Truyện:Ta Muốn Đến Cửu Châu - Chương 22

Ta Muốn Đến Cửu Châu
Trọn bộ 38 chương
Chương 22
0.00
(0 votes)


Chương (1-38)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Câu nói của Mạc Mặc tuy đầy bá đạo nhưng từ sau hôm ấy, thỉnh thoảng vẻ mặt đờ đẫn đã bộc lộ những bất an và lo lắng trong lòng cô ấy.

Điều khiến Mạc Mặc lo lắng hơn là, cô không biết rốt cuộc thứ mình đang mang trong bụng là gì... Khi sinh ra, nó sẽ là một đứa trẻ bình thường hay là một con hồ ly mình đầy lông lá, cô sẽ mang thai bao lâu, sẽ có những triệu chứng như thế nào...

Mạc Mặc cũng từng lén mở cuốn thiên thư trong truyền thuyết ấy ra xem. Kỳ thực cuốn thiên thư chỉ là một quyển sách in cái mặt ông lão biết nói. Mạc Mặc hỏi một hồi thì phát hiện ông lão ấy chẳng biết gì về chuyện này, nói cái gì mà chưa bao giờ xảy ra chuyện con người ở thế giới khác kết hợp với cửu vĩ bạch hồ, không ai biết đứa bé sinh ra sẽ như thế nào. Mạc Mặc tức tới mức gấp luôn tờ giấy in mặt ông lão thành máy bay mà ném đi.

May mà đúng lúc ấy Nhược Nhất đi qua cửa, nhặt ông lão đang khóc than ấy về.

Mấy ngày này Nhược Nhất nghe ngóng được không ít chuyện về việc đứa con của cửu vĩ bạch hồ sẽ chào đời như thế nào, cô mới biết thì ra cửu vĩ bạch hồ quả thực là một chủng tộc không bình thường.

Con của họ phải dựa vào sức mạnh của cha mẹ để xác định tướng mạo... đó quả thực là một quy tắc khốn kiếp. Nếu sức mạnh của cha mẹ không may yếu một chút, thì tướng mạo của đứa bé sẽ xấu xí. Nhưng may mà cửu vĩ bạch hồ không phải là chủng tộc quá yếu, vì thế con cháu của họ, ví dụ Thương Tiêu, ví dụ Tử Đàn, ví dụ Quý Tử Hiên, đều có khuôn mặt vô cùng quyến rũ.

Thai kỳ của cửu vĩ bạch hồ cũng không giống người thường, cha mẹ càng lớn mạnh thì thai kỳ càng rút ngắn. Ví dụ như Thương Tiêu, mẫu thân của hắn chỉ mang thai hắn tròn ba tháng. Sau khi cửu vĩ bạch hồ chào đời, chuyện quan trọng nhất chính là trải qua các kiếp số.

Nói tới chuyện này, Nhược Nhất rất đau đầu, trải qua kiếp số không chỉ là chuyện của đứa trẻ, mà còn liên quan tới cả mẹ đứa trẻ. Lúc ấy đứa trẻ mới chào đời, dĩ nhiên mẹ của nó cũng sức cùng lực kiệt, những tia sét cứ tùy tiện giáng xuống bất cứ chỗ nào, nếu không có người cha ở bên che chắn thì phần lớn là cả hai mẹ con đều tan thành mây khói.

Còn trong trường hợp của Mạc Mặc, nếu bảo cha của đứa trẻ đứng bên che chắn thì e rằng kiếp số của mẹ con cô ấy càng thê thảm hơn... Lúc ấy nên làm thế nào?

"Tôi phải đi rồi". Ngày thứ ba sau khi quay về Anh Lương, Mạc Mặc tìm Nhược Nhất, nói: "Nếu tiếp tục trì hoãn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì".

Nhược Nhất vội nói: "Không được! Một mình cô đi thế nào được! Trên đường đi nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Cô lại không có ai chăm sóc...".

"Cô lải nhải lắm thế?", Mạc Mặc xua tay nói: "Cứ như mấy mụ đàn bà ấy!".

Nhược Nhất nhìn Mạc Mặc không chút biểu cảm. Lúc này Mạc Mặc bình tĩnh nghĩ xem mình vừa nói gì, rồi bất lực ôm trán: "Được rồi, được rồi, tôi là Mạc Mặc, tôi có thể xảy ra chuyện gì được chứ!".

