← Ch.15 | Ch.17 → |
Rốt cuộc đoàn người cũng cùng Liễu Như Anh hội hợp, mọi người lặng lẽ đánh giá thái độ củaTô Mộc đối với Sở Tú Huỳnh, trong lòng đã có kết quả.
"Xem ra phương pháp có hiệu quả?"
Thẩm Ngọc Chiếu bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng là có hiệu quả, chỉ là thiếu chút nữa đem mạng góp vào luôn."
"Vì sao?"
Thẩm Ngọc Chiếu cùng Sở Tú Huỳnh nhất thời cùng nhau chỉ về hướng Sở Mộ Từ.
"Tú Huỳnh, không cần đem sự ngu xuẩn của mình áp đặt trên người Tam ca." Sở Mộ Từ tà khí nhướng mày, mặt không đổi sắc đáp lại, "Dây thừng của Tam ca sở dĩ bị đứt, tất cả đều tại thân hình càng ngày càng béo của muội, làm sao chịu nổi sức nặng như vậy."
Sở Tú Huỳnh quả nhiên nổi giận: "Ai nói? Muội so với Ngọc Chiếu tỷ còn gầy hơn một chút đấy biết không?!"
"Cho dù Ngọc Chiếu tỷ so với muội không hề thua kém, nhưng bên trong thân thể gầy nhỏ của nàng hàm chứa sức mạnh khổng lồ, vào thời điểm mấu chốt có thể vì an toàn của Tam ca không tiếc tính mạng, tình cảm kinh thiên động địa quỷ thần khiếp đảm như vậy chẳng lẽ không đủ làm người ta cảm động sao?" Trọng điểm hoàn toàn không biết chếch đi nơi nào rồi.
Thẩm Ngọc Chiếu không biết "nằm cũng trúng đạn", sắc mặt sụp xuống không thèm phản ứng đến hắn: "Điện hạ đại khái là hiểu lầm, thần chỉ là không thể tận mắt nhìn ngài té xuống mà thôi, dù sao thần không nghĩ nửa đời sau đều ngâm trong nước mắt của bệ hạ" Chức trách của nàng là làm hỉ sự, không phải chứng kiến tang lễ.
Chung đụng không quá nửa ngày, Liễu Như Anh cũng đại khái hiểu được tính tình của mấy vị này, biết rõ một đám người tụ cùng một chỗ không nói được vài lời thì phải cãi nhau, vì vậy ấm giọng mở miệng cố gắng hoà giải: "Ta thấy tình huống tinh thần của Tô công tử tựa hồ không tốt lắm, không bằng trước tiên trở về phủ Thái sư đi, ta sẽ viết vài đơn thuốc cho Tô công tử điều dưỡng một chút."
Sở Tú Huỳnh nghe vậy, nghiêng đầu thử dò xét Tô Mộc, thấy hắn ngửa đầu dường như cực kỳ thống khổ, không khỏi lo lắng hỏi: "Chàng có khỏe không? Đầu lại đau à?" Có trời mới biết nàng sợ Tô Mộc lại phát bệnh một lần nữa đến cỡ nào, lại nhảy dựng lên bắt đầu náo loạn om sòm, nàng hiện tại mệt mỏi gần như rã rời, tuyệt đối không chống đỡ nổi một lần nữa.
Nhưng Tô Mộc lại không nói gì, nhưng gắt gao bắt được cổ tay của nàng, trầm mặc kéo nàng quay về, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Bọn hộ vệ vội vàng tốp năm tốp ba đuổi theo, Thẩm Ngọc Chiếu, Sở Mộ Từ cùng Liễu Như Anh chậm chạp đi theo phía sau, hai bên đều không hiểu ra sao.
"Liễu thái y, vì sao Tô công tử đột nhiên biến thành luống cuống ngu si, bệnh này còn trị được chứ?"
Nếu như trị không hết, phỏng đoán trở về phải nói cho Thái sư "Một tin tốt và một tin xấu ngài muốn nghe cái nào? Tin tốt là tính tình thô bạo của nhi tử ngài đã chữa hết rồi, tin xấu là hiện tại hình như hắn có chút ngu ngốc..."
