Vay nóng Homecredit

Truyện:Ta Là Chính Thê Của Chàng - Chương 085

Ta Là Chính Thê Của Chàng
Trọn bộ 111 chương
Chương 085
0.00
(0 votes)


Chương (1-111)

Siêu sale Shopee


"Nô tỳ chỉ muốn trút giận cho tỷ tỷ, nô tỳ thật không muốn thương tổn hài tử." Tiểu nha đầu lắc đầu, kiên quyết nói. Tần Dạch Trật một hồi không nói gì, còn Lạc Thấm Nhi trong nháy mắt liền thích tiểu nha hoàn lương thiện này, nhẹ giọng hỏi:"Tỷ tỷ ngươi hiện tại khỏe chưa?"

"Thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương, việc này không liên quan tới tỷ tỷ. Đêu là lỗi của nô tỳ, nô tỳ chết cũng cam nguyện. Xin bỏ qua cho tỷ tỷ, van cầu các ngài." Bỗng nhiên tiểu nha hoàn kinh hoảng, mạnh mẽ dập đầu.

"Ngươi đừng khẩn trương, bản phi chỉ là muốn hỏi xem tỷ tỷ ngươi hiện tại khỏe chưa, không có ý gì khác!" Trên mặt Lạc Thấm Nhi tràn đầy chân thành. Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ nhìn Lạc Thấm Nhi, có chút chần chờ nói: "Nô tỳ mang tỷ tỷ an trí ở ngoài thành của một hộ nông gia, cầu xin đại nương nông gia kia chăm sóc."

"Ngươi không thể ở lại phủ thái tử, tốt nhất hãy mang theo tỷ tỷ ngươi rời khỏi tuyên thành. Sau đó ngươi mang bức thư bản phi viết đưa cho phủ Lạc gia đại tướng quân, sẽ có người Lạc gia an bài cuộc sống sau này cho ngươi và tỷ tỷ ngươi." Nói đến giúp đỡ, người Lạc Thấm Nhi nghĩ đến đầu tiên là Lạc gia. Đối với tỷ muội số khổ này, nàng không nghĩ sẽ quá khó khăn.

"Nô tỳ cảm tạ đại ân đại đức của thái tử phi." Vốn tưởng rằng khó thoát khỏi cái chết, tiểu nha hoàn nghe vậy quá đỗi vui mừng, liên tục dập đầu cảm tạ.

"Không được!" Bỗng nhiên Tần trạch dật lên tiếng, cắt đứt lời cảm ơn của tiểu nha hoàn.

"Thái tử điện hạ!" Lạc Thấm Nhi tức giận trừng mắt Tần Trạch Dật. Nếu hắn ngay cả chuyện này cũng không thể bỏ qua, nàng thật đúng là đã nhìn lầm hắn. Ra lực rút bàn tay bị hắn cầm về, Lạc Thấm Nhi phát hiện cử chỉ hai người lúc này có chút thân thiết.

"Ngươi đến phòng quản sự nhận một ít bạc, sau đó sẽ có người đưa ngươi rời đi." Tần trạch dật nói xong liền đứng lên, đi ra ngoài. Lưu lại Lạc Thấm Nhi còn đang kinh ngạc và tiểu nha hoàn đang quì trên mặt đất. Chuyện Quý Như Nhã thiếu chút nữa đẻ non cứ như vậy bỏ qua. Tiểu nha hoàn rời đi không đem tới bất kì sự chú ý nào cho phủ thái tử. Ngoại trừ Tần Trạch Dật và Lạc Thấm Nhi, không người nào biết được chân tướng.

Hôm sau, Lạc Thấm Nhi và Tần Trạch Dật khôi phục lại quan hệ bình thản như trước. Tần Trạch Dật tiếp tục kế hoạch đoạt vị của mình, Lạc Thấm Nhi lại bắt đầu những ngày làm mẫu thân. Quí Như Nhã ngược lại thường xuyên hớn hở ôm nữ nhi Tần Vũ tới trước xuyến môn, Lạc Thấm Nhi lơ đễnh, mặc kệ nhặt chua mang dấm.

Qua đủ tháng, sân viện Tiết Tâm Lam vẫn lặng yên im ắng, phòng cửa đóng kín. Ngoại trừ mỗi ngày có hạ nhân đưa cơm đến đây, thì sẽ không còn được gặp lại những người nào khác. Tiết Tâm Lan muốn nháo cũng không ai cổ vũ. Muốn khóc, lại chỉ có thể quay sang nhìn căn phòng không có một bóng người mà rơi lệ một mình. Nàng ta đã từng đem ý chí tinh thần sa sút của mình nhốt lại trong căn phòng này hơn một tháng.

Tính toán lâu như vậy, cứ tưởng rằng nàng sẽ không lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay. Lại không thể ngờ, càng lúc càng thê thảm. Khi đó nàng chẳng qua chỉ mất đi sự cưng chiều của thái tử. Thời khắc này ngay cả con trai của mình cũng bị ôm đi. Nàng không cam lòng, nàng muốn chính miệng hỏi Tần Trạch Dật vì sao lại đổi xử với nàng như vậy. Ngay cả Tiết U Nhiễm, Tần Trạch Dật chán ghét cực kì nhưng vẫn tìm đệ nhất thương gia Tuyên Quốc mà gả đi. Nàng cho là mình phải tốt hơn Tiết U Nhiễm, ít nhất cũng vào được cửa phủ thái tử. Cho dù vào cửa sau, nàng cũng có cơ hội xoay người. Nhưng bây giờ, mọi nỗ lực của nàng đều uổng phí. Nghĩ muốn giãy giụa, cũng không thể nghĩ ra mưu kế nào. Bởi nàng căn bản không hiểu vì sao mình lại bị đối xử như vậy.

Dường như một thoáng, nàng đã bị phủ thái tử cấm đoán. Đang ở thời khắc Tiết Tâm Lan suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng trẻ con khóc yếu ớt. Tiết Tâm Lam mừng rỡ như điên, liều mạng đẩy cửa phòng muốn ra ngoài.

"Tiết kiệm sức lực đi! Có cố đi nữa ngươi cũng đừng hòng ra ngoài." Â thanh có chút hả hê của Quí Như Nhã vang lên, Tiết Tâm Lam ngừng đẩy cửa.

"Quý như nhã, tại sao là ngươi?" Mối thù sâu sắc xông lên đầu, giọng Tiết Tâm Lam bén nhọn mà kinh người. Quý Như Nhã khẽ vỗ về Tần Vũ đang bị dọa khóc: "Ngoan ngoãn đừng khóc a! Nương dẫn ngươi đi gặp đệ đệ ngươi. Nhìn đệ đệ ngươi sẽ không khóc nữa rồi!" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

"Quý Như Nhã, ngươi chờ một chút." Tiết Tâm Lam sắc mặt đại biến, vội vàng thấp giọng nỗ lực giữ Quí Như Nhã ở lại.

"Tiết Tâm Lam, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách bảo ta đứng lại? Hi vọng hão huyền, trên đời này căn bản không có con của ngươi, chỉ có tiểu hoàng tử của thái tử phi." Quý như nhã vẻ mặt đắc ý, ngôn ngữ lộ vẻ trào phúng. Cứ tưởng rằng gặp địch thủ lớn, không nghĩ tới một kích đã không chịu được.

"Ngươi nói bậy! Đó là nhi tử của ta, là nhi tử ta hoài thai mười tháng sinh ra." Tiết tâm lam sắc mặt dữ tợn, liều mạng đập cửa, có dáng vẻ muốn phá luôn cánh cửa. Quý như nhã có chút kinh hãi lui về phía sau vài bước, âm thanh không lớn không nhỏ đủ truyền vào tai Tiết Tâm Lam: "Thánh chỉ đã hạ xuống, ngươi có kêu trời cũng không được. Được rồi, hình như ngươi còn chưa biết tiểu thế tử tên gì?"

Tiết tâm lam bỗng nhiên yên tĩnh lại, tâm nhắc tới cổ họng, chờ đợi Quý Như Nhã nói tiếp.

"Con người của ta hay xấu xa, lúc này lại không muốn nói cho ngươi biết. Mà thôi mà thôi, chờ ngày nào ngươi ra khỏi cánh cửa này được, tự mình đi hỏi đi!" Quý Như Nhã cười đắc ý vài tiếng, nghênh ngang rời đi.

Tiếng khóc nỉ non của trẻ con càng ngày càng xa, Tiết Tâm Lam cả người như mất đi tất cả khí lực.. Khuôn mặt bi thương, chán nản té trên mặt đất. Từng giọt nước mắt từ cặp mắt buồn bã thất sắc rơi xuống, xẹt qua gương mặt xinh đẹp, rơi trước vạt áo. Thấm ướt cả y phục đơn bạc, dập tắt tất cả mong muốn.

Biết được kết thúc thê lương của Tiết tâm Lam, Sở Lăng Húc trầm mặc một hồi, sau đó phân phó Ám Nhất rút tất cả cơ sở ngầm đi. Hậu viện của Tần Trạch Dật không cần động thủ, tự nó đã loạn rồi. Việc này hắn vẫn không dự định báo cho U U biết, hắn không muốn để việc trong đại trạch viện tối tăm kia làm bẩn tai U U.

Từ khi có Sở Quân Ức, Tiết U Nhiễm ngày càng thích ý. Sở Mộng Văn dường như cũng đã thông suốt, từ từ lại bắt đầu qua lại viện Tiết U Nhiễm. Nhìn tiểu cô nương vốn nên đơn thuần vui sướng nay thỉnh thoảng lại hiện lên một vẻ u sầu, Tiết U Nhiễm vung tay, mang Sở Mộng Văn ra phố.

Lúc ra cửa, Sở Quân Úc được Sở nãi nãi và Sở phu nhân giữ lại. Tiết U Nhiễm liền lôi kéo Sở Mộng Văn đi, Tư Nguyệt cùng Tề Phong theo sát phía sau.

Có lẽ trên đường náo nhiệt khiến Sở Mộng Văn mê mẩn, hay chính vì Sở Mộng Văn khó có được cơ hội ra ngoài tự do khiến nàng tạm thời buông xuống, nụ cười trên mặt cũng dần thản nhiên. Không còn tươi đẹp long lanh, lại có một chút ý vị thanh cao.

Thấy cảnh này, Tiết U Nhiễm cố nén chua xót trong lòng, lặng lẽ quay đầu đi, đã trải qua thử thách tình yêu, Mộng Văn trưởng thành, cũng thành thục. Thế nhưng sự thay đổi này, cũng quá đau đớn!

Sau khi tùy ý đi dạo một hồi, Sở Mộng Văn đề nghị quay về khách duyệt lâu nghỉ ngơi một lát. Nói đến khách duyệt lâu, Sở Mộng Văn đã ăn không ít điểm tâm ở đây, nhưng lại chưa bào giờ đích thân đi qua. Dĩ vãng người nọ luôn mang riêng về cho nàng. Hiện tại người kia đi rồi, nàng phải tự mình đi.

Tiết U Nhiễm không nói nhiều, đi trước dẫn đường. Trong lòng không khỏi thầm mắng: Sở ngốc tử, chàng còn không đem Sở Thạch về, ta không để yên cho chàng!

Đến trước khách duyệt lâu, Tiết U Nhiễm và Sở Mộng Văn vừa chuẩn bị đi vào, bên cạnh đột nhiên có người nhảy ra, giành cửa muốn bước vào trước. Vốn là một chuyện nhỏ, nhường người đó là được. Bất quá vị nam tử kia xoay người lại chặn lối đi của Tiết U Nhiễm cùng Sở Mộng Văn. Ngăn cản lối đi cũng không phải chuyện lớn, Trương chưởng quầy đã phát hiện muốn tiến lên đón. Nhưng dường như sự tình cũng không dễ giải quyết.