Nhược Nhất vốn là người rất dễ tính, nhưng trong chuyện này, thái độ của cô vô cùng cứng rắn, cô túm lấy Mạc Mặc và nói: "Nơi đây là Cửu Châu chúng ta không nói trước được điều gì, bây giờ cô đang ôm quả bom nổ chậm, không nơi nào có thể chứa nổi cô đâu, cô cũng không mạnh mẽ như cô nói đâu". Nhược Nhất thở dài."Mạc Mặc, cô việc gì phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy".

Câu than vãn của Nhược Nhất như chạm vào nỗi đau của Mạc Mặc, ánh mắt cô ấy trống rỗng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mạnh mẽ như lúc đầu, lạnh lùng nói: "Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, cô chỉ việc sống cùng người đàn ông của mình thôi!".

Nói rồi Mạc Mặc quay người định đi. Lúc này Nhược Nhất cũng nổi giận, túm lấy Mạc Mặc: "Không được! Tôi bảo không được là không được!".

"Nhan Nhược Nhất". Mạc Mặc mất kiên nhẫn, cau mày nói: "Hôm nay cô bị làm sao vậy? Buông tôi ra!". Mạc Mặc gạt tay Nhược Nhất ra và quay người bước đi.

Nhan Nhược Nhất là kiểu người nếu không bị ép quá mức thì cô sẽ dịu dàng tới mức yếu đuối, nhưng thỏ bị ép quá cũng sẽ cắn người, Nhan Nhược Nhất mà đã cắn người thì có chết cũng không chịu buông.

"Cô đứng lại".

Mạc Mặc không bận tâm tới Nhược Nhất, cũng không dừng lại dù chỉ nửa bước.

"Mẹ kiếp!". Nhược Nhất chửi thề rồi xông lên túm vạt áo của Mạc Mặc. Mạc Mặc trở tay nắm cổ tay Nhược Nhất, kéo cô một vòng: "Lâu rồi tôi không xử lý cô, cô định tạo phản hả!". Nhược Nhất không chịu thua, nhắm đúng cổ tay Mạc Mặc để cắn, vẻ mặt dữ tợn, cô cắn thật mạnh. Mạc Mặc kêu đau rồi bóp chặt cánh tay của Nhược Nhất. Nhược Nhất đau nhưng vẫn không chịu bỏ ra, cô lại đưa tay giật mạnh tóc của Mạc Mặc.

Lúc ấy, bản chất nữ nhi đều được bộc lộ "vô cùng sâu sắc", túm, giật, cắn, cấu, xé, không thiếu chiêu nào. Hai người kêu gào đánh đấm, nhất thời không biết là ai đang tranh cãi với ai, cả hai giằng co, lăn lộn dưới đất khiến cho đất cát bay mù mịt, gió mây biến sắc.

"Hai người đang làm gì vậy?". Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Hai cô gái đang đánh lộn dưới đất lập tức dừng lại, nhìn về phía cửa. Thương Tiêu đang đứng ở phía ấy, ánh mắt lạnh lùng, một lúc lâu sau hắn bỗng cười khẩy: "Hừ, huynh muội thân thiết quá nhỉ?".

Nhược Nhất nằm dưới đất, tay vẫn túm chặt tóc của Mạc Mặc, thở hổn hển, nhưng răng vẫn cắn chặt. Mạc Mặc đè lên người Nhược Nhất, một tay bị cắn, một tay bẻ cằm Nhược Nhất. Thấy Thương Tiêu tới, Mạc Mặc định ngừng chiến nghị hòa, nhưng Nhược Nhất vẫn không chịu. Mạc Mặc quát lớn: "Muội là chó ngao Tây Tạng sao? Muội là chó ngao Tây Tạng sao?"

"Ư ư ao, ư ư ao". Nhược Nhất kêu lên như giải thích.

Mạc Mặc càng tức giận: "Nói tiếng người đi!".

Thương Tiêu từ cửa đi vào: "Nàng ấy nói cứng miệng rồi, không bỏ ra được". Hắn vừa nói vừa ngồi xuống, điểm huyệt trên cổ Nhược Nhất, Nhược Nhất lập tức mở miệng. Mạc Mặc vội vàng rút tay ra, trên cổ tay hằn một vết răng đầy máu trông thật đáng sợ.

Nhược Nhất níu tay Thương Tiêu đứng dậy. Vết cào trên mặt Nhược Nhất cũng không ít, miệng cô dính máu của Mạc Mặc, nhìn giống hệt như quỷ hút máu. Tóc của Mạc Mặc thì giống như ổ gà, mặt lem luốc, quần áo xộc xệch.

