?". Giọng nói của Anh Lương chủ từ phía sau truyền đến. Nhược Nhất vẫn quỳ ở đó, không nhúc nhích, giống như cây khô đã chết cứng.

"Nhược Nhất?". Giọng nói ngập ngừng của Tử Đàn vang lên, "Huân Trì, hắn...".

Nghe thấy tên của Huân Trì, Nhược Nhất khẽ ngẩng đầu nhưng cơ thể vẫn cứng đờ.

"Chạy rồi sao?". Anh Lương chủ hừ lạnh một tiếng."Tử Đàn, nếu ngày nào đó hắn thả những yêu vật thượng cổ kia ra, ngươi tự đi mà phong ấn. Chuyện này ta mặc kệ ngươi. Nếu lúc ấy ngươi xin máu phượng hoàng thì đừng trách ta không cho ngươi".

Tử Đàn cau mày, đang định mở miệng thì bỗng nghe thấy một giọng nói khàn khàn, yếu ớt: "Không phải yêu vật".

Ánh mắt của mọi người dồn cả vào Nhược Nhất. Cô ngồi co quắp, ôm chặt lòng bàn tay của mình, lặp lại hết lần này đến lần khác: "Không phải yêu vật, không phải yêu vật...".

Anh Lương chủ tức giận giậm chân: "Tiểu nha đầu này rốt cuộc bị làm sao vậy! Bị hắn làm cho mê loạn rồi chắc! Rõ ràng hắn là trái tim thiên ma, hắn...".

"Không phải yêu vật!". Nhược Nhất hét lên ngắt lời Anh Lương chủ, cô gục đầu, giọng nói có chút kích động."Hắn là trái tim của thần minh, vì một chức trách lạ lùng mà hắn phải một mình ở Không Tang hàng ngàn năm, hắn muốn nhìn Cửu Châu mà hắn đã trọn đời bảo vệ, hắn muốn sống như bao người bình thường khác, hắn chỉ... hắn chỉ muốn sống tiếp. Nhưng vì sao, ngay cả nguyện vọng nhỏ bé ấy mà ông trời cũng không cho hắn toại nguyện. Hắn chỉ muốn sống tiếp".

Bỗng chốc, nơi đài cao chìm vào yên tĩnh. Một lúc sau, Tử Đàn khó nhọc nói: "Huân Trì...".

Nhược Nhất im lặng một lúc rồi nói: "Ở đây".

Anh Lương chủ nhấc đôi chân nhỏ bé vội vàng chạy lên trước hai bước, khi nhìn thấy đống bột mịn ấy, hắn đảo mắt rồi nói: "Đòn tấn công đó của ta không thể lấy mạng hắn. Nhưng, nếu hắn đã có kết cục như vậy thì cũng là ý trời".

Nhược Nhất đột nhiên nhặt một miếng huyền băng sắc nhọn dưới đất ném về phía Anh Lương chủ, quát lớn: "Cút! Đừng làm vấy bẩn đường luân hồi của hắn! Cút!".

Hơi lạnh thấu xương từ huyền băng chưa tới gần đã khiến Anh Lương chủ rùng mình, hắn vội lùi lại, tới khi đứng vững, hắn lập tức giận dữ nhìn Nhược Nhất, nói: "Đồ nha đầu không biết tốt xấu!". Sau đó hắn lại nhìn đống bột mịn dưới đất, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Ngươi cứ chờ hắn luân hồi đi! Ta muốn xem xem, vật chết do một trái tim tạo thành sẽ luân hồi như thế nào!".

Nhược Nhất cứng đờ người nhìn đống bột lấp lánh ánh sáng ấy. Cô đã quên rằng Huân Trì chỉ là một trái tim, không có hồn phách, không thể luân hồi, không có kiếp trước, càng không có kiếp sau.

Anh Lương chủ vung tay áo, tức giận bỏ đi. Tử Đàn yên lặng đứng đó một lúc, cuối cùng thở dài nói: "Nhược Nhất, đừng cố chấp nữa".

Cố chấp? Nhược Nhất nhìn đtro tàn dưới đất, vẻ mặt trống rỗng.

Lúc quay người đi, vừa hay Tử Đàn nhìn thấy một nam tử áo trắng lặng lẽ đứng ngoài bạch môn. Đó chính là Thương Tiêu. Thần ấn trên ấn đường của Thương Tiêu đã rõ ràng hơn trước rất nhiều. Từ khi hắn trở về Cửu Châu, vẻ mặt hắn càng lạnh lùng. Chẳng mấy việc có thể khiến hắn chú ý. Nhưng hôm nay hắn lại chủ động ra ngoài, có thể thấy hắn vẫn chưa thực sự bạc tình.