"Yên tâm, sẽ không sao đâu." Liễu Như Anh thoạt nhìn như đã dự tính trước, "Trước khi ta tới có hỏi qua Thái y trong cung, bọn họ nói đã chẩn đoán bệnh cho Tô công tử, đầu cũng không bị thương tổn nghiêm trọng, chỉ là bị kích thích nên thần xui quỷ khiến đưa đến tình huống hiện tại, biểu hiện trước mắt của Tô công tử chỉ là trong quá trình khôi phục cần phải trải qua, chỉ cần có Công chúa làm bạn liền không thành vấn đề."
Sở Mộ Từ ngắn gọn tổng kết: "Cho nên nói yêu nhau có thể sinh ra kỳ tích sao? Có thể cứu vớt Tô Mộc quả thật vẫn phải nhờ Tú Huỳnh đúng không?"
"Điện hạ, mấy từ chuyên nghiệp này phải để thần nói." Thẩm Ngọc Chiếu trấn định, "Cửa hôn sự của Công chúa và Tô công tử cuối cùng có thể định xuống rồi, chờ sức khỏe của Tô công tử khang phục, thần cũng có thể..."
Liễu Như Anh hiếu kỳ hỏi: "Yên tâm lui xuống sao?"
"... cùng Thái sư bàn bạc giá tiền rồi."
"..."
Thái sư đương nhiên không biết mình đang bị một vị nữ quan mai mối tính kế, ông ta quả thực bị khả năng thay đổi tính tình của Tô Mộc hù sợ rồi, thế nên liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày đều phải hướng Liễu Như Anh xác định nhiều lần, mà Liễu Như Anh cũng rất kiên nhẫn một lần lại một lần bảo đảm, Tô Mộc uống vài thang thuốc điều trị là có thể khôi phục, tuyệt đối sẽ không lưu lại di chứng, sau đó mới dùng mẫu tính chói lọi của mình trấn an được ông ta.
Nhưng Thái sư vừa định trở về phòng uống chén trà để ổn định quả tim nhỏ gần đây bị chấn kinh sợ hãi quá độ, liền bắt gặp Thẩm Ngọc Chiếu cùng Sở Mộ Từ đang núp ở cửa phòng Tô Mộc nghe lén.
"..." Hai hài tử này sao lại rảnh rỗi như vậy? Có thời gian không đi nói chuyện yêu đương, cần gì cứ phải xen vào việc của người khác?
Sở Mộ Từ nhạy cảm nghe được tiếng bước chân, cười tủm tỉm xoay người lại vẫy vẫy tay, ý bảo ông hãy đến cùng nhau nghe.
Rõ ràng không biết xấu hổ mà còn mời mọc nữa sao?
Bất quá thấy bộ dáng Thẩm Ngọc Chiếu nghiêng tai chăm chú nghe, tựa hồ bên trong thực có chuyện gì rất hấp dân. Xuất phát từ tâm tư thích hóng hớt đến già vẫn còn đang hừng hực thiêu đốt, à không, phải nói là từ sự quan tâm tới nhi tử của mình, Thái sư đúng là vẫn buông bỏ nguyên tắc tới gần phía trước, ghé sát khe cửa cố gắng theo dõi bên trong.
"Bọn họ đang làm gì thế?"
"Xuỵt, ngài nhỏ giọng một chút." Thẩm Ngọc Chiếu rất nghiêm túc duỗi ngón tay đặt trên môi, "Thái sư không cần lo lắng có chuyện xấu gì đâu, còn nữa, trao ngân phiếu cho thần đi ạ."
"..."
Sở Mộ Từ nheo mắt lại cười cười: "Thái sư có cảm thấy bộ dáng nghiêm túc của Thẩm đại nhân thật đáng yêu không?"
Ở đâu đáng yêu? Đại khái toàn bộ kinh thành cũng chỉ có ngươi dùng hai từ "Đáng yêu" để hình dung nha đầu kia đấy!
Bất quá Thái sư không nói lời nào, chỉ yên lặng từ trong lòng n. g. ự. c móc ra một xấp ngân phiếu nhét vào trong tay Thẩm Ngọc Chiếu, xoay người tiếp tục sự nghiệp nhìn lén nhi tử nhà mình cùng tức phụ tương lai thân mật thôi.
Nghe được trong phòng thanh âm ngang ngược đặc trưng của Sở Tú Hùynh vang lên: "Chàng hiện tại khỏe hoàn toàn rồi sao? Không chuẩn bị cầm nghiên mực đập ta à?"