"Nhan Nhược Nhất". Mạc Mặc vuốt lại tóc, nghiêm mặt nói: "Cô tự thu xếp cho ổn thỏa chuyện của mình đi. Chuyện của ta ta tự biết cách xử lý, không cần cô quan tâm".

"Xử lý thế nào?", Nhược Nhất cười khẩy, "Bây giờ nếu huynh nói được cho ta nghe một cách khả thi, ta sẽ không ngăn cản huynh nữa".

Mạc Mặc im lặng, một lúc sau lại nhìn Nhược Nhất: "Cô thì có cách gì?".

"Không có". Nhược Nhất trả lời rất kiên quyết, Mạc Mặc bật cười. Nhược Nhất lại nói: "Nhưng ta sẽ giúp huynh, giống như huynh bất chấp tất cả mà tới tận đây chỉ để giúp ta, không để ta bị ăn hiếp. Hôm nay, nếu huynh là ta, huynh sẽ bỏ ta đi như thế, để một mình ta đối diện với những chuyện ấy sao? Chắc chắn là không! Mạc Mặc, ta không có linh lực, không biết phép thuật, nhưng ta cũng sẽ không để huynh bị ai ăn hiếp".

Ánh mắt của Mạc Mặc dịu xuống. Nhược Nhất nói tiếp: "Vì thế, trước khi có biện pháp khả thi thì đừng vội bỏ đi, có được không?". Mạc Mặc nhìn Nhược Nhất rồi thở dài nói: "Nhan Nhược Nhất, chiến thuật an ủi của cô là đáng sợ nhất đấy".

Biết Mạc Mặc đồng ý, Nhược Nhất cười nói: "Chẳng phải huynh thường nói phải tận hưởng lạc thú trước mắt sao, hà tất phải vì chuyện sau này mà buồn khổ, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, tới lúc ấy nếu đúng là số trời như vậy thì cùng lắm là chết, Mạc Mặc nhà chúng ta không phải là người nhát gan như thế".

Khi họ nói xong chuyện này thì trời đã tối. Mạc Mặc về phòng nghỉ ngơi, Nhược Nhất cùng Thương Tiêu ra phía sau Anh Lương sơn đi dạo. Thương Tiêu không hỏi Nhược Nhất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Nhược Nhất cũng không nói, họ chỉ nắm tay nhau, dạo bước ngắm song nguyệt. Đi lên đình sau núi, nhìn thấy thứ trên bàn đá, Nhược Nhất sững sờ ngẩng đầu nhìn Thương Tiêu.

Thương Tiêu nhìn song nguyệt, nói: "Mỗi ngày một bát".

Nhược Nhất nhoẻn miệng cười, cô ngồi xuống, cầm đũa chọc chọc cục mỳ màu đen trong bát, không quan tâm tới màu sắc bất thường của cục mỳ, hỏi: "Vì sao lại là mỳ cục thế này?".

Tai Thương Tiêu đỏ lên, hắn im lặng một lúc rồi giải thích: "Là mỳ sợi".

"Nhưng rõ ràng là mỳ cục mà!".

Mắt Thương Tiêu ánh lên vẻ bực bội vì không được Nhược Nhất cảm kích, hắn nói: "Vì ta đặt ở đây quá lâu nên mỳ dính bết lại với nhau".

Nhược Nhất thầm nghĩ, thì ra hắn đã nấu mỳ suông rồi đặt ở đây mới đi tìm cô, chắc là vì hắn muốn gây bất ngờ cho cô, nhưng không ngờ cô và Mạc Mặc lại nói chuyện lâu như vậy. Thương Tiêu...

Thương Tiêu thấy cô không có động tĩnh gì, liền bưng bát "mỳ" ấy lên, nói: "Không ăn thì đổ đi".

Nhược Nhất vội vàng đứng dậy kéo tay hắn: "Ai bảo ta không ăn! Chàng không được đổ! Chàng mang lại đây cho ta!".

Thương Tiêu bưng bát mỳ, liếc mắt nhìn cô: "Nàng sẽ ăn hết?".

Nhược Nhất nhìn vẻ mặt của Thương Tiêu mà bật cười: "Tiêu hồ ly, chàng kiêu ngạo quá đấy!", rồi giật bát mỳ lại, "Ta sẽ ăn hết, ta sẽ ăn hết!". Nhưng không ngờ cô bị tuột tay khiến bát mỳ rơi úp xuống bàn.

"Này...". Thương Tiêu sầm mặt.