"Vị tiểu thư xinh đẹp này, rất được lòng bản công tử. Chẳng biết tiểu thư đã có hôn phối chưa? Bản công tử có thể cho người tới cửa cầu hôn đi." nam tử một bộ dạng ăn chơi trác tác, thật vô lại. Một đôi mắt gà không an phận nhìn Sở Mộng Văn. Người đến khách duyệt lâu không phú thì quí, hắn cũng không dám quá mức đường đột. So sánh với bộ dạng ở nhà, lần này cũng xem nhưu nho nhã lễ độ. Vị phu nhân bên cạnh đẹp thì đẹp thật, nhưng lại quá mức lộng lẫy, hắn không dám chọc vào.

"Tề Phong!" Tiết U Nhiễm trầm mặt, quát khẽ. Ở đâu ra kẻ lưu manh, dám càn rỡ như vậy? Tề Phong bóng dáng lóe lên, nam tử trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt Tiết U Nhiễm và Sở Mộng Văn, nằm sấp trên đường cái trước cửa khách duyệt lâu.

"To gan, các ngươi dám làm như vậy với bản công tử, bản công tử tuyệt đối không tha cho các ngươi." Nam tử vẫn điếc không sợ súng tiếp tục la ó ầm ĩ. Chỉ là bộ dáng buồn cười quỳ rạp trên mặt đất kia lại không hề có tính uy hiếp, ngược lại khiến người ta chê cười.

"Đây không phải là Bạch công tử của Bạch gia ở thành tây sao? Lại có người dám động vào hắn?" Trong đám người bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán. Bạch gia ở thành tây? Không phải nhà phu quân tương lai của Tiêu Vũ Sắc sao? Tiết U Nhiễm quay đầu nhìn thoáng qua nam tử đang quỳ rạp trên mặt đất, âm thầm lắc đầu. Tiêu Vũ Sắc lại có thể gả cho người như thế? Không nghĩ nhiều nữa, Tiết U Nhiễm kéo Sở Mộng Văn đang giận dữ đi vào trong.

"Hai vị xin dừng bước! Không biết gia huynh phạm phải lỗi gì, lại nhận lấy giáo huấn như vậy?" Nữ tử một thân quần áo trắng, da thịt như tuyết, thướt tha yêu kiều, xinh đẹp như hoa. Bạch Tuyết Lan? Lòng Tiết U Nhiễm khẽ run, dừng bước lại nhưng không có xoay người. Từ lâu giọng nói này đã khắc vào đầu, nàng làm sao cũng không thể quên được. Tiêu Vũ Sắt, Tiền Viên Viên, rốt cục đến phiên Bạch Tuyết Lan sao?

"Cô nương nên tự mình hỏi huynh trưởng nhà ngươi đí." Thấy người tới là một đại gia tiểu thư yểu điệu, Sở Mộng Văn không muốn nói nhiều.

"Hành vi của gia huynh có chút không phải, nhưng cách làm của hai vị hình như cũng rất thiếu lễ nghi." Nhìn ca ca được gia nô đỡ dậy, trong mắt Bạch Tuyết Lan lóe lên tức giận. Cho dù ca ca nhà mình không nên thân đi nữa, đường đường là Bạch gia công tử lại bị người khác ném ra đường cái, thể diện Bạch gia cũng bị vứt sạch rồi.

"Thì sao?" Không như Sở Mộng Văn ôn nhu, Tiết U Nhiễm vừa mở miệng đã có ý khiêu khích. Trước không biết đó là huynh trưởng của Bạch Tuyết Lan, việc này cơ bản có thể bỏ qua, bất quá bây giờ, nàng đúng là không muốn cứ như vậy mà quên đi. Nếu Bạch Tuyết Lan quyết không buông tha, đương nhiên nàng sẽ phụng bồi tới cùng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bạch Tuyết Lan khoan thai tới chậm rồi...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-111)