← Ch.049 | Ch.051 → |
"Không cần." Tiết Kỳ Văn lên tiếng ngăn lại. Danh tiếng của U Nhiễm càng hỏng, với U Nhiễm mà nói lại càng an toàn. Hiện tại chỉ cần lặng lẽ đợi thời cơ. Một khi thời cơ chín muồi, lập tức gả U Nhiễm cho Sở Lăng Húc là được.
"Vậy cứ quyết định như thế đi." Vào lúc Tiết Kỳ Văn mở miệng đồng thời, Tần Trạch Dật cũng lên tiếng nói. Chỉ có để cho Thần Viễn hiểu rõ Tiết U Nhiễm là loại người nào, mới có thể dễ dàng giải quyết chuyện Tiết U Nhiễm gả cho Sở gia.
Mắt thấy chuyện không có đường sống trở về, Tiết Kỳ Văn không nói thêm gì nữa. Một đám người tiếp tục đi về phía trước. Đến gần chỗ bán hà đăng, người càng ngày càng nhiều. Mọi người không thể tránh khỏi việc bị dòng người tách ra.
Xa xa nhìn thấy Tần Trạch Dật mang theo Tiết Tâm Lam và Quý Như Nhã càng chạy càng xa, Tiết U Nhiễm không có thử việc quay lại tìm những người khác. Nhìn chung quanh, Tiết U Nhiễm đi về phía một con đường ít người. Tất cả mọi người gần nơi này thế nào cũng sẽ gặp nhau. Nếu không, đến Khách Duyệt lâu gặp mặt là được.
Đi dọc theo đường nhỏ, Tiết U Nhiễm đi tới bờ sông nhỏ. Nụ cười trên mặt những đôi nam nữ cùng nhau đi thả hà đăng thật ngọt ngào, tâm Tiết U Nhiễm cũng theo đó mà phấn khởi lên. Không liên quan tới thân phận, không liên quan tới địa vị, người trong thế gian luôn có nhiều tình cảm tốt đẹp làm người ta hâm mộ. Tất nhiên là không để cảm động trời đất, nhưng cũng đủ để làm ấm lòng người.
"U Nhiễm, sao ngươi lại ở đây một mình?" Mạc Thần Viễn vẫn theo đi theo sau lưng Tiết U Nhiễm cuối cùng không nhịn được đi lên phía trước nói.
"Không phải là Tiểu Hầu gia cũng chỉ có một mình thôi sao?" Lúc này tâm tình của Tiết U Nhiễm không tệ, nói chuyện với Mạc Thần Viễn giọng nói cũng nhẹ nhàng đi không ít, không hề lại xa lánh giống như trước kia nữa.
"Đúng vậy a, một mình." Nhìn Tiết U Nhiễm cười nhạt một tiếng, Mạc Thần Viễn lẩm bẩm nói.
"Tiểu Hầu gia có gì muốn nói sao?" Nếu như Mạc Thần Viễn thật sự không phải là tai mắt của Tần Trạch Dật, vậy cử động mấy ngày trước đây của hắn lại nên giải thích như thế nào? Vừa vặn ở đây chỉ có hai người bọn họ, vẫn hỏi cho rõ ràng thì tốt hơn.
"Ngươi... Cử động mấy ngày nay của U Nhiễm dường như có thâm ý khác." Lúc này có lẽ là một thời cơ thích hợp. Mạc Thần Viễn biết hắn không thể tỏ rõ tâm ý, nhưng hắn biết biết rõ ý định của nàng. Nếu như có thể, ở trong phạm vi đủ khả năng của hắn, hắn nguyện ý giúp nàng lấy được thứ nàng muốn. Gả cho Sở gia, không công bằng với nàng. Thái tử biểu ca không thể chà đạp tâm ý của nàng như vậy.
"Hả? Không biết ý của Tiểu Hầu gia là chỉ chuyện gì?' Nghe được lời của Mạc Thần Viễn. Tiết U Nhiễm lập tức lên toàn bộ tinh thần. Mạc Thần Viễn nhìn ra cái gì sao?