"Ta thật sự không cố ý...". Nhược Nhất vừa nói vừa lật bát mỳ lên, nhưng khi lật bát lên thì cô sững người, "Cái gì đây?".

Khối mỳ màu xanh đen ấy vẫn dính chặt trên bát. Úp ngược bát mà mỳ không bị đổ ra sao...

Thương Tiêu nhìn bát mỳ ấy, sầm mặt. Nhược Nhất còn sầm mặt hơn, im lặng một lúc, cô run run tay chỉ vào Thương Tiêu, trách móc: "Chàng muốn hại chết ta rồi đi tìm người khác sao?".

"Nhan Nhược Nhất...", Thương Tiêu trợn mắt nhìn cô.

"Phụt...". Nhìn sắc mặt của Thương Tiêu, cuối cùng Nhược Nhất không kìm được ôm bụng cười."Tiêu... Tiêu hồ ly, ha ha ha, chàng... sắc mặt của chàng với bát mỳ này, ha ha, giống nhau quá, ha ha ha!".

Thương Tiêu tức tối vung tay bỏ đi. Nhược Nhất vội túm lấy tay áo hắn, cố gắng nín cười. Cô nhìn thấy ngón tay sưng đỏ của Thương Tiêu giấu trong tay áo, liền thấy xót xa nhưng cũng cảm nhận được một niềm hạnh phúc nho nhỏ.

Thương Tiêu quay lưng về phía Nhược Nhất, hình như hắn đang giận dỗi, dáng vẻ đầy lạnh lùng. Nhược Nhất khẽ thở dài một tiếng, ôm hắn từ đằng sau: "Tiêu hồ ly, trên đời này chỉ có một mình ta dám đối xử với chàng như thế đúng không?".

Thương Tiêu hừ lạnh một tiếng.

"Ta biết, cũng chỉ ta mới được ăn mỳ chàng nấu, cũng chỉ ta mới dám ăn mỳ chàng nấu". Nhược Nhất dịu giọng, "Tiêu hồ ly, bây giờ ta rất mãn nguyện, vô cùng mãn nguyện. Hơn một tháng trước, ta chưa bao giờ dám tưởng tượng chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo, nói chuyện, trêu đùa như thế này. Ta muốn mãi mãi được như thế này".

Thương Tiêu không nói gì, chỉ đặt tay Nhược Nhất vào tay mình. Ánh sáng của song nguyệt lưu chuyển, chiếu lên hai người. Nhược Nhất yên lặng lắng nghe nhịp tim của Thương Tiêu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn. Một làn gió đêm lành lạnh lướt qua, Nhược Nhất bỗng nói: "Thương Tiêu, có một chuyện ta vẫn chưa hỏi chàng!". Thương Tiêu quay người lại, nhướn mày nhìn cô. Nhược Nhất huých mạnh vào ngực hắn, giả vờ tức giận: "Hai trăm năm trước, lúc ta bị trói trên đỉnh Hàn Ngọc thì chàng đang chết ở đâu".

"Ta tưởng nàng không bận tâm tới những chuyện trước đây nữa".

"Không bận tâm, nhưng nhất định phải hỏi cho rõ!". Nhược Nhất lại huých mạnh, "Chàng biết trên đỉnh Hàn Ngọc lạnh thế nào không? Chàng biết ta đã sợ như thế nào không? Chàng biết khi ấy đao kề cổ ta, chỉ lệch một chút thôi là ta sẽ đầu lìa khỏi cổ không? Ta đợi chàng tới mức tuyệt vọng, vậy mà chàng đã làm gì!". Nói đến đây, Nhược Nhất vẫn ấm ức trong lòng, hậm hực đấm Thương Tiêu.

Thương Tiêu im lặng, cụp mắt nói: "Trong trận chiến mà Quý Tử Hiên phản bội, Tử Đàn vốn định cùng chết với hắn, hấp thu tất cả khí độc trên chiến trường, kết quả là chưa hoàn thành đã bị hắn phong ấn. Hai trăm năm trước, khi Tử Đàn tỉnh lại, khí độc bị phong ấn cũng thức tỉnh, khi ấy... ta đang giúp Tử Đàn loại bỏ khí độc. Ta biết thuộc hạ của Quý Tử Hiên không dám làm hại tới tính mạng của nàng, nhưng ta không ngờ nàng lại kiên quyết như vậy".

"Lúc ấy ta không biết mối quan hệ của chàng và Tử Đàn, nếu ta vì một nam nhân khác mà đối xử với chàng như vậy, chàng sẽ thế nào?".

Ánh mắt Thương Tiêu liền trở nên lạnh lùng: "Nàng dám!".

"Chàng đã làm như vậy rồi, ta có gì không dám chứ!".

Không khí tĩnh lặng, một lúc sau Thương Tiêu nhận lỗi: "Là ta không đúng". Nhược Nhất lại đánh Thương Tiêu một cái, cô tức giận nhìn hắn, nói: "Chàng tìm ta ở dòng Quỷ Khốc suốt ba tháng sao?".

Thương Tiêu gật đầu.

"Chàng thật ngốc! Nếu ta thật sự rơi xuống đó, ngày đầu tiên chàng không tìm thấy thì xương cốt của ta cũng tan nát hết rồi, chẳng phải chàng càng không tìm được sao? Thương Tiêu, vì chàng không tin ta sẽ chết, đúng không?".

Thương Tiêu im lặng.

"Chàng nhập ma cũng là vì ta? Đổi tên của U Đô thành Vô Tư cũng là vì thế sao?".

Lần này không đợi Thương Tiêu trả lời, Nhược Nhất đã vùi đầu vào ngực hắn, nũng nịu nói: "Chàng là đồ 'hồ lô không miệng'. Đều là chàng tự ngược đãi bản thân!".

"Nhược Nhất cô nương! Nhược Nhất cô nương!", một giọng nữ từ xa truyền tới. Nhược Nhất đang ở trong lòng Thương Tiêu, cô ngẩng đầu nhìn về phía tiếng nói.

Thiển Phù rảo bước đi vào đình, hành lễ với hai người: "Nguyệt Hoàng sư tỷ tỉnh rồi, tỷ ấy làm ầm lên đòi gặp cô nương, chủ tử phái người tới mời cô nương qua đó".

*****

Nguyệt Hoàng sau khi bị trọng thương trong trận chiến với Hồng Liên liền hôn mê tới tận bây giờ.

Thời gian đó không biết Anh Lương chủ đã hao tâm tổn sức như thế nào, nay nàng ấy tỉnh lại nhưng lại không bận tâm gì tới khúc mắc giữa mình với Anh Lương chủ, cũng không khăng khăng đòi đi tìm "Thành Hạo", mà lại đòi gặp Nhược Nhất, chuyện gì vậy trời?

Khi Thương Tiêu và Nhược Nhất theo Thiển Phù tới chỗ Nguyệt Hoàng nghỉ ngơi thì Tử Đàn đang nói chuyện với Anh Lương chủ ngoài sân. Anh Lương chủ ngẩng đầu nhìn Tử Đàn, tức giận nói: "Ngươi đến đây làm gì? Quay về đi, quay về đi! Đừng làm phiền ta nữa".

Tử Đàn nhướn mày, cười nói: "Nghe nói Nguyệt Hoàng tiểu sư muội tỉnh rồi nên đệ tử tới thăm, sư phụ đuổi đệ tử như thế... là sợ đệ tử để lộ ra điều gì sao? Chỉ sợ là cho dù đệ tử không nói gì thì người ta cũng quá hiểu suy nghĩ của sư phụ rồi".

Anh Lương chủ tái mặt, Tử Đàn lắc đầu nói: "Đệ tử thấy Nguyệt Hoàng sư muội là người rất thông minh, với dáng vẻ hào hoa phong nhã trước đây của sư phụ, muội ấy sẽ không trốn chạy sư phụ mà bỏ chạy đâu. Nhưng muội ấy lại bỏ đi nhiều năm như vậy, nhất định là đã biết được suy nghĩ của sư phụ. Sư phụ hơn muội ấy nhiều tuổi như vậy, cũng không yêu muội ấy thật lòng, chẳng qua vì muội ấy là chú chim phượng hoàng cuối cùng trên đời này, nên sư phụ muốn cùng muội ấy duy trì nòi giống của phượng hoàng mà thôi". Tử Đàn nhìn ngọn núi như nhuốm màu đen xa xa, "Nhưng tộc phượng hoàng đã tàn lụi rồi, cho dù hai người đến với nhau rồi sinh ra con cháu thì sao chứ, cuối cùng...".

"Hứ, đừng nói những lời nhảm nhí ấy với ta, đợi tới lúc tộc cửu vĩ bạch hồ các ngươi tuyệt tự, ta xem ngươi còn nói những lời này nữa không". Anh Lương chủ vung cái tay mũm mĩm của mình, tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nói: "Ngươi cút đi, Hoàng Nhi mới tỉnh lại, không có sức lực để đôi co với nha đầu nham hiểm nhà ngươi. Ngươi muốn hỏi cái gì thì tự đi hỏi đệ đệ bản lĩnh của mình đi".

Tử Đàn định nói gì đó, nhưng thấy Nhược Nhất và Thương Tiêu nắm tay nhau đi tới, nàng khẽ cười nói: "Quả nhiên là người có thể làm em dâu của ta, mọi chuyện đều làm theo ý của ta". Nhược Nhất vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì thì Tử Đàn đã mỉm cười thân thiết đi tới khoác tay cô, "Em dâu, ta cùng muội vào thăm tiểu sư muội của ta nhé!".

Anh Lương chủ vội nói: "Không được, không được!".

Tử Đàn giơ chân đạp đúng vào cái mông mũm mĩm của Anh Lương chủ, đá hắn sang một bên như đá quả bóng. Nhược Nhất nhìn Anh Lương chủ lăn ra xa một cách thảm hại, khóe miệng cô giật giật... Này, dù sao đó cũng từng là sư phụ của tỷ... Tử Đàn làm như không biết, mỉm cười hòa nhã rồi kéo Nhược Nhất vào phòng.

Trong phòng được trải thảm mềm mại, nên hai người đi vào mà không phát ra tiếng động nào. Không khí thoang thoảng mùi thơm khiến người ta thư thái. Nguyệt Hoàng nằm trên giường và đang được một y nữ cho uống thuốc. Nàng cảm giác có người vào nên ngẩng lên nhìn, thấy Nhược Nhất, đôi mắt nàng liền ngấn lệ, "òa" một tiếng bật khóc.

Nhược Nhất vội lên trước khuyên nhủ: "Đang yên đang lành, vừa nhìn thấy ta đã khóc là sao?".

"Tiểu, Tiểu Nhất Nhất, ta có làm muội bị thương ở đâu không?".

Lúc ấy Nhược Nhất mới nhớ ra, trước đó Nguyệt Hoàng bị ma khí bám vào người nên nàng đã tấn công Nhược Nhất. Nếu không có Thương Tiêu bảo vệ, e là bây giờ Nhược Nhất đã nằm trong quan tài mà nghe người ta khóc lóc rồi.

"Ta không sao". Nhược Nhất vỗ ngực mình nói: "Ta bị đánh, bị ngã nhiều rồi nên cũng thành quen. Tấm da này của ta rất chắc chắn!". Cô lau nước mắt cho Nguyệt Hoàng, "Nhưng tỷ... rốt cuộc ở dưới Anh Lương đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên tỷ lại biến thành như vậy?".

Nguyệt Hoàng im lặng một lúc, chăm chú nhìn Nhược Nhất, nàng nói: "Ta tìm được Thành Hạo rồi".

Nguyệt Hoàng vừa dứt lời, mọi người đều im lặng. Nguyệt Hoàng nói: "Chàng mặc áo bào màu đỏ tươi. Nhưng ta gọi thế nào, chàng cũng không trả lời".

Bởi vì hắn không phải là Thành Hạo của tỷ. Nhược Nhất mấp máy môi nhưng cuối cùng lại nuốt những lời ấy vào trong.

"Sau đó ta đuổi theo, chàng quay lại nhìn ta, ta vẫn nhớ mắt chàng đỏ ngầu, đáng sợ vô cùng. Ta tưởng chàng bị thương nhưng không ngờ khi ấy chàng...". Giọng nói của Nguyệt Hoàng trầm xuống, "Chàng lại thi triển phép thuật với ta. Ta không biết từ lúc nào mà trong người mình có ma khí. Chàng đã dùng chút ma khí ấy để dụ ta nhập ma. Lúc ấy trong đầu ta chỉ có một tiếng nói, thúc giục ta nhanh chóng lên Anh Lương để giết muội... Chuyện về sau, mọi người đều đã chứng kiến cả rồi". Nguyệt Hoàng run rẩy, "Ta biết rất rõ mình đang làm gì, nhưng ta không thể dừng lại được. Tiểu Nhất Nhất, xin lỗi, xin lỗi, ta quá vô dụng...".

Tử Đàn hơi cau mày, nheo mắt nghĩ gì đó.