Sau đó là Tô Mộc nhỏ giọng trả lời: "Ta nào dám." Nghiễm nhiên hoàn toàn biến trở về thiếu niên tốt tính mặc cho ái nhân bắt nạt lúc ban đầu.
"Chàng mà không dám? Chàng xem lại bản thân hai ngày nay đã hành hạ chúng ta thành cái dạng gì? Lúc thì điên cuồng táo bạo lúc thì dã man không hiểu chuyện, nói chàng vài câu liền nổi hỏa như muốn xét nhà diệt tộc, nếu không thì không nói một lời giả ngu, chàng có phải muốn hù c. h. ế. t ta hay không?"
Tô Mộc tiếp tục ngoan ngoãn xin lỗi: "Ta sai rồi Huỳnh Huỳnh, ta cũng không biết tại sao mình lại biến thành như vậy, thực xin lỗi nếu đã chọc nàng tức giận."
Sở Tú Huỳnh hừ một tiếng: "Nói nhảm! Có thể không tức giận sao? Nếu chàng thật sự bị bệnh thần kinh, nửa đời sau của ta đều phải bị ngược đãi, ai có thể nhẫn được chứ?!"
"Vậy nàng..."
"Hả?"
Tô Mộc do dự thật lâu, khuôn mặt thanh tú hơi có vẻ xấu hổ: "Huỳnh Huỳnh, nàng cần gì đưa ra loại giả thiết này? Nếu thần trí của ta thật sự không còn bình thường, bất cứ lúc nào cũng có thể tổn hại tới nàng, vậy nàng phải nên đi cầu Thẩm đại nhân tìm phò mã tốt, đương nhiên không thể bị ta liên lụy."
"Nói bậy!" Sở Tú Huỳnh tức giận đập cho hắn một cái, ngôn ngữ yêu thương thốt ra thật dứt khoát và dũng mãnh, "Trừ chàng ra ta còn có thể gả cho ai? Trừ chàng ra còn ai dám muốn ta?" Không để ý lại nói ra lời thật.
"Thật ra... chỉ cần một mình ta muốn nàng là đủ rồi, nếu quá nhiều người thích nàng, ta sợ nàng sẽ bị bọn họ đoạt đi."
Thiếu niên trẻ trung mỉm cười ngượng ngùng, nói ra khỏi miệng là lời tâm tình chân thật nhất động lòng người, Sở Tú Huỳnh hơi đỏ mặt không nói gì một hồi lâu, rốt cục vẫn nhịn không được duỗi ra một ngón tay đ. â. m ở trên trán hắn, gắt giọng: "Bị bệnh một hồi tự nhiên học được cách dỗ ngon dỗ ngọt."
Tô Mộc ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng thấp giọng nói: "Về sau đừng vì ta làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, lần này... ủy khuất nàng rồi."
"Ta ban đầu chẳng phải cũng tùy hứng làm khó dễ chàng sao? Xem như là huề." Sở Tú Huỳnh không chút phật lòng, cười dịu dàng chỉ chỉ hoa Thanh La trong bình trên bàn, "Vô luận như thế nào, đóa hoa này ta đã hái được rồi, từ nay về sau ta bảo đảm sẽ không cưỡng bách chàng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, phu quân của mình mà, đương nhiên là mình phải quan tâm chứ."
Kế tiếp chính là thời khắc hai người chàng chàng thiếp thiếp quá buồn nôn.
Thẩm Ngọc Chiếu tựa tại cửa, gật đầu vui lòng ca ngợi: "Tô công tử vẫn còn rất biết cách dụ dỗ cô nương vui vẻ, tình cảm như "nước chảy thành sông", là cảnh giới tối cao." Nói xong bị Sở Mộ Từ từ phía sau chụp vai.
Nàng buồn bực quay đầu lại, thấy hắn tà mị cười một tiếng thản nhiên nói: "Thật ra cũng chỉ cần một mình Bản cung thích Thẩm đại nhân là đủ rồi, nếu quá nhiều người thích Thẩm đại nhân, Bản cung sợ khanh sẽ bị bọn họ đoạt đi."
"... Điện hạ không cần học thuộc lòng câu tán tỉnh được không? Huống chi thần cũng không ai thích."
"Bản cung biết rõ, Bản cung chỉ là thuận miệng nói ra, chẳng lẽ Thẩm đại nhân tưởng thật?"