Nhưng bây giờ, không phải là lúc hàn huyên tâm sự.

Tử Đàn rời đi, lúc đi qua Thương Tiêu, nàng khẽ nói: "Nếu đệ thật sự muốn tốt cho muội ấy thì nên giải quyết nhanh chóng, như đoạn tuyệt mà chẳng phải đoạn tuyệt, sẽ chỉ khiến muội ấy càng thêm đau khổ". Sóng mắt màu tím trong veo khẽ chuyển động, Thương Tiêu gật đầu, đáp lại: "Đệ tự biết chừng mực", rồi đi về phía Nhược Nhất.

Tử Đàn nhận được câu trả lời ấy của Thương Tiêu, nàng không dừng lại lâu mà quay người rời khỏi bạch môn.

Nhược Nhất vẫn quỳ ở đó, giống như một con rối không còn tức giận. Nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ sau lưng, bước đi ấy, cô không cần nghĩ cũng biết là của ai. Cô ngây người nhìn đống bột dưới đất mà không nói lời nào, Thương Tiêu cũng không lên tiếng.

Trong chốc lát, trên đài cao này có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gió tuyết lồng lộn bên ngoài kết giới.

Hình bóng của hai người như thể khắc thành một bức tranh. Cuối cùng, Thương Tiêu khẽ thở dài một tiếng, như bất lực, như xót thương: "Đứng dậy đi". Nhược Nhất không động đậy. Thương Tiêu đợi một lúc rồi đưa tay để cô nắm lấy. Nhược Nhất ngoảnh đầu thấy ngón tay thuôn dài của Thương Tiêu. Cô im lặng chốc lát rồi vung tay gạt bàn tay đẹp đẽ ấy ra. Sắc mặt Thương Tiêu vẫn không thay đổi.

"Tiêu hồ ly, lần thứ hai ta gạt tay chàng", Nhược Nhất nói: "Cũng là lần thứ hai ta giương mắt nhìn Huân Trì ra đi ngay trước mặt mà không thể làm gì".

Xòe lòng bàn tay, Nhược Nhất nhìn thấy vết máu của Huân Trì trên tay mình đã khô, đông thành những vụn máu, nhẹ nhàng bong ra rồi rơi xuống, không tài nào giữ lại được.

"Ta nhớ chàng đã từng nói chàng sẽ mãi ở bên ta". Bàn tay còn lại của Nhược Nhất kéo vạt áo của Thương Tiêu như cầu cứu, cô nắm rất chặt, hít một hơi thật sâu để che giấu hơi thở không ổn định của mình. Nhưng khi nói ra câu này, cô lại không thể nén được nghẹn ngào: "Nhưng chàng không ở bên ta, chàng không ở bên ta, lần nào cũng không ở bên ta!".

Nước mắt tuôn rơi, Nhược Nhất giống như một đứa trẻ chịu ấm ức nhưng không biết tâm sự cùng ai, nước mắt lã chã rơi: "Chàng có biết sự bất lực của ta không? Ta sợ hãi như thế nào, ta ra sức gọi tên chàng, ra sức cầu xin chàng hãy cứu hắn! Cứu Huân Trì, cũng cứu ta... Nhưng chàng ở đâu? Chàng ở đâu?". Nhược Nhất khàn giọng chất vấn, cô túm áo Thương Tiêu, cố gắng đứng dậy, hai chân đã tê liệt tới mức mất đi cảm giác. Cô lấy trong ngực ra miếng ngọc bội khắc hai chữ "mỳ suông" ấy, ném mạnh vào người Thương Tiêu.

Ngọc bội rơi xuống đất, đập lên huyền băng, vỡ vụn.

Nhược Nhất bất chấp tất cả, túm lấy áo của Thương Tiêu, hai mắt sưng đỏ đã nhòe lệ, cô vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng trừng mắt nhìn Thương Tiêu: "Lời hứa của chàng đâu? Chàng ném lời hứa đi đâu rồi!".

Trong đôi mắt màu tím trong veo in rõ hình bóng của Nhược Nhất. Cô chỉ nhìn thấy sự thê thảm của mình trong đôi mắt ấy. Ngoài ra thì không có gì cả.

Nhược Nhất dần buông tay, gục đầu vào ngực Thương Tiêu, thảm thiết nói: "Chàng để Tiêu hồ ly của ta ở đâu rồi? Trả lại cho ta".

Trả lại cho ta.

Crypto.com Exchange

Chương (1-38)