Nhược Nhất ôm vai Nguyệt Hoàng an ủi: "Không sao, không sao, chẳng phải ta vẫn khỏe mạnh sao. Hơn nữa, nếu nói có lỗi thì phải là lỗi của ta mới đúng, luồng ma khí trên người tỷ có lẽ là của Cửu Man, khi ấy nội đan của Cửu Man bị phá vỡ, ma khí vội vàng tìm chủ mới, đúng lúc ấy thì tỷ xuất hiện nên nó liền chui vào cơ thể tỷ. Cuối cùng Hồng Liên mới có cơ hội thi triển phép thuật với tỷ".

"Nhưng, từ tất cả là Thành Hạo làm...".

Nhược Nhất hít một hơi thật sâu và nói: "Nguyệt Hoàng, tuy ta không muốn nói những điều này, nhưng Hồng Liên bây giờ đã không phải là Thành Hạo mà tỷ quen nữa. Hắn... hắn giống như một tên yêu quái do ma khí tích tụ mà thành, hoặc có lẽ, hắn chỉ có vẻ ngoài giống Thành Hạo mà thôi".

"Chàng chắc chắn là Thành Hạo". Nguyệt Hoàng nói chắc nịch. Nhược Nhất há miệng định nói nhưng không biết nên khuyên nhủ thế nào. Thương Tiêu bỗng nói: "Phượng hoàng sinh ra đã biết thuật truy hồn, nếu Nguyệt Hoàng đã chắc chắn như vậy, bất kể tên Hồng Liên ấy bây giờ là thứ gì thì linh hồn của hắn nhất định là của nam nhân ấy".

Tử Đàn nói: "Trời sinh vạn vật đều có hồn phách. Cũng có nghĩa là, một hồn phách nhất định sẽ có thân thể để nó tạm thời nương náu, bất kể là một bông hoa hay một tảng đá. Nhưng hồn phách chắc chắn sẽ không trú ngụ trong sức mạnh vô hình như ma khí".

Nhược Nhất bỗng nhớ lại lúc chiến đấu với Hồng Liên hôm ấy, Mạc Mặc chém một đao vào người hắn, hắn liền hóa thành một đám khí đen, cơ thể không chảy một giọt máu nào.

"Hồng Liên không có thân xác, cơ thể của hắn chỉ là một hình khối do ma khí tích tụ thành. Điều này thật vô lý. Sở dĩ sự vô lý này có thể tồn tại, ta chỉ có thể nghĩ tới một lý do...". Tử Đàn vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Có người đã khóa thân xác của hắn, cướp hồn phách của hắn, sau đó nhập hồn phách của hắn vào ma khí giúp ma khí ngưng tụ thành hình người".

Mọi người đều biến sắc. Trong đầu Nhược Nhất lại một lần nữa lóe lên cảnh tượng kỳ dị đó, Hồng Liên bị đóng đinh trên tường, máu me ròng ròng, thê thảm đưa tay về phía cô: "Cứu với... cứu với...". Sắc mặt Nhược Nhất tái nhợt, lẽ nào lúc ấy hắn đang cầu cứu mình? Đó chính là thân xác của Hồng Liên bị đóng đinh trên tường, hoặc cũng có thể nói rằng Hồng Liên là kiếp sau của Thành Hạo?

Tử Đàn nói tiếp: "Càng ngày sẽ càng có nhiều ma khí bám lên hồn phách của Hồng Liên, lâu dần, hắn nhất định sẽ hóa thành một quái vật do ma khí ngưng tụ thành, bất tử bất diệt, đờ đẫn ngây dại, điều đáng sợ nhất là hắn sẽ chỉ nghe lệnh của kẻ đứng sau thao túng hắn. Lúc ấy, những gì mà kẻ thao túng hắn muốn làm sẽ khiến Cửu Châu lâm vào kiếp nạn to lớn. Xem ra, chuyện ma khí hoành hành phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều".

Thương Tiêu cau mày gật đầu: "Chỉ sợ là kẻ đứng sau đã có âm mưu từ lâu rồi".

Nhược Nhất nghe những lời này mà đầu óc rối tung lên. Một số cảnh tượng dường như không chút liên quan cứ không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Hai trăm năm trước, những ma khí ấy chui ra khỏi mặt đất, Huân Trì thiệt mạng; Thương Tiêu đã nói với cô, có kẻ mặc áo đen do ma khí hóa thành đã lên U Đô tìm hắn; Thương Tiêu nhập ma, bị phong ấn; Cửu Man phá phong ấn thượng cổ, lại xuất hiện ở nhân gian; Người mà Nguyệt Hoàng đi khắp nơi trong thiên hạ suốt hai trăm năm vẫn không tìm thấy nay lại xuất hiện với hình dáng như vậy; Những lời mà ông lão đưa cô quay trở lại thế giới này đã nói; Sức mạnh kỳ lạ có thể phong ấn ma quỷ đang trú ngụ trong cơ thể cô; Cuối cùng thứ dừng lại trong đầu Nhược Nhất lại là tiếng chuông lanh lảnh của người bịt mặt thần bí ấy...

"Nhược Nhất", Thương Tiêu khẽ gọi khiến Nhược Nhất giật mình bừng tỉnh. Thương Tiêu cau mày nói: "Nàng đang nghĩ gì vậy?".

"Ta... vừa mới nghĩ tới trong sương mù lần trước...".

"Nha đầu khốn kiếp!". Cánh cửa bị đẩy ra rất mạnh, Anh Lương chủ quát lớn, lảo đảo đi vào. Hắn đi loạng choạng, cơ thể nhem nhuốc bùn đất, như vừa mới từ trong chuồng gà bò ra vậy."Cái thân này của lão tử là để cho ngươi đạp sao? Để cho ngươi đạp sao?".

Sắc mặt của mọi người trong phòng vẫn rất nặng nề, Anh Lương chủ như không cảm nhận được không khí này, thấy Nguyệt Hoàng nhìn hắn, hắn bỗng nước mắt lưng tròng, nhảy phốc lên giường của Nguyệt Hoàng, gục đầu lên ngực nàng, dụi đi dụi lại: "Hoàng Nhi, Hoàng Nhi, Hoàng Nhi! Bọn chúng... bọn chúng ức hiếp ta...".

Thương Tiêu không thể chấp nhận được cảnh tượng này nên quay đầu đi. Khóe miệng Nhược Nhất giật giật. Trán Nguyệt Hoàng cũng nổi gân xanh. Tử Đàn thở dài một tiếng, rồi đưa tay túm cổ áo của Anh Lương chủ, kéo hắn ra khỏi người Nguyệt Hoàng. Nàng khẽ cười, nói: "Sư phụ".

Anh Lương chủ giãy giụa: "Thả ta ra, thả ta ra...".

"Sư phụ già rồi mà không có tôn nghiêm gì cả". Tử Đàn vừa nói vừa đi đến bên cửa sổ, ném hắn như ném một túi rác. Nàng đóng cửa sổ, rồi tạo kết giới bên ngoài phòng, Anh Lương chủ có vỗ đập, gào thét thế nào cũng không thể vào được.

Bị Anh Lương chủ chen ngang như vậy, Nhược Nhất nhất thời cũng quên lúc nãy mình định nói gì. Cô vỗ vai Nguyệt Hoàng, nói: "Bây giờ tỷ mới tỉnh, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã. Đêm đã khuya rồi, muội về trước đây".

Nguyệt Hoàng gật đầu, sắc mặt đau buồn.

Khi ba người đi ra khỏi phòng của Nguyệt Hoàng thì Anh Lương chủ không còn đập cửa sổ nữa. Có lẽ hắn đã quay về tẩm điện của mình. Tử Đàn nói: "Tiêu Nhi, đệ đi theo ta, ta có chuyện muốn bàn với đệ".

Từ biệt hai người, Nhược Nhất đi về phòng, vừa bước vào cửa tiểu viện đã nghe thấy tiếng bàn ghế đổ xuống đất trong phòng Mạc Mặc. Cô hốt hoảng vội chạy vào. Nhược Nhất thắp nến, nhìn quanh phòng thì không thấy Mạc Mặc đâu. Cô đang lo lắng, bỗng nhìn thấy một bóng người nằm dưới bàn, đang ôm cái gì đó trong lòng.

"Mạc Mặc?".

Người đó quay sang nhìn Nhược Nhất, mặt xanh xao. Đây không phải là Mạc Mặc mà mấy ngày nay Nhược Nhất thường nhìn thấy, mà là Mạc Mặc trong bộ dạng nữ nhân. Nhược Nhất sững người hỏi: "Cô... sao vậy?".

"Nhan Nhược Nhất", giọng nói của Mạc Mặc khàn đặc, "Tôi... ọe!". Vẫn chưa nói hết câu, Mạc Mặc lại quay đi ôm cái ống nhổ, nôn thốc nôn tháo.

Nhược Nhất run run hỏi: "Nghén... nghén sao?".

Crypto.com Exchange

Chương (1-38)