"Không, cũng không có." Thẩm Ngọc Chiếu mặt không chút thay đổi đếm ngân phiếu, nhanh chóng vòng qua hắn chuẩn bị rời đi, "Điện hạ cứ từ từ xem, thần về trước thôi."
Sở Mộ Từ đâu chịu dễ dàng để nàng đi mất, cánh tay dài nhấc lên ôm lấy eo nàng: "Đừng có gấp Thẩm đại nhân, ngày đó ở trên đỉnh núi cầm tay Bản cung chặt như vậy, sao hôm nay bỗng nhiên lại thẹn thùng?"
Thẩm Ngọc Chiếu thiếu chút nữa há mồm cắn hắn một cái, nhưng lý trí báo cho nàng không thể làm như vậy: "Thần bây giờ vẫn rất hối hận, ngày đó sao lại không buông tay chứ."
"Bởi vì khanh không bỏ được."
"Bởi vì Thu Thủy trai còn chưa trùng tu xong, điện hạ c. h. ế. t rồi thì bệ hạ sẽ không trả tiền."
"Thẩm đại nhân thật là "nói một đằng nghĩ một nẻo"."
"Thần cho tới bây giờ vẫn "nhanh mồm nhanh miệng"."
Tô thái sư tận lực trốn qua bên cạnh, rất khẩn trương đứng ngoài quan sát hai người tiến hành đấu võ mồm, rốt cuộc vừa rồi là ai nhắc nhở ông đừng lên tiếng thế nhỉ?
Nhưng mà cuối cùng ông bị chiến hỏa liên lụy thảm thương, mắt thấy Thẩm Ngọc Chiếu lách mình tránh thoát nanh vuốt của Sở Mộ Từ, lui về phía sau một bước dài dự định rời đi hướng khác, nhưng không cẩn thận dẫm ngay lên mu bàn chân của ông.
Thái sư "ối" một tiếng ngã về sau, thuận tiện đẩy luôn cửa phòng bật mở - - lần này cho dù không muốn bị Tô Mộc cùng Sở Tú Huỳnh phát hiện cũng rất khó.
Tô Mộc tựa hồ đang muốn cúi xuống hôn môi Sở Tú Huỳnh, hai người còn duy trì tư thế ôm nhau, người trước nhìn về phía phụ thân nhà mình ánh mắt có chút ai oán, rất hiển nhiên đang suy nghĩ đối phương vì sao xông vào không đúng lúc chút nào như thế.
Không khí nhất thời lâm vào trạng thái lúng túng.
Thời khắc mấu chốt, Sở Mộ Từ cùng Thẩm Ngọc Chiếu lại lần nữa bộc phát sự ăn ý tuyệt vời, hai người thật nhanh liếc mắt nhìn nhau, lập tức song song làm ra bộ dáng mới đuổi tới hiện trường, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thái sư đang ngồi dưới đất.
"Xin hỏi Thái sư, chẳng lẽ đang chuẩn bị tự mình ra trận khảo sát mức độ trung trinh trong chuyện tình cảm của Công chúa và Tô công tử sao?"
"..."
Sở Mộ Từ lắc đầu thở dài: "Không phải là Bản cung phê bình ngài nha Thái sư, ban ngày ban mặt mà nhìn lén vãn bối, quả thực không phải là phong phạm của một trưởng bối đâu."
"..." Còn cho người khác đường sống sao?!
Thẩm Ngọc Chiếu hướng về Sở Tú Huỳnh đang hóa đá vẫy vẫy tay, thần sắc bình tĩnh nói: "Công chúa cũng nên cùng chúng ta trở về? Trước khi thành thân không thể ở lại phủ Thái sư quá lâu, chờ ta đem việc này báo cáo cho bệ hạ, hướng bệ hạ thỉnh chỉ tứ hôn, quan hệ của Công chúa cùng Tô công tử cũng liền thuận lý thành chương."
Sở Tú Huỳnh rất không nỡ liếc mắt nhìn Tô Mộc, sau đó mới rời ra đi về phía cửa, khi đi ngang qua bên cạnh Thái sư, nàng nhịn không được liếc một cái.
"Thái sư, sau này thỉnh tự trọng."
Tô Thái sư lệ rơi đầy mặt, ông thề muốn cùng với đoàn hài tử vô liêm sỉ này tuyệt giao!
← Ch. 15 | Ch. 17 → |