"Ngươi cố ý ra vẻ điêu ngoa, mượn chọc giận Ngũ công chúa và Ngũ tiểu thư tới làm hỏng danh tiếng của mình, là vì muốn đưa tới lực chú ý của Thái tử biểu ca?" Mạc Thần Viễn vẫn đoán không ra ý định của Tiết U Nhiễm. Thái tử biểu ca từng nói với hắn chuyện U Nhiễm ngầm trách mắng Thanh Lạc bên người Kỳ Văn và ức hiếp Nhị tiểu thư Tiết gia. Hắn không tận mắt nhìn thấy, lại thủy chung cảm thấy trong đó phải có ẩn tình. Chuyện Tần Thi Y, lúc ấy hắn cũng có ở đó. U Nhiễm quả thật là cố ý chọc giận Tần Thi Y. Mấy ngày trước đây chuyện Quý tiểu thư đắc tội Tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ các vị tiểu thư ở Tuyên thành cũng biết rõ ràng. Mới vừa thấy phản ứng của Lạc tiểu thư và Quý Như Nhã, sợ là có liên quan đến chuyện không phân biệt được tôn ti.
"Tiểu Hầu gia tại sao lại nghĩ như vậy? Từ trước đến nay U Nhiễm làm việc đều là theo cảm tính, sẽ không suy xét đến những cái khác." Nàng đúng là muốn hấp dẫn lực chú ý của Tần Trạch Dật. Bất quá không phải là vì để cho hắn thích nàng, mà là để cho hắn chán ghét nàng.
"Tính tình của U Nhiễm như vậy là rất tốt, nhưng không thích hợp vào Hoàng thất." ๖ۣۜdiễn♥ đàn๖ۣۜ lê♥quý♥đôn Nhìn thản nhiên trên mặt Tiết U Nhiễm, Mạc Thần Viễn thử thăm dò nói. Biết U Nhiễm không phải là vì đưa đến lực chú ý của Thái tử biểu ca, hắn hơi yên lòng. Ít nhất U Nhiễm sẽ không thất vọng và đau khổ vì Thái tử biểu ca gả nàng cho Sở gia.
Tiết U Nhiễm sửng sốt. Hôm nay Mạc Thần Viễn có chút khác thường. Hắn là đang khuyên bảo nàng nên cách xa Hoàng thất sao? Nàng và hắn dường như chưa thân đến trình độ chân thành nói chuyện với nhau...
"Ta không có ý gì khác, chẳng qua là cảm thấy có một số việc không cần quá mức chấp nhất. Nếu không, bị thương sẽ là chính mình." Thấy U Nhiễm có chút khiếp sợ, Mạc Thần Viễn giải thích.
"Cám ơn Tiểu Hầu gia khuyên bảo, U Nhiễm hiểu." Bất kể là Mạc Thần Viễn xuất phát từ loại mục đích nào nói với nàng những lời này, Tiết U Nhiễm cũng rất cảm kích hắn quan tâm. Quay đầu, nhìn về phía các loại hà đăng đang trôi trên mặt hồ.
"U Nhiễm muốn thả hà đăng? Chờ một chút." Mạc Thần Viễn nói xong liền xoay người rời đi.
Tiết U Nhiễm vốn muốn gọi Mạc Thần Viễn lại, nhưng cuối cùng vẫn còn nhịn được.
"Tỷ tỷ, cái này cho tỷ." Một bé gái kéo kéo y phục của Tiết U Nhiễm, đưa lên một cái hà đăng tinh sảo xinh đẹp.
Tiết U Nhiễm cúi đầu nghiêm túc quan sát bé gái, dịu dàng nói: "Tiểu muội muội, có phải là muội nhận nhầm người không?"
"Không nhận nhầm. Đại ca ca nói muốn tặng cho tỷ tỷ xinh đẹp." Bé gái cố chấp tiếp tục đưa lên hà đăng.
"Đại ca ca? Vị Đại ca ca nào?" Nghe được lời của bé gái, Tiết U Nhiễm nghi ngờ hỏi.
"Đại ca ca bên kia." Bé gái xoay người, chỉ vào nam tử ở cách đó không xa nói.
Theo tay bé gái nhìn sang, bóng dáng tuấn dật của Sở Lăng Húc xuất hiện ở trong tầm mắt Tiết U Nhiễm.
Dường như đã sớm đoán được Tiết U Nhiễm sẽ nhìn sang, Sở Lăng Húc cho Tiết U Nhiễm một nụ cười ấm áp.
Nam tử mặc một bộ trường bào màu xanh, cách người qua lại trên đường xa xa nhìn về phía nàng nở nụ cười. Trái tim của Tiết U Nhiễm đình trệ. Hắn một mực yên lặng đi theo phía sau nàng sao? Nếu nàng và những người khác không tách ra, nếu Mạc Thần Viễn không rời đi, có phải là hắn cũng không định hiện thân không?
Sở Lăng Húc ôn hòa cười. Không có nhiều nếu như vậy, đụng phải chính là đụng phải, thấy lẫn nhau chính là thấy lẫn nhau. Vô tình gặp được cũng tốt, cố ý cũng được. Kết quả chỉ có một, hắn xuất hiện trong phạm vi nàng nhìn thấy. Cho dù không thể đến gần, chỉ cần nhìn từ xa như vậy cũng đã đủ.
"Tỷ tỷ, hà đăng." Thấy Tiết U Nhiễm vẫn không nhận hà đăng, bé gái có chút nóng nảy.
Tiết U Nhiễm vội vàng nhận lấy hà đăng, lấy ra một thỏi bạc đưa cho cô gái nhỏ, nói: "Đa tạ tiểu muội muội. Cái này cho muội."
Bé gái lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Đại ca ca đã cho bạc. Ca ca đi mua mứt quả."
Ca ca? Hẳn là ca ca của bé gái. Tiết U Nhiễm nhìn bé gái nhảy chân sáo đi xa, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Sở Lăng Húc thả hà đăng xuống sông, mặc cho nó trôi ra xa. Tâm nguyện của nàng không cần khẩn cầu trời cao, nàng sẽ tự mình giành lấy.
"U Nhiễm, cuối cùng cũng tìm được muội." Tiết U Nhiễm mới vừa đứng lên, liền nghe được giọng nói của Trịnh Thiến.
Xoay người nhìn sang, Trịnh Thiến và Lạc Thấm Nhi xách theo một cái hà đăng đi tới. Đi theo phía sau là Trịnh Khải, Triệu Thụy, Tiết Kỳ Văn và Mạc Thần Viễn. Xem ra, bọn họ gặp được Mạc Thần Viễn, sau đó liền cùng nhau tới.
"U Nhiễm muội muội, nhìn hà đăng Triệu đại ca mua cho muội này. Xinh đẹp không?" Nhìn thấy Tiết U Nhiễm, Triệu Thụy vội vàng hiến vật quý.
"Triệu Thụy, chớ hồ nháo. Hà đăng đêm thất tịch có thể tùy tiện đưa sao?" Trịnh Khải không vui nói. Đêm thất tịch, nam nữ mến nhau mới có thể tặng hà đăng cho nhau.
"Ta là ca ca của U Nhiễm muội muội, sao lại không thể tặng?" Triệu Thụy nhất thời bất mãn.
"Được rồi được rồi, làm như ta không tồn tại có phải không?" Tiết Kỳ Văn cắt đứt lời của Triệu Thụy, đem hà đăng trong tay đưa cho Tiết U Nhiễm.
Nhận lấy hà đăng trong tay ca ca mình, Tiết U Nhiễm theo bản năng nhìn về phía chỗ vị trí của Sở Lăng Húc. Chẳng qua là lúc này nhìn sang, đối diện tất cả đều là người đi đường, bóng dáng anh tuấn kia đã sớm không thấy. Thu hồi tầm mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra thả hà đăng vào trong sông.
Mạc Thần Viễn buông lỏng hà đăng trong tay rồi lại lần nữa nắm chặt lấy. Vừa rồi lúc mua hà đăng gặp được đám người Triệu Thụy cũng đang mua hà đăng, sau đó mọi người cùng nhau tới đây. Vốn là cơ hội có thể đơn độc ở chung với U Nhiễm liền cứ như vậy mà mất. Hà đăng hắn mua cuối cùng cũng không có đưa ra.
Mọi người thả hà đăng xong liền cùng nhau đi tới Khách Duyệt lâu. Dọc theo đường đi không có nhìn thấy ba người bọn Tần Trạch Dật, biết nhất định là bọn họ đã đến Khách Duyệt lâu trước. Mọi người cũng không nôn nóng, vừa trò chuyện vừa đi qua.
Bên trong Khách Duyệt lâu, Quý Như Nhã và Tiết Tâm Lam đang âm thầm dùng ánh mắt chém giết đối phương. Tần Trạch Dật ung dung uống trà, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài. Hôm nay đã là ngày mùng bảy tháng bảy, là lúc nên đi nói với mẫu hậu chuyện của Tiết U Nhiễm. Mẫu hậu cần phải tỉ mỉ an bài, mới có thể tìm được thời cơ thích hợp cùng phụ hoàng nói chuyện này. Nói sớm tốt sớm, tháng tám nhất định phải lôi kéo được Sở gia.
Thần Viễn có ý kiến với chuyện này, chỗ Kỳ Văn cũng phiền toái. Mấy người bọn Triệu Thụy và Trịnh Khải cũng là thật lòng thương yêu U Nhiễm, nhất định phải cẩn thận trấn an. Quan trọng nhất là, nhất định phải để cho U Nhiễm nguyện ý. Chỉ cần U Nhiễm tự nguyện gả, những người khác không là vấn đề. Áy náy với U Nhiễm, hắn sẽ bồi thường gấp bội ở trên người Kỳ Văn. Chỉ cần không cần vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình nghĩa huynh đệ của mấy người bọn họ. Nếu không phải là Sở gia quá mức quan trọng, hắn cũng sẽ không nhất định phải lợi dụng thân phận của U Nhiễm.
Đoàn người Tiết U Nhiễm đi vào, đúng lúc gặp tiểu nhị đưa điểm tâm lên. Đi dạo lâu như vậy, tất cả mọi người đều có chút đói bụng. Không nói hai lời, tự tìm chỗ ngồi ngồi xuống, bắt đầu ăn điểm tâm.
Nói cũng đúng dịp, khi trong đĩa chỉ còn lại một khối điểm tâm cuối cùng, Tiết Tâm Lam và Quý Như Nhã cùng lúc đưa tay ra. Trong lúc hai người đang trừng mắt nhìn nhau, thì một bàn tay có các ngón thon dài và nhỏ cầm lên khối điểm tâm kia bỏ vào trong miệng mình.
Vốn tưởng rằng chuyện như vậy chỉ có Tiết U Nhiễm mới làm được, Quý Như Nhã và Tiết Tâm Lam cùng lúc nhìn sang mới phát hiện chủ nhân của cái tay này là Lạc Thấm Nhi vẻ mặt tươi cười. Hai người đồng thời quay đầu đi chỗ khác, trong mắt đều là lạnh lẽo. Lạc Thấm Nhi, Lcaj gia, Trưởng công chúa...
Ăn điểm tâm trong tay, Lạc Thấm Nhi chỉ làm như không thấy biểu hiện của hai người. Những người khác là nhất trí giữ vững yên lặng.
Trải qua mới vừa đối thoại ở bờ sông, Mạc Thần Viễn đã không còn để ý đến lời đồn đãi Quý Như Nhã ở Trịnh gia bị Tiết U Nhiễm ức hiếp nữa. Trong lòng hắn hiểu, cho dù nói rõ ràng cũng vô dụng. Thái tử biểu ca làm quyết định, từ trước đến nay sẽ không thay đổi.
Tiết U Nhiễm và Tiết Kỳ Văn tự nhiên là sẽ không chủ động nói, cái lời đồn đãi đó cuối cùng vẫn là không giải quyết được chuyện gì.
Sau khi Hoàng hậu nghe xong tính toán của Tần Trạch Dật, yên lặng một lúc lâu sau mới hỏi: "Nhất định phải là U Nhiễm sao?"
"Mẫu hậu, hài nhi biết ngài và Tiết Vương phi quan hệ thân thiết. Nhưng, U Nhiễm lại là lựa chọn tốt nhất." Tần Trạch Dật kiên định nói.
"U Nhiễm cũng đồng ý?" Với tính tình của U Nhiễm sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua, Hoàng hậu có chút nghi ngờ.
"Nàng sẽ đồng ý." Trên mặt Tần Trạch Dật tràn đầy tự tin.
"Được rồi, mẫu hậu sẽ làm hết sức." Thở dài một cái, Hoàng hậu nói. Liên quan đến ngôi vị Hoàng đế, liên quan đến Hoàng nhi, những thứ khác nhất định phải hi sinh